Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt


Y là thật lấy được cơ hội làm lại một lần sao?

*

Thật có thể làm lại sao? Có thể tìm được Trầm Cố trước thanh xà sao, có thể tránh dây dưa ngu ngốc vô vọng về sau, có thể có kết cục mình mơ ước sao?

Mặc Đam chỉ vừa nghĩ tới liền không nhịn được nhảy nhót, cũng tận lực không suy nghĩ nhiều suy nghĩ sâu xa, tận lực khinh thường những chỗ rõ ràng không đúng kia ——

—— Ví dụ như, rốt cuộc là ở trên hải đảo khó sinh chết đi cái đó hay là y trở lại đầu năm hai mươi năm trước từ lúc y có trí nhớ…

Lúc Mặc Đam dạo chơi ở nhân gian từng ở quán trà nghe qua người phàm bịa đặt về câu chuyện hoàn hồn, sống lại, lúc ấy chẳng qua chỉ mỉm cười.

Bởi vì y biết, coi như người phàm có thể hoàn hồn, nhưng yêu tinh là không thể.

Một đời người phàm chẳng qua trăm tuổi, dĩ nhiên có hồn phách, hồn phách vào luân hồi được sinh mệnh mới, vòng đi vòng lại.

Mà tuổi thọ một yêu tinh tu hành đạt tới hơn ngàn năm cũng không tính là ít thấy, mà tương đối phù hợp, yêu tinh tuổi thọ lâu dài là không linh hồn.


Yêu tinh tu chính là nguyên linh, nguyên linh một khi tan mất, đó chính là trần quy trần thổ quy thổ, không còn đời sau nữa.

Mà yêu không linh hồn, làm sao lại là chuyện mà người đi đường nói hoàn hồn được chứ?

Nhưng nếu như không phải sống lại, làm sao y lại trở lại trước kia?

Mặc Đam không dám nghĩ quá nhiều.

Từ lúc bắt đầu gặp Trầm Cố, y liền mù quáng, hèn nhát, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi vì một cái ôm chớp mắt kia.

Y không thèm nghĩ sau này nữa, không thèm nghĩ tình huống xấu nữa, bởi vì y sợ, sợ thứ mình có thể bắt được lại giống như hoa trong gương, trăng trong nước.

Lúc này, y như đà điệu lựa chọn trốn tránh.

Y không thèm nghĩ về nhân quả nữa.


Y cũng không dám nghĩ, nếu như y thật sự trở lại lúc bắt đầu, Trầm Cố cùng y ngày đêm bên nhau đi nơi nào.

Dù là y rõ ràng có thể cảm giác được, tu vi lúc này của y cũng không phải bộ dáng của đầu năm hai mươi năm trước…

*

Mặc Đam cố đè xuống bất an trong lòng, chỉ nói cho mình: Nếu trời cao để cho y trở lại lúc tất cả mọi thứ chưa bắt đầu, kia nhất định là cho y cơ hội.

Y chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi toàn bộ bắt đầu lại liền tốt, lần này, nhất định y sẽ không bỏ qua Trầm lang nữa.

Nhưng mà chỉ sợ còn cần canh giữ ở bên người Trầm Cố lúc y vừa sinh ra nữa, không bỏ sót từng giây từng phút trong sinh mạng của Trầm Cố, cuối cùng Mặc Đam vẫn là lựa chọn chờ đợi từ xa.

Kiêng kỵ vô hình trong lòng nói cho Mặc Đam: Giữ nguyên trạng, không vốn là thay đổi quá nhiều những thứ vốn thuộc về hai mươi năm trước.

Y là yêu, y rõ ràng đối người tu hành mà nói nhân quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

Cho nên yêu tinh trên đời tuy có thần thông vượt qua loài người, nhưng phần lớn vẫn nên tuân theo những luật lệ trên đời, ít làm bậy lây dính sát nghiệt.

Mà tính cuồng dã của y từ trước đến giờ cũng phần lớn nhằm vào những thứ đồ không có mắt kia, cuối cùng cũng không vượt qua đạo luật của loài người, trừ một chuyện là giết chết thanh xà.

Nhưng mà khi đó, y đã sớm ở vực sâu tuyệt vọng, nhẫn nhịn trong lòng bị lửa ghen thiêu hủy, trừ Trầm Cố cái gì y cũng không để ý cái gì cũng không muốn, nơi nào vẫn để ý biết cái gì là nhân quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận