Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt


Trầm Cố giống như biết y suy nghĩ gì, “Ta ở, đừng sợ.



Đúng nha, y không sợ đau, không sợ đắng, chỉ sợ người yêu không ở bên người, không cần y.


Nếu người yêu ở, y không sợ.


Y chỉ sợ không thể cùng ở bên người yêu lâu một chút, lâu một chút nữa.


*

Y phục của xà yêu từng chút một thấm ướt mồ hôi, sắc mặt càng trở nên ảm đạm, khàn giọng đau đớn rên rỉ giống như tiếng xé gió ngàn dặm, dày vò thật lâu, lại hai lần không kìm nén được, thật vất vả cuối cùng máu của Mặc Đam mới dừng lại, thai nhi cũng mệt mỏi an tĩnh lại.


Mặc Đam cực kỳ mất sức, lại không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi.


Thời gian của y không còn lại nhiều lắm, thời gian ngủ mê man cũng ngày càng nhiều.

Y không muốn thời gian cuối cùng ở bên Trầm lang lãng phí cho những việc như vậy.


Cho nên, dù là thanh tỉnh nhìn Trầm Cố thu dọn dơ bẩn để cho y hốt hoảng khó chịu đến gần như muốn chui vào kẽ hở trong đất, y vẫn không nhẫn tâm bỏ qua mỗi một cái nhìn về phía Trầm Cố.


Trầm lang của y, dễ nhìn như vậy.


Thanh âm của Trầm lang, dễ nghe như vậy.


Mọi thứ của Trầm lang, cũng tốt như vậy.



Y tam sinh hữu hạnh biết bao, mới có thể có một đoạn thời gian như vậy, độc chiếm tầm mắt Trầm lang, ‘Độc hưởng hắn bầu bạn’.


Y hạnh phúc dường nào, có thể giống như bây giờ, được Trầm lang ôm vào trong ngực.


Mặc Đam không khỏi mỉm cười cười một tiếng, khóe mắt chân mày tràn đầy khiến thần thái trên mặt y gần như thay đổi.


“Cười cái gì?”

“Thật hạnh phúc.



“Đứa ngốc.



Đứa ngốc cũng là đứa ngốc hạnh phúc.


Nhưng, yêu của y, phúc quá mỏng.


Nụ cười trên mặt xà yêu lại lại nhuộm buồn bã.


Khi y lại lần nữa ngủ mê man, Trầm Cố nhìn biểu tình khi Mặc Đam chìm vào giấc ngủ, chính là mỉm cười thỏa mãn đến ưu thương…
Hoa rơi như mưa, ánh nắng như dệt cửi.


Sáo ngọc thổi ngang, âm thanh đầy trời.



Trầm lang đang thổi một khúc nhạc, Trầm lang nói, khúc nhạc này tên là《 Thanh bình điều 》.

Mặc Đam si ngốc nhìn, nghe, cảnh xuân tươi đẹp đầy trời không địch lại một người kia, muôn vàn năm tháng không bằng một cái chớp mắt này.


Mặc Đam hơi cười, nụ cười trong trẻo mà y chưa bao giờ có.


Giữa trời đất tựa như chỉ có hai người bọn họ.


Giống như mới gặp.


Giống như ái mộ.


Thật đẹp.


Trầm Cố thổi xong một khúc, trở lại trước giường Mặc Đam, vén sợi tóc y bị thổi có chút tán loạn ra sau tai.


Trạng thái hôm nay của Mặc Đam cực tốt hiếm thấy, từ lúc tỉnh lại cũng không thấy quá khó chịu, bụng to lớn cuối cùng cũng không có động tĩnh, ánh mắt cũng sáng nhiều so với mấy ngày trước, không có động tĩnh không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả tai cũng thấm ra một tia đỏ thắm.


Vì vậy, Trầm Cố cũng không sát phong cảnh mà đi thúc giục y uống thuốc.


Hiển nhiên, Mặc Đam đây là hồi quang phản chiếu.


Cuối cùng dù kéo nhưng cũng không thể kéo được.


*

Không khí quá tốt, tinh thần Mặc Đam đầy đủ, hứng thú cũng tốt, xà yêu lãnh đạm lại ẩn nhẫn hiếm thấy nói lải nhải rất nhiều, nói với Trầm Cố về tám trăm năm mà y chưa từng nhắc đến với ai kia.


Từ u mê mới sinh nơi núi rừng, đến lục lọi tu luyện, đến hóa hình nhập thế…

Trầm Cố rất phối hợp với câu chuyện, “Nga?” “Sau đó thì sao?” “Như vậy a!”

Thanh âm Mặc Đam dần dần nhỏ xuống, nhưng vẫn kiên trì kể, một mực nói đến lần đầu gặp Trầm Cố ở Nam hồ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận