Sáng hôm sau...
Hội phụ nữ đang ngồi cùng nhau trong cánh lều trại, cánh đàn ông đang ở phía xa xa, không biết đang làm gì, hình như các anh đang có chuyện gì đó cần phải nói.
Bỗng Phàm Dương xoay về phía hội phụ nữ, Lâm Ninh đang ôm má ngắm nhìn bầu trời, nghe một tiếng gọi từ xa xa.
"Bà nhỏ."
Lâm Ninh đảo mắt từ bầu trời xinh đẹp hạ xuống, ngắm tới phía anh xã to bự, Phàm Dương giơ lên bàn tay vẫy vẫy rồi lại ngoắc ngoắc, bạc môi mấp mấy kêu.
"Đến đây."
Lâm Ninh nhìn Tinh Lạc và Doãn Linh một cái, sau đó đứng dậy, chạy lon ton về phía cánh đàn ông.
Cô chạy đến chỗ ba người đàn ông, ban đầu chỉ đứng bên cạnh Phàm Dương, nhưng sau đó Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân nói gì đó, vây vòng hai bên Lâm Ninh, cô trở thành cục nhân giữa ba người đàn ông, đôi mắt tròn xoe ngơ ngơ ngác ngác.
Tinh Lạc và Doãn Linh ở đằng xa nhìn về phía họ, Tinh Lạc biểu tình nheo mày một cái, Doãn Linh cũng nhăn mày.
Có chuyện gì đó mà Tinh Lạc và Doãn Linh đang bị cho ra rìa thì phải.
"Chị đoán xem bọn họ đang nói cái gì?"
Doãn Linh chợt hỏi, Tinh Lạc nhìn biểu tình tròn xoe mắt của Lâm Ninh, Trịnh Kiệt Luân đang nói, Lâm Ninh nhìn Trịnh Kiệt Luân với đôi mắt vừa to vừa tròn, vô cùng tập trung lắng nghe.
Trịnh Kiệt Luân nói xong rồi, Lâm Ninh liền xua xua tay, sau đó vừa nói mà hai bàn tay vừa chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ừm..."
Tinh Lạc ậm ự, nhìn chằm chằm phía đằng xa kia, miệng méo lên.
"Chẳng biết nữa."
Doãn Linh nhìn chỗ bốn người nhộn nhịp bàn tán, đến lượt Lục Tiến rất tập trung nói gì đó, anh nói với dáng vẻ vừa nghiêm trang vừa uy lãm, Lâm Ninh vẫn như chú cún có đôi mắt to tròn nhìn Lục Tiến trình bày, nghe xong rồi, Lâm Ninh liền bật cười.
Đầu lông mày Doãn Linh chau lại, hai mắt híp sâu về phía kia.
Lâm Ninh phì phì cười, sau đó cô bạn nhỏ nhón đôi chân, rướn người cao lên, bàn tay trắng nõn đưa lên trên mái tóc Lục Tiến, Lâm Ninh bỗng nhiên vuốt vuốt mái tóc nhuộm màu bạch kim vàng óng của Lục Tiến, vừa vuốt vừa nói gì đó, sau đó lại chỉ chỉ trên phần tóc mái.
Hành động kia có chút thân mật đi, Doãn Linh từ xa nhìn thấy, cô liếc mắt đẹp nhìn sang Phàm Dương đứng bên cạnh.
Dường như Phàm Dương cũng không thích hành động vừa rồi của Lâm Ninh, hai tay liền kéo Lâm Ninh vào trong lòng, Phàm Dương câu chặt Lâm Ninh ở trước ngực, giành lại vợ nhỏ trước hai cậu bạn, ánh mắt còn nổi ra tia lửa điện.
Mấy người bọn họ bàn bàn tán tán gì đó mấy phút, còn vừa nói vừa cười, Tinh Lạc và Doãn Linh ở trong cánh lều bị bỏ rơi.
Vài phút sau, Lâm Ninh lon ton quay trở về cánh lều, cô vừa ngồi phịch xuống, Doãn Linh đã liếc mắt đẹp, híp sâu mi tâm dò hỏi.
"Vừa rồi cậu và mấy người bọn họ nói gì thế? Tớ thấy vui vẻ quá."
Lâm Ninh vô tư đáp lại.
"Vui chứ a, đương nhiên phải vui rồi."
"Chuyện gì vậy? Có thể nói chị nghe không?"
Tinh Lạc tò mò hỏi, chuyện vui gì mà cô và Doãn Linh lại bị cho ra rìa a.
Lâm Ninh nhoe ra nụ cười tiếp ứng, mắt tròn liếc một vòng, đầu óc nhanh chóng nhảy số.
"Có gì đâu, anh Trịnh và anh Lục hỏi em về sở thích của chị và Doãn Linh đó mà, mấy anh ấy muốn chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ cho hai người, nhưng mà lại không biết phải chuẩn bị những gì nên đã gọi em đến hỏi."
"Chỉ vậy thôi à?" Tinh Lạc có chút không tin tưởng.
"Nếu anh ấy muốn thì phải tự hỏi chị chứ."
Lâm Ninh liền tạm bợ nói.
"Vì muốn làm chị bất ngờ đó mà."
"Vậy..." Tinh Lạc nheo mày, hiện tại Lâm Ninh cũng nói với cô hết rồi nha, còn gì mà bất ngờ với không bất ngờ nữa.
Doãn Linh co co giật giật khoé môi biểu tình.
"Bất ngờ dữ ha, quá trời bất ngờ."
Lâm Ninh bật cười ha hả, tay phẩy phẩy.
"Thôi thì hai người cứ giả vờ như tớ chưa nói gì đi."
Đánh đuổi được sự tò mò của Doãn Linh và Tinh Lạc, Lâm Ninh bắt đầu nói.
"À phải rồi, vừa nãy anh Trịnh nói ở trên phố có nhiều cửa hàng lắm, lát nữa chúng ta vào phố xem đi, dù sao thì ở chỗ này cũng không còn gì cho chúng ta chơi nữa."
Doãn Linh và Tinh Lạc không một nghi ngờ gật gật đầu.
Lát sau, Lâm Ninh và Phàm Dương phụ trách đưa Tinh Lạc và Doãn Linh lên phố xem những cửa hàng, Phàm Dương không yên tâm để cho ba cô gái đi một mình, thế là anh cũng đi theo.
Ba cô nàng khoác tay nhau vừa đi vừa cười nói ở phía trước, Phàm Dương theo sau trông chừng, vừa ngắm vóc dáng nhỏ tung tăng, nụ cười ríu rít như như nàng tiên nhỏ.
Trên phố có rất nhiều cửa hàng xinh đẹp, những cửa hàng theo phong cách cổ điển, nhà cửa bằng gỗ nâu, trên cánh cửa gỗ sẽ luôn có trồng những dàn hoa leo.
Đầu tiên, Lâm Ninh lôi kéo Tinh Lạc và Doãn Linh đi vào những cửa tiệm đồ lưu niệm, để Tinh Lạc và bà cô Doãn không có nghi ngờ, Lâm Ninh đã dùng cả hai giờ đồng hồ chỉ để quanh quanh quẩn quẩn trong những cửa hàng lưu niệm.
Mặc dù vậy, Tinh Lạc vẫn sẽ lâu lâu lại hỏi.
"Anh Luân ở lại thung lũng à?"
Doãn Linh cũng sẽ có một giây nghi ngờ.
"Bọn họ ở đó làm gì vậy?"
Chẳng phải anh luôn lẽo đẽo theo cô sao, những lúc như thế này đáng lý ra anh luôn đẽo theo sau lưng cô, lúc này lại ở thung lũng.
Lâm Ninh haha cười, rất lém lỉnh trả lời.
"Chẳng phải vừa rồi đã nói là chuẩn bị bữa tiệc bất ngờ cho hai người sao? Họ ở đó bận bịu chuẩn bị rồi."
Tinh Lạc và Doãn Linh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại chẳng biết gì cả, vậy nên chỉ có thể tạm cho qua.
Không để cho Tinh Lạc và Doãn Linh kịp nghi ngờ nữa, Lâm Ninh liền giở trò, Ninh Lâm Ninh giễu ra nụ cười nửa miệng, một bàn tay kiêu sa đưa lên che miệng, giọng đầy chanh chua nói.
"Ỏ! Coi kìa coi kìa! Ỏ!
Mới xa người yêu có mụt chút xíu hà, mụt chút xíu thôi đó, còn chưa đủ hai tiếng nữa mà có người nhớ người nhung quá chòi quá đất gòi, gòi gòi gòi, nhớ quá chòi gòi."
Lâm Ninh giễu ra cái miệng nhọn hoắc, giọng nói chanh chua thánh thót vang dội khắp cửa hàng, khiến cho Tinh Lạc lẫn Doãn Linh cứng như đá, mắt chữ A miệng chữ O to tròn há ra.
Chưa xong, Lâm Ninh còn lấy ra điện thoại từ túi áo, điệu đà dảnh mấy ngón tay lên lướt lướt màn hình.
"Nhớ quá chòi quá đất gòi, phải gọi cho anh Trịnh và anh Lục thôi, thông báo cho hai anh ấy biết ở đây có hai người nhung nhớ tình yêu đến nỗi không có tâm trạng mua sắm với tui, ỏ! Hai anh ấy sẽ vui lắm à nho, vui mà tưng tưng giựt giựt nhảy hip hop luôn đó."
Giọng nói của Lâm Ninh làm cho mấy người có mặt trong cửa hàng phá lên cười, đến người uy vũ như ông Phàm trứ danh còn phải méo mó mặt mũi, tay che miệng bật cười.
Tinh Lạc và Doãn Linh thẹn đỏ mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui, Lâm Ninh vừa ấn xong số Lục Tiến, Doãn Linh đã chộp lấy điện thoại của Lâm Ninh, nhanh chóng nhét điện thoại Lâm Ninh vào trong túi áo.
"Ớ! Làm gì mà lại cướp điện thoại của người ta, mau mau trả lại người ta để còn gọi thông báo nỗi nhớ người yêu này chứ."
Doãn Linh cướp điện thoại xong liền hướng sang đồng đội là Tinh Lạc, thét lên.
"Chị mau bịt cái miệng cậu ta lại đi!!!"
Tinh Lạc đang đừ ra vì xấu hổ, nghe lệnh Doãn Linh, đầu não vì vội mà không kịp tải vấn đề, nhất thời tay chân luống cuống lên.
Cái miệng của Lâm Ninh vẫn nhọn hoắc ra, không ngừng chu choa, lần này Lâm Ninh xoay sang Phàm Dương đang cúi đầu vì cười.
"Anh xã to bự, cho em mượn điện thoại nào, em phải gọi để thông báo nỗi nhớ người yêu mãnh liệt này, anh Trịnh và anh Lục nghe xong nhất định sẽ vui đến mức nhảy hip hop cho anh xem.".
Phàm Dương cúi gầm mặt vì buồn cười, anh bất lực vâng lời, tay lấy ra điện thoại trong túi quần đưa cho cô.
Cầm được điện thoại của Phàm Dương trên tay, Doãn Linh liền trắng mắt, ngón tay trỏ chỉ ra.
"Cậu không được gọi!"
Lâm Ninh vẫn một kiểu điệu đà dảnh mấy ngón tay lướt lướt trên màn hình, mắt đẹp liếc qua chỗ Doãn Linh một cái, đá lông mày.
"Sao? Còn muốn than vãn nữa hay là ngoan ngoãn đi theo bà Ninh đây mua sắm?"
Doãn Linh thẹn quá hoá giận, nhưng mà lại không thể làm bừa, chỉ đành cam chịu nhịn xuống.
"Tớ không nói nữa là được chứ gì?"
Lâm Ninh liếc mắt sang chỗ Tinh Lạc, lông mày đá lên, ngón tay điệu đà quyển ra hỏi.
"Còn Trịnh phu nhân đây, có còn muốn than vãn nữa hay không?"
Tinh Lạc nhanh chóng lắc lắc đầu, bị Lâm Ninh trêu đến mặt mũi đều đỏ bừng như muốn nổ.
Nhìn thấy cả hai đã giơ tay đầu hàng, lúc này Lâm Ninh mới hài lòng nhét ngược điện thoại vào túi quần của Phàm Dương, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào vòm ngực anh mấy cái.
"Đây, trả anh xã, cảm ơn anh xã to bự."
Doãn Linh liền thở phào một cái, mắt lại liếc nhìn cô bạn nhỏ, lớn giọng mắng mỏ.
"Thu cái mỏ nhọn kia lại!"
Lâm Ninh chúm chím cái miệng, bậm bậm mí môi cười hí hí.
Tinh Lạc cũng thở phào, ôm lại trái tim vừa bị trêu đến đập loạn xạ, cuối cùng thì cô cũng được tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy uy lực bà Phàm mà Doãn Linh đã từng nói.
Bảo là...!Trên đời này, một câu chuyện chỉ có thể nhỏ như con kiến nếu như cái mỏ của bà Phàm không nhọn hoắc ra.
Uầy, uy lực khủng khiếp quá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...