Yêu...!Không phải cầm tù, giam cận.
Chúng ta không yêu bằng cách cố gắng gò bó người khác ở bên cạnh, mà yêu là cho đi, là cho đi tất cả những gì tốt đẹp nhất, là chấp nhận buông tay cho người mình yêu tiến về phía trước.
Chu Quốc Duy dành mười năm bên cạnh Doãn Linh, những ngày tháng đó chỉ có giam cầm, anh ta cầm tù cuộc đời Doãn Linh trong lòng bàn tay.
Mỗi lời anh ta nói đều là vì yêu mà ra, Doãn Linh chưa bao giờ hiểu được tình yêu mà Chu Quốc Duy nói đến.
Cô chỉ thấy một ngục tù kiềm hãm, một lồng giam bằng con người, Chu Quốc Duy và cả đứa trẻ ấy đều là lồng giam cuộc đời của Doãn Linh.
Mười năm ấy...
Doãn Linh không hề nhìn thấy tình yêu của Chu Quốc Duy, tình yêu mà Doãn Linh nhìn thấy ở mười năm ấy chỉ có...
...
Hải Vọng linh thiên, trời đất dung hoà, con người vượt ra khỏi bảo hộ của thần linh, thời gian như một chuỗi móc xích, lẫn lộn rồi lại dung hoà.
Tình yêu mà Doãn Linh nhìn thấy...!Có lẽ phải nói đến Phàm Dương.
Doãn Linh biết Phàm Dương yêu Lâm Ninh, lại không rõ Phàm Dương vì sao lại yêu thích Lâm Ninh.
Cô có thể nghe tình yêu thẳm sâu trong giọng nói của Phàm Dương mỗi khi nhắc đến, cô có thể nhìn thấy tình yêu lấp loé trong ánh mắt cô đơn cằn cõi của người đàn ông đó mỗi khi gọi tên.
"Lâm Ninh."
Trong khi cô bạn nghịch ngợm vô cùng ương bướng của Doãn Linh chỉ toàn chán ghét người đàn ông này, bởi Ninh Lâm Ninh đại diện cho tự do tự tại.
Ninh Lâm Ninh sau tốt nghiệp trung học liền tiến lên đại học, theo đuổi ước mơ thiết kế ở một trường đại học có tiến tại Mỹ.
Thành An không phải không có đại học về thiết kế, nhưng Lâm Ninh nhất quyết muốn sang Mỹ.
Ninh Lâm Ninh từng nói với Doãn Linh.
"Nếu đã là mơ, phải mơ cao một chút, Thành An so với thế giới này rất nhỏ bé, tớ sang Mỹ tất nhiên vì danh tiếng của trường đại học, theo đuổi ước mơ phải tham lam một chút đúng không? Thay vì ở một nơi nhỏ bé không ai biết đến, tiến ra ngoài để nhìn thế giới chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, sang Mỹ rồi cũng đỡ phải nhìn thấy cảnh mẹ tớ và dì cả, lẫn mấy dì nhỏ trong nhà cãi vã.
Vả lại, ở Thành An này lâu ngày, sớm muộn gì cha tớ cũng gả tớ cho nhà giàu nào đó thôi, không được không được, tớ phải làm bà chủ của chính mình.
Tốt nhất tớ phải cao chạy xa bay ra khỏi kiểm soát của cha tớ, chạy xa một chút, kẻo lại dấn thân vào chuyện làm dâu nhà hào môn nào đó.
Tớ đã có kế hoạch hết rồi, học xong ra làm bà chủ, chỉ vậy thôi hahaha!"
Lâm Ninh của đời trước chính là biểu tượng của tự do, chỉ Lâm Ninh mới có thể làm chủ cuộc đời Lâm Ninh, Lâm Ninh không bao giờ muốn chôn mình vào bất kỳ một cuộc hôn nhân nào.
Không bao giờ có thể kiềm hãm tự do của Lâm Ninh vào hai chữ "Hôn sự", thế nên Lâm Ninh mới bằng mọi giá, dùng cả tính mạng để đe doạ Phàm Dương đồng ý ly hôn.
Khi ấy đừng nói đến yêu, Lâm Ninh chỉ có chán ghét Phàm Dương, nhìn thấy Phàm Dương liền muốn phun ra một vũng nước bọt.
Phàm Dương chỉ ly hôn khi nhìn thấy Lâm Ninh dùng đến tính mạng, sau ly hôn, Lâm Ninh biệt tăm biệt tích.
Chẳng một ai biết Lâm Ninh đã đi đâu, chỉ biết rằng vì hôn nhân tan vỡ đột nhiên ảnh hưởng nặng đến Phàm gia, Lâm lão gia đã từ mặt Lâm Ninh, đuổi cô ra khỏi nhà, thế rồi cô cứ như bốc hơi ra khỏi thế gian.
Biệt tích suốt tám năm, Doãn Linh đi tìm Lâm Ninh cũng tám năm.
Cũng tám năm đó, Phàm Dương mãi dậm chân ở đất khách quê người, bởi những lời nói của Lâm Ninh ngày ra toà.
Yêu mà Doãn Linh nhìn thấy chính là như vậy, chính là chấp nhận buông bỏ cho người mình yêu tiến về phía trước.
Phàm Dương biết rõ anh ta không thể giam giữ cuộc đời của Lâm Ninh, càng biết rõ Lâm Ninh không hề yêu anh, anh cuối cùng không gò bó Lâm Ninh nữa, chấp thuận buông tay, trả cô về với tự do mà cô mong muốn.
Vốn nghĩ, hai người bọn họ như thế đã xong, sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa.
Nhưng Lâm Ninh mất tích, Phàm Dương lại lao đao hơn chính Doãn Linh.
Cô chẳng biết vì sao Phàm Dương lại đau lòng như thế, rõ ràng hai người một bước tiến tình cảm cũng không có, rõ ràng Lâm Ninh ghét bỏ anh nhiều như vậy, cuối cùng anh vẫn lo lắng cho Lâm Ninh.
Anh đau lòng cho Lâm Ninh nhưng lại không dám trở về Thành An, lúc đó chẳng ai biết Lâm Ninh ở đâu, sống ra sao cả.
Nếu Phàm Dương quay trở về, lỡ như gặp mặt Lâm Ninh ở đâu đó, cô sẽ phiền phức lắm về cái danh chồng cũ này.
Yêu mà Doãn Linh biết chính là như thế, dù không một lời bày tỏ, không một lời nói ra nhưng người khác nhìn vào đều sẽ nhìn thấy rằng...!Anh ấy yêu cô ấy.
Chỉ đơn giản là thế.
Chỉ đơn giản là âm giọng vui mừng biết bao vào lúc Doãn Linh thông báo cho anh rằng Lâm Ninh đã quay trở về, đơn giản qua âm thanh vừa mới vui mừng lại lao dốc khi nghe thấy tình trạng tồi tệ của Lâm Ninh.
Tình yêu mà Doãn Linh biết vốn không cần nói ra, không cần cầu kỳ càng không cậu nệ đối phương.
Cuộc đời này, Doãn Linh cũng đã gặp được rồi, một người không bao giờ cưỡng cầu cô bất kỳ thứ gì.
...
Đã nói Hải Vọng là nơi linh thiên, trời đất dung hoà, con người vượt ra khỏi sự bảo bọc của thần linh, thời gian nơi đây không chỉ là một dòng chảy.
Huỳnh quang lấp lánh trên bầu đêm, loang ra muôn nghìn màu sắc đẹp, mặt nước phản chiếu huỳnh quang rực sáng.
Sau từng ấy năm lạc lối, cuối cùng anh cũng có thể quay trở về Thành An.
Anh đã nghĩ ra đủ loại kịch bản để đối đáp khi gặp mặt cô, đã hình dung ra dáng vẻ tồi tàn nhưng vẫn rất uy nghiêm, vẫn là nàng kiêu sa trong mắt anh.
Nhưng ngày đó mà anh trở về, không một tình huống nào được thực diễn trong số rất nhiều kịch bản anh đã nghĩ ra.
Ngày đó anh trở về đã quá trễ, nơi anh đứng là nhà xác, căn phòng anh đi vào lạnh tanh, nồng nặc mùi thuốc khử, trên bàn có một hình người trùm vải trắng.
Phàm Dương đứng trước chiếc bàn rất lâu, lâu đến mức không khí lạnh tanh của nhà xác làm cóng đôi bàn chân anh, lâu đến nỗi người phụ tá nhà xác nhắc nhở anh không biết bao nhiêu lần.
"Ông Phàm, ông có muốn xem cô ấy không?"
Phàm Dương im lặng rất lâu, sau đó mới yêu cầu người phụ tá ra ngoài.
Sau khi người phụ tá rời đi, Phàm Dương mới chậm rãi đưa bàn tay, nắm lấy một góc nhỏ của chiếc khăn trùm kèo nhẹ xuống.
Gương mặt Lâm Ninh thật sự hiện ra sau lớp vải trắng, sau từng ấy năm, khoảnh khắc gặp lại cô đã chẳng còn nữa.
Gương mặt vốn xinh đẹp của cô đầy những vết sẹo, từng vết sẹo lòi lõm chi chít khắp nơi, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, làn da đã biến thành màu tím tái.
Từ trên xuống dưới cơ thể cô chỉ có vết sẹo bầm tím, Phàm Dương nhìn thấy thứ gì đó lấp loé phía dưới cổ áo bám đầy bụi, tay anh run rẩy nâng lên, kéo nhẹ cổ áo cô xuống để nhìn xem vật gì đang lấp lánh.
Dưới cổ áo là chiếc nhẫn bạc, chiếc nhẫn được lồng vào một sợi dây cỏ khô, sợi dây khô sơ tưa ra thành từng sợi nhỏ chứng tỏ cho thời gian đã lâu.
Năm đó Lâm Ninh bị đuổi khỏi Lâm gia, từ trên xuống dưới cô chẳng có gì quý giá ngoài chiếc nhẫn cưới vẫn còn đeo trên tay.
Từng ấy năm lưu lạc, chỉ có cô tàn tạ mụt nát, nhẫn bạc vẫn hoàn nguyên ánh kim lấp lánh.
Đôi chân lạnh cóng của Phàm Dương đình chỉ một chỗ, tay mất đi sức lực thả xuống, anh nhìn chằm chằm người con gái xinh đẹp đã chết.
Trái tim đã khô cằn trong anh càng thêm nứt nẻ, từng vết nứt xen kẽ đâm xuyên tâm tư, giây phút tay anh buông lơi, trái tim anh cũng gần như sụp đổ.
Dường như...!Bất kỳ người nào bước vào cuộc đời anh đều không hạnh phúc.
Trước đây là cha mẹ, hiện tại là cô.
Cô biệt tăm sau khi ly hôn, mọi chuyện đều dính dáng đến Phàm gia, anh đã nghi ngờ có ai đó sẽ ám hại cô, bây giờ thì anh đúng rồi, chẳng một hoài nghi nào nữa.
Anh đúng, cô đã chết rồi.
Đều là vì anh.
Dường như...!Anh yêu thương bất kỳ ai, dù là thể hiện ra hay là giấu kín trong tận đáy lòng đi nữa, người anh yêu thương đều sẽ bất hạnh chết đi.
Cô vốn dĩ sẽ có một cuộc đời tự do tự tại, ước mơ hoài bão thật lớn, chỉ vì anh gàng buộc cô vào hôn nhân, chỉ vì anh tiến vào cuộc sống của cô vài giây lát...!Cô mới gặp phải bi kịch.
Cuộc đời không tốt đẹp của Phàm Dương đã giết chết cuộc đời tươi đẹp từ Lâm Ninh, tất cả đều là do anh mà ra.
Ngày hôm đó nhà xác niêm phong, bất kỳ ai cũng không dám đến gần, bởi nghe nói có một người đàn ông đang khóc.
Khóc to lắm, nghe thấy liền đau lòng, đến gần làm chi để cho lòng nhũng xuống.
...
Giữa đêm, Lâm Ninh tỉnh giấc, cô bỗng thấy thật khát nước, thế là rời khỏi vòng tay vững chắc đang bao bọc lấy cô, ngồi dậy vươn tay cầm lấy bình nước, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ mà vặn vặn nắp bình.
Uống xong nước, cô lại tiếp tục mắt mở mắt nhắm vặn lại nắp bình, sau đó quăng bình nước một bên, định sẽ nằm lại chỗ cũ.
Vừa xoay lại đã nhìn thấy Phàm Dương mở to mắt nhìn về phía cô, đôi mắt anh đỏ hoe, chỉ chốc lát đã ươm đầy nước trên hốc mắt.
Lâm Ninh ngẩn người ra mấy giấy chợt bừng tỉnh, dường như anh lại gặp ác mộng về tai nạn năm ấy của cha mẹ.
Vội vàng nhích người trở về chỗ cũ, vươn ra đôi tay muốn ôm anh vào lòng, Phàm Dương lập tức như một thói quen mỗi khi chợt tỉnh giấc giữa đêm, anh vùi mình vào lòng cô, cảm nhận từng hơi thở êm ái cùng mùi hương dịu ngọt.
Cảm nhận rằng cô vẫn ở ngay bên anh, trái tim mềm mại vẫn còn đang đập khẽ.
Phàm Dương ôm chặt Lâm Ninh, hai bàn tay ghì lấy tấm lưng, mặt dụi vào ngực tròn mềm mại, nước mắt vấy ra ngực áo Lâm Ninh.
Lâm Ninh vội vàng dùng bàn tay nhỏ vuốt vuốt trên mái tóc anh, tay kia vỗ nhẹ vào lưng anh dỗ dành, cúi đầu hôn lên mái tóc anh như những lần anh vỗ về cô, cô khẽ giọng du dương, ru lên bài hát cũ.
Phàm Dương vùi mặt vào ngực Lâm Ninh, nước mắt nóng rức cứ vấy ra không ngừng, chốc lát đã làm ướt ngực áo.
Đôi vai anh run run, hơi thở nặng nề lại vội vã, lặng yên vùi vào ngực cô nuốt từng ngụm nước mắt.
Lâm Ninh vẫn hát ru, tay vẫn dịu dàng vỗ nhẹ, tay cô vuốt trên máy tóc anh, dỗ dành trên từng làn tóc.
Lạ thật...!Người đàn ông của cô mỗi khi tỉnh giấc cũng không đến nỗi sẽ khóc, hôm nay anh lại khóc thật nhiều.
Hải Vọng linh thiên, thời gian nơi đây không chỉ là một dòng chảy, ký ức thoáng vụt trôi của đời trước nhắc nhở người phía sau.
Đời trước đã đi qua, chỉ mong đời này giữ chặt lại, đừng lạc mất nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...