Sáng hôm sau, người thức dậy đầu tiên là Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc, vì chế độ tĩnh dưỡng của mẹ bầu nên Tinh Lạc ngủ rất sớm, dậy cũng rất sớm.
Trịnh Kiệt Luân chuẩn bị món ngũ cốc cho Tinh Lạc ăn sáng, sau đó cả hai đi bộ thể dục xung quanh thung lũng, vừa tiện thể ngắm mặt trời lên, nắng sớm rất tốt cho cơ thể.
Thể dục xong xuôi, trở lại trại lều, Trịnh Kiệt Luân lấy ra nguyên liệu trong hầm xe, chuyến đi dự định ở thung lũng khoảng ba ngày, trong xe có hầm nguyên liệu kể cả thực phẩm tươi sống, anh hướng về phía cô nói.
"Chồng em sẽ trổ tài nấu nướng cho em xem."
Tinh Lạc ngồi trên một chiếc ghế xếp, hai cánh tay chống đỡ lên hai gối chân, đôi bàn tay bợ lấy gương mặt.
"Ồ."
Trịnh Kiệt Luân bê từ trong hầm xe ra một thùng sò huyết, anh xoắn lên tay áo khoe khoang cơ bắp.
"Anh nấu cháo sò huyết cho vợ anh ăn, đảm bảo sẽ vừa ngon vừa bổ, vợ anh ăn vợ anh bổ mà con anh cũng được bổ."
Tinh Lạc ôm gương mặt ngắm người đàn ông tuấn tú, anh đang vận động xương cốt, chỉ là nấu ăn thôi mà anh phải vặn người vung vai lấy tinh thần.
Anh đứng bên cạnh thùng sò uốn éo vài động tác, cô không khỏi buồn cười.
"Anh có biết nấu không đó?"
"Này nha, đừng có mà coi thường tài nghệ của chồng em."
Trịnh Kiệt Luân phản ứng, khoé môi giễu cao thành nụ cười tự tin tuyệt đối.
"Nói cho em biết lúc anh còn làm lính, anh đều tự mình nấu đồ ăn, còn phải nấu theo quy định của quân trại, phải đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng đó."
Cho nên Trịnh Kiệt Luân vô cùng tự hào về bản thân, tay vỗ bẹp bẹp vào lồng ngực.
"Vợ anh cứ ngồi ngắm dung nhan của anh đi, một chút thôi sẽ có đồ ăn."
"Ò" Tinh Lạc rất ngoan ngoãn ngồi im, miệng nhỏ mím mím nụ cười, cô vẫn không tin tưởng anh lắm a.
"Nếu mà anh có cần trợ giúp thì cứ kêu em ha."
Trịnh Kiệt Luân một tay lắc lắc xua xua, một tay vỗ bẹp bẹp vào vòm ngực, chắc chắn nói.
"Không cần không cần, em cứ ngồi yên đó chờ anh thôi."
Thế là Trịnh Kiệt Luân vào trận, đầu tiên anh đem thùng sò ra, thay qua một lớp nước muối rồi ngâm qua một giờ, sau khi ngâm xong, anh mang thùng sò to lên bờ suối trên nguồn rửa sạch, Tinh Lạc cũng lon ton đi theo anh lên nguồn suối, anh ở phía đầu nguồn rửa từng con sò, cô đứng bên bờ suối đi qua đi lại ngắm mỹ nam làm việc, cô chẳng có chuyện gì để làm nên cũng thật buồn chán, cứ cách một chút Tinh Lạc lại hỏi anh.
"Anh có cần em giúp không đó?"
Cô muốn được cùng anh làm này làm kia, một mình như thế này quả thật rất chán nản.
Trịnh Kiệt Luân không muốn cô phải bẩn tay, anh sẽ tùy tiện đáp.
"Không cần."
Tinh Lạc ngắm nghía một lúc, ủ rũ mím môi xuống rồi lại hỏi.
"Thật sự không cần em giúp hả?"
Trịnh Kiệt Luân ngừng lại động tác rửa sò, xoay mặt lại nhìn cô gái nhỏ không có chuyện gì làm, cô tròn xoe mắt nhìn anh như đứa trẻ trông chờ được gọi tên.
Ngẫm lại thì...!Tối qua ông bà Phàm ngắm sao đêm đến muộn, hiện tại chưa dậy, Lục Tiến và Doãn Linh càng không cần nói đến.
Không có bà Phàm và Doãn Linh, tiểu Tinh Lạc của anh vô cùng buồn chán.
Nhìn thấy ánh mắt trông chờ của cô gái nhỏ, Trịnh Kiệt Luân nhìn lại thùng sò to, anh thở nhẹ, hướng đến cô gái nhỏ rồi cười.
"Đến đây, vợ giúp anh rửa sò với."
"Đến liền."
Tinh Lạc được gọi liền hớn hở, cô lon ton đến bên cạnh anh ngồi xuống.
Cả hai cùng nhau ngồi trên đầu nguồn suối, rửa xong, anh tay xách thùng sò to, tay nắm tay cô gái nhỏ dắt về trại lều.
Đốt lò lửa, Trịnh Kiệt Luân bắt chảo lên rang gạo, Tinh Lạc nhìn thấy liền trầm trồ.
"Quào, chồng em còn biết rang gạo cơ."
Trịnh Kiệt Luân giơ lên chiếc mui xào, đầu lông mày đá lên nháy mắt với Tinh Lạc.
"Anh còn biết nhiều thứ lắm nha, vợ anh mà yêu anh thì chỉ có lời không có lỗ."
Một câu nói đánh thẳng vào trái tim Tinh Lạc, mặt cô đỏ đỏ hồng hồng, xấu hổ chạy ù đến ôm lấy anh từ phía sau, đem gương mặt đỏ ửng úp vào lưng anh giấu đi.
Một lúc sau, Trịnh Kiệt Luân xào xong thịt bầm, mùi thịt bầm xào cùng tỏi băm, tiêu xây và hành lá thơm lừng.
Trịnh Kiệt Luân xoay sang luộc sò, đứng bên bàn xếp, dùng hai chiếc thìa bạc tách vỏ sò.
Phàm Dương và Lâm Ninh chui từ trong lều ra, cô vừa vung vai vừa hít thở không nghĩ, bỗng một mùi thịt xào thơm tho lọt vào lỗ mũi, Lâm Ninh nhìn thấy Trịnh Kiệt Luân đang đứng bên bàn xếp và bếp lửa.
"Ôi dà, hôm nay anh Trịnh nấu bữa sáng hả?"
"Ngoài tôi thì còn ai được, hôm qua hai người ngắm sao đêm đến tối muộn rồi, còn lão Lục thì..."
Lâm Ninh liếc mắt nhìn chiếc lều vẫn đóng kín cửa, lướt qua tình hình thì có vẻ như đến tối còn chưa thấy mặt Doãn Linh a, Lâm Ninh cười trộm, trở lại vấn đề, cô liền chỉ ngón tay vào anh xã to bự bên cạnh nói.
"Anh Trịnh vất vả rồi, bữa tối nay cứ giao cho ông Phàm chuẩn bị."
Nếu anh đã chuẩn bị bữa sáng, tất nhiên bữa tối sẽ đến lượt người khác nấu.
Trịnh Kiệt Luân gật gật đầu.
"Hai người chuẩn bị đi, lát nữa đồ ăn chín rồi."
Một giờ sau, món cháo sò huyết vừa thơm ngon lại cực kỳ bổ dưỡng đã được ra mắt, bốn người quay quần bên bàn xếp cùng nhau ăn.
Ăn xong cũng đã đến buổi trưa, Tinh Lạc với thời khoá biểu mẹ bầu cực kỳ nghiêm khắc, đến giờ trưa phải đi ngủ một giấc, Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc cùng nhau vào lều đánh một giấc, Phàm Dương và Lâm Ninh thu dọn bàn ăn, đem chén bát đi ra đầu ngọn suối rửa.
Mãi cho đến ba giờ chiều, Lục Tiến mới ra khỏi lều, anh mở cửa lều cho thông thoáng, chiều xuống ở đảo hải vọng không có hoàn hôn, chỉ có gió bắc hiu hiu, bầu trời âm u rồi sụp tối.
Doãn Linh nằm trong lều ngủ say, khi Lục Tiến mở cửa lều, ánh sáng bên ngoài rọi vào, Doãn Linh vẫn chưa muốn thức dậy, cô trùm mền kín mít, trốn trong chăn ngủ say sưa.
Sụp tối, lửa trại lại thắp sáng, Phàm Dương mặc chiếc tạp dề màu hồng do Lâm Ninh chuẩn bị, anh sẽ nấu bữa tối.
Để nấu một bữa tối mà mọi người đều có thể thưởng thức thật ngon, Phàm Dương sẽ nấu món sở trường, rất đơn giản là bò bít tết cùng mỳ ý sốt bơ nướng tỏi.
Khi mà ánh lửa trại cam đỏ nổi lên, mùi thịt bò ướp gia vị áp lên mặt chảo nóng, tiếng nhạc du dương từ trong loa nhạc phát ra, Lâm Ninh và Tinh Lạc ngồi trước lửa trại, cùng nhau ngân nga theo bài hát.
Trịnh Kiệt Luân cũng không nhàn rỗi, hỗ trợ Phàm Dương nấu bữa tối.
Duy chỉ có Lục Tiến và Doãn Linh vẫn đang lười biến trốn trong chăn, hai người ôm nhau trong chiếc chăn chìm sâu vào giấc ngủ.
Màn đêm bao quanh thung lung, trung tâm thung lũng có ánh lửa đỏ thật ấm áp.
Nấu xong bữa tối rồi, Phàm Dương đang không tiện tay, anh đá lông mày với Trịnh Kiệt Luân, Trịnh Kiệt Luân rảo bước đi đến chiếc lều của Lục Tiến.
Cửa lều đã mở sẵn rồi, anh chỉ đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ trong chăn, Trịnh Kiệt Luân khẽ giọng gọi.
"Bữa tối đã xong rồi, hai cô cậu còn muốn ôm nhau tới bao giờ đây?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...