Tình Anh Như Nắng Ấm


Bên ngoài có lửa trại liêu xiêu theo cơn gió bắc, bên trong lều tranh có hai thân thể không ngừng quấn lấy nhau.
Doãn Linh cùng Lục Tiến không còn một mảnh vải nào, trần trụi quấn quýt, không khí chật hẹp trong túp lều càng khiến anh và cô thêm nóng bỏng.
Thân thể trần trụi nhuộm mồ hôi bóng loáng một lớp, da thịt chạm da thịt, ướt át hoà trộn vào trong từng hơi thở, hai người chìm đắm trôi qua không biết đã bao lâu, chỉ biết hiện tại thần trí Doãn Linh chẳng còn tỉnh táo nữa, cô thậm chí còn không biết bên nào là bên trái, bên nào là bên phải.
Doãn Linh nằm ngửa mình, đê mê nhìn lên trần của túp lều, trên đôi mi ươn ướt vệt nước mắt, cả gương mặt phiếm hồng như hoa sương nở sớm, há miệng hít lấy không khí, rên rỉ cũng từ hơi thở phun ra.
Cô biết dù túp lều có kín đáo đến đâu, người ngoài chỉ không nhìn thấy nhưng họ vẫn có thể nghe thấy, thế nên ngay từ đầu cô không dám hé miệng, không muốn bản thân rên rỉ kỳ lạ.

Ấy vậy mà áp lực từ người đàn ông cứ không ngừng chèn ép, dù cô có kín miệng đến thế nào, há hốc hít thở vẫn nấc ra thành tiếng.
Mỗi một luật động của Lục Tiến, to lớn đàm áp, Doãn Linh không mếu máo cũng nhăn nhó ưm a.
Cơ thể Doãn Linh nhiễm dục nên đỏ, phần còn lại là dấu răng, từng tất da nấc thịt của cô không phải dấu hôn sẽ là dấu răng.
Hiện tại, dục niệm lại dần nuốt chứng, hạ thân thít chặt lấy thô dài đang bành trướng, thân thể Doãn Linh đang phiếm hồng bỗng biến hoá thành màu đỏ ửng, cô căng thẳng toàn thân, đôi ngực no tròn căng mọng không ngừng tưng nảy, cô nhíu chặt mi tâm, tâm trí lại bắt đầu trắng xoá như mây mù.
Toàn thân căng cứng, bụng dưới không ngừng xoắn lấy, u hoa càng lúc càng siết chặt thô dài kia.

Doãn Linh không chịu được khoái cảm đổ ập, trong ký ức của cô chuyện người lớn vốn chẳng có mấy thú vị, hoàn toàn không có ký ức vui vẻ.

Cô rõ ràng không phải là lần đầu làm chuyện người lớn, lúc này lại hoàn toàn xa lạ.
Cứ ngỡ chuyện người lớn cũng sẽ giống như cũ, chẳng qua là cắm cắm rút rút một hồi liền thoã mãn được người đàn ông, giống như khi mà cô ở cùng Chu Quốc Duy, có vẻ như đem anh đánh đồng cùng Chu Quốc Duy, cô đã đánh giá quá thấp người đàn ông họ Lục này.
Hai bàn chân nhỏ vung trong không khí run run, hai tay cô cũng theo đà khoái lạc run rẩy mò xuống thắc lưng, nơi mà đôi bàn tay anh đang ghì chặt xuống.
Cô chạm vào tay anh, năm ngón tay chỉ đủ nắm níu ngón tay trỏ của anh.

Lông mày thanh tú không ngừng nhíu chặt lại, cô mếu máo mím môi lại, cao trào đổ ập đến, không nhịn được lại há miệng ra.
Lục Tiến lườm qua yêu kiều dưới thân, thô dài được siết chặt, u hoa liên tục nuốt lấy anh, Lục Tiến sảng khoái đến mức cảm thán, nhận thấy yêu kiều lại sắp dâng trào.

Qua mấy lần đã rút ra được kinh nghiệm, một tay nhanh thoát ra khỏi cái níu giữ yếu ớt, đưa tay chặn lên miệng Doãn Linh.
Bịt chặt miệng cô lại, dứt khoát di chuyển thắc lưng tiến lui bất quy tắc, thô dài thẳng tắp dập vào u hoa, hạ thể Doãn Linh đã sớm tràn đầy, mỗi một cái anh cứ thẳng tắp cắm vào, tư mật cứ thế trào ra, nhầy nhụa thấm đặc xuống đệm lót.
Phía dưới không ngừng phát ra âm thanh ba ba bạch bạch, ướt át bí bách tiếng nước, cô càng thẹn thêm, nhắm chặt mắt mũi, chẳng thể nghe được gì nữa, hai bên lỗ tai lùng bùng như muốn nổ, nhíu chặt hàng lông mày, toàn thân bần bật run rẩy.
"Ưm..."
Đôi chân trần nhỏ lẩy bẩy run trong không khí, sau yêu kiều rên rỉ, u hoa trào phúng, cô mềm ngoặc nhũng ra như sợi bún thiểu, chân nhỏ rơi phịch xuống đệm.
Lục Tiến thả tay bịt trên miệng xuống, thân thể to lớn đổ ập trì lên người cô, anh dùng hai tay ôm lấy thân thể vừa mềm vừa run, hạ thân rút ra một đoạn, tư mật nhầy nhụa nhuộm đầy con thú thô dài, anh rít vào một hơi thật sâu, chìm đắm trong khoái cảm chôn vùi, ấn nụ hôn lên vầng trán Doãn Linh, nụ hôn ấn sâu cùng hạ thân cắm vào.
Lại lần nữa cắm sâu thật sâu, sâu đến mức dường như anh còn muốn đem cả hai quả bi nhỏ nhét trọn vào.
"A..."
Anh bỗng nhét thật sâu, bắt buộc u hoa nuốt chửng thô dài rồi ở yên bên trong đó.
Mềm mại ấm áp từng đợt xoắn lấy, anh ôm chặt cô, nụ hôn ghì chặt trên trán ướt đẫm mồ hôi, hạ thân lại đẩy vào thêm sâu hơn nữa.
Cứ như vậy cắm sâu không có lùi, giữ yên một chỗ tận hưởng.
Doãn Linh bị nhét đầy, mi tâm chau chặt nhăn nhíu, sảng khoái vừa đi qua, cô mẫn cảm đến đổi anh chỉ hít thở, hơi thở nóng phủ lên trên vần trán truyền xuống, Doãn Linh cũng phát run.
Cô nâng đôi tay yếu ớt ôm lấy anh, bàn tay nhỏ không ngừng cào loạn xạ, đánh đấm vào tấm lưng anh.
"Ưm...!A...!Anh lui..."
Trò mèo cào của cô không một thấm thía, Lục Tiến vẫn giữ nguyên, chôn mình thật sâu vào tư mật rồi ở yên, tận hưởng u hoa hút chặt mình.

U hoa lại xoắn lấy thô dài, Doãn Linh rùng mình bật ra thành tiếng nhỏ, làn da nổi thành hột nhỏ, dần dần lại đỏ mẫn.
"A..."
Cô mếu lớn, bấu vào lưng anh, mười ngón tay bấu chặt hai bên lưng, mặt mũi đỏ ửng nhăn nhó, nước mắt theo cơn khoái lại ứa ra.
"B...!Bức..."
Doãn Linh mấp mấy làn môi, lấp bấp hít thở.
"Bức bối quá..."
Cô bị anh đâm sâu, nhét đầy không động đậy đương nhiên cảm giác sẽ vô cùng bức bối, cảm thấy tiểu yêu kiều có chút đáng thương, anh thẳng tắp thắc lưng lui ra, lui ra tận cùng liền tiến thẳng.
Phạch.
Từng cái cắm sâu lút, từng cái đi ra đều kéo theo biết bao mật ngọt nhễ nhại xuống tấm đệm, va chạm phạch phạch thật xấu hổ.
Không khí bên trong túp lêu ngày một nóng dần, mồ hôi trên người đàn ông càng đậm đặc, từng ngọt nhĩu xuống người Doãn Linh, anh chìm đắm trong dục vọng mãi không chịu buông, hơi thở thoáng chốc hì hục, thoáng chốc lại khà khà cười rất sảng.
Bụng rất nhanh bị lấp đầy, phần bụng dưới trương phình, gã đàn ông nhìn xong càng thêm khoái lạc, anh vừa cắm rút thô dài không ngừng lui tới trong người Doãn Linh, bàn tay to mò mẫn lên phần bụng dưới đang phình ra, ranh mãnh cười cười, dụng lực ấn xuống bụng Doãn Linh.
"Ha...!Anh đừng..."
Cô há hốc miệng, mặt mũi đỏ bừng, cái miệng bị hôn sưng oa oa lên kháng nghị.
Lục Tiến ấn mạnh vào bụng dưới, bên trong căn đầy đến đổi anh vỗ nhẹ cũng phát ra âm thanh đậm đặc đầy bụng, Lục Tiến gian xảo nhếch cao bạc môi, ánh mắt nhìn đăm đăm cục bông đỏ hỏn dưới thân.
"Em đầy rồi này, có nghe thấy không?"
Nói rồi, Lục Tiến còn tiện tay vỗ vỗ thêm mấy cái.
Doãn Linh rùng mình, toàn thân bần bật run lên, hai bàn tay nhanh chóng chộp lấy cái tay loạn của anh giữ lại.

"Đừng mà..."
Dây dưa đã lâu, cổ họng cũng sớm đã khô khan, thanh âm của Doãn Linh khàn lạc, tiếng được tiếng mất.

Lục Tiến rõ ràng nghe hiểu, lại lưu manh giả vờ.
"Đừng cái gì? Đừng cắm em nữa hay là...!Đừng ngừng lại?"
Đầu óc Doãn Linh mụ mị cả rồi, cô lắc lắc đầu nhỏ, tóc tai bết dính lên gương mặt, mếu máo bấu ngón tay vào mu bàn tay của anh.
"Đừng...!Ngừng lại..."
Ý của cô là...!Anh đừng có làm nữa, mau mau mà ngừng lại.
Sinh hoạt chuyện người lớn như này là đã đủ lắm rồi a.
"À à."
Lục Tiến phát lên tiếng cười nham nhở, tay nắm một bên chân Doãn Linh gác lên vai, gương mặt tuấn tú nghiêng đến, há miệng nhe ra hàm răng nanh cắn lên cẳng chân Doãn Linh.
"Đừng ngừng lại, anh biết mà, anh nào có muốn ngừng."
Cô đã bắt anh nhịn nhục đủ rồi a, anh nhịn nhiều lắm rồi nha, đêm nay có được cô, Lục Tiến tất nhiên chẳng dễ dàng bỏ qua.
"Bà Lục cứ yên tâm, anh không có ngừng sớm như vậy, không cần phải lo lắng."
"A...!Ứm..."
Mẹ nó! Anh chắc chắn là cầm tinh con chó, rất thích cắn người!
Chẳng biết qua bao lâu, màn đêm ở Hải Vọng có đêm đầy sao, lều của Lục Tiến và Doãn Linh vẫn chưa giảm nhiệt.
Trái lại, túp lều của Trịnh Kiệt Luân đang rất êm đềm, anh đang ôm ấp tiểu Tinh Lạc bé bỏng say trong giấc ngủ.
Tinh Lạc bỗng nhiên giật mình vì một tiếng động lạ, kéo theo anh cũng giật mình, anh vội vàng ôm cô vào lòng, giấu cô thật kỹ trong vòng tay và chiếc chăn.
Bàn tay anh to lớn, vuốt ve từ sau gáy, nâng niu từng lọng tóc ngắn sau đó bịt lên tai cô, chắn lại những âm thanh không nên nghe thấy, ôn nhu như làn nước trong veo dỗ dành.
"Ngủ ngoan nào."

Tinh Lạc chỉ là giật mình một cái, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ, sau khi cô ngủ đi, Trịnh Kiệt Luân liếc mắt nhìn hư vô phía trước, khoé môi co co giật giật muốn cười.
Lều bên cạnh có vẻ như không được ổn rồi.
Trịnh Kiệt Luân mặc dù đã ngủ, trời sinh bản tính anh khá cảnh giác, cha sinh mẹ đẻ anh ra với hai cái lỗ tai rất thính, âm thanh của lều bên cạnh tự nhiên sẽ vô ý lọt vào lỗ tai của anh.
Đoán không nhầm thì hai người ở lều bên cạnh cũng đã triền miên khá lâu, lúc nãy cô gái họ Doãn hình như không chịu nổi mới oà oà khóc lóc, làm cho tiểu Tinh Lạc bé bỏng của anh giật mình.
Anh có nên nhắc nhở họ Lục một chút không đây?!
Biết là họ Lục uất ức đã lâu, nhưng cứ để họ Lục cầm thú như thế, nói không chừng vì nhịn nhục quá nhiều, họ Lục không kiềm chế được, ngày mai cô Doãn sẽ phải đi viện.
Trịnh Kiệt Luân nghĩ đến gương mặt láo cáo hóng hách của Lục Tiến, không nhịn được buồn cười, đêm nay chinh phục được cô Doãn, ngày mai sẽ có kẻ vểnh mặt lên tận bầu trời cho mà xem.
Thế nào cũng sẽ hớn hở, phỡn phà khoe mẽ rằng.
"Lão đây cuối cùng cũng có vợ ôm rồi."
Bên ngoài túp lều, Phàm Dương cùng Lâm Ninh đang ngồi quấn trong chiếc chăn, Lâm Ninh ngồi trong lòng Phàm Dương, Phàm Dương quấn chiếc chăn như một cây nấm, cùng chiếc chăn ôm gọn cô trong lòng ngắm đêm đầy sao.
Đang ngắm sao đẹp, Phàm Dương và Lâm Ninh cũng không cố ý mà nghe phải tiếng của Doãn Linh và Lục Tiến.
Lâm Ninh nhoe ra nụ cười như tên trộm, khúc kha khúc khích trốn trong lòng Phàm Dương.
"Em vui như thế à?"
Từ tiếng động vừa rồi, thấy biểu hiện đáng lẽ ra phải nên lo lắng cho cô Doãn lại ở đây cười trộm của bà nhỏ, Phàm Dương không khỏi tò mò.
Lâm Ninh xấu hổ dùng hai tay che mặt, dù rằng cô cũng có nhìn thấy gì đâu cơ, lều ở phía sau a, và lều này cũng không có nhìn thấy được, lý ra phải bịt hai lỗ tai mới đúng, cô phì phì cười.
Ngẩn mặt lên, ghé vào tai anh thì thầm một bí mật.
Nghe xong, Phàm Dương ngớ ra mấy giây, sau đó liền nở ra nụ cười ấm áp, anh tựa càm lên mái đầu bé bỏng, thì thầm.
"Vậy ra người có tình đều đã đến với nhau."
Anh cúi đầu nhìn bà nhỏ trong lòng, ánh mắt chỉ có thâm tình gửi gắm.
"Người có tình đều về với nhau.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui