Vào một ngày trời nổi gió, mây đen vây kín, trên bầu trời có sấm chớp rầm rì, âm u tiếng gầm gừ của một loài thú thượng cổ.
Người con gái với chiếc bụng bầu đã năm tháng, làn váy trắng bay phất phới theo cơn gió, cô ấy đứng trên thượng cầu, ánh mắt chỉ một màu u tối hết như bầu trời kia.
Chẳng có một giây phút chần chừ, người con gái kia thả mình rơi xuống dòng sông Cửu.
Sông Cửu rộng lớn cũng chẳng nương tình, lạnh lùng nuốt chửng hình hài cô ấy.
...
Buổi tối lại xuống, Lâm Ninh ngồi thất thần trên giường, Phàm Dương đã nhìn thấy cô rất lạ, nhất là từ khi dùng cơm chiều, tâm trí cô cứ lơ đãng đi đâu rồi ngồi đẫn người ra.
"Ninh nhỏ, em làm sao thế?"
Phàm Dương ngồi xuống bên cạnh, lo lắng nhìn cô.
"Lại không khoẻ chỗ nào sao?"
Lâm Ninh nhìn đi nơi thần, giọng nói dịu dàng trầm ấm của anh dỗ dành bên tai, vô thức đáp lại.
"Doãn Linh đã nói với em một chuyện."
Phàm Dương biểu tình một cái nhíu mày, lắng nghe cô nói.
Thế nhưng Lâm Ninh lại chẳng nói gì thêm, vẫn cứ ngồi thất thần, Phàm Dương nắm lấy bàn tay cô, ủ ấm bàn tay nhỏ bé của cô vào đôi tay anh.
"Doãn Linh đã nói chuyện gì? Anh có thể nghe không?"
Anh vẫn dịu dàng chờ đợi, tay nắm lấy bàn tay cô một cách nâng niu.
Hơi ấm từ tay anh truyền vao tay, Lâm Ninh đắm chìm trong suy nghĩ rất lâu, nghĩ ra gì đó, cô đứng dậy, gấp gáp nhìn sang anh nói nhanh.
"Anh cứ ngủ trước, em sang phòng Doãn Linh một lát."
Chạy sang phòng Doãn Linh, gõ cửa ba cái, chờ vài giây, Lâm Ninh lại thật gấp rút giơ lên bàn tay định gõ cửa thêm một lần nữa, cánh cửa liền mở ra.
Doãn Linh phía sau cánh cửa nhìn thấy Lâm Ninh, cô bạn với ánh mắt sốt ruột như thế này, hẳn là đã nghĩ xong rồi, Doãn Linh khẽ nâng môi.
"Sao thế? Làm gì mà gấp như vậy."
Tay Lâm Ninh vừa giơ lên, nhìn thấy Doãn Linh, Lâm Ninh nhất thời không không chế được bước chân nâng lên, ôm chầm lấy Doãn Linh.
Doãn Linh đột ngột bị ôm, cô phì cười, tiện tay đẩy cửa đóng lại.
Dắt Lâm Ninh đi vào trong phòng, hai người ngồi trên sofa ngắm nhìn nhau, cái nhìn thành thật của những người bạn đã lâu không gặp mặt.
Nhìn một lúc, Lâm Ninh mới hoàn hồn, nói năng trở nên thật lộn xộn.
"Vậy là cậu cũng được quay trở lại? Cậu cũng được trở về sao? Cậu vẫn như mọi chuyện lúc trước phải không? Cậu quay về từ lúc nào? Khi cậu tỉnh lại đã là lúc nào?"
Doãn Linh bị hỏi đến hai lỗ tai lùng bùng, chẳng biết phải trả lời câu hỏi nào trước.
Lâm Ninh rối rít hỏi, hai mắt kinh ngạc to tròn ngấn ngấn nước mắt.
"Sao cậu không nói cho tớ biết? Cậu trở về từ khi nào?"
"Haha" Doãn Linh cười trừ một cái, tay kí vào đầu cô bạn đang hỗn loạn.
"Cậu bị ngốc rồi à? Đột nhiên lại nói mình đi ngược thời gian trở lại, người ta nhìn vào sẽ nghĩ tớ bị điên."
"Đâu có, cậu nói tớ liền sẽ tin mà" Lâm Ninh nói nhanh.
"Chính tớ cũng đi ngược thời gian trở về đây mà."
Doãn Linh đưa hai tay véo hai gò má thịt được ông Phàm nuôi béo ngậy, cười cười nói.
"Ban đầu tớ nào có nghĩ cậu cũng được quay ngược thời gian, chuyện này nói ra chẳng phải rất hoang đường sao? Ban đầu tớ chỉ nghi ngờ, sau đó nghĩ đi nghĩ lại chẳng có chỗ nào đủ thuyết phục cả."
"Vậy...!Cậu trở về từ khi nào?"
Lâm Ninh nôn nóng hỏi, chỉ cần nghĩ tới bà cô bé bỏng trước mặt trải qua những thứ khủng khiếp từ Chu Quốc Duy và Lâm Ái Mỹ ở đời trước, Lâm Ninh đau lòng níu lấy tay Doãn Linh, nước mắt thành hột chạy lăn tăn trên gương mặt.
"Doãn Linh, bà cô của tớ, cậu chịu khổ rồi."
Doãn Linh bỗng cười, tay véo gò má đưa lên lau đi vết nước mắt vừa chảy xuống, chính mình cũng cảm thấy sống mũi cay cay.
"Cậu cũng chịu không ít khổ cực rồi."
Doãn Linh dang tay ôm lấy Lâm Ninh, Lâm Ninh cũng ôm lấy bà cô nhỏ của mình.
Qua một hồi ôm ôm ấp ấp, hai người bạn nhỏ mừng mừng tủi tủi, Doãn Linh bèn kể.
"Sau khi mà tớ nhảy xuống sông Cửu, dần chìm xuống đáy sông, đuối nước mà chết thì tớ lại giật mình thức dậy, nhìn thấy mình nằm nhoài ngủ gật ở tiệm bánh.
Lúc đó xem điện thoại thì nhận ra, tớ thế mà lại quay về gần chín năm trước, nhìn kỹ vào điện thoại thì mới thấy tin nhắn thông báo từ ông Phàm, bảo tớ đến bệnh viện chăm sóc cho cậu, vì cậu cắt tay tự sát.
Hôm đó cậu tỉnh lại hệt như đứa ngốc ấy, cứ cười cười rồi ngơ ngơ, lại còn nói đi tìm diêm vương đòi công lý, tớ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Xong rồi cậu thấy đơn ly hôn của Phàm Dương, cậu hoàn toàn khác trước kia, lúc trước nhìn thấy đơn ly hôn cậu còn nhảy cẩn lên vui mừng, lần này cậu lại nhất quyết bảo không muốn ly hôn.
Tớ thấy lạ lắm, nhưng cũng chẳng biết phải giải thích làm sao, tớ có hỏi cậu, cậu cũng chỉ nói vì đột nhiên không muốn nữa.
Dù sao thì tớ cũng muốn cậu làm như thế, cho nên thấy cậu như vậy tớ càng mừng thêm, vì chỉ cần ly hôn liền xong đời cậu rồi.
Lâm Ái Mỹ căm ghét cậu bao nhiêu kia chứ?!
Sau đó tớ phát hiện, cậu thay đổi hẳn đi, cậu không tin Lâm Ái Mỹ nữa, trong khi Lâm Ái Mỹ là người mà đời trước cậu luôn rất tôn trọng và tin tưởng, tớ liền nghi ngờ có khi nào cậu cũng giống như tớ không?!
Nhưng mà chuyện này không phải là rất hoang đường sao? Tớ có nghi ngờ nhưng không dám chấp nhận."
Lâm Ninh chú ý đến một điểm trong lời nói của Doãn Linh.
"Lâm Ái Mỹ căm ghét tớ?"
Đến tận bây giờ, Lâm Ninh vẫn không thể hiểu nguyên nhân ngọn ngành khiến cho một người đã từng bảo vệ Lâm Ninh nhất, đứa trẻ lương thiện nhất Lâm gia lại ám hại cả cuộc đời Lâm Ninh.
Lâm Ninh biết Lâm Ái Mỹ căm ghét cô, nhưng chẳng tìm ra được nguyên do.
"Ừm...!Chu Quốc Duy đã nói với tớ."
Doãn Linh gật nhẹ đầu, thuật lại.
"Năm mà cậu đạt hoa khôi, trở thành đệ nhất mỹ nhân Thành An, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, nam sinh trong trường ai ai cũng yêu thích cậu.
Lâm Ái Mỹ đã sinh lòng đố kỵ, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân chính.
Có một nam sinh, Lâm Ái Mỹ thích cậu ta từ lâu, cậu ta cũng như những người khác yêu mến đệ nhất mỹ nhân.
Cậu ta biết Lâm Ái Mỹ thích mình, thế là bảo Lâm Ái Mỹ hẹn cậu đến để tỏ tình, hình như Lâm Ái Mỹ không nói cho cậu."
Lâm Ninh không hề có ấn tượng đến việc này, Lâm Ái Mỹ chưa từng bảo cô đến gặp ai đó ở trường học cả.
"Cậu ta vốn chẳng phải người tốt lành gì, thật ra là muốn bẫy đệ nhất mỹ nhân là cậu, nhưng Lâm Ái Mỹ không nói, tự đến đó vì quá yêu thích cậu ta, thế rồi tự mình đi vào bẫy."
"Bẫy...!Chuyện gì?"
Lâm Ninh không phải ngu ngốc, chỉ là không dám tưởng tượng, Doãn Linh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt bất lực nhúng nhẹ đôi vai.
Nghĩ đến vấn đề tệ hại nhất, Lâm Ninh lại lần nữa thất thần, Doãn Linh đành nói.
"Thế nên Lâm Ái Mỹ mới căm ghét cậu như vậy, cô ấy cho rằng mọi thứ là tại vì cậu mà nên, chính là lòng đố kỵ và bi kịch dẫn đến thù hận."
Nhìn thấy Lâm Ninh thất thần, Doãn Linh bèn nắm lấy tay Lâm Ninh.
"Mà thôi, chuyện đã cũ, người cũng không còn nữa, chúng ta đừng truy cứu."
Nghĩ cũng đúng, chuyện đều đã cũ rồi, Lâm Ninh nâng mi mắt nhìn Doãn Linh, bà cô bé bỏng của cô.
"Cậu có định nói chuyện đi ngược thời gian này với anh Lục không?"
Cô dự định sẽ nói, nhưng mãi vẫn không có can đảm.
"Anh ấy sẽ nghĩ tớ điên mất."
"Không có đâu" Lâm Ninh níu chặt tay Doãn Linh.
"Anh Lục sẽ tin cậu, cũng giống như Phàm Dương tin tớ, khi tớ nói chuyện tớ không phải Lâm Ninh ở đời này mà là Lâm Ninh của mười năm sau trở lại, tớ cũng từng lo lắng Phàm Dương sẽ không tin, nhưng cuối cùng, anh ấy tin tất cả những gì mà tớ nói."
Nói đến Phàm Dương, Doãn Linh thật sự ngưỡng mộ, có một chuyện rất rất bí mật ở đời trước, Doãn Linh chưa từng bộc bạch cho Lâm Ninh.
"Cậu có nhớ khi cậu tỉnh lại, nghĩ cách trèo lên giường Phàm Dương, tớ đã nói...!Cậu chỉ cần đem gương mặt đó đến, Phàm Dương đều sẽ phục tùng cậu."
Ánh mắt Doãn Linh mang theo ái mộ, câu nói đó không phải Doãn Linh nói suông cho qua, nào là gương mặt đệ nhất mỹ nhân gì đó đều không phải.
"Có một chuyện tớ đã không nói với cậu."
Doãn Linh ngừng lại, ngắm nhìn Lâm Ninh vài giây mới tiếp tục.
"Tám năm tớ đi tìm cậu, Phàm Dương luôn trông mong tin tức, Phàm Dương nghĩ cậu chán ghét anh ta, sau ly hôn mới sang Anh lánh mặt, cậu biệt tăm biệt tích, anh ta chỉ còn cách nhờ đến tớ đi tìm cậu, Phàm Dương rất lo lắng cho cậu nhưng lại chẳng dám về Thành An.
Mặc dù không rõ hai người tình cảm thế nào, cậu rõ ràng chán ghét ông Phàm, ngược lại, tớ cảm thấy ông Phàm yêu cậu nhiều đến đỗi dù đau lòng cũng không dám làm trái lời cậu, cậu biệt tích, anh ta cũng không dám quay về Thành An, vì những gì cậu đã nói ngày ra toà."
Phàm Dương đã mong chờ tin tức của cô suốt tám năm, nhưng vì những gì cô nói ngày ra toà mà chẳng dám trở về.
Ngày đó cô đã nói gì thế?
"Anh nên nghĩ đến kết quả này, hủy hôn từ sớm thì có hay hơn không, tôi cũng đỡ phải phí một đời chồng, nhờ ơn anh mà tôi mang danh qua một đời chồng rồi.
Dù sao cũng cảm ơn anh đã chiếu cố tôi thời gian qua, vì muốn ly hôn nên tôi cũng gây cho anh không ít chuyện phiền phức."
Lời nói của cô khi ấy chỉ toàn giễu cợt, đâm chọc.
"Xong rồi, mời ông Phàm đi đường ông Phàm, chúc anh công danh sự nghiệp đều thăng tiến, vạn sự bình an, ngồi mát ăn bát vàng, chúng ta tốt nhất đừng gặp lại.
À mà, càng tốt hơn hết là bất luận có chuyện gì anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhìn thấy anh chỉ tổ phiền phức về cái danh chồng cũ."
Nghĩ đến những gì cô đã nói, đã từng giễu cợt, khinh miệt anh như thế, khi cô lang bạt, anh vẫn lo lắng muốn tìm cô, nhưng lại chẳng dám trở về Thành An.
Trái tim Lâm Ninh như rơi vực, tội lỗi tột cùng, Doãn Linh nhẹ nói một câu lại nặng tựa nghìn năm.
"Tám năm cậu lạc lối cũng là tám năm người đàn ông ấy không có lối về."
Lời nói hôm đó của Doãn Linh không phải ám chỉ Lâm Ninh là đệ nhất mỹ nhân mà Phàm Dương sẽ phục tùng.
Vì đó là Lâm Ninh, Phàm Dương mặc nhiên phục tùng.
...
Trở về phòng ngủ, đẩy cửa phòng đi vào, Lâm Ninh lại chẳng bước lên, cô đứng im nhìn anh đang tựa mình trên giường.
Phàm Dương đang gọi video với mẹ An, nói chuyện với con trai Gia Hạo, nhìn thấy Lâm Ninh đứng đừ một chỗ, Phàm Dương kết thúc cuộc gọi, vội vàng bước xuống giường.
Anh đi đến trước mặt Lâm Ninh, hai bàn tay ôm lấy hai bên gò má, nâng gương mặt cô ngẩn lên nhìn anh.
"Em sao thế này? Từ lúc chiều đã thấy em không vui, có chuyện gì sao?"
Trong đôi mắt anh chứa đầy lo lắng, cô đã từng bảo anh có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt ấy ẩn chứa đầy hình bóng của cô, lúc này vì lo lắng mà long lanh, có gì đó đượm lại thẩm sau trong ánh mắt anh.
Những chuyện dù là đã cũ, đều đã đi qua nhưng không thể gạt bỏ.
Chỉ cần nghĩ đến những lời cô đã nói ở toà án ngày đó, cô khi ấy chẳng hề biết gì về anh, cô còn nói anh ngồi mát ăn bát vàng một cách vô cùng châm biếm, nhưng cuối cùng, anh vẫn là thật lo lắng cho cô.
Trong suốt tám năm cô lưu lạc, anh cũng chẳng hề an yên, lo lắng cho cô, đau lòng cho cô lại không dám làm trái lời cô mà trở về.
Vì cô khi ấy chán ghét anh lắm, cô đã bảo bất luận có chuyện gì...!Anh cũng không được xuất hiện trước mặt cô, thế nên, anh chẳng dám quay trở về.
Ôi...!Cô đã làm gì thế này.
Bỗng thấy trái tim mình như bị vỡ, hương cay sộc lên mũi, hoen lên mi mắt, Lâm Ninh nhăn chặt hàng lông mày, cô nhìn anh, nhìn người đang lo lắng vì cô, anh vẫn luôn lo lắng vì cô.
Lâm Ninh nhăn nhó, mày đẹp nhíu lại, đem trái tim Phàm Dương cũng rơi xuống, anh hốt hoảng hỏi ngay.
"Bà nhỏ à, em làm sao? Nói anh nghe, em bị làm sao?"
Lâm Ninh vươn ra đôi tay nhỏ câu lấy anh, chân bước đến ôm chầm, gương mặt dụi vào lòng anh, mếu méo run run trở thành nức nở bật khóc.
Phàm Dương cũng vội ôm lấy cô, ghì chặt tấm lưng bé bỏng, vội vội vàng vàng ghì nụ hôn trên mái tóc cô bé nhỏ, hết ghì rồi lại hôn, tay hết xoa rồi lại vỗ.
Đêm hôm nay, Lâm Ninh ôm chặt anh mếu khóc, cô thê thảm đến mức mặt mủi đều đỏ, mồ hôi lẫn nước mắt thi nhau trượt xuống đôi gò má, khóc qua hồi lâu, giọng cô lạt đi, bắt đầu ho sặc.
Phàm Dương đau lòng ôm lấy, cố gắng dỗ dành, anh chẳng biết cô bị làm sao, có hỏi cô cũng chẳng nói, cứ oà khóc thật đau lòng.
Cô không chỉ khóc, tức tưởi phẫn ức giống như đang giận chính mình, còn không ngừng thiều thào.
"Em xin lỗi...!Xin lỗi...!Ông Phàm...!Em xin lỗi..."
Anh chẳng biết cô đang nói điều chi nữa, rõ ràng tiểu bé bỏng của anh không có làm sai chuyện gì cả.
Anh vừa hôn vừa dỗ dành, giọng thật ấm áp hôn lên mái đầu.
"Bà nhỏ của anh không có làm sai chuyện gì cả, không phải xin lỗi, mà cho dù em có làm gì đi nữa, chỉ cần vẫn ở cùng anh, anh đều không giận em, vậy nên bà nhỏ...!Không cần xin lỗi."
Từ đầu đến cuối, dù là đời trước hay đời sau, anh vẫn luôn dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...