Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời FULL


Đông Phong vừa bước chân lên đến bờ Dương Khả đã chạy tới chỗ anh.

Cô tháo balo trước ngực Đông Phong ra sau đó ôm lấy dẫn đường đi trước vào nhà tạm.

Ngôi nhà tạm này rất đơn sơ, chỉ là những phiến gỗ được dựng thẳng, phía trên lợp một lớp tôn mỏng để che nắng che mưa.

Nhưng cũng may ở đây có sẵn một ít củi khô và đồ nhóm lửa, nếu không ba người thật sự không biết phải đi đâu tìm đồ sưởi ấm trong lúc này nữa!
Dương Khả để balo xuống, dọn dẹp sơ qua phòng ốc một chút rồi quanh ra nhóm lửa đun nước pha cafe uống cho ấm người.

Đông Phong thấy chỗ góc phòng đã sạch sẽ liền để cho Ngọc Diệp ngồi xuống đó, cùng Dương Khả nổi lửa lên eemmm.

Hai người tháo áo mưa trên người xuống, cũng bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, ngồi cạnh đống lửa cùng nhau nói chuyện linh tinh.

Ngọc Diệp cũng rất muốn nhích gần tới chỗ anh đẹp trai, mặc dù chỗ này của cô cũng ấm, nhưng mà cô có cảm giác bị ra rìa có được không? Tiếc là chân cô đang đau tới nỗi không thể di chuyển nên đành phải ngồi yên mà chờ đợi.

Những câu chuyện của họ cũng thật kì lạ, đều là những điều liên quan đến chuyện còn nhỏ của riêng hai người, Ngọc Diệp có muốn xen vào cũng không được.
Sự hòa hợp của hai người này làm người ngoài như Ngọc Diệp ghen tị.

Nhất là khi cô còn cô độc từ nhỏ, chẳng có bất kì bạn bè thân thiết nào hết cả..
Dương Khả đun nước nóng pha cafe, cô đổ một cốc sau đó quay lại đưa mắt ra hiệu với Ngọc Diệp.

Người đang bị ra rìa nào đó được chú ý lập tức gật đầu ý nói Dương Khả hãy đem đồ cho mình.

Cô vui vẻ đứng lên, không hề nề hà đi nhanh tới chỗ Ngọc Diệp đang đứng.


Nhưng ngay lúc chỉ còn có một vài bước chân, bỗng nhiên Dương Khả dừng sững lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên và cả sợ hãi..
"Chuyện gì vậy?" Ngọc Diệp bị ánh mắt này dọa sợ, cô cười gượng, vội vàng hỏi "Có..

Có cái gì trên mặt tôi à?"
"Dương Khả mau lại đây!" Đông Phong cũng quay lại, nhanh như cắt kéo tay Dương Khả, để cô ngã vào lòng mình.

Hai người đều lui xuống, kéo giãn khoảng cách làm Ngọc Diệp càng hoang mang hơn "Rắn! Ngồi im đi! Chúng tôi sẽ tìm cách xử lý!"
"Rắn?" Ngọc Diệp hét lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng nhảy bật lên, lao vào lòng Đông Phong "Rắn ở đâu? Ở đâu?"
"Ngay dưới chân cô kìa!" Dương Khả cũng đang bị Đông Phong ôm lấy nên chỗ này có hơi bị chật.

Cô hơi huých tay, ác ý hất Ngọc Diệp ra ngoài, Đông Phong cũng rất hợp tác, dứt khoát chỉ ôm một mình cô.
Ngọc Diệp có vẻ không chú ý đến tiểu tiết này cho lắm, cô nàng cứ như vậy, vừa sợ hãi nhảy nhót vừa nhìn quanh đầy cảnh giác.

Sức bật lớn thật, còn quắn quéo muốn trèo lên người cô và Đông Phong để trốn nữa mới ghê.
"Sao thế? Chân hết đau rồi à?"
"Rắn đâu? Rắn đâu?" Ngọc Diệp nhảy chán cũng không nhìn thấy con rắn nào lao ra, cô dừng hành động vô nghĩa này lại, nấp sau lưng Đông Phong chậm rãi nhìn từng ngóc ngách một "Đâu có thấy?"
"Thấy làm sao được, lấy đâu ra rắn ở chỗ này!" Dương Khả xì một tiếng "Bọn này chỉ đùa với cô thôi!"
"Mệt chết người còn đùa, đầu óc có vấn đề hả?"
"Có vấn đề? Người có vấn đề là cô mới đúng đấy!" Dương Khả hơi tức giận, bước lại gần Ngọc Diệp cao giọng "Lúc này là lúc nào mà còn giả bộ đau chân để người ta cõng mình chứ? Cô khỏe mạnh sao không tự đi bộ đi, còn bắt Đông Phong phải giúp cô.

Cô có biết chân anh ấy mới tháo bột không hả? Nhỡ vết thương tái phát thì làm thế nào? Cô đền được cho anh ấy một thân thể khỏe mạnh hay không? Cô đền nổi không?.."

"Dương Khả!" Đông Phong giữ lấy vai cô, đôi mắt đen thẳm dậy sóng.


Anh biết cô rất quan tâm đến mình, nhưng quan tâm tới mức kích động dường này thì đúng thật không thể ngờ nổi.
Ra vậy! Ra là cũng có lúc anh khiến được cô mất bình tĩnh!
"Anh không sao, chỉ là đoạn đường ngắn thôi.."
"Còn nói không sao?" Dương Khả không khách khí lườm luôn cả anh "Anh bênh nhóc này à?"
"Không dám.."
"Tôi.." Ngọc Diệp cắn môi, cô cũng không biết người này vừa mới tháo bột.

Mới tháo xong chân vẫn còn yếu, đi đường núi đã khó còn cõng theo cả cô như vậy..

Nếu biết nhất định Ngọc Diệp sẽ không dùng cách ấu trĩ này để gần gũi anh.

Nhất định không đâu!
Nhưng mà..

Anh ấy còn chưa nói gì, bà già này sao cứ bô bô lên thế nhỉ? Trông đã thấy ghét rồi!
"Ai mướn bà khóc thuê, trai đẹp nhà tôi đâu có ý kiến gì?"
"Cái gì?" Còn cãi nữa? Vênh mặt không chút hối lỗi?
Nhà họ Thạch chiều cô cháu gái này quá rồi, chẳng tốt chút nào!
"Cô vừa nói cái gì?"
"Không đúng chắc?" Ngọc Diệp gân cổ lên cãi tiếp "Anh ấy tình nguyện cơ mà! Thân thể của anh ấy, anh ấy muốn cõng tôi chị quản được à?"
"Quản được chứ!" Đông Phong cắt ngang "Nhóc con, cảnh cáo cô, nếu còn dám làm trò lần nữa nhất định chúng tôi sẽ ném cô xuống suối cho cá ăn!"
"Biết rồi.." Giai đẹp đe dọa chẳng có chút đáng sợ nào, nhưng mà Ngọc Diệp thích tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt anh đấy có được không? "Đáng ghét muốn chết!"
"Về nhà em nhất định sẽ ý kiến với ông Thạch, nói ông ấy dạy dỗ lại cháu gái!" Dương Khả thở hắt ra, vuốt ngực bình tĩnh trở lại rồi ngồi xuống chuẩn bị hâm nóng thức ăn "Chuyện nhà người khác không nên xen vào nhưng đến mức này thì quá đáng lắm rồi!"
"Các người biết ông tôi?" Ngọc Diệp nghe Dương Khả nhắc đến ông Thạch lập tức cảnh giác.


Biết ông cô, còn nói chuyện kiểu rất thân thiết như vậy..

Có nghĩa là hai người này đã nhận ra cô là con cháu nhà họ Thạch từ lâu rồi.

Vậy mà không ai lên tiếng vạch trần cô, im hơi đến đáng sợ "Biết tôi?"
"Cô thì không, còn ông cô thì cả thương giới này ai mà không biết chứ?" Dương Khả cười khẩy, mặc kệ Ngọc Diệp vì chuyện này mà giữ khoảng cách với hai người "Sao thế em gái? Em lại không hỏi chúng tôi chuyện này!"

"Đừng hòng đổi tôi lấy hợp đồng!" Ngọc Diệp dường như đã quá quen với chuyện này, chán ghét mà thở dài "Còn tưởng thế nào, ra cũng chỉ là loại hám tiền!"
"Nhóc con này nghĩ cái gì trong đầu thế?" Đông Phong khó hiểu xoay xoay ngón tay "Không đoán nổi luôn!"
"Nghĩ chúng ta thả con săn sắt bắt con cá rô!" Dương Khả nhún vai, con gái nhạy cảm rất hay tưởng tượng linh tinh.

Có khi lúc này trong đầu em Ngọc Diệp đã có cả một câu chuyện cẩu huyết về việc vì sao hai người lại tình nguyện giúp cô nàng xuống núi rồi cũng nên "Tiền không thích, thích kí hợp đồng với nhà họ Thạch để lấy rất nhiều tiền cơ!"
"Uống sữa nhiều quá rồi, bớt bớt lại đi gái.."
"Phải đó!"
"..."
Mưa tí tách rơi trên những tán lá dày, bầu trời âm u chẳng có mấy ánh sáng, mặt đất giữa trưa đến nơi mà vẫn cứ tăm tối như thể ngày sắp tàn.

Ba người uống cafe xong xuôi, nghỉ ngơi một chút rồi vẫn quyết định đi tiếp.

Đông Phong nhớ lại dự báo thời tiết mình nghe hôm trước, bão này khá lớn, lại đổ bộ trực tiếp vào vùng biển Kỳ Lam bên chắc chắn đến chiều hoặc tối mưa sẽ càng lớn hơn nữa.

Ba người có thể chọn ở lại chờ đợi mưa dừng, bão tan, nhưng chỗ này thức ăn và nước uống không đủ dùng, củi khô cũng chỉ có chút ít.

Hơn nữa nếu ở lại đồng nghĩa với việc đánh cược cùng chuyện nước suối có thể dâng lên ngập tràn ngôi nhà này, đất đá trên núi cao có thể sạt lở đè nát toàn bộ mọi thứ bất kì lúc nào..
Thay vì đánh cược mạng sống với tự nhiên, cả Dương Khả và Đông Phong đều thích tự mình nắm giữ mọi thứ hơn.

Con đường xuống núi lúc này vẫn còn dễ đi, và chỉ cần qua hết hai con suối là sẽ đỡ nguy hiểm hơn rất nhiều.


Giờ đã xong được quá nửa, nếu ở lại chẳng khác nào đồ ngu ngốc cả!
"Đi tiếp thôi!" Đông Phong cầm lấy áo mưa, đưa cho Dương Khả để cô mặc vào "Chúng ta tranh thủ nhanh một chút!"
"Lần này cố gắng tự đi bộ đi em gái!" Dương Khả dập tắt lửa, đón lấy áo của mình mặc lại.

Ngọc Diệp không có chuẩn bị gì nên dĩ nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khả và Đông Phong mặc áo mưa.

Cũng may cho cô nhóc là Dương Khả mang thừa áo khoác và ô đấy, nếu không lúc này có khi chết rét trong rừng luôn chứ chẳng cần đợi bão làm gì cho mệt! "Nếu không muốn dùng chân của mình thì ở lại đây cũng được, đỡ vướng!"
"Ai nói tôi không đi?" Ngọc Diệp hừ mũi, kéo lại áo khoác của Dương Khả, che kín bàn tay của mình.

Đáng ghét, cô sao lại lùn tè thế chứ, chị già này cũng không cao vậy mà áo khoác của chị ta cô lại không mặc vừa! "Đừng hòng tôi để cho hai người ở riêng với nhau!"
"Cái gì vậy?" Đông Phong hừ lạnh, chẳng quen chẳng biết cũng muốn phá hoại hạnh phúc anh khó khăn lắm mới giành giật được, có tin anh đấm cho một phát hay không? "Né xa ra!"
"Anh đúng là chẳng hiểu biết gì hết!" Ngọc Diệp dậm chân, cầm lấy ô chạy ngay ra cửa.

Mới đầu cô nghi ngờ Dương Khả là loại phụ nữ không ra gì, chuyên bám lấy đàn ông để moi tiền.

Nhưng từ lúc biết cô ta có quen cả ông nội cô thì khác.
Điều này chứng tỏ Dương Khả cũng có chút máu mặt, là người thuộc thương giới vì đầu óc cô ta rất nhanh nhạy.

Còn biết cả chuyện Ngọc Diệp nghĩ gì thì hiểu ngay Dương Khả thông minh ra sao rồi.

Đã đẹp còn thông minh sợ gì thiếu cách kí kết hợp đồng chứ? Loại phụ nữ bất chấp này còn đáng sợ hơn, hẳn là anh đẹp trai..

Ồ mà lúc này cô ta nói anh đẹp trai tên gì ấy ta, quên mất tiêu rồi!
Quay lại chuyện chính, hẳn là anh đẹp trai còn giá trị lợi dụng nên cô ta mới đối xử tốt, ngay khi hết giá trị, nhất định cô ta sẽ đá anh bay lên chín tầng mây!
Ngọc Diệp vẫn muốn làm sứ giả chính nghĩa, cô quyết định sẽ chia rẽ đôi uyên ương này!
"Rồi sau này anh sẽ phải cảm ơn tôi!"
"Đi mưa không khéo đầu óc nước vào!" Đông Phong nhún vai nói cùng Dương Khả "Em đừng quan tâm nữa, tập trung làm việc của mình đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui