Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời FULL


Lê Tuấn đang đùa "high" thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa.

Anh vội vàng buông tay, mất hứng hất Miên Miên ra khiến cô loạng choạng.

Ngồi xuống ghế, Lê Tuấn hất tay ra hiệu, dáng vẻ xa cách: "Cô đi ra ngoài đi!"
"V..Vâng.." Miên Miên dường như rất sốc vì hành động này của anh nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cắm đầu đi thẳng ra mở cửa "Chào chị Mai!"
"Chào cô!" Dương Mai nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp trước mặt, mày hơi nhíu lại nhưng cũng không nói gì thêm mà đi thẳng vào chỗ Lê Tuấn "Bên bất động sản yêu cầu người qua kiểm tra, em có định đi không?"
"Chị Mai?" Trở về sớm như vậy? Không phải gặp đối tác hơn một tiếng nữa mới quay lại hay sao? Lê Tuấn cảm tưởng mồ hồi lạnh chảy đầy lưng, tựa như bản thân bị bắt gian tại giường vậy.

Mặc dù anh và Miên Miên chẳng làm gì nhưng như thế này..

thật kích thích! "Cô để cửa mở giúp chúng tôi, trong này không còn việc của cô nữa đâu!"
"Dạ..

Dạ..."
"Nhân viên mới à?" Dương Mai không hài lòng nhìn Miên Miên khuất sau cánh cửa, cô đi tới gần chiếc bàn uống nước đối diện với bàn làm việc của Lê Tuấn, mệt mỏi ngả người ra "Không biết phép tắc!"
"Hàng của phó tổng Lâm đó!" Lê Tuấn cười khẩy, anh không đi tới gần Dương Mai mà ngồi yên trên ghế.

Hai người đang diễn vai chị gái - em rể nên dĩ nhiên không thể để người khác nghi ngờ gì rồi "Nhưng có vẻ hơi vô dụng, bị lão ta giáng xuống làm nhân viên pha cafe rồi!"
"Lão Lâm khốn nạn!" Dương Mai nhỏ giọng chửi thầm một câu "Lấy cớ đi công tác, việc quái gì cũng bỏ cho chúng ta!"
"Thế bên bất động sản họ yêu cầu ra sao?" Lê Tuấn không chửi hùa, anh hỏi thẳng vào vấn đề Dương Mai vừa nói "Đi kiểm tra gấp hay thế nào? Khu vực ấy ở đâu?"
"Càng sớm càng tốt, ở khu B!" Dương Mai tra bản đồ điện thoại một chút rồi đưa cho anh xem "Nơi này khá hoang vắng, chị không muốn đi chút nào!"
"Ồ.." Khu trọ của Miên Miên! Ha ha, có nên đi tuần tra xong bất thình lình rẽ vào nhà cô nàng không nhỉ? Như vậy hẳn là sẽ bắt gặp nhiều chuyện bất ngờ lắm đây này "Được, vậy để một vài hôm nữa em đi cho!"

"Vậy nhờ em nhé!" Dương Mai gật đầu, tự rót cho mình một cốc nước lọc, uống xong xuôi sau đó đứng dậy "Xong vụ này là ổn rồi, tập trung giải quyết vụ kia nữa là ok!"
"Hủy di chúc cũng đâu phải đơn giản.." Lê Tuấn nhỏ giọng lảng đi "..Chị làm việc của mình đi, yên tâm, đâu sẽ có đó!"
"À mà Lê Tấn và Lê Tấm có qua đây không?" Từ ngày hôm đó ở dạ tiệc về cô còn chưa gặp lại hai đứa nhóc này.


Bận rộn chân không chạm đất nên lúc nào cũng chạy, khi cô ở công ti thì hai đứa nhóc lại phải ra ngoài công tác nên chưa thấy mặt nhau.

Nhưng có vẻ tối hôm ấy Lê Tấn và Lê Tấm bỏ qua tin nhắn của cô mà cùng nhau đi tới chỗ giám đốc công ti xây dựng X.

Bởi vì hôm trước khi cô gọi điện cho Lê Tấm thì con bé có gầm gừ cảnh cáo cô rằng bao giờ gặp mặt sẽ cho cô biết tay.
Biết tay cái gì?
Đúng là lũ ngốc ngựa non háu đá, để xem ai mới là người biết tay ai!
"Mấy hôm rồi không thấy mặt chúng nó, nếu chúng nó có quay lại công ti nhớ bảo sang phòng gặp chị nhé!"
"Hôm ở dạ tiệc có chuyện gì à?" Lê Tuấn lờ mờ đoán được có vài điều ba người này giấu mình.

Nhưng vì bận rộn nhiều việc nên anh quên khuấy mất không hỏi.

Đã thế hai đứa nhóc và cả Dương Mai luôn không giấu anh điều gì đều không chủ động nhắc đến nên anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hôm nay nhân lúc Dương Mai nói tới hai đứa em khác cha khác mẹ của anh Lê Tuấn mới tiện thể hỏi luôn.

Giấu không phải vấn đề, cái anh hi vọng là chuyện đó không phải chuyện gì hệ trọng.

Chậc, dù sao Dương Mai cũng lọc lõi, người anh lo lắng là hai đứa em của anh kìa.

Mặc dù không chung huyết thống nhưng từ nhỏ bố mẹ nuôi đã thương anh như con, đầu tư cho anh còn hơn hai đứa ấy.

Nếu anh không đối xử tốt với Lê Tấm và Lê Tấn thì lương tâm anh sẽ cắn rứt chết mất!
"Vì sao không nói với em?"
"Không có gì, chuyện đó chị đã giải quyết ổn cả!" Dương Mai cười cười, chọn lựa bỏ qua.

Nếu như sau có chuyện gì cô cũng tìm được phương thức chống chế rồi, khỏi lo! Hơn nữa nếu như thật sự có việc gì thì sợ rằng lúc ấy Lê Tuấn cũng chẳng còn giá trị cho cô lợi dụng nữa "Đừng lo nữa, hiện tại chị phải ra ngoài, nhớ đến khu đất kia khảo sát đấy! Và nếu hai đứa nhóc trở lại nhắc chúng nó qua phòng chị có việc quan trọng cần nói nhé!"
"Được!"
Lê Tuấn không hỏi thêm, mặc kệ Dương Mai tất bật chạy ra ngoài.


Chóp mũi anh vẫn vấn vương hương thơm từ một thân thể mới mẻ và mềm mại khác, hấp dẫn hơn Dương Mai vốn đã cũ rích và nghe lời cả ngàn lần.

Mặc dù có hiểm nguy, nhưng càng nguy hiểm lại càng khơi gợi trong lòng người ta cảm giác ham muốn chinh phục.

Nếu Miên Miên là người của phó tổng Lâm thì đã sao, trung thành với ông ta còn bị anh chơi qua, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi!
Nhưng hiện tại còn chưa đến lúc, cứ bình tĩnh đã, đầu rồi sẽ có đó!
"Anh Tuấn!" Người này vừa đi người khác đã tới, Lê Tuấn nhìn về phía cửa, cô em gái Lê Tấm đang vui vẻ đi vào, gương mặt ánh lên sự đắc ý khó tả.
Đúng là trẻ con, chuyện gì cũng vẽ hết lên mặt kiểu này chẳng tốt tẹo nào.

Nhưng mà thôi, dù sao cũng còn có anh ở đây, cứ để chúng trưởng thành từ từ.
"Em vừa hoàn thành công việc, anh thấy em giỏi không?"
"Công việc gì mà giỏi?" Lê Tuấn mỉm cười đưa tay ý bảo cô ngồi xuống ghế.

Anh nhấc cafe lên, rời khỏi chỗ đi tới đối diện cô cũng ngồi xuống theo.

Hương thơm và hơi ấm từ tách cafe lan tỏa khiên Lê Tuấn dễ chịu.

Ừm, Miên Miên này tay nghề không tệ, bảo sao phó tổng Lâm nổi danh biết hưởng thụ dành tiền cho cô ta hẳn một chân chỉ pha cafe!
"Lê Tấn đâu? Hai đứa suốt ngày dính lấy nhau cơ mà, hôm nay tự dưng tách ra anh nhìn không quen!"
"Anh làm như bọn em sinh đôi không bằng!" Lê Tấm bĩu môi, hít hà "Thơm quá! Cafe này ai pha vậy? Em cũng muốn một tách!"
"Hửm?" Không hiểu vì sao trong lòng anh có chút khó chịu, phải rồi, Miên Miên chuyên trách pha cafe cho tất cả những ai có nhu cầu cơ mà.

Lê Tấm muốn một ly cô phải pha, Dương Mai cần một tách cô cũng phải bưng lên ngay lập tức..

Không phải của anh, dĩ nhiên cô không thể chỉ phục vụ mình anh.


Lòng độc chiếm của Lê Tuấn nổi lên nhưng anh nhẫn nhịn, đè nó xuống bằng cách chuyển chủ đề "Này, Dương Mai tìm em và Lê Tấn đấy! Mấy người có gì giấu anh đúng không?"

"Không có!" Lê Tấm cắn môi, bị Lê Tuấn nhìn chằm chằm lại không nhịn được khai ra "Thật ra hôm trước có chuyện.."
"Là chuyện gì?"
"Chị Dương Mai.." Lê Tấm suy nghĩ một chút cuối cùng cũng vẫn miễn cưỡng tố cáo "Chị ta quá đáng lắm anh, dám lừa gạt bọn em! Giám đốc công ti xây dựng X đó, ông ta đòi hẹn gặp anh nhưng bọn em không cho, quyết định phủ đầu ông ta trước.

Hôm dạ tiệc ông ta hẹn bọn em gặp bên Club LT, bà Mai nói bà ý sang gặp nhưng khi bọn em sang lại chả thấy bà ý đâu! Như kiểu muốn làm hỏng danh nghĩa của anh ý.."
"Giám đốc công ti X? Công ti xây dựng X?" Lê Tuấn nhớ lại, đó chẳng phải là công ti gây tranh cãi vì mức lãi suất chia chênh 8:2 đó sao? Ông ta muốn hẹn gặp anh? Hừ, mục đích không cần nghĩ cũng biết rõ.

Nhưng vì sao đám nhóc không nói với anh, Dương Mai cũng không nói gì với anh mà lặng lẽ đi gặp ông ta.

Đã vậy Dương Mai còn là giả trang gặp, để kệ hai đứa em anh đi.

Cô ta còn không biết Lê Tấn, Lê Tấm ngốc thế nào sao, lấy đâu ra trí khôn mà đấu với mấy con cáo già trong thương trường chứ? Chẳng lẽ Dương Mai còn có mục đích khác?
Lê Tuấn nhíu mày nhớ lại hành động của Dương Mai, mặc dù ngoài mặt cô luôn tỏ ra phục tùng anh nhưng anh biết thật chất Dương Mai cũng chẳng ngoan ngoãn như vậy đâu.

Nhưng đã có mối ràng buộc sâu đến nhường này mà cô ta vẫn như vậy, Lê Tuấn hoàn toàn có thể nghi ngờ mục đích thật sự của Dương Mai chỉ là lợi dụng anh..
Bằng khả năng của cô ta?
Dương Mai dám?
Không ngoan, không đáng được yêu thương!
"Bọn em tới gặp ông ta làm gì?"
"Em..

Em.." Vẻ mặt nghiêm trọng của Lê Tuấn thành công dọa cô sợ, Lê Tấm xanh mặt lắp bắp "Ông ta đưa tiền mặt đút lót nhưng bọn em đã mắng cho ông ta một trận rồi!"
"Được rồi!" Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản thế, nhưng sự đã rồi anh có muốn hành động cũng đã muộn.

Thôi đành chờ đợi vậy, nước đến chân tự khắc sẽ nhảy "Em ra ngoài đi, lần sau có chuyện gì phải báo anh, tuyệt đối không được phép tự ý hành động!"
"Vâng.."
Lê Tấm luống cuống đi thẳng ra ngoài, đôi mắt của Lê Tuấn lúc nào cũng khiến cô cảm thấy áp lực như vậy.

Khốn kiếp thật, tất cả là do Dương Mai kia ám hại cô và Lê Tấn.

Nếu lần này hai người không được anh tin tưởng nữa thì mụ già kia nhất định sẽ biết tay hai người!

Mà khi nãy Lê Tuấn có nói Dương Mai tìm gặp cô và Lê Tấn thì phải? Không biết chị ta có mục đích gì đây, tính xin lỗi và giải thích vụ hôm đó chắc?
Nghĩ ngợi một chút, Lê Tấm quyết định rẽ sang phòng làm việc của Dương Mai.

Căn phòng nho nhỏ đóng cửa im ỉm, cô gọi quản lý yêu cầu lấy chìa khóa phòng từ chỗ bảo vệ, bất chấp sự ngăn cản của họ cứ thế thẳng tiến vào trong.

Nơi này có bí mật gì cô không thể biết chứ? Xí, làm trò!
Với tay bật đèn, từng hàng tài liệu được sắp xếp ngay ngắn trên giá, bàn làm việc gọn gàng bày trí tinh xảo với máy tính, sổ sách và mấy chậu cây cảnh nhỏ xinh.

Bên cạnh tấm bảng "Phó tổng Dương Mai" là khung ảnh chụp chị ta đang cười rạng rỡ.

Lê Tấm nhấc tấm ảnh lên xem xét sau đó chán ghét vứt bụp xuống bàn.

Cô nghe thấy tiếng thủy tinh nứt nhưng cũng không thèm để ý, chỉ là ảnh rẻ tiền của một con đàn bà đê tiện đâu xứng để Lê Tấm quan tâm.

Bắt đầu trò đùa dai để trả thù việc buổi tối hôm đó bị lừa gạt.

Lê Tấm lục tung cả đống sổ sách của chị ta lên, lại đi về phía giá để tài liệu khuấy đảo khiến nó lộn xộn hết cả.

Bàn trà nước cũng bị cô xáo trộn, lại thêm mấy ngăn tủ bí mật phía dưới cô cũng đổ tung tóe ra ghế đệm.

Thoáng cái, cả căn phòng vốn ngăn nắp đã biến thành bãi rác lộn xộn.

Lê Tấm mỉm cười hài lòng, cô đứng dậy muốn bỏ ra ngoài.

Đúng lúc này, trên sàn xuất hiện hai tấm thiệp mời vô cùng bắt mắt, hẳn là khi nãy - lúc cô đổ tung mọi thứ ra - nó đã bị rớt xuống sàn.

Cúi người nhặt lên, phía bên trên ghi rõ thời gian địa điểm một bữa tiệc do con trai tổng giám đốc C tổ chức.

Và tên người được mời, ngạc nhiên chưa, là cô và Lê Tấn!
Thế này là thế nào?
Dương Mai giấu nó đi?
Con khốn này rốt cuộc muốn làm gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui