Tình Anh Duyên Em

Từ ngày gặp Dạ Cảnh Tinh trong cùng một môi trường làm việc, dường như cuộc sống của Hứa Tuệ Trân hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù hắn đã ngấm ngầm phủ nhận những gì cô suy nghĩ, nhưng tại sao cô vẫn thấy người đàn ông ở bên mình suốt ba tháng vừa qua lại là hắn, chứ không phải Dạ Cảnh Văn.

Mà dạo gần đây, có vẻ như tình cảm giữa cô và anh cũng không còn mặn nồng được như trước. Cả hai cứ hay bất đồng quan điểm, hay xảy ra tranh cãi dù chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt.

Bấy giờ cô chợt nhận ra, hôn nhân vốn không đẹp như tưởng tượng một chút nào cả. Nếu so sánh giữa ba tháng đầu sau kết hôn và hiện tại, thì ngay lúc này mới thật sự là vấn đề gây buồn phiền nhiều nhất.

Dạo gần đây, Dạ Cảnh Văn thường xuyên về muộn. Có đêm tận một hai giờ sáng, đêm nào cô cũng chờ và khi anh về lại trong tình trạng say xỉn. Mỗi lần như vậy, anh đều đòi hỏi, cô thì lại không muốn đáp ứng. Bởi vì, trong lòng vẫn còn đó một nút thắt. Cô sợ, sợ người đàn ông này lại không phải chồng mình...

Hôm nay cũng thế, tận một giờ khuya anh mới về tới. Thấy Hứa Tuệ Trân ngồi chờ trên giường, nhưng Dạ Cảnh Văn lại hờ hững tiến về phía tủ quần áo, mở tủ chọn đồ, sau đó mới thờ ơ lên tiếng:

"Sao em không ngủ đi? Hay là đang bận tơ tưởng tới người khác, nên không ngủ được?"

Sự đa nghi hiện tại của anh ta là hoàn toàn vô lý. Điều đó khiến Hứa Tuệ Trân cảm thấy không vui, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đáp trả:


"Em chờ anh về, chứ tơ tưởng tới ai. Thôi anh vào tắm đi, để em lấy quần áo cho." Nói rồi, Hứa Tuệ Trân cũng bước xuống giường.

Nhưng chính lúc tới gần Dạ Cảnh Văn, vô tình lại ngửi được mùi hương lạ trên người anh. Đó không phải hương nước hoa anh dùng, mà giống như hương thơm của phụ nữ.

Hứa Tuệ Trân thoáng ngỡ ngàng, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để nhìn anh, khẽ khàng thăm hỏi:

"Có thể cho em biết, anh vừa đi đâu về được không?"

"Em lại đang điều tra anh đấy à? Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh đi đâu là việc riêng của anh, em không cần phải biết. Trước kia yêu nhau đã vậy, tới tận bây giờ em vẫn không chịu sửa đổi là sao vậy, Trân?" Dạ Cảnh Văn lại bắt đầu to tiếng, khơi dậy thái độ gia trưởng.

Dù vậy, Hứa Tuệ Trân vẫn không hề nổi giận.

"Tại sao em không cần phải biết chứ? Trong khi em là vợ anh mà, trước kia em nghĩ chúng ta chỉ đang yêu nhau, mỗi người một cuộc sống riêng, nên em tôn trọng quyền riêng tư của anh. Nhưng bây giờ chúng ta là vợ chồng sống chung trong một căn nhà, ngủ cùng một giường, lẽ nào em không có quyền được biết chồng mình đi đâu và gặp những ai hay sao?" Giọng cô đã nghẹn ngào và hai mắt đã đỏ.

Thế nhưng có vẻ như người đàn ông không hề cảm thấy có lỗi, anh ta vẫn ung dung trả lời:

"Em là vợ, thì phải ngoan ngoãn nghe lời chồng mình sắp đặt. Trước kia anh tưởng em ngoan, nào ngờ càng ngày lại càng muốn leo lên đầu anh ngồi là sao vậy?"

"Nhưng em chỉ muốn biết anh vừa đi đâu về, sao trên người lại có hương nước hoa của phụ nữ thôi mà?" Hứa Tuệ Trân ấm ức tới mức bật khóc.

Và cơn bất mãn của Dạ Cảnh Văn thì vẫn còn đó, nhưng anh ta không trả lời mà lại bước tới, dùng hai tay ghì chặt vào vai cô gái, giương mắt nhìn chằm chằm vào cô, rồi trầm giọng lên tiếng:

"Hay là chúng ta đừng cãi nhau nữa. Mình động thân đi, anh muốn gần em..." Nói xong, anh lập tức ôm chặt lấy cô gái.

Nhưng hành động của anh lại làm Hứa Tuệ Trân hoảng sợ, cô vội vàng đẩy đối phương ra, bối rối tránh sang chỗ khác.


Dạ Cảnh Văn đêm nay lại bị từ chối, hắn chỉ biết cười khẩy cho qua chuyện, rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Hứa Tuệ Trân đứng đó, nhìn theo bóng lưng người đàn ông mình yêu, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài xuống đôi gò má.

Đâu phải cô không muốn gần gũi với anh, chỉ là tâm lý của cô hiện tại đang không hề ổn định. Cô hoang mang khi anh cứ liên tục thay đổi tính tình. Những lúc cô muốn gần anh, thì lại xảy ra chuyện bất đồng như hiện tại.

Càng bên nhau, càng cảm thấy không hợp. Cuộc hôn nhân này từ khi bắt đầu, chưa bao giờ khiến cô yên tâm, giờ lại càng mệt mỏi nhiều hơn.

Cứ thế, từ đó đến sáng mỗi người một phần giường. Dạ Cảnh Văn lại chơi trò chiến tranh lạnh quen thuộc và chờ được Hứa Tuệ Trân chủ động giảng hòa.

Sáng nay, thấy cô không dậy sớm như thường lệ, anh cũng không hỏi han nửa lời. Trước lúc ra ngoài chỉ để lại trên bàn một tấm thẻ tín dụng, rồi nói:

"Thẻ anh để đây, em thích gì cứ mua. Hết tiền, anh lại chuyển thêm. Còn nếu muốn đi đâu chơi để xả stress thì nói, anh sẽ sắp xếp."

Nói rồi, Dạ Cảnh Văn cũng rời đi.

Lúc này, Hứa Tuệ Trân mới gượng người ngồi dậy, vì cơn sốt bất ngờ lúc gần sáng đang vắt kiệt sức lực của cô rồi.


Đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía tấm thẻ, vô bất giấc cười khẩy đầy nhạt nhẽo. Cảnh tượng này nó lại quá quen thuộc rồi. Trước khi kết hôn, mỗi lần giận nhau anh cũng như thế, thích dùng tiền để dỗ cô vui. Nhưng anh đâu để ý tới, có khi nào cô cầm tiền của anh để đi mua bất cứ thứ gì đâu chứ.

Cô là trẻ mồ côi, cô nghèo thật. Nhưng không phải ký sinh trùng, sống nhờ ăn bám người khác. Cô luôn tự lập, như cái cách anh hay nhắc nhở đó chứ.

Tự dưng lúc này lại chạnh lòng, lại nhớ "Dạ Cảnh Văn" của ba tháng về trước. Khi đó, ngày nào cô cũng vui, cảm giác được tôn trọng lẫn trân trọng thật sự rất bình yên...

...

Bấm like ủng hộ Y nha! ❤❤





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui