Chương Chapter 5: Truy Tìm Hung Thủ
1
Chapter 5: Truy tìm hung thủ
************************
-Không cần biết là ai nhưng tôi sẽ tìm ra hung thủ, tôi sẽ không để mình bị oan như vậy đâu, hơn nữa tôi cũng không muốn thấy cô ấy ngày nào cũng bị như vậy.
-Được rồi tôi tạm tin cậu nhưng cậu tìm hung thủ bằng cách nào chứ, chúng ta đâu có thông tin gì hay chứng cứ gì đâu mà tìm hung thủ.
-Tôi nhất định sẽ có cách còn bây giờ bạn có thể đưa tôi đến nhà cô ấy không, tôi muốn xem tình trạng của cô ấy như thế nào và muốn giải thích rõ để cho cô ấy không hiểu lầm tôi nữa, tôi rất ư là khó chịu khi cô ấy cư xử với tôi như vậy.
-Được rồi, tôi sẽ dẫn cậu đến nhà Yuki. (Người con trai này thật kì lạ, rõ rang là rất hận Yuki, 2 người còn thề là không đợi trời chung vậy mà lại ghét việc mình bị hiểu nhầm tới vậy, còn quan tâ, tới Yuki nhiều như vậy nữa, rốt cục chuyện này là sao. Thôi kệ đi, đợi tìm ra hung thủ đã, để xem hắn ta có thể làmđược những gì, uhm. Mà công nhận là hắn ta đẹp trai thiệc, một vẻ đẹp đến mê người luôn *lắc đầu* không….không được suy nghĩ vậy nữa, mình à bạn Yuki cơ mà nếu mình mà nghĩ vậy, há chẳng phải là từ bỏ tình bạn với Yuki sao).
-Này bạn đang nghĩ cái gì vậy, chúng ta đi thôi, muộn rồi.
Một lúc sau Kai và Maili đã dến trước cửa nhà Yuki.
-Đây là nhà cậu ấy, anh vào đi, tôi có việc phải về rồi, tôi cấm anh bắt nạt cậu ấy đó, thôi tôi về đây.
-Uh, cảm ơn.
-Không có gì.
Kai đang không biết phải gọi cô ra mở cửa như thế nào thì một giọng nói rất trong vang lên nhưng cũng mang theo ngữ khí lạnh lùng : “Anh làm gì trước cửa nhà tôi vậy, tính ăn trộm ah, mà quên anh là một ngôi sao nổi tiếng cơ mà thiếu gì tiền. Vậy ngọn gió nào đã đưa anh đến đây vậy, anh không sợ mọi người nhận ra anh sẽ làm ầm lên ah”. Kai quay lại thì nhìn thấy Yuki ( cố ấy mới đi mua đồ về sao?):
-Cô đi mua đồ về ah, trưa nay có nhiều chuyện xảy ra với cô nên tôi tới thăm xem cô thế nào rồi.
-Oh ra vậy, nếu là vậy thì xin lỗi anh nha, chắc làm anh thất vọng rồi, tôi không sao cả, tôi chưa chết đâu nên anh không phải tới viếng đâu. Mà anh trả thù cũng chỉ được có vậy thôi ah, nếu là chỉ có vậy thì nhàm chán quá rồi đó.
-Không, cô hiểu lầm rồi, những chuyện đó không phải là do tôi làm, tôi ngày hôm nay duy chỉ có lấy cục tẩy chì là do tôi làm thôi còn những chuyện còn lại tôi không biết.
-Ha….buồn cười thiệc, không do anh thì do ai, tôi có đắc tội với ai ngoài anh đâu, anh không cần phải đạo đức giả.
-Cô nghe tôi nói đã, thực sự không phải là….
-Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe, giờ tránh ra tôi phải vào nhà.
Yuki tiến lên trước có ý muốn vào nhà nhưng Kai chấn lại giường như không muốn cho Yuki vào, bất thình lình Yuki đá vào chân anh một cái thật là đau. “Á, cô làm cái gì vậy hả”. “Ai bảo anh chấn đường đi của tôi làm gì, hứ”. Nói xong Yuki nhanh chóng mở cửa bước nhanh vào nhà và đóng cửa lại, Kai đau điếng nhìn theo dáng Yuki biến mất.
------Sáng ngày hôm sau-------
-Hi Yuki, cậu đỡ hơn nhiều chưa.
-Uhm, tớ đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu Maili. Mà cậu có biết vì sao hắn ta biết nhà tớ không, hôm qua hắn có tới nhà tớ, trong lớp cũng chỉ có vài người là biết nhà tớ.
-Ah, nếu là chuyện đó thì là tớ đó, tớ dẫn cậu ta tới nhà cậu.
-Câu bị điên ah, sao lại dẫn cậu ta tới nhà tớ làm chi vậy hả.
-Ah thì là do hắn ta nói là tớ dẫn tới nhà cậu để giải thích với cậu chuyện hôm qua là không phải do hắn làm.
-Trời ạ, ngoài hắn thì còn ai ghét tớ nữa chứ, chắc chắn là hắn, lần sau cậu đừng tùy tiện cho người khác biết nhà tớ ở đâu nữa đó nha.
-Uhm ^^, tớ nhớ rồi.
-Uhm, hjhj chúng ta vào lớp thôi Maili không trễ đó.
-Uh.
Vào trong lớp thấy mọi người đang thì thầm bàn tán xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì, Yuki đến bàn của mình ngồi thì ở trên bàn cô là một lọ hoa cúc trắng mặt bàn thì bị vẽ và viết mấy câu như: biến đi, chướng mắt quá,… Cô mặc kệ, cầm lọ hoa cúc trắng ra vườn trồng còn mặt bàn thì dung khăn ướt lau. Kai đến sau, đứng sau lưng cô chứng kiên mọi việc, long anh như nóng lên, tức giận và phẫn nỗ, rốt cuộc là ai, là ai đã làm chuyện này, nếu mình mà biết được là ai đã làm vậy với Yuki thì mình sẽ không tha cho hắn đâu. Anh đau long khi phải chứng kiến cảnh này, anh cũng không biết vì sao mà anh lại đau long tới vậy, rõ rang là anh ghét cô, hận cô vì cô đã từng khiến anh làm trò cười, làm anh mất mặt vậy mà giờ đây…anh cũng không hiểu vì sao bản than mình lại như vậy nữa.
Tới giờ ăn trưa, anh ra căn tin trường tình cờ đi qua vườn hoa thấy cô đang tưới hoa, không biết từ đâu có một chậu hoa rơi xuống trúng đầu cô, cô ngất xỉu ngay trước mắt anh, máu chảy ra, anh nhìn lên trên thì thấy một bóng người, biết là không thể bắt được tên hung thủ đó vì hắn đã chạy trốn rồi hơn nữa Yuki còn đang bị thương nữa, anh chạy lại bế cô tới phòng y tế, giáo viên phòng y tế nói là cô chỉ bị ngất đi thôi không có gì phải lo hết thế nên anh cũng bớt lo đi phần nào, anh ngồi chăm sóc cô cho tới cuối buổi học. Anh đã nhờ Maili xin giúp cho anh và Yuki, lúc đầu Maili nói để cô chăm sóc Yuki nhưng anh không cho, anh nói anh sẽ chăm sóc cô ấy, để đề phòng tên hung thủ lại tới hại cô hơn nữa cũng là cho anh thời gian truy tìm hung thủ.Cuối buổi học, Maili tới thăm Yuki, vì quên không đem cặp của anh và Yuki tới nên anh phải quay về lớp lấy, khi vừa mới về đến lớp anh thấy có mấy bóng người lạ đang cầm dao đứng chỗ của Yuki xé vở và đâm loạn xạ vào cặp của cô ấy, anh tin chác rằng mình đã tìm ra thủ phạm, mở cửa thật mạnh xông vào và hét to: “ DỪNG LẠI, thì ra là mấy người”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...