Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi

Bầu không khí ám muội khi nãy trong nháy mắt bởi vì hai vấn đề này mà tiêu tan sạch sẽ.

Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào hơi nghiêng đầu nhìn anh, khi bốn mắt nhìn nhau, anh lại có chút chột dạ.

Tin tức tố của bản thân anh, dĩ nhiên không phải mùi Hòa Đào ngửi thấy bây giờ, cũng bởi vì cái mùi kia thật sự có chút giống của con gái, cho nên anh mới không thể không dùng thuốc che giấu che đi một chút, không nghĩ tới Hòa Đào mũi sẽ thính như thế.

"Không thể nói sao?" Thấy bộ dạng trầm mặc của Hàn Kiệt, Hòa Đào liền ý thức được chính mình có phải đã hỏi vấn đề gì không nên hỏi không?

"Dĩ nhiên không phải, em không cảm thấy mùi vị của anh thật kỳ quái sao?" Mùi vị tin tức tố của Hàn Kiệt là theo Hàn Sâm, cha anh cũng thường xuyên dùng thuốc che giấu, dù sao bọn họ là Alpha mà mùi vị tin tức tố lại là hoa lài, như vậy rất ảnh hưởng đến thể diện đàn ông của bọn họ.

Hòa Đào không biết nội tâm Hàn Kiệt phức tạp, chỉ nghe thấy anh nói kỳ quái, liền lắc đầu một cái: "Sẽ không nha, em cảm thấy mùi vị này rất thơm, mùi hoa lài có đúng không?"

"Ừm." Hàn Kiệt nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng hỏi: "Vậy em có thích không?"

"Thích a, anh không cảm thấy hoa lài cùng mật đào rất xứng đôi sao?" Hòa Đào hơi ửng đỏ hai má nhìn về phía Hàn Kiệt, trong mắt rõ ràng mang theo mong đợi.

Hàn Kiệt hiếm có cảm thấy hai má có chút nóng lên: "Ân, là rất xứng."

"Cho nên anh thật ra rất yêu thích quả đào có đúng không?"

Không nghĩ tới vấn đề này lại trở về ban đầu, Hàn Kiệt không phải không thừa nhận mình thích, có điều cũng may anh còn nhớ chuyện lúc trước chính mình cố ý ở trước mặt Hòa Đào biệt nữu nói không thích, vội vã giải thích: "Anh vẫn luôn yêu thích mà, thật đó."

Hòa Đào nhìn Hàn Kiệt khẩn trương, cong lên đôi mắt: "Em còn chưa nói gì, anh làm gì khẩn trương vậy?"


"Anh có khẩn trương sao?" Hàn Kiệt câu lên khóe miệng, cười có chút miễn cưỡng.

"Đúng a, anh có khẩn trương." Hòa Đào không nể mặt anh chút nào mà vạch trần anh, Hàn Kiệt nhìn thấy Hòa Đào hướng anh làm mặt quỷ, chỉ cảm thấy tiểu Omega học hư rồi, rõ ràng đối với chuyện vừa nãy anh trêu chọc cậu, cố ý trả thù.

Tiểu Omega nhìn nhuyễn manh, không nghĩ tới còn có một mặt phúc hắc, Hàn Kiệt giơ tay đỡ trán, làm sao bây giờ tiểu Hòa Đào hình như càng ngày càng đáng yêu rồi.

Hòa Đào trở về phòng trước Hàn Kiệt, ngồi vào trước bàn, học lại những bài Hàn Kiệt vừa nãy giảng qua cho cậu.

Hàn Kiệt mang vào phòng hai ly nước, Hòa Đào vẫy tay với anh: "Chúng ta tiếp tục đi."

Tiểu Omega nguyện ý học tập như vậy, Hàn Kiệt đột nhiên cảm thấy rất áp lực, chẳng qua nhìn thấy sự mong đợi trong mắt Hòa Đào, một chữ cũng không nói ra được.

Có điều khi anh vừa dự định chấp nhận số mệnh mà bắt đầu học tập, điện thoại di động của Hòa Đào đặt lên bàn, lại vang lên.

Khi Hòa Đào nhìn thấy tên hiển thị trên đó, trong nháy mắt liền biến sắc, không đợi Hàn Kiệt phản ứng, Hòa Đào đã đứng lên ra ngoài phòng.

Hàn Kiệt nghĩ đến khi nãy nhìn liếc qua điện thoại Hòa Đào thấy hai chữ bệnh viện, nhíu mày lại.

Hòa Đào lúc trở lại lần nữa, sắc mặt trắng bệch: "Hàn Kiệt, em hiện tại có việc, nhất định phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay trước hết tới đây đi."

Hòa Đào nói xong, vội vã thu dọn xong cặp sách, liền đi ra ngoài, Hàn Kiệt làm sao có thể để cho cậu cứ đi như vậy.

"Em muốn đi đâu, anh lái xe đưa em đi."

"Không cần, em có thể đón xe." Hòa Đào theo bản năng mà từ chối.

"Em nghĩ thử xem là anh đưa em đi nhanh, hay là em đi ra ngoài đón xe nhanh?"

Hàn Kiệt nói xong câu đó, không để ý phản ứng của Hòa Đào, tự mình cầm chìa khóa xe, mở cửa đi ra ngoài.

Hòa Đào nhấp môi, đè nén trong lòng, theo Hàn Kiệt lên xe.

Hàn Kiệt không hỏi cậu đi đâu, liền trực tiếp đem xe lái đến bệnh viện lúc trước gặp qua Hòa Đào một lần.

"Em lên đi, anh ở chỗ này chờ em." Hàn Kiệt biết Hòa Đào không muốn anh đưa đi, hơn phân nửa là không muốn cho anh biết chuyện.

Trong lòng Hòa Đào lại bởi vì câu nói này của Hàn Kiệt, cảm thấy cực kỳ khó chịu.


"Nếu anh không ngại, thì cùng em lên đi, người ở trên là ba em."

Hòa Đào không nói gì nữa, trực tiếp mở cửa chạy xuống, mới vừa nãy nhận được điện thoại của Bách Diệp, bệnh tình của ba cậu đang nguy kịch.

Rõ ràng trước đó còn rất khỏe, làm sao lại đột nhiên bệnh tình nguy kịch chứ? Về phần có liên quan đến thuốc thử nghiệm hay không, cậu không dám nghĩ.

Hàn Kiệt và Hòa Đào một đường chạy đến cửa phòng cấp cứu, liền thấy ông chủ tiệm trà sữa chờ ở nơi đó.

Hòa Đào vừa qua đến liền gọi một tiếng: "Chú Bách, ba con sao rồi?"

"Còn đang cấp cứu." Bách Diệp căng thẳng nói: "Con đừng lo lắng, ba con nhất định sẽ không có chuyện gì."

Dứt lời liếc nhìn Hàn Kiệt đi theo tới: "Tiểu Hàn con cũng tới."

"Dạ, chú ấy bị bệnh gì ạ?" Hàn Kiệt đi tới trực tiếp hỏi Bách Diệp.

Bách Diệp liếc mắt nhìn Hòa Đào, Hòa Đào lúc này mặt tràn đầy lo lắng, đương nhiên không để ý những chuyện khác.

"Ba tiểu Đào......." Bách Diệp nhẹ giọng nói với Hàn Kiệt chuyện của ba Hòa Đào, nói xong Bách Diệp lại nói: "Con có thể theo tiểu Đào cùng tới đây, ta rất vui, tiểu Đào đứa nhỏ này vẫn luôn có chuyện gì đều chính mình gánh vác, nó nếu nguyện ý chia sẻ với con chuyện này, con chắc chắn đối với nó rất quan trọng."

"Cậu ấy đối với con cũng rất quan trọng." Hàn Kiệt liếc nhìn Hòa Đào, nghiêm túc nói.

Hòa Đào hai tay chắp trước ngực mà vì ba Hòa cầu nguyện, cậu không dám nghĩ tới, nếu như ba Hòa không còn nữa cậu phải làm gì đây.

Đèn phòng cấp cứu chợt tối lại, bác sĩ ở trong rất nhanh liền đi ra.

Hòa Đào trực tiếp nghênh đón hỏi: "Bác sĩ, ba con thế nào?"


"Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua tình huống vô cùng không tốt, mà vừa nãy ta liên lạc được, rốt cuộc đã tìm thấy thận phù hợp với ba con, nếu con chấp nhận điều kiện này, có thể suy nghĩ, có điều phải nhanh, tình huống của ba con như vậy đợi không được bao lâu nữa."

Bác sĩ nói xong cũng trực tiếp đi, Hòa Đào lại bởi vì lời của hắn ngây ngốc ở đó, chuyện mà cậu sợ nhất đã xuất hiện, cậu sợ nhất chính là đã tìm được thận phù hợp với ba, nhưng cậu lại vì không có tiền mà bỏ qua, điều này giống như đã có hi vọng nhưng vì cậu không có khả năng, mà chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Cậu mà từ bỏ, kết quả chính là ba cậu sẽ biến mất.

Hàn Kiệt đi tới vỗ vai Hòa Đào một cái, Hòa Đào bất lực quay đầu nhìn về phía anh, Hàn Kiệt cảm thấy cả đời mình cũng sẽ không quên: "Còn có anh."

Hòa Đào liền rơi nước mắt, Hàn Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vỗ vai cậu: "Lát nữa đi cùng bác sĩ bàn bạc vấn đề thận, tiền không cần lo lắng."

Hòa Đào chôn ở trong lòng Hàn Kiệt, gật đầu, lúc này cậu không có từ chối ý tốt của Hàn Kiệt nữa, lòng tự trọng trước mặt sinh mạng của ba cậu không đáng giá một đồng.

Khi Hòa Đào đi tìm bác sĩ, Hàn Kiệt lên tiếng chào hỏi Bách Diệp, trở về nhà một chuyến.

Hàn Sâm vì công việc quá bận rộn nên rất ít khi về nhà, mà Hàn Kiệt từ trước tới nay cũng sẽ không chủ động tìm ông, quanh năm suốt tháng, số lần hai cha con liên hệ cũng có giới hạn.

Lúc này trợ lý đột nhiên nói Hàn Kiệt tới tìm ông, Hàn Sâm cũng hoảng hốt một chút.

"Để cho nó vào đi, chuẩn bị một chút trái cây."

Con trai hiếm thấy tới một lần, làm sao cũng phải tiếp đãi một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui