Hàn Kiệt nói thẳng ra một hơi như vậy, chính là không muốn phối hợp với Lâm Hàn nữa.
Đối với Lâm Hàn luôn trá hình* tới tìm anh, thậm chí từ từ bắt đầu nhúng tay vào sinh hoạt của anh, điều này làm cho Hàn Kiệt rất phiền chán.
(*trá hình - 变相: nội dung không đổi, chỉ hình thức khác so với lúc đầu - chỉ việc xấu)
Lúc anh cần hắn, Lâm Hàn cảm thấy anh phiền phức, bây giờ anh đã hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm đối với việc mình đã làm, Lâm Hàn liền chạy tới hỏi han ân cần với anh, anh làm sao còn cần nữa.
Huống chi mục đích của Lâm Hàn không chính đáng, quả thực không phải quá rõ ràng sao.
Trước đây anh không phải không biết Lâm Hàn mỗi lần tới tìm anh, nói là hắn muốn dẫn anh ra ngoài chơi, kết quả đều là lợi dụng anh để đạt được mục đích của chính mình.
Anh còn nhớ khi còn bé Hàn Sâm hỏi anh: "Con yêu ba Omega của con sao?"
Anh còn nhớ lúc đó anh gật đầu, bởi vì vào lúc ấy anh thật sự rất khát vọng được Omega yêu thích, dù sao bên cạnh con của những người khác cũng có, tại sao anh lại không có.
Cũng là bắt đầu từ đó, Lâm Hàn dần dần xuất hiện trong sinh hoạt của anh.
Anh không biết Hàn Sâm đã làm gì, nhưng khẳng định đã đáp ứng một vài điều kiện của Lâm Hàn.
Nhìn bộ dáng bi thương của Lâm Hàn, Hàn Kiệt thực sự không muốn đối mặt với hắn nữa.
"Không có chuyện gì con trở lại học đây." Hàn Kiệt nói xong câu đó xoay người muốn đi, Lâm Hàn lập tức nắm lấy cánh tay của anh: "Tiểu Kiệt, ba biết lúc nhỏ không đủ quan tâm đến con, thiếu đi rất nhiều tình thương dành cho con, ba hiện tại hối hận muốn bù đắp, con không thể cho ba một cơ hội sao?"
Bởi vì còn chưa tới giờ vào học, hai người lại không đứng ở chỗ khuất.
Bộ dáng như bị bắt nạt của Lâm Hàn, dẫn tới không ít người chú ý.
Mặc dù bị vướng bởi uy tín và danh vọng của Hàn Kiệt ở trường học, những người này không dám nói gì, nhưng Hàn Kiệt vẫn cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Ánh mắt nhìn Lâm Hàn càng ngày càng lạnh.
Cố Lễ đứng ở gần đó lẳng lặng nhìn về phía này, đối với vấn đề gia đình của bạn thân mình, anh đã sớm biết.
Chỉ là chú Lâm diễn sâu, điểm này anh cũng thật sự mới biết được.
Hàn Kiệt hất tay của hắn ra: "Có mấy lời, nếu như cảm thấy phải nói rõ ràng ba mới hiểu, vậy con liền trực tiếp nói thẳng luôn, ba hôm nay tới nơi này rốt cuộc là vì ai, có cần con nói ra không, lý do ba qua đây tìm con là dự định làm ông mai cho con trai của mình giới thiệu đối tượng, hay là ba chợt phát hiện cha con Trương gia không dựa dẫm được, lại nhớ tới con trai của chính ba?"
Lâm Hàn xưa nay chưa từng nhìn thấy một mặt hà khắc như vậy của Hàn Kiệt, nghe anh một hơi bộc lộ hết ý nghĩ trong lòng anh, không khỏi có chút hoảng hốt.
Vốn dĩ hắn nghĩ, lợi dụng những đứa trẻ này, khiến Hàn Kiệt không dám từ chối yêu cầu của hắn.
Nhưng không nghĩ Hàn Kiệt căn bản không theo lẽ thường*.
(*lẽ thường - 常理: chỉ chuyện gì đó bình thường, không có gì khác biệt)
Ngay ở trước mặt những người kia nói ra những lời này, lẽ nào chính Hàn Kiệt không cảm thấy khó xử?
"Tiểu Kiệt, ba là ba con, con tại sao lại nói ba như vậy, ba đã giải thích với con bao nhiêu lần, ba và Trương tổng không có bất cứ quan hệ gì. Con tại sao không tin ba, hôm nay tới đây xác thực không phải cố ý tới thăm con, nhưng ba vẫn luôn nhớ con, con không biết ơn thì bỏ đi, tại sao lại nói ba như vậy?"
Lúc Lâm Hàn nói lời này vẫn luôn chú ý thái độ của những người xung quanh, thấy bọn họ thay đổi sắc mặt, mới lặng lẽ yên tâm.
Hàn Kiệt câu lên khóe miệng: "Không có quan hệ mà ba lại chờ không kịp chạy tới, ba có phải nhớ lầm tuổi của con không, cho rằng con còn là con nít ba tuổi sao?"
"Tiểu Kiệt, ba thật sự là....."
"Muốn bù đắp cho con đúng không?" Hàn Kiệt gật đầu: "Được a, con cho ba cơ hội, từ hôm nay trở đi con hi vọng mỗi ngày đều có thể ăn cơm tự tay ba làm, mặc vào quần áo tự tay ba giặt, khi con cần ba, có thể lúc nào cũng nhìn thấy ba, hơn nữa bây giờ con là học sinh lớp 12, con cần được bồi thi, ba vất vả một chút, tới nhà con ở tạm đi, đúng lúc con đói bụng, liền làm thức ăn khuya cho con, có được không?"
Cách đó không xa Cố Lễ nghe thấy câu nói này thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lâm Hàn đã bị sự sắp đặt liên tiếp của Hàn Kiệt doạ cho mặt trắng bệch.
Không còn bộ dáng khi thì vênh váo hung hăng khi thì ngậm đắng nuốt cay khi nãy nữa.
"Tiểu Kiệt, ba hiện tại đang đi làm, thật sự là..."
"Không có thời gian, trả tiền cũng được, bồi thường phí nuôi dưỡng 18 năm qua, còn bao nhiêu, nói thế nào thì cũng nên giống với cha con, hai người mỗi người một nửa, rất công bằng đi?"
Lâm Hàn lại bị lời này của Hàn Kiệt tức đến phun máu.
Hắn chẳng thể nghĩ tới vừa nãy Hàn Kiệt còn vô cùng nổi nóng, lại bình tĩnh mà thảo luận cùng hắn chuyện phí nuôi dưỡng.
Hắn sao có thể so với Hàn Sâm, sau lưng Hàn Sâm có toàn bộ Hàn gia chống đỡ, hắn có cái gì.
Đống tiền kia của hắn giữ còn có tác dụng lớn, làm sao có khả năng lấy ra cho Hàn Kiệt.
Nhưng mà hắn trầm mặc khiến đám người xung quanh xem náo nhiệt dần dần xì xào bàn tán lên.
Ánh mắt Lâm Hàn bắt đầu lấp loé: "Tiểu Kiệt ba đột nhiên nhớ tới còn có việc, cái này chúng ta sau này sẽ bàn lại."
"Được a, con lúc nào cũng chờ ba bù đắp, tuyệt đối không nên khiến con thất vọng."
Lâm Hàn không biết mình làm sao rời khỏi trường học.
Nhưng Hàn Kiệt biết, lần này có lẽ anh thật sự có thể thanh tịnh một khoảng thời gian dài.
Lúc xoay người, đôi mắt đảo qua những người xung quanh anh.
Dường như trong nháy mắt, đám người vốn dĩ tụ tập cùng một chỗ thảo luận liền tản đi.
Hàn Kiệt ở trong đám người nhìn thấy Cố Lễ dựng ngón tay cái với anh, nhíu mày, không nói gì mà trở về phòng học.
Trên thực tế lúc này Hàn Kiệt cũng không có biểu hiện thoải mái như vậy.
Nói sao đi nữa Lâm Hàn cũng là ba ruột của anh, nói ra những lời đó, làm ra những chuyện đó, sao trong lòng lại không có một chút buồn.
Tin tức lan truyền rất nhanh, lúc Hòa Đào vào học liền nghe được bạn học phía sau nhỏ giọng thảo luận.
Lúc đầu cậu tưởng không có chuyện gì lớn, nhưng khi biết người mà bọn họ thảo luận chính là Hàn Kiệt, thì không bình tĩnh nữa.
Tô Khả cảm thấy cậu không có tâm trạng, lén lút ở dưới bàn nhéo tay cậu.
Hòa Đào nở nụ cười với y, ra hiệu chính mình không có chuyện gì.
Nhưng mà nụ cười kia lại có chút gượng ép.
Thật vất vả cầm cự đến khi tan học, Hòa Đào thật không dám vào lúc này đi tìm Hàn Kiệt, không biết bây giờ anh có muốn gặp cậu không.
Không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn cho Hàn Kiệt trước.
Kết quả Hàn Kiệt trực tiếp nhắn lại: Đi ra đi, anh ở dưới lầu.
Hòa Đào quay đầu nói với Tô Khả một câu liền chạy ra ngoài.
Hàn Kiệt đứng ở bên ngoài vừa nhìn thấy Hòa Đào liền đem người kéo lại đây: "Tiết học sau có phải là tiết thể dục không?"
Hòa Đào gật đầu, còn chưa mở miệng, liền nghe Hàn Kiệt nói: "Vậy đừng lên lớp nữa, đi một nơi cùng anh."
"Đi đâu?"
"Đi thì biết."
Hàn Kiệt kéo Hòa Đào đi tới phía sau trường học.
Lúc đến chỗ bức tường, Hòa Đào nhìn bức tường cao hơn chính mình nửa cái đầu: "Từ, từ nơi này đi ra ngoài sao?"
Hòa Đào tỏ ra chưa bao giờ trốn tiết, độ khó hình như có chút lớn.
Kỳ thực xem như không từ nơi này đi ra ngoài, Hàn Kiệt cũng có biện pháp từ chỗ khác đi ra ngoài.
Cũng không hiểu sao, anh chính là muốn nhìn bộ dáng tiểu Omega bị gây khó dễ mà không thể cự tuyệt anh.
Bây giờ thấy được rồi, cả con tim anh giống như được chữa lành vậy.
Đến gần nhìn tiểu Omega: "Em cầu xin anh, anh liền ôm em lên."
Hai má Hòa Đào lập tức nóng lên, đương nhiên ý thức được Hàn Kiệt là cố ý dẫn cậu tới chỗ này.
Vừa tức vừa không biết phải làm sao mới được, trong phút chốc bối rối không ra hình dáng gì.
Lại suy nghĩ chuyện vừa nãy phát sinh với Hàn Kiệt, thì Hòa Đào càng mềm lòng.
Đưa tay kéo áo Hàn Kiệt, nhỏ giọng phối hợp nói: "Cầu, cầu xin anh."
Oanh một cái, Hàn Kiệt chỉ cảm thấy có một làn sóng điện quét tới đánh sâu vào linh hồn anh.
Giơ tay ôm đầu Hòa Đào, nghiêng đầu hôn lên.
Lúc này không hôn một chút quả thực có lỗi với chính mình.
Đột nhiên bị hôn mãnh liệt như vậy, Hòa Đào khẽ vùng vẫy một chút, nhưng rất nhanh liền thuận theo.
Sau khi được thả ra, Hòa Đào cảm thấy chân chính mình mềm nhũn.
Hàn Kiệt hôn gò má của cậu: "Nắm chặt anh."
Dứt lời chỉ thấy Hàn Kiệt hơi dùng sức, nâng Hòa Đào lên.
Hòa Đào ngồi trên tường vây, nhìn Hàn Kiệt nhảy lên rồi nhảy xuống, sau đó giang hai tay: "Nào, nhảy xuống, anh tiếp em."
Hòa Đào tim chẳng hiểu sao mà nhảy thình thịch.
Hình ảnh đã từng thấy vô số lần ở tiểu thuyết hoặc trong điện ảnh, bây giờ lại phát sinh trước mắt mình.
Hòa Đào cảm thấy chính mình thật sự có lẽ cả đời cũng sẽ không quên tình cảnh này.
Nhẹ nhàng cong đôi mắt, Hòa Đào giang hai tay ra, hướng về Hàn Kiệt nhảy xuống.
Chỉ cần ở cùng với người này, dù cho phía dưới là núi đao hay biển lửa, cậu cũng sẽ dũng cảm tiến tới không chút do dự.
Bụp một tiếng, Hàn Kiệt vững vàng ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Sợ không?"
Hòa Đào lắc đầu, Hàn Kiệt liền nở nụ cười.
"Đi thôi, trước kia không phải đã nói muốn dẫn em đi trượt băng sao, đi, bây giờ qua đó, có lẽ còn có thể bao hết chỗ đó."
Dù sao thời gian này mọi người đa số đều vào học.
Không nghĩ tới Hàn Kiệt muốn đưa chính mình đi trượt băng, trong lòng Hòa Đào có chút mong đợi.
"Là đi chỗ lần trước gắp thú bông sao?"
"Còn nhớ sao?"
Hòa Đào gật đầu, muốn nói chỗ đã từng đi qua với anh, chuyện đã từng làm qua, làm sao có thể quên được.
Nụ cười trên mặt Hàn Kiệt liền trở nên tươi đẹp hơn, giơ tay đón xe, một đường chạy băng băng tới chỗ muốn tới.
o0o
Cố Lễ không nghĩ tới lá gan Hàn Kiệt lại lớn như vậy, dám mang theo Hòa Đào trốn học, quả thực không dẫn dắt con nhà người ta học tốt được mà.
Tô Khả đứng ở một bên, tâm trạng có chút suy sụp.
Cố Lễ đưa tay sờ đầu cậu: "Đừng lo lắng, có Hoà Đào ở đó Hàn Kiệt nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Ai quan tâm anh ta có sao không, em đang nghĩ Hòa Đào có thể sẽ bị dạy hư hay không."
Giờ đã bắt đầu trốn học, sau này còn cái gì không dám làm?
Cố Lễ đối với đáp án này vô cùng hài lòng: "Không quan tâm hắn là tốt rồi, em chỉ cần quan tâm anh Alpha này là tốt rồi, có đói bụng không, dẫn em đi ăn cơm?"
Thấy Cố Lễ làm bộ xem đồng hồ, làm lơ lời nói của cậu, Tô Khả liền tức giận!
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Hòa Đào của tôi chính là đáng yêu như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...