"Đây, trà sữa của anh." Hòa Đào tự tay đem trà sữa đã làm xong đưa tới trước mặt Hàn Kiệt.
Hàn Kiệt đưa tay nhận lấy, liền cắm ống hút vào.
"Không có thêm quả đào, tôi biết là anh không thích."
Hàn Kiệt đã hút một hơi, nhất thời bị sặc một cái.
Hòa Đào vừa nhìn thấy anh như vậy, liền căng thẳng nhíu mày lại: "Anh uống chậm một chút."
Hàn Kiệt một bên khụ một bên cảm thấy, chắc chắn là tiểu Omega này muốn trả thù anh mà.
Quả nhiên, trà sữa này ngọt muốn chết.
"Ai nói cho cậu biết, tôi không thích quả đào?"
Hòa Đào sững sờ nhìn anh: "A?"
"Có vài tin đồn không nên tin tưởng, cám ơn trà sữa của cậu, đi đây."
Hàn Kiệt nói xong cúi đầu ngậm ống hút đi luôn.
Tiểu Hòa Đào bị lưu lại mang vẻ mặt khiếp sợ đến lúng túng.
Ý vừa rồi của Hàn Kiệt là, anh không phải không thích quả đào.
Cho nên anh không có chán ghét cậu có đúng không?
"Này, cậu còn muốn đứng ngốc ở chỗ này bao lâu?" Tiểu Hắc bận rộn xông ra dùng tay chọt vào đầu Hòa Đào.
Hòa Đào xoa cái đầu bị hắn chọt đau, lại nở nụ cười: "Tiểu Hắc, anh ấy nói anh ấy không ghét tớ!"
Tiểu Hắc mang vẻ mặt chim mẹ nhìn bộ dạng phát điên như gặp quỷ của tên nhóc này.
Không để ý tới tiểu Hắc, Hòa Đào tâm tình tốt đến mức muốn bay lên, làm việc, làm việc, cậu hiện tại đang tràn đầy động lực.
Hàn Kiệt uống trà sữa (ngọt) ngấy chết người, dù vậy, cũng không cam lòng lãng phí.
o0o
Tô Khả nhìn Cố Lễ, cậu hiện tại đã hình thành thói quen thấy Cố Lễ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa cũng biết anh chính là vì mình mà tới.
Cũng bởi vì biết được cho nên cậu mới thấp thỏm.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra được nên làm sao đối mặt Cố Lễ. Còn Cố Lễ bên này thì cho là lúc trước đã tiếp xúc với cậu qua một lần, Tô Khả hẳn là sẽ không giả vờ không nhìn thấy anh.
Nhưng sự thật chứng minh, là anh quá ngây thơ rồi.
Hôm nay Tô Khả hầu như không nhìn về phía anh, Cố Lễ không muốn thừa nhận anh bị tổn thương rất nặng.
Nghĩ lại anh từ nhỏ đến lớn đều được người ta theo đuổi, nhưng không ngờ chính mình lần đầu tiên theo đuổi người ta lại khó khăn như vậy.
Anh còn có mặt mũi cười nhạo Hàn đầu heo* không có EQ sao?
(*đầu heo - 大猪蹄子: ý chỉ người không hiểu chuyện tình cảm.)
Anh cũng không tốt hơn hắn nhiều rồi!
Lúc nhìn thấy Cố Lễ rời đi, trong lòng Tô Khả đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút mất mát.
Dù sao bất kể là ai bị cậu đối xử như thế đều sẽ không chịu nổi đi.
Huống hồ là Cố Lễ, một người tốt và ưu tú như vậy.
Giờ tan làm đã qua hừng đông, bên ngoài tối đen, mặc dù vậy Tô Khả cũng không có cách nào, huống hồ cậu cũng đã quen từ lâu rồi.
Chỉ là lúc từ quán bar đi ra, khi nhìn thấy Cố Lễ đứng ở cửa, Tô Khả nghe được tiếng tim mình đập.
Thình thịch, thình thịch.
Cố Lễ đi tới đem trà sữa trong tay đưa tới trước mặt cậu: "Cho cậu, còn nóng đó."
Tô Khả nhìn anh, trong đôi mắt có cảm xúc rất phức tạp.
Cố Lễ thấy cậu không nhúc nhích, liền nhét vào trong lòng cậu: "Uống một chút làm ấm dạ dày, giờ này cũng không có gì để ăn nữa, nhưng cậu cũng không nên để bụng rỗng đi ngủ đi."
Tô Khả cầm trà sữa nóng hầm hập, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua đầu ngón tay còn lan truyền đến tận tim.
Không có lý do mà mũi lại hơi cay*.
(*mũi lại hơi cay - 鼻子发酸: ý là cảm động)
Cố gắng ổn định lại tâm tình, Tô Khả nhỏ giọng nói: "Anh sao còn chưa đi về?"
Cũng đã trễ thế này, sao còn ở nơi này chờ cậu, chẳng lẽ là vì đưa cho cậu một ly trà sữa?
"Tôi đưa cậu về."
Cố Lễ không trả lời vấn đề của cậu, nghiêng người sang ra hiệu Tô Khả đi theo.
Tô Khả lại không nhúc nhích, Cố Lễ ôn nhu như vậy, làm cho cậu thật sự không có năng lực để chống đỡ.
Nhưng Cố Lễ tốt như vậy, cậu cũng không thể có được, cậu không xứng với y.
"Cố Lễ, tại sao anh lại đối, đối tốt với tôi như vậy?"
Mắt Tô Khả đỏ lên, thế nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, cũng không nhìn rõ lắm.
"Vậy liền xem là tốt rồi?" Cố Lễ đột nhiên cười khẽ một tiếng, hơi kề sát một chút: "Tôi còn có thể đối với cậu càng tốt hơn nữa, cậu có muốn hay không?"
Tô Khả không dám nhìn tới Cố Lễ, bởi vì cậu biết Cố Lễ lúc này, trong mắt đang tràn đầy mong đợi.
Nhưng cậu không dám.
"Cố Lễ, đừng, đừng nói giỡn nữa."
Tô Khả nhìn về phía Cố Lễ, nhìn thấy Cố Lễ bởi vì câu nói này của cậu mà lộ ra kinh ngạc cùng thất vọng.
"Cậu cảm thấy tôi là đang nói đùa?" Cố Lễ như trước cười, nhưng lại không như vừa rồi, xuất phát từ nội tâm ấm áp.
"Không đúng sao, tôi nghĩ không ra, anh tại sao lại làm như vậy, nhưng mà cho dù ra sao, tôi cũng không chơi nổi, cho nên anh không nên tới tìm tôi nữa có được không?"
Câu nói sau cùng của Tô Khả còn mang theo mấy phần khẩn cầu.
Cố Lễ không nghĩ tới, anh lần đầu tiên theo đuổi người ta kết quả lại như vậy.
Nhìn Tô Khả tràn đầy thống khổ và hai mắt kiềm nén, anh lần đầu tiên cảm thấy chính mình có lẽ là tự mình đa tình.
"Ha!" Cố Lễ gật gật đầu, nhấp môi dưới, anh giờ phút này lòng tràn đầy ủy khuất cùng phiền muộn lại nhẫn nhịn không nổi giận với Tô Khả, niềm kiêu hãnh của anh lại không cho phép anh như vậy: "Được, mang đến phiền phức cho cậu rồi, tôi rất xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Cố Lễ liếc mắt nhìn Tô Khả thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Nhìn anh xoay người trong chớp mắt, Tô Khả rất muốn kéo anh, nói cho anh biết không phải như vậy, cậu đã nói dối, cậu căn bản không cảm thấy bị anh làm phiền, anh tới tìm cậu nói rằng sẽ đối với cậu tốt hơn, có biết là cậu vui vẻ lắm không.
Tô Khả chớp mắt một cái, cậu biết rằng cậu khiến Cố Lễ khổ sở, người tốt như vậy, lại bị cậu làm cho tổn thương.
Cho nên cậu không thể khóc, bởi vì cậu không xứng đáng khóc.
Tô Khả trong lòng khó chịu, người duy nhất có thể tâm sự chỉ có Hòa Đào.
Hòa Đào thông qua điện thoại nghe Tô Khả kể lại, chỉ cảm thấy hai người bọn họ quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân, ngày thường biết rất nhiều đạo lý lớn, nhưng khi chính mình gặp phải, đều thật kinh sợ.
Cậu biết Tô Khả tìm cậu tâm sự, cũng không phải muốn cậu an ủi, chính là đơn thuần muốn cùng cậu nói một chút mà thôi.
"Cho nên cậu hiện đang hối hận sao?"
Tô Khả trầm mặc một hồi mới khàn giọng nói: "Tớ không dám hối hận, mà như vậy đối với anh ấy mà nói lại càng tốt, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn, còn tớ thì không tốt."
Hòa Đào luôn luôn thấu hiểu, bạn tốt của mình thoạt nhìn kiên cường, nhưng bên trong lại rất tự ti.
Kỳ thực bọn họ là loại người như vậy, đều rất tự ti.
o0o
Hàn Kiệt cảm thấy được chính mình muốn phát nổ.
Đổi lại thành ai hơn nửa đêm đang ngủ ngon lành, đột nhiên có một con quỷ say rượu chạy đến nói muốn hát bài Đếm vịt con cho anh nghe, cũng sẽ không tốt nổi đâu.
Anh cảm thấy được chính mình không đánh người đã là rất hòa ái dễ gần.
Đem Cố Lễ ném lên ghế salông, để cho hắn tự sinh tự diệt, Hàn Kiệt trở về phòng ngủ.
Nhưng khi đang ngủ ngon lại bị đánh thức, muốn ngủ bù nữa lại rất tốn sức a.
Cho nên qua ngày thứ hai Hàn Kiệt ngủ rất sớm mà lại ngủ không đủ giấc, mặt càng đen hơn.
Mà Cố Lễ lúc nào mặt cũng mỉm cười ôn nhu thân thiện, sắc mặt hôm nay cũng không trắng hơn tí nào.
Trương Ngạo nhìn thấy hai người đồng thời đi vào trường học, vẫn luôn nhịn đến khi vào lớp, mới nhỏ giọng hỏi Hàn Kiệt: "Kiệt ca, các anh lại đánh nhau rồi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Lễ: Đừng nói nữa, đau lòng!
Hàn Kiệt: Đáng đời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...