Tin Tức Tố Biến Dị

Việt Nhiên cố giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh đi lên lầu.

Cậu trở về ký túc xá rồi nằm uỵch xuống giường, lăn qua lộn lại hai cái, dúi đầu vào trong gối.

A a a a không biết xấu hổ mà!

Tại sao lại đột nhiên nói ra câu kia, chưa chuẩn bị một chút gì hết luôn!

Trong ký túc xá chỉ có Lâm Khiêm ham muốn nhiều chuyện, hai người khác không biết đã đi đâu.

Lâm Khiêm liếc mắt nhìn người trên giường, hỏi: “Anh ấy quả nhiên là đang theo đuổi cậu phải không?”

Việt Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâm Khiêm nhìn lỗ tai đang đỏ lên của cậu, cơn lắm mồm nhất thời nổi dậy: “Các cậu đã thành rồi hả?”

Việt Nhiên nói: “Chưa”

Lâm Khiêm chạy tới kéo ga giường của cậu: “Vậy là anh ấy tỏ tình hả?”

Việt Nhiên chẳng có một chút kinh nghiệm chia sẻ chuyện tình cảm với bạn bè nào cả, chỉ trầm mặc nhìn hắn và không nói một lời thôi.

Lâm Khiêm suy đoán: “Cậu không đồng ý?”

Việt Nhiên một lần nữa dúi đầu vào trong gối, “ừ” một tiếng cơ hồ thấp đến nỗi không nghe được.

Thật ra cũng không tính là có đồng ý hay không, bọn họ đã nói cẩn thận là để Khương Tiêu thử xem từ lâu rồi, Khương Tiêu chỉ bịa ra một lời thổ lộ thôi, nói xong liền kêu cậu quay về đi.

“Tôi đệt chứ, cậu dĩ nhiên lại từ chối kìa trời!” Lâm Khiêm rất khiếp sợ, “Nếu tôi có một người bạn trai soái như vậy, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh đó. Dù không có tình cảm đi chăng nữa, loại đèn ngủ cực phẩm này tôi ngủ chung một giấc cũng chẳng cảm thấy thiệt thòi đâu nhé!”

Việt Nhiên: “…”

Phải nói với cậu như thế nào đây, người ta phải cắt một thứ mới đến được với tôi đó?

Cậu ngẩng đầu lên, vừa quật cường vừa nghiêm túc đáp, “Tôi chỉ xem anh ấy là anh em thôi à.”

Lâm Khiêm càng khiếp sợ hơn: “Thời đại này còn có quan hệ AO thuần khiết hả?”

Việt Nhiên: “…”

Lâm Khiêm thấy cậu không lên tiếng nữa nên cũng không muốn đào quá sâu, chỉ nhắc nhở: “Cậu cẩn thận một chút đi. Vừa nãy các cậu cách nhau gần như vậy, mới nhìn trông như là anh ấy mới hôn cậu một cái vậy, có lẽ đã không ít người nhìn thấy rồi đấy.”

Việt Nhiên nháy mắt mấy cái: “Vừa nãy?”

Lâm Khiêm nói: “Thì vừa nãy các cậu ở dưới lầu đó.”

Việt Nhiên: “…”

Lâm Khiêm nhìn vẻ mặt của cậu, giải thích: “Ai bảo anh cậu trêu người quá làm gì, live thêm một tí nữa cũng không biết có thể câu mất bao nhiêu linh hồn đâu. Cậu chỉ không biết hôm qua lúc anh ấy tới tìm cậu, trong đội ngũ có bao nhiêu bông hoa si tình trợn mắt lên hết thôi. Lại nói, thật vất vả mới lên tới đại học, mọi người đều muốn nói chuyện yêu đương mà, ông anh kia của cậu vừa nhìn là biết Alpha chất lượng tốt ngay, cậu hiểu mà ha.”

Việt Nhiên không có gì để nói.


Lâm Khiêm nói: “Nói chung, tôi cảm thấy vừa rồi có không ít người nhìn chằm chằm các cậu đấy.”

Việt Nhiên nhớ lại những ánh mắt xung quanh mình suốt hai ngày nay một chút, nhất thời không muốn nhịn nữa, lấy điện thoại ra kéo anh họ và Khương Tiêu vào một group call, bảo rằng trước khi cậu kết thúc huấn luyện quân sự thì không cho bọn họ xuất hiện nữa. Nói xong câu này, cậu liền tắt tiếng cuộc hội thoại, không phản ứng với bọn họ.

Được thôi, cậu thừa nhận kỳ thực cậu hơi muốn mượn đề tài để nói chuyện đó. Đột nhiên bị thổ lộ như vậy, cậu cần phải từ từ nuốt xuống chứ.

Tần Tu Kiệt không hiểu chuyện gì, gửi tin nhắn tới: Cậu làm gì nó thế?

Khương Tiêu bất đắc dĩ.

Cợt nhã quá mức nên gậy ông đập lưng ông thôi.

Tần Tu Kiệt:?

Khương Tiêu: Không làm sao hết, có lẽ hai ngày nay người tìm em ấy xin WeChat hơi nhiều ấy mà.

Tần Tu Kiệt đã hiểu nên không hỏi lại nữa.

Việt Nhiên mơ mơ màng màng ngủ một hồi, buổi chiều lại tiếp tục huấn luyện quân sự.

Như Lâm Khiêm đã dự đoán, người trong đội ngũ quả nhiên bắt đầu nói bóng nói gió hỏi anh có phải là anh ruột của cậu không. Sau khi biết được Khương Tiêu không phải là anh ruột, thái độ của một nhóm người liền có chút kì diệu.

Nhưng điều này chẳng quan trọng gì, Việt Nhiên cũng không có ý định kết bạn với người có mục đích riêng.

Lại nói, bọn họ chỉ coi trọng vẻ điển trai của Khương Tiêu thôi, căn bản không hận cậu nhiều như vậy. Đây cũng không phải là một bộ phim thần tượng, sẽ không có tên não tàn nào chạy đến trước mặt cậu nói kiểu “Hai người không xứng” đâu, bọn họ chỉ có thể âm thầm xoi mói bình luận về cậu một phen, cậu biểu thị mình rất bình tĩnh.

Nhưng điều làm cho cậu bất ngờ chính là Chu Kiệt Anh vẫn rất dính cậu như cũ, nghiễm nhiên là bộ dáng muốn trở thành bạn tốt với cậu. Đánh giá của Lâm Khiêm đối với điều này chính là có một số người hay thích đi gạ bạn trai của người khác, Chu Kiệt Anh vừa nhìn là thấy rất có tâm cơ rồi, cậu tốt nhất đừng phản ứng lại.

Việt Nhiên cũng muốn không phản ứng lại đâu, nhưng da mặt của Chu Kiệt Anh thực sự rất dầy, mỗi lần nghỉ ngơi đều tìm cậu nói chuyện, mỗi lần ăn cơm cũng ngồi ăn chung với cậu. Dù cậu mua cơm mang về ký túc xá ăn, Chu Kiệt Anh cũng sẽ đi với cậu, sau đó cười hì hì chạy vào trong phòng túc xá ăn với cậu xong rồi mới rời khỏi, trước khi đi còn giúp cậu mang rác đi đổ nữa chứ.

Mọi người đều là người trưởng thành hết, đối phương bày ra khuôn mặt tươi cười như thế, cậu cũng không thể trực tiếp trở mặt nói cậu lăn đi chỗ khác cho tôi, nên chỉ có thể để vậy trước thôi.

Cũng may Khương Tiêu và anh họ cũng không xuất hiện nữa, cậu trải qua kỳ huấn luyện một cách rất thanh tịnh.

Chớp mắt thoáng một cái đã qua ba ngày, ban ngày cậu huấn luyện buổi tối lại chơi game, vô cùng có quy luật.

Tối hôm đó, cậu vừa online mà đã nhận được tin nhắn của cha.

Gần đây Việt Thế Trung bận việc nên không có thời gian chơi game. Hôm nay ông rốt cuộc cũng rảnh rỗi, kết quả vừa lên đã nhìn thấy thông báo sát nhập của hệ thống, phát hiện mình đang ở chung bang hội với con trai.

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Chuyện sát nhập này vậy mà cũng được nữa à?

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Được chứ ạ.

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Khi không tự nhiên sát nhập là sao?

Bởi vì có người không biết xấu hổ đó.

Việt Nhiên nhịn xuống cảm xúc muốn oán thầm, đơn giản giải thích rằng hai bang hội bọn họ vừa vặn đều cùng trường nên hợp lại với nhau luôn.


Việt Thế Trung nghĩ Tần Tu Kiệt là phó bang chủ của Bạch Cẩm Lý, liền “ồ” một tiếng, thầm nghĩ cũng rất trùng hợp nhỉ, ngay sau đó ông lại nghĩ tới một chuyện khác.

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Thằng nhóc đến giúp báo danh hôm đó có chơi game không?

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Dạ có.

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Cũng nằm trong bang hội này đúng không, là ai vậy?

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Trường Kiếm Vô Ảnh.

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Dĩ nhiên là bang chủ luôn!

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Bây giờ anh ấy đã không còn là bang chủ nữa ạ.

Thật không thế?

Việt Thế Trung kinh ngạc mở thông tin thành viên ra, phát hiện bang chủ đã bị đổi thành Tâm Tự Thành Tro.

Ông tò mò kéo xuống, muốn xem thử những người mới thêm có ai, kết quả kéo đến cuối, ông nhìn thấy một ID trông quen mắt —— [> Lai Nhật Thương Khung]

Thông tin thành viên bình thường được sắp xếp dựa theo trạng thái có đang online hay không, đứng cuối chính là người chơi đã không online trong một thời gian dài. Trước đây Việt Thế Trung không quan tâm đến vụ này, gia nhập bang hội lâu như vậy, hôm nay ông mới xem xong toàn bộ thông tin thành viên, không nghĩ tới thậm chí có được một thu hoạch ngoài ý muốn.

> Lai Nhật Thương Khung… Ông nhớ đây là chồng cũ của Nhiên Nhiên.

Nhiên Nhiên đã đổi bang hội, cho nên trước khi không đổi thì cũng là Bạch Cẩm Lý? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?

Ông luôn cảm thấy sự tình không quá đơn giản, nghĩ tới nghĩ lui liền tìm tới Không Cách.

Theo quan sát của ông, thằng nhóc này có chút quen thuộc, tấm lòng cũng tốt, có lẽ nó sẽ có thể báo hết tin tức. Vì vậy ông âm thầm tán gẫu với người nọ, bảo rằng mình trong lúc vô tình nhìn thấy tên Lai Nhật Thương Khung, trước đây ông đã đọc được mấy tin đồn nên muốn biết chuyện thật.

Không Cách một lòng muốn bảo vệ trái tim thật vất vả mới ổn lại của bang chủ nhà mình, biết đâu là những chuyện không cần nhắc đến, cuối cùng nhắc nhở ông tuyệt đối không nên đề cập tới đại tẩu trước mặt bang chủ.

Việt Thế Trung hết sức khiếp sợ, nhớ lại dáng dấp bận trước bận sau của Khương Tiêu ngày đó một chút, nhất thời ý thức được một chuyện: Thằng nhóc kia có phải là đang muốn theo đuổi con trai ông không vậy?

Việt Nhiên hoàn toàn không hiểu rõ vụ này, nói chuyện phiếm vài câu đơn giản rồi để cha đi khám phá chân tướng.

Cậu thấy cha nửa ngày cũng không trả lời nên theo thường lệ đến đấu trường và tổ đội đánh trận với Khương Tiêu.

Mấy ngày nay, Khương Tiêu vẫn luôn quan sát trạng thái của Việt Nhiên.

Sau khi bị anh thổ lộ, tiểu hồn sư nhà anh ban đầu có chút không dễ chịu, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh tốt lại rồi, chậm rãi còn trở về hình thức ở chung trước đây nữa.

Anh liếc mắt nhìn thời gian, chín giờ bảy phút.

Vì vậy anh thay đổi suy nghĩ, hỏi cậu: “Anh nghe anh họ em nói em thích ăn xoài phải không?”

Việt Nhiên “ừm” một tiếng.


Khương Tiêu nói: “Gần trường có một chỗ bán xoài dầm ăn ngon lắm, rất được hoan nghênh đấy.”

Việt Nhiên nói: “Ở chỗ nào?”

“Bên cạnh ký túc xá của chúng ta thôi,” Khương Tiêu đáp, “Em muốn ăn không? Anh mua mang qua cho em, lần này không đến dưới lầu em nữa, chờ em ở quảng trường nhỏ.”

Việt Nhiên nói: “Không cần, tôi có thời gian sẽ tự mình đi mua.”

Khương Tiêu nói: “Đáng thương đáng thương anh đi.”

Việt Nhiên không rõ: “Hả?”

Khương Tiêu thở dài: “Anh đã ba ngày chưa gặp được em rồi đó.”

Giọng nói này vừa thấp vừa khẽ, trong phút chốc làm cho Việt Nhiên nhớ lại câu tỏ tình kia.

Trong lúc giật mình, cậu thậm chí nghe thấy hơi thở đó quanh quẩn chóp mũi, nhất thời nhịp tim cũng rối loạn.

Khương Tiêu đợi một lát, nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên?”

Việt Nhiên không lên tiếng.

Khương Tiêu nói lại một lần nữa: “Đáng thương đáng thương anh đi.”

Lời nói vừa dứt, sau đó một tiếng kêu quái dị liền vang lên, ồn ào nói: “Đúng nha, đáng thương đáng thương giáo thảo của bọn anh đi, ba ngày không ăn không uống gì rồi đó!”

Việt Nhiên: “…”

Khương Tiêu dùng một ánh mắt kêu bọn bạn cùng phòng đen đủi này biến đi, nói: “Đừng để ý tới bọn họ, nếu em không tình nguyện thì thôi.”

Việt Nhiên xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt, cuối cùng đồng ý: “Được thôi, tôi đi tìm anh.”

Khương Tiêu nói: “Không miễn cưỡng?”

Việt Nhiên nói: “Ừm.”

Khương Tiêu nói: “Vậy gặp nhau ở quảng trường nhỏ nhé.”

Vì chỉ gặp nhau một cái nên hai người cũng không rời khỏi game mà chỉ lui ra khỏi trận đấu và đi lập một căn phòng khác, ngừng nhân vật lại, từng người đi xuống lầu.

Quảng trường nhỏ nằm giữa khu sinh hoạt, lớn bằng bốn đến năm sân bóng rổ, lúc thường sẽ tổ chức một ít hoạt động. Ngoài ra bên cạnh còn có xây hành lang để người nghỉ ngơi nữa. Hành lang cong quẹo tùm lum, kèm theo cây xanh che chắn, buổi tối trông hết sức yên tĩnh.

Việt Nhiên và Khương Tiêu đụng mặt nhau, dự định ngồi trong hành lang ăn xong rồi lại đi, kết quả đưa mắt sang, Việt Nhiên thấy được ít nhất ba cặp tình nhân nhỏ đang dính lấy nhau, nghĩ thầm đây không phải là quảng trường để nghỉ ngơi mà hoàn toàn chính là chỗ ngược cẩu nè.

Khương Tiêu tìm một chỗ để ngồi xuống, thấy cậu đứng bất động, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”

Việt Nhiên đột nhiên hoàn hồn, nói: “Tôi chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì hết.”

Khương Tiêu nhất thời không nhịn được cười một tiếng, trước khi cậu tạc mao thì nắm chặt cổ tay của cậu kéo người đến bên cạnh.

Việt Nhiên sợ hết hồn, cảm giác được chỗ bị anh nắm như muốn cháy lên, nhưng chưa kịp giãy giụa mà anh đã chủ động buông tay ra rồi. Khương Tiêu thấy cậu vẫn bất động, nói: “Nếu em không muốn chờ ở đây vậy anh dẫn em đi dạo ở nơi khác nhé?”

Việt Nhiên nói không cần, ngồi vào bên cạnh anh, bắt đầu ăn xoài dầm, phát hiện quả nhiên như Khương Tiêu đã nói, ăn ngon lắm.

Khương Tiêu nói: “Thế nào?”

Việt Nhiên nói: “Ngon tuyệt.”

Khương Tiêu cười cười, cầm ly chè của mình lên, vừa ăn vừa nhìn cậu.


Việt Nhiên nhanh chóng nhạy bén nhận ra, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của anh: “Làm sao thế?”

Khương Tiêu nói: “Nhớ em, muốn nhìn em nhiều hơn một chút thôi.”

Việt Nhiên cố gắng trấn định: “… Anh đừng luôn nói mấy câu như vậy chứ.”

Khương Tiêu nói: “Anh thực sự đang nói thật mà.”

Anh ngồi ở chỗ gần với đèn đường, vầng sáng ấm áp chiếu xuống, ánh mắt kia thâm thúy mà nghiêm túc, tô điểm thêm cho khuôn mặt tuấn tú này, làm cho người ta muốn chìm vào trong đó. Việt Nhiên lập tức nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng giải quyết món xoài dầm và dự định cách xa tai hoạ này hơn một chút nữa.

Khương Tiêu lại nhìn cậu thêm vài lần, nắm cằm của cậu lại: “Đừng nhúc nhích, khóe miệng dính đồ kìa.”

Việt Nhiên nghe vậy theo bản năng liếm liếm, vừa vặn liếm trúng ngay ngón tay cái đang đưa tới của anh nên vội vàng rụt lại trong sợ hãi.

Mắt của Khương Tiêu tối lại, nhẹ nhàng lau đi chút sữa chua kia, sau đó tự nhiên rụt lại bàn tay và đưa tới bên môi của mình, duỗi đầu lưỡi liếm sạch s.

Việt Nhiên: “…”

Không biết xấu hổ!

Việt Nhiên cuối cùng lại cố giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh đi lên lầu.

Lâm Khiêm liếc mắt nhìn, chậm rãi nhấp một hớp cà phê.

Uầy, lỗ tai còn đỏ hơn nhiều so với lần trước nữa, cho nên mới nói cõi đời này nào có quan hệ AO trong sáng đâu nha!

Việt Nhiên hoàn toàn không có tâm tư nhìn bạn cùng phòng.

Cậu yên lặng đi lại trước máy tính, nhìn kiếm khách trước mắt một chút, trò chuyện riêng nói muốn đi tìm bọn Năm Xưa để đánh phó bản rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Khi Khương Tiêu trở về là thấy ngay tin nhắn này.

Anh cười cười, chưa kịp trả lời mà đã lướt thấy thanh tin nhắn luôn lấp lóe, vừa mở ra nhìn thì phát hiện là cha vợ gửi tới.

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Bang chủ, cậu đang ở đâu vậy? Tôi có chút chuyện về kiếm khách muốn thỉnh giáo.

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Bang chủ?

[Trò Chuyện Riêng] Bảo Vệ Giấu Tên: Ha, nghe bọn họ nói cậu có lẽ đang đánh trận với Tinh Diệt đại thần, vậy chờ cậu rảnh rỗi nhé.

Cha vợ có việc đương nhiên sẽ gọi tên anh, Khương Tiêu lập tức trả lời, nói cho ông biết mình vừa đánh xong, sau đó gửi số phòng và mật mã qua.

Việt Thế Trung đang đợi anh nên cũng nhanh chóng đuổi đến.

Chuyện này ông không tiện hỏi Nhiên Nhiên, bởi vì da mặt của Nhiên Nhiên rất mỏng, hơn nữa nếu không cẩn thận còn dễ lộ chuyện ông sớm đã chú ý đến Lai Nhật Thương Khung nữa. Việc này đi hỏi Tu Kiệt cũng không tiện, bởi vì Tu Kiệt có quan hệ tốt với Khương Tiêu, không chừng sẽ chẳng nói thật đâu, cho nên ông chỉ có thể tự mình xông tới mà thôi.

Khương Tiêu trưởng thành đến quá ổn luôn, lỡ đâu Nhiên Nhiên động tâm, cuối cùng tin tức tố lại không hợp, người bị thương tuyệt đối sẽ là Nhiên Nhiên thôi.

Nhưng ông cũng không thể đánh chết bằng một gậy được. Nếu như Khương Tiêu chỉ có tình cảm anh trai đối với em trai với Nhiên Nhiên, đương nhiên ông sẽ tình nguyện để có thêm một người chăm sóc Nhiên Nhiên rồi. Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, ông quyết định đi thăm dò thái độ của Khương Tiêu trước một chút.

Về phần thăm dò như thế nào, ông nghĩ tới một biện pháp, hỏi ngay: “Bang chủ và Tinh thần quan hệ rất tốt sao?”

Khương Tiêu nói: “Ừm.”

Việt Thế Trung nói: “Vậy cậu biết scandal của cậu ấy và Nguyệt thần không? Tôi là fan CP của Tinh Nguyệt nè, cảm thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi luôn!”

Khương Tiêu: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui