Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh


Edit: Bánh
Lục Hành cố ý tới gần cậu, thậm chí còn cố ý giải phóng tin tức tố.

Hơi thở của Alpha giống như một liều thuốc phiện, làm thân thể tê dại hơn phân nửa.

Không chỉ có mỗi lỗ tai, Dương Niệm Thù cảm thấy toàn thân mình đều đỏ ửng.

"Niệm Thù, heo nhỏ của anh," Lục Hành nói rất chậm, giống như một dòng suối, chảy róc rách vào tai, "Ca ca biết, em không cố ý, em là một Omega có sức tự chủ rất mạnh.

Đều là lỗi tại anh hết, làm cho heo nhỏ của chúng ta trở nên kỳ quái."
Nếu nói lúc trước mỗi lần "nhận sai" đều là bất đắc dĩ.

Còn bây giờ, anh lại tự đặt mình vào thế yếu, ôm hết mọi lỗi lầm vào mình, lại còn dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ đó, khiến cho Dương Niệm Thù đã mất tự chủ giờ lại càng mê mẩn đến hoảng hốt.

"Thế anh cho em đánh anh nhé, được không?" Lục Hành cầm tay Dương Niệm Thù, đưa lên xoa mặt anh.

"Em......!không nổi......" Dương Niệm Thù muốn rút tay về, nhưng vừa chạm tới làn da của Lục Hành, lại luyến tiếc không muốn rời đi.

Sờ mặt Lục Hành thật thích.

Dương Niệm Thù cảm thấy, có khi nào mình đã mắc chứng ỷ lại tin tức tố sau khi mang thai không, hay chứng nghiện sờ da linh tinh gì đó.

Chạm vào Lục Hành, cả người liền thoải mái.

Lục Hành như là ốc đảo giữa sa mạc, cũng tựa ánh mặt trời trong thế giới phủ băng tuyết, làm người khác chỉ muốn đến gần trong vô thức.

Mới đầu, Dương Niệm Thù còn phản kháng, lúc sau lại tự sa ngã mà nằm trong lòng Lục Hành, không thèm nhúc nhích nữa.

Lục Hành hôn cậu, giống như một trận mưa xuân.


Dù mưa rất to, nhưng lại rất ôn hòa, tưới tắm cho nội tâm như đang bốc hỏa của Dương Niệm Thù.

Thần kinh đang căng thẳng của Dương Niệm Thù được xoa dịu từng chút một, cơ thể cũng dần thả lỏng.

Lục Hành nhớ tới heo nhỏ lúc còn ở trong phòng y tế, sau khi biết mình mang thì luống cuống hết cả chân tay, nhưng vẫn giả vờ nghiêm mặt hung dữ với anh, không khỏi bật cười.

"Anh cười cái gì?" Dương Niệm Thù cắn môi anh một cái, đôi mắt ướt sũng híp lại, bày tỏ sự bất mãn.

Giờ Dương Niệm Thù vô cùng đáng yêu, y hệt mèo con đang muốn được vuốt ve, khác hoàn toàn so với người lên án răng dạy anh không biết kiềm chế.

"Heo nhỏ." Lục Hành cười, ghé miệng đến bên vành tai của Dương Niệm Thù, hơi thở nóng bỏng phả lên trên từng cộng lông tơ.

Lục Hành lặp lại một lần nữa, "Heo nhỏ của anh."
Thời khắc quan trọng, Dương Niệm Thù vẫn còn nhận ra mình đang ở kí túc xá, hơn nữa còn phải đi học tiết tự học buổi tối.

Cậu bắt lấy cánh tay của Lục Hành, vô cùng cảnh giác,
"Anh muốn làm gì?!"
"Bạn em sẽ không trở về." Lục Hành nhìn ra suy nghĩ của cậu, khẳng định chắc như đinh đóng cột, kéo màn giường lên.

"Không được, anh không thể......"
Cởi quần của em.

Dương Niệm Thù muốn khóc.

Tuy rằng cậu rất muốn, nhưng mà ngay lúc này thì lại không nên cho lắm......!
Sức lực của Lục Hành rất lớn, còn không biết liêm sỉ mà phóng thích tin tức tố làm Omega muốn ngừng mà không được.

Đúng là liều thuốc đến từ thiên nhiên, dùng để bắt được bé Omega ngây thơ lại đáng yêu của anh.

Lục Hành đúng là tên xấu xa!

Chờ đi, sau khi phản ứng lúc mang thai giảm bớt rồi, nhất định phải dạy dỗ lại Lục Hành, bắt anh phải biết kiềm chế, chú ý thời gian cùng địa điểm động dục, không được ỷ mình đang tuổi trẻ mà tàn phá quả thận của mình.

Lục Hành nhìn Dương Niệm Thù đang ngây ngốc, không biết lại đang suy nghĩ cái gì, để mặc cho anh tùy ý đùa nghịch, hoàn toàn không có phản kháng.

Lục Hành cảm thấy buồn cười, bàn tay vẫn không ngừng lại, "Heo nhỏ, em giống mèo quá."
Nói xong, còn bổ sung một câu, "Đáng yêu hơn cả mèo."
Dương Niệm Thù: "......"
Dương Niệm Thù cảm thấy mình đã bị Lục Hành khống chế hoàn toàn.

Bỗng nhớ tới Lục Mao Mao, lông xù xù, rất đáng yêu, đặc biệt là lúc cần người sờ sờ ôm ôm, liền ngửa bụng ra lăn lộn.....!
Thằng nhãi Lục Hành này cố tình gài mình trở thành Mao Mao, chủ động ngửa bụng cầu anh ta xuốt ve?!
Dương Niệm Thù hùng hổ mà nói lại một câu,
"......!Anh như con sói vậy, xấu xa hơn cả sói......"
Những lời này lại chạm vào cái công tắc nào đó của Lục Hành, anh dúi đầu vào ngực cậu, cười ha ha.

Hơi thở phun vào ngực, vừa tê lại vừa ngứa.

"Anh làm nhanh một chút, lát nữa còn phải đi học," Dương Niệm Thù lười nhác mà chui vào lòng Lục Hành, tìm một chỗ thoải mái mà nằm vào, "Đừng có lâu......!giống như lần trước vậy......"
Cậu nói rất nhỏ, giống như đang lẩm bẩm tự nói, nhưng vẫn đủ để cả hai ngh rõ, "Lúc cắn em, nhớ phải nhẹ một chút đó......"
Lục Hành vẫn cười.

Anh không nói gì, cẩn thận đặt Dương Niệm Thù lên trên giường, đi xuống khóa cửa, lại cầm giấy vệ sinh cùng một cái quần sạch lên.

Lau khô xong rồi, vô cùng nghiêm túc mà thay quần cho cậu.

Cũng rất chu đáo mà cài thắt lưng cho Dương Niệm Thù, cài rất chắc.

Dương Niệm Thù dùng ánh mắt ngờ vực nhìn anh, có mang theo chút thúc giục.


"Ướt." Lục Hành sờ khăn trải giường cùng quần của Dương Niệm Thù, nói, "Giúp em thay, sắp đi học rồi."
Dương Niệm Thù liền xù lông.

Toàn thân hồng giống như tôm luộc.

Chẳng lẽ, ngay từ đầu Lục Hành chỉ muốn thay quần giúp mình?
Tất cả đều là do mình tự suy diễn?
Sao có thể?!
Thay quần sao lại khóa cửa, sao lại không biết xấu hổ mà giải phóng tin tức tố mời gọi tôi, còn nói mấy lời lả lơi như thế.

Dụ cho tôi nắng lên rồi lại muốn tẩy trắng à, giả vờ thanh cao nữa chứ!
Cái tên bỉ ổi này!
Tưởng bở!
Dương Niệm Thù túm lấy cổ áo của Lục Hành, ấn anh ngồi lại trên giường, dạng chân ra ngồi lên trên.

.................!
"Anh biết tự kiềm chế chút đi, đang ở trường đó." Dương Niệm Thù xụ mặt, "Trường học là chỗ để học, chứ không phải chỗ để anh làm chuyện bậy bạ."
Lục Hành nhịn cười, vờ giúp cậu sửa sang lại cổ áo.

Lúc này, Lục Hành muốn nói chuyện nghiêm túc với Dương Niệm Thù về chuyện đứa con cùng hôn lễ của cả hai.

"Heo nhỏ, sinh con xong rồi, chúng ta lại làm một cái tiệc cưới thật long trọng, có được không?"
Dương Niệm Thù chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến lúc nãy mình bị bắt đổi một đống 囧 tư thế, không muốn mềm lòng nữa, muốn gây khó dễ cho anh, lấy lại chút thể diện.

"Chúng ta chỉ kết hôn giả mà thôi." Dương Niệm Thù xoay người né tránh Lục Hành, dùng vẻ mặt méo mó cắn môi dưới, trong ánh mắt vẫn không che giấu được ý cười.

Mặt cậu rất non nớt, sau khi mang thai có hơi mũm mĩm một chút, lại vừa mới vận động xong, còn hơi hồng hào.

Nhìn kiểu gì cũng không giống như kẻ bạc tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván, mà lại rất đáng yêu.

"Con cũng có luôn rồi," Lục Hành chiều cậu, thấp giọng, "Chẳng lẽ em muốn con mình lớn lên trong gia đình đơn thân?"
Từ nhỏ Dương Niệm Thù đã sống trong ngôi nhà chỉ có một người mẹ, tuy rằng Dương Thụ đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu vẫn rất hâm mộ những bạn học có được một gia đình trọn vẹn.

Lời của anh giống như đánh vào điểm yếu của cậu, Dương Niệm Thù vội vàng giải thích, "Ai nói em không cần con? Em nói anh đó!"
Dương Niệm Thù đẩy anh, làm anh đứng xa mình một cái, ấm ức mà sờ vào gáy.


Tuyến thể bị Lục Hành cắn một miếng, vẫn còn lưu lại dấu răng.

"Anh quá thô bạo," Dương Niệm Thù tức giận, đá Lục Hành một cái, "Làm em đau!"
"Phải cho con một gia đình đầy đủ đúng nghĩa, em nhất định phải ở bên anh." Lục Hành dung túng cho mọi hành vi của cậu, chậm rãi nói một câu vô cùng khí phách, "Cả đời!"
"Về sau anh sẽ nhẹ nhàng mà, được không?" Giọng điệu yếu ớt của Lục Hành làm cho người khác cảm thấy không nỡ cự tuyệt.

Dương Niệm Thù khẽ nhìn anh một cái.

Vốn dĩ chỉ muốn khó dễ anh một chút, kết quả cũng khiến cậu rất hài lòng.

Nhưng giờ lại có chút tò mò, muốn biết giới hạn của Lục Hành là tới đâu.

Đến tột cùng thì Lục Hành có thể dung túng mình tới mức nào nhỉ?
"Em chỉ muốn con, cho anh một tháng...!à không, một tuần được gặp con một lần."
"Đã đánh dấu vĩnh viễn rồi, em nghĩ em chạy được sao?" Lục Hành cầm tay cậu, tay vòng ra sau lưng.

Bàn tay đặt trên eo Dương Niệm Thù dần siết chặt.

"Em đi đến đâu, anh sẽ theo đến đó." Lục Hành nói, "Nhà anh không thiếu tiền, có thể dùng toàn bộ số tiền đó để đuổi theo em."
Dương Niệm Thù rụt cổ, thiếu chút nữa đã quên Lục Hành là con cháu của tầng lớp tư bản giàu nức đố đổ vách, không chỉ có có tiền, mà còn có quyền.

Nếu phải dây dưa cả đời, đúng là mình chạy cỡ nào cũng không thoát thật.

Nghĩ đến đây, Dương Niệm Thù vừa tức vừa thẹn, muốn phản bác, nhưng lại không biết nói làm sao.

"Sau này em ở đâu thì anh sẽ ở đó." Lục Hành ôm Dương Niệm Thù, cọ vành tai của cậu, "Để cho người khác vừa nhìn đã biết em chính là của anh."
Dương Niệm Thù không nghĩ tới Lục Hành sẽ kiếm chuyện ngược lại với mình, còn nói vô cùng hợp lý như thế.

"Thế tiền của anh phải để hết lại cho con." Dương Niệm Thù cắn nhẹ lên cổ anh, "Kết hôn rồi, cũng đã đánh dấu vĩnh viễn, mọi thứ của anh phải do em quản, không cho anh tiêu xài lung tung!"
Lục Hành cười, siết chặt tay, "Tất cả mọi thứ anh có đều là của em."
"Em cũng là của anh."
—— toàn văn xong, còn 4 phiên ngoại ——.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận