Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh


Khai tiệc rồi, Dương Niệm Thù cùng Lục Hành đi kính rượu từng bàn.

Mọi người đều biết, rượu dùng trong bữa tiệc hôm nay đều là rượu đã được pha loãng, nhưng đến bàn của ông anh họ kia, lại bị làm khó dễ.

Đêm mà hắn kia kết hôn, cũng bị Lục Hành cùng mấy người anh em khác trong nhà chuốc cho say quắc cần câu, cũng vì thế mà lăn ra ngủ quên trời quên đất trong chính đêm động phòng hoa chúc của mình.

Nghẹn bấy lâu nay, hôm nay đã đến lúc ông đây trả thù.
Bàn này đều là thanh niên trai trẻ, ầm ầm ĩ ĩ muốn hai người uống rượu giao bôi.

Rượu pha loãng cũng đã bị đổi thành rượu Mao Đài 53 độ.

"Niệm Thù, để biểu đạt sự hoan nghênh đối với em, bọn anh quyết định sẽ từng người kính em một ly." Anh họ bưng chén rượu, đưa đến trước mặt Lục Hành cùng Dương Niệm Thù.
Lục Hành nhướng mày nhìn hắn, căn bản không thèm quan tâm, kính xong một chén, anh lôi Dương Niệm Thù đi qua bàn tiếp theo, anh họ chỉ biết giương mắt nhìn theo hai người họ.

Kính rượu xong 12 bàn, Lục Hành cùng Dương Niệm Thù mới rảnh rang để ăn cơm.

Dương Niệm Thù ăn cũng khá no rồi, anh họ ôm bình rượu mò lại gần.

"Niệm Thù à, anh biết nhiều chuyện xấu của A Hành lúc nhỏ lắm, muốn nghe không?"
Dương Niệm Thù gật gật đầu.
Anh họ đưa cho cậu một chén rượu.
Dương Niệm Thù hiểu rõ, đây là muốn cậu uống rồi mới kể.

Huyện Khang thiếu gì chứ không bao giờ thiếu rượu lúa mì Thanh Khoa, Dương Niệm Thù đã uống từ nhỏ tới lớn, tửu lượng rất ok, căn bản không buồn quan tâm đến ý đồ của anh họ.
Cậu bưng chén rượu, uống hết không một có chút chần chừ nào.
Uống xong, còn dốc ngược chén rượu, ý bảo anh họ hãy mau kể đi.
Anh họ vừa muốn mở miệng, Lục Hành vốn còn đang nói chuyện với họ hàng đã đi tới từ khi nào.

Dương Niệm Thù: "Anh họ, em uống xong rồi, anh kể đi chứ."
Lục Hành: "Nói chuyện gì vậy?"
Dương Niệm Thù uống rượu, môi đỏ hồng, giống như trái cherry đang chờ người đến cắn một miếng, tươi đẹp ướt át.
Chén rượu trên tay cậu bị để lại trên bàn.

Dương Niệm Thù nghiêng qua, cười thật thà, "Ca ca, đang nói về lịch sử đen của anh đó."
Lục Hành cười nhạt, nhướng mày nhìn anh họ, "Anh không có."
Anh họ cười ha ha, "Sao không có chứ, khi chú mày còn nhỏ......"
Lục Hành gõ tay trên bàn hai nhịp, ngắt lời hắn, cảnh cáo, "Ngứa người rồi đúng không?"
Anh họ: "......"

"Hôm nay chú mày kết hôn, là ngày vui, anh đây không thèm chấp."
Anh họ ôm chai rượu, mỗi bước chân rời đi đều lưu luyến vô cùng.

Dương Niệm Thù chống tay lên bàn, ôm mặt.
"Ca ca, em đang rất muốn nghe mà, sao anh lại đuổi anh ấy đi chứ."
Lục Hành quay qua nhìn cậu.
Dương Niệm Thù nháy mắt, cười ranh mãnh.

Lục Hành duỗi tay qua, dùng ngón trỏ chạm vào khóe miệng cậu.
Ngón trỏ dính vào một chút chất lỏng, Lục Hành dùng ngón cái nắn vuốt, ngậm ngón trỏ vào miệng.
"Ngọt."
Lục Hành rũ mắt, thỏa hiệp: "Muốn nghe cái gì?"
"Chuyện xấu lúc nhỏ của anh." Dương Niệm Thù nghiêng đầu nghĩ ngợi, cố ý nghiêm giọng, "Không cho anh kể qua loa, phải nói thật nha!"
"Anh nói." Lục Hành ghé đến bên tai Dương Niệm Thù, nói nhỏ, "Lúc còn nhỏ anh rất sợ tối, không dám ngủ một mình, phải có mẹ mới ngủ được.

Lúc đó anh mới 6 tuổi, anh họ lớn hơn anh 3 tuổi."
Giọng điệu Lục Hành không nhanh không chậm, giống như đang kể một câu chuyện cổ tích, "Anh họ biết được, trích tiền tiêu vặt của anh ấy ra mua cho anh một con búp vê vải, để anh ôm ngủ."
Lục Hành dừng một chút, tiếp tục nói, "Anh ấy còn nói, con búp bê vải đó chính là Omega của anh, về sau ngày nào cũng phải ngủ với anh."
"Tất nhiên anh cũng biết anh ấy đang lừa mình, nhưng mà anh rất thích con búp bê ấy.

Lúc đó anh ôm nó, đã thề dưới ánh trăng rằng, khi lớn lên, Omega của anh phải giống như con búp bê đó, mềm mại, thơm ngọt, phải ôm anh ngủ mỗi ngày."
Dương Niệm Thù đẩy anh một cái, nhoẻn miệng cười.
Cái này mà chuyện xấu gì chứ, có người đang mượn dịp để chiếm tiện nghi thì có.

Dương Niệm Thù làm bộ mình nghe không hiểu, cắn môi hỏi, "Vậy anh đã thực hiện được chưa?"
Lục Hành nhích ghế qua bên Dương Niệm Thù, hai người ngồi sát vào bên nhau.
Tiếng nói của anh trầm thấp, quyến rũ vô cùng, "Thực hiện được một nửa."
Nhìn cặp mắt nai kia hai giây, Lục Hành tiếp tục nói, "Omega mềm mại, thơm ngọt thì có rồi."
Lục Hành cố ý kéo dài âm cuối, cầm lấy ngón út của Dương Niệm Thù, "Nhưng vẫn chưa thể ôm ngủ mỗi đêm."
Dương Niệm Thù rất không hài lòng với câu chuyện này.
Chỉ cảm thấy mình lại bị Lục Hành trêu.
Có thể là do mới uống rượu xong, Dương Niệm Thù cũng không thấy thẹn thùng gì nữa, lại còn nổi máu hơn thua, muốn trêu ngược lại anh.

Không thể để một mình mình xấu hổ được.

Dương Niệm Thù nắm tay anh, âm thanh mềm mại ướt át vang lên, "Ca ca, đêm nay cho anh ôm ngủ nhé."
Lục Hành rùng mình, ngây người.

Dương Niệm Thù thấy mình đã đạt được mục đích, híp mắt, cười thỏa mãn.



Lúc tiễn họ hàng về, đã là tối muộn.
Biệt thự mới của Lục Hành cùng Dương Niệm Thù nằm riêng lẻ, cách rất xa những tòa nhà khác.

Chung quanh chỉ có vài cái đèn đường thưa thớt, về đêm rất yên tĩnh.
Chỉ có nhà của hai người bật đèn sáng trưng, đôi khi còn truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Ngoài hai chủ nhà ra, còn có mấy ông anh họ đang chờ để "náo động phòng"*.

*Náo động phòng: một tập tục xuất hiện từ thời Tần với ý nghĩa gây nhộn nhạo trong phòng ngủ của cô dâu chú rể để xua đuổi tà ma, yêu khí và giúp đôi tân hôn vượt qua nỗi e dè, ngại ngùng, dễ dàng gắn kết với nhau với ý nghĩa "nhân bất náo, quỷ náo" (người không quậy thì ma quỷ sẽ quấy phá).

Ngoài ra, nó còn biểu thị thành ý của khách dự cưới chúc phúc cho hai vợ chồng.
"A Hành, đừng có keo kiệt như thế, để bọn anh tham quan phòng tân hôn chút đê." Anh họ kéo một đống người đến, bộ dạng vô cùng tự tin, muốn ở đây làm loạn hết nguyên đêm.

Lục Hành nhắm mắt lại, dựa vào trên sô pha, giống như uống hơi quá chén, thở đều, mấy người kia náo loạn ồn ào đến cỡ đó, anh cũng chả nghe được.

Dương Niệm Thù có chút khó xử, "Anh họ, hình như A Hành mệt quá nên ngủ rồi.

Thôi thì hôm khác mọi người ghé chơi sau có được không ạ?"
Anh họ lắc Lục Hành, cười, "A Hành, đừng có làm bộ làm tịch nữa, dậy coi!"
Thân thể Lục Hành nghiêng ngả, nằm ườn ra sô pha, không nhúc nhích nổi.

"Cũng do anh rót rượu cho lắm vào, xỉn quắc cần câu mất hết cả vui." Anh thứ ngồi xuống bên cạnh Lục Hành, đẩy anh hai cái, phát hiện Lục Hành đã thật sự ngủ say, đành nói đỡ, "Thôi bỏ đi, về thôi.

Ngủ quên cả trời đất, có đánh trống bên tai nó cũng không dậy nổi, tha cho nó lần này đi."
"A Hành đâu có uống nhiều đâu, tửu lượng của nó tốt như vậy, không có khả năng vừa uống vài chén đã say được." Vẻ mặt anh họ tràn đầy sự ngờ vực, "Mới nãy vẫn còn bình thường mà."
Anh thứ đưa mọi người ra ngoài, "Có khi do rượu này lâu thấm."
Dương Niệm Thù tiễn bọn họ về, lúc vào lại trong phòng, Lục Hành vẫn còn nằm trên sô pha.

Dương Niệm Thù đi qua đó, ngồi xổm xuống nhìn anh.

Lục Hành nhắm chặt mắt, lông mi hơi run rẩy theo từng nhịp thở.

Màu môi anh rất nhạt, môi hơi hơi mở ra, nhìn gần có thể thấy vệt nước đang đọng lại.
Dương Niệm Thù chép miệng, cúi người, nhìn anh.
Ánh mắt của Lục Hành rất sắc bén, thường ngày trông rất lạnh lùng khó gần.
Lúc nhắm mắt lại trông Lục Hành rất dịu dàng, thu lại vẻ xa cách thường thấy, làm người khác không nhịn được muốn nhéo mặt anh.

Dương Niệm Thù nghĩ thế nào thì làm thế đó.

Cậu nhéo mặt anh, Lục Hành không có phản ứng, lông mày cũng không thèm nhăn dù chỉ một chút.

Dương Niệm Thù vươn ngón trỏ cùng ngón giữa, khều khều dưới cằm, giống như đang nựng một con mèo.

Cằm Lục Hành có chút râu lún phún, sờ lên có chút châm chích, hơi ngứa, nhưng cũng rất thích.

Dương Niệm Thù sờ soạng một hồi lâu, chuẩn bị ngồi dậy.
Bỗng nhiên, Lục Hành mở mắt ra.
Ánh mắt của anh rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống như kẻ đang say.

Dương Niệm Thù giật mình, ngửa người ra đằng sau.
Cổ áo bị Lục Hành túm lấy.

Dương Niệm Thù cứ giữ tư thế như vậy mà nhìn Lục Hành.

Cậu muốn hỏi, sao anh lại giả vờ say, lừa anh họ, lừa luôn cả em.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị anh hỏi trước,
"Sao em không hôn anh?"
Giọng điệu của Lục Hành lúc hỏi trông thật hiển nhiên, đúng lý hợp tình.
Giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường vậy.

Dương Niệm Thù hơi buồn cười, hoá ra anh giả vờ lâu như vậy là muốn em hôn trộm anh sao.

Dương Niệm Thù nói: "Vậy anh giả vờ lại đi nào?"
Người bình thường nếu bị phát hiện mình đang giả vờ ngủ, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Nhưng Lục Hành lại không phải người bình thường, anh vô cùng thản nhiên, nhắm mắt lại, ngửa đầu, chuẩn bị sẵn tư thế.

Một cơn gió nhẹ thổi qua bên ngoài cửa xổ, cành lá bay xào xạc.

Dương Niệm Thù cảm thấy cuống họng mình hơi nói, nuốt nước bọt vài cái.

Lục Hành nhắm mắt, thật thà vô hại mà nằm trên sô pha, không có chút phòng bị.

Chính là cả người đều tràn ngập sự càn rỡ, muốn cái gì nói luôn cái nấy,
"Heo nhỏ, anh muốn em hôn anh."
Dương Niệm Thù choáng váng, cảm giác đại não mình đã ngưng hoạt động.

Âm thanh của Lục Hành rất mê hoặc, như đang cổ vũ, lôi kéo Dương Niệm Thù đến bên anh.
Dương Niệm Thù bỗng nhiên nghĩ tới những lời mình nói để trêu chọc Lục Hành trong bữa tiệc ngày hôm nay.

Vì muốn cho Lục Hành cũng phải xấu hổ, cậu đã nói rằng đêm nay mình sẽ để anh ôm đi ngủ.


Ai mà biết được, từ trước đến nay Lục Hành đâu có biết thẹn thùng là gì đâu.
Đêm tân hôn, A đã có vợ O đã có chồng, lại còn ở trong bầu không khí hân hoan tràn ngập tình yêu như thế này.

Hơi men đã không còn, lý trí cũng đã khôi phục được một chút.

Dương Niệm Thù vẫn không hôn, dùng ngón tay chọt chọt mũi Lục Hành, chuẩn bị đánh trống lảng.

"Hôm nay mấy cái mà anh họ hỏi là do anh sắp xếp có đúng không?" Dương Niệm Thù hỏi.
"Mấy câu hỏi thì không phải do anh sắp xếp, nhưng mà đúng là có một phần có sự tham gia của anh." Lục Hành vẫn cứ nhắm mắt lại.
Anh nắm lấy tay Dương Niệm Thù, nắm rất chặt.
Ý bảo, em nhanh hoàn thành yêu cầu của anh đi.

Dương Niệm Thù vờ như không hiểu, tiếp tục cùng nói chuyện tào lao, "Phần nào cơ?"
"Lúc kêu chúng ta hôn nhau đi ấy."
Lục Hành nói rất thản nhiên, thành thục biểu hiện dục vọng chiếm hữu của một Alpha.
Anh muốn Dương Niệm Thù hôn anh, dù là trong quá khứ, hay ở hiện tại, thậm chí là cả trong tương lai.

Dương Niệm Thù thất thần, không nhúc nhích.
Lúc Vương Trung nhìn cả hai, tuy rằng cậu đang rất ngượng ngùng, nhưng vẫn không muốn Vương Trung nói mình chỉ là đang diễn trò, nghĩa vô phản cố* mà hôn thế thôi.
*Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù, đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.
Giờ hai người đang ở riêng với nhau, dưới ánh đèn mờ, cậu lại cảm thấy do dự.

Bàn tay đang cầm lấy cổ cáo của cậu lại siết thật chặt.

Dương Niệm Thù bị kéo qua, eo cũng bị ôm lấy.

Cậu muốn tránh.
Lục Hành buông bàn tay đang giữ cổ áo của cậu ra, dời tay ra nắm lấy gáy Dương Niệm Thù, ấn một cái, bắt cậu đến gần mình hơn.

Hương moka lại tràn ra, kêu gào trong không khí, là sự chiếm hữu của Alpha đối với Omega.

Dương Niệm Thù bị tin tức tố của Alpha ức hiếp, mất tự chủ mà thuận theo ý của anh.

"Heo nhỏ, anh muốn em hôn anh."
Giọng điệu của Lục Hành vừa cường thế lại vừa dịu dàng, buông bàn tay đang giữ ngay gáy của Dương Niệm Thù ra, giải phóng cho cậu.

Dương Niệm Thù nhắm mắt lại.
Thân thể mềm mại chậm rãi ghé lại gần.

Không khí mập mờ, trừ bỏ tiếng nước do hôn môi, còn kèm theo một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ.

Cậu nói, "Như anh muốn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận