Dương Niệm Thù không nhớ mình làm cách nào để về lớp, chỉ nhớ khi câu "Vì anh thích em" kia của Lục Hành vừa thốt ra từ chính miệng anh, cậu còn chưa kịp phản ứng, Hầu Phác bỗng nhiên xuất hiện, gân cổ lên rống, "Lớp nào đây? Không đi học tiết tự học mà ra đây làm cái gì đó?"
Sau đó, Lục Hành bỗng nhiên nắm tay Dương Niệm Thù tay, kéo cậu chạy nhanh như bay về phía phòng học.
Hai người chạy một lèo xuyên qua rừng cây, băng qua sân thể dục, gió cuối mùa hè có mang theo chút hơi nóng, thổi qua bên tai thành tiếng ào ào.
Chân Lục Hành dài, bước chân cũng lớn, chạy trốn rất nhanh, Dương Niệm Thù bị túm lấy mà chạy thục mạng, giống như chỉ cần dừng lại thì sẽ té ngã, sau đó rơi vào bàn tay ác quỷ của Hầu Phác.
Đại não của cậu như trì trệ, chỉ lo đuổi kịp bước chân của Lục Hành, không nhận ra tay mình bị người kia nắm lấy.
Chạy đến cửa lớp, hai người vẫn còn tay trong tay.
Bị mọi người trong lớp nhìn, Dương Niệm Thù mới thở hổn hển, rút tay mình ra.
Ngồi vào chỗ rồi, Cảnh Trực mới đưa một cái hộp đỏ cho Lục Hành, "Hành ca, tân hôn vui vẻ!"
Lục Hành nhận lấy, hỏi, "Thứ gì đây?"
"Lược." Cảnh Trực che miệng cười, "Chúc hai người phu thê kết tóc*, đầu bạc răng long."
*Phu thê kết tóc: trong nghi thức hôn lễ của người xưa tân lang và tân nương sẽ thực hiện nghi thức gọi là: "Giao ti kết long phượng, lũ thải kết vân hà, nhất thốn đồng tâm lũ, bách niên trường mệnh hoa", nghĩa là: Tân lang và tân nương sẽ cùng ngồi trên giường, con trai ngồi bên trái, gái ngồi bên phải, mỗi người tự cắt một nhúm tóc của mình.
Sau đó dùng sợi tóc dài nhất kết lại bó buộc chặt với nhau, để biểu hiện vợ chồng kết tóc đồng tâm, mãi mãi yêu thương, sống chết có nhau mãi không chia lìa.
Luôn yêu thương ân ái tôn trọng lẫn nhau, tin tưởng không nghi ngờ lẫn nhau.
"Cám ơn." Lục Hành cười, bỏ hộp vào trong hộc bàn.
Cảnh Trực nghiêng người, "Không phải hai người kết hôn giả sao? Vừa mới kết hôn xong đã nắm tay thành công rồi?"
Lục Hành không phải là người dễ nói chuyện, cũng rất cố chấp, y có thể nhìn ra được, Lục Hành có ôm tâm tư khác dành cho Dương Niệm Thù.
Nếu không tại sao lúc trước dù có tán gia bại sản cũng không muốn lập gia đình, giờ lại kết hôn nhanh đến như vậy, dù là người tốt làm chuyện tốt cũng không nhanh bằng anh.
Vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Lục, giống như là được đo ni đóng giày, dành riêng cho một mình Dương Niệm Thù vậy.
Hôm nay xem bộ dạng anh xuân phong đắc ý* như vậy, chắc là đã thực hiện được âm mưu ấp ủ từ lâu.
*Xuân phong đắc ý: cảm giác mĩ mãn khi đạt được điều mà mình muốn.
"Vừa mới tỏ tình xong." Lục Hành cúi đầu, lấy ra bài tập phải làm cho hôm nay, bộ dáng thực nhẹ nhàng.
"Gì?" Cảnh Trực thốt lên, "Mới có tỏ tình thôi á, em còn tưởng hai người động phòng luôn rồi đó."
Lục Hành quay đầu nhìn Cảnh Trực bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cảnh Trực cảm thấy, nếu mình còn dám nhiều chuyện, tới hài cốt cũng sẽ không còn.
Y rụt rụt bả vai, vội tìm một câu chúc mừng, chắp hai tay lại, "Chúc mừng Hành ca đã được như ý muốn."
Nói xong, xoay người lại, tiếp tục làm bài, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không động phòng sao? Trên người Niệm Thù đều là mùi của anh, đứng xa như vậy còn ngửi được kìa."
Lục Hành không nói gì.
Cảnh Trực cho rằng cuộc trò chuyện sẽ dừng lại ở đây, cúi đầu viết, không ngờ Lục Hành lại bất thình lình lên tiếng,
"Cậu ấy không đồng ý."
"Bị từ chối?" Máu bà tám của Cảnh Trực lập tức bị khơi gợi, "Từ chối sao có thể để anh cầm tay chứ? Đừng nản, chứng tỏ anh vẫn còn có hy vọng."
"Mới vừa tỏ tình xong, đã bị Hầu Phác chen ngang." Lục Hành rất bình tĩnh.
Tỏ tình bị cắt đứt giữa chừng, Lục Hành vẫn bình thản như cũ, không có chút nôn nóng hay ảo não nào.
Nhưng lại nói nhiều hơn bình thường, làm Cảnh Trực có chút không quen.
"Này" Cảnh Trực cười, "Anh cũng quá tốt số đi.
Thầy Hầu đúng là không hổ danh Tuyệt Diệt sư công, chuyên bóp chết những chồi non tình yêu ngay khi nó chỉ mới vừa chớm nở."
Cười xong, lại bổ sung, "Êi, không đúng, hai người đâu phải yêu sớm, mà là tảo hôn*."
*Tảo hôn: trường hợp kết hôn trong đó cô dâu và chú rể hoặc một trong hai người là trẻ em hoặc là người chưa đến tuổi kết hôn.
Cách nửa buổi, Lục Hành mới chậm rãi hỏi một câu, "Bị phá đám rồi, thì nên làm gì tiếp theo đây?"
"Thì làm lại chứ sao." Cảnh Trực vươn ra năm ngón tay, chậm rãi nắm lại trong không khí, vô cùng âm dương quái khí, "Giấy kết hôn cũng đã kí rồi, người ta còn chạy được sao? Hê hê hê——"
Ánh mắt sắt bén như lưỡi dao của Lục Hành phóng qua, làm Cảnh Trực muốn toát mồ hôi lạnh, "Nè nè, là do anh hỏi trước à nha."
Cảnh Trực dịch ghế ngồi ra bên cạnh, quyết định rời xa Lục Hành đang điên đầu vì tình.
Dương Niệm Thù mới vừa ngồi xuống, đã bị Đường Giản túm lấy, ngửi cậu từ đầu đến chân, "Ái chà, ai mà ngờ, mùi của Lục giáo thảo lại ngọt ngào như vậy, ngon nghẻ dễ sợ."
Dương Niệm Thù đẩy Đường Giản ra, lấy thuốc khử mùi xịt lên toàn thân, mùi hương trên người lập tức biến mất.
"Úi xời, nhỏ mọn quá đê, chị em mình cho nhau ngửi chút thì có sao." Đường Giản tiếp tục nói, "Lâu như vậy mới về lớp, bộ Lục Hành cắn cậu hả?"
Dương Niệm Thù bình tĩnh: "Không có."
"Nói cậu nghe nè, dù có là Lục giáo thảo đi chăng nữa, là Omega cũng nên biết rụt rè một chút nha." Đường Giản nói hai câu, lại sấn qua ngửi Dương Niệm Thù, phát hiện đã không còn mùi gì nữa, mới không cam lòng mà ngồi vào ghế của mình.
"Anh ấy không cắn tớ." Lúc Dương Niệm Thù nói ra những lời này, có chút chột dạ.
Sáng hôm nay cậu mới chủ động yêu cầu Lục Hành cắn mình, hình như còn có dấu răng.
Dương Niệm Thù ngồi thẳng người, chỉnh lại cổ áo, che chỗ tuyến thể lại kín mít.
"Tay cũng nắm rồi, mùi trên người lại nồng như vậy." Đường Giản vẫn không chịu buông tha, vẻ mặt không có chút tin tưởng nào.
"Lúc nãy gặp thầy Hầu đang đi bắt người trong rừng cây, anh ấy kéo tớ chạy, sơ ý cả thôi." Dương Niệm Thù giải thích, "Có thể là do lúc chạy nên bị ám mùi."
"Lục Hành là bảo bối trong lòng Hầu Phác, sao thầy ấy có thể gây khó dễ cho anh ấy chứ." Đường Giản cười đê tiện, "Anh ấy cố tình nắm tay cậu thì đó, mấy cái tên Alpha này, hư hỏng quá đi."
"Không nói nữa, tớ muốn làm bài tập." Dương Niệm Thù không muốn tiếp chuyện nữa, trong lòng cậu đang rất rối loạn, càng nói càng loạn.
Làm bài tập được một lát, Dương Niệm Thù lại hỏi,
"Cậu có đem sách sinh học theo không?"
"Có." Đường Giản ở lục tìm trong ngăn kéo, rút ra một cuốn nằm cuối cùng trong chồng sách, ném cho Dương Niệm Thù, "Cậu xem cái này làm gì?"
"Ôn tập chút thôi."
Cậu có chút hoài nghi, không biết có phải tin tức tố của mình ảnh hưởng đến Lục Hành hay không.
Lúc sáng anh cắn cậu, hai người trao đổi tin tức tố cho nhau.
Cậu cũng không thấy gì khác lạ cả, vẫn bình thường như mọi khi.
Không biết Alpha có phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào hay không đây, lúc trước học môn sinh, cậu chỉ chú ý đến nội dung về Omega, không quan tâm đến đặc tính của Alpha.
Dương Niệm Thù mở chương nghiên cứu về Alpha, đọc thật kĩ.
"Đánh dấu tạm thời là phương thức thể hiện sự chiếm hữu một cách trực tiếp nhất của Alpha đối với Omega, đánh dấu lần đầu tiên, Alpha vẫn sẽ không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng bản năng chiếm hữu sẽ gia tăng theo tỉ lệ thuận với số lần đánh dấu.
Tất nhiên cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ, đối với Alpha có năng lực tự khống chế kém, sẽ ngay lập tức sinh ra tính chiếm hữu hoàn toàn đối với Omega sau lần đánh dấu đầu tiên."
Dương Niệm Thù nghiêng người, trộm nhìn người đang ngồi sau mình một cái, sức tự chủ của Lục Hành rất trâu bò, lần trước lúc cậu động dục, anh vẫn kiềm chế được, không lẽ sách viết sai rồi sao.
Dương Niệm Thù đóng sách lại trả cho Đường Giản, tiếp tục làm bài.
Mãi cho tới khi tan học, Dương Niệm Thù cũng không xoay người lại nói chuyện với anh.
Cao Hưng và Cảnh Trực tặng quà sinh nhật cho cậu.
Quà tặng rất đơn giản, một cái bút máy, một cái ví tiền màu nâu.
Dương Niệm Thù lấy món quà của Lục Hành ra, ngắm nghía.
Mô hình sao trời phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Không thực dụng như bút máy cùng ví tiền, nhưng cậu lại rất thích, đây là món quà mang theo tâm ý của anh.
- --------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ .w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
--------
Giờ ra về, Trương Nghệ Hiên cùng Từ Tâm Thủy đứng canh ngoài cửa lớp, "Dương Niệm Thù, vụ đưa thư sao rồi?"
"Đưa rồi." Nghĩ đến đây Dương Niệm Thù liền nối đóa, "Từ Tâm Thủy, con mẹ nó, cậu cũng dữ lắm, viết thư tình mà không kí tên, làm người chút coi?"
"Hả? Không kí tên sao?" Từ Tâm Thủy gãi đầu, cũng không nhớ nổi mình có để lại chữ kí hay không, "Cơ mà sao cậu biết?"
Dương Niệm Thù kể chuyện mình bị nghĩ oan ra nói.
Ba tên bạn cùng phòng của cậu thế mà lại không có chút hối lỗi nào, ngược lại còn phát ra một tiếng khen từ tận đáy lòng, "Quá dữ!"
Từ Tâm Thủy vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, "May là tớ không đi, hóa ra tớ không phải là gu của nam thần."
Khương Gia Lương có hảo cảm với Dương Niệm Thù, cũng là một loại từ chối đối với Từ Tâm Thủy.
Dương Niệm Thù có chút bất ngờ, lo sợ hỏi một câu, "Từ Tâm Thủy, bộ cậu không buồn hả?"
"Buồn cái méo gì?" Từ Tâm Thủy rất cởi mở, "Cậu ấy đâu có biết đó là thư của tớ, ha ha ha."
Dương Niệm Thù: "......."
Đã biết rõ đây là một đám chập mạch, còn ôm hy vọng gì đối với bọn họ nữa chứ, mình đúng là ngu.
Bốn người cãi nhau ầm ĩ đi về phòng ngủ, lúc đi qua hàng cây ven đường, một thân ảnh cao dài đang đứng ở phía bên kia, nhìn lại đây.
Lục Hành đứng dưới đèn đường, trên người như được dát vàng.
Khoảng cách có chút xa, không thấy rõ vẻ mặt của anh lắm, nhưng những ai tinh ý đều có thể nhận ra, anh đang đợi người.
Trong nháy mắt mà Dương Niệm Thù xuất hiện, người anh chờ đã đến rồi chứ đâu.
"Kí túc xá đóng cửa lúc 11 giờ!" Trương Nghệ Hiên rống lên một tiếng, kéo hai người kia bỏ chạy.
Dương Niệm Thù đứng ở tại chỗ, không cử động.
Hai chân thon dài của Lục Hành sải bước, đi đến đứng trước mặt cậu, yên lặng nhìn Dương Niệm Thù, không lên tiếng.
Hai người đứng cách nhau khoảng một mét, không xa cũng không gần.
Dương Niệm Thù cúi đầu, nói gọn lỏn, "Sao anh còn chưa về?"
Lục Hành tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
"Còn có một chút chuyện cần làm."
Dương Niệm Thù ngẩng đầu, hỏi, "Chuyện gì?"
"Chính là.."
Trông Lục Hành có vẻ bình tĩnh thế thôi, nhưng lại có chút cà lăm, âm cuối run rẩy, hoàn toàn không giống chàng trai khí phách phong độ lúc thường ngày.
"Chuyện anh nói mình thích em, là nghiêm túc."
Lục Hành nói xong, ngẩng đầu, nhìn đèn đường.
Tin tức tố hòa vào làn gió, phiêu tán khắp mọi nơi, giống như tâm trạng ngay lúc này của Lục Hành vậy, trong sự ngọt ngào, lại ẩn chứa chút cay đắng.
Dương Niệm Thù lui về sau một bước, không muốn tin.
"Mẹ của anh hối thúc chuyện kết hôn, thật ra anh vẫn luôn chống đối bà.
Cho dù là kết hôn giả đi chăng nữa, anh cũng không thể nào vì cái gọi là di sản, mà để một người xa lạ leo lên vị trí chỉ dành cho người mà mình yêu.
Đối với chuyện kết hôn để kế thừa tài sản này, anh vẫn luôn cảm thấy rất phản cảm."
"Ngày đó khi Cảnh Trực gợi ý rằng em có thể gả cho anh, giải quyết được muộn phiền của cả hai.
Anh chợt nhận ra, anh không hề có chút chán ghét nào cả, ngược lại, trong lòng lại mừng rỡ đến phát điên, thậm chí gấp không chờ nổi."
"Lúc đó anh mới hiểu ra, hóa ra không phải anh bận tâm chuyện kết hôn, mà là bận tâm chuyện—— mình sẽ kết hôn với ai."
Đèn đường bỗng có chút trục trặc, lúc sáng lúc tắt, phát ra tiếng kêu "xoẹt xoẹt".
Ánh sáng trước mặt Dương Niệm Thù biến mất, chờ đến lúc cậu thích ứng được với bóng đêm, Lục Hành đã tới rất gần.
"Đối với chuyện kết hôn này, em không cần phải lo lắng, anh sẽ không dùng hôn nhân trói buộc em, chúng ta vẫn cứ làm theo những gì mình thỏa thuận đi."
"Anh chưa yêu đương với ai bao giờ, cũng chưa từng thích ai cả, coi như là lần này lại yêu đơn phương đi," Lục Hành tự giễu một câu, dừng một chút, tiếp tục nói,
"Heo nhỏ, em có nguyện ý cùng anh nói chuyện yêu đương không?"
Dương Niệm Thù có chút ngây người, cậu không nghĩ Lục Hành sẽ thẳng thắng như thế, còn nói nhiều như vậy.
Cậu hé môi, muốn nói gì đó, lại bị Lục Hành ngắt lời.
"Em có nhớ lần trước em hỏi anh rằng, điều anh sợ nhất là gì không?" Bàn tay Lục Hành cuộn thành nắm đấm, lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, "Anh rất sợ, sợ rằng mình sẽ bị em từ chối.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...