Năm viên kem, Lục Hành ăn sạch, không dư lấy một miếng.
Dương Niệm Thù nhìn anh ăn hết muỗng này tới muỗng khác, không ngừng dù chỉ một giây, muốn hỏi bộ anh không thấy ê răng hả?
Cậu nghĩ có khi lát nữa anh sẽ tiêu chảy, hoặc là đau bụng mất thôi.
Thích cỡ đó luôn?
Giống như lúc ăn kẹo cao su, không ngừng nhai được.
Lúc Dương Niệm Thù còn đang bận suy nghĩ, Lục Hành đã lái xe tới chỗ khác, dừng xe.
Anh đưa Dương Niệm Thù đi vào một khu chung cư.
Chung cư xây đã nhiều năm, có hơi cũ kĩ, nhưng vẫn còn khá sạch sẽ, không thấy có rác tồn đọng.
Chung cư kiểu cũ nên không có thang máy, trong thang bộ tối tăm vô cùng.
Dương Niệm Thù đứng ở ngoài cửa, do dự.
"Đói bụng chưa, cũng hơn 12 giờ rồi, dẫn cậu đi ăn." Lục Hành đứng ở đầu cầu thang, ánh mặt trời chiếu xuống ngăn cách cầu thang cùng với bên ngoài làm hai vùng ánh sáng, Dương Niệm Thù đứng ở ngoài nắng, nhìn thấy sau lưng Lục Hành là một mảng đen thui.
Dương Niệm Thù xoay mũi chân trên mặt đất, "Chỗ này có gì để ăn vậy?"
"Ăn lẩu, ngon lắm."
"Anh còn nuốt trôi được hả?" Dương Niệm Thù theo sau, đi lên thang bộ, mất hai giây mới thích ứng được với khoảng không gian tối đen.
Lên tới lầu hai, thấy ngay một cái biển hiệu to đùng - Phòng nhiếp ảnh Giai Lệ.
Dương Niệm Thù âm thầm phun tào, cái bảng hiệu này, hoa hòe loè loẹt, còn cái tên, cũng không sành điệu gì cả, đặt phòng làm việc ở đây, chắc ế chỏng ế chơ quá.
Còn chưa phun tào xong, liền nhìn thấy Lục Hành đẩy cửa đi vào bên trong.
Trong góc phòng khách có để mấy cái rương, rương nào cũng chất đầy đạo cụ cùng đồ hóa trang, lòi ra tới bên ngoài.
Mở cửa phòng ra, có thể nhìn thấy cách bài trí bên trong, phông nền, đèn flash, trông cũng ra dáng một studio rất chuyên nghiệp.
Thân hình Lục Hành cao lớn, che khuất Dương Niệm Thù ở phía sau.
Hai người mới vừa vào cửa, liền có người chào đón, "Hành ca, sao giờ mới đến, nhanh nào, bọn em sắp ăn rồi."
Giờ Dương Niệm Thù mới thấy, ba cậu nam sinh đang ngồi quanh một cái bàn hình chữ nhật, trên bàn có một cái bếp điện từ, còn có một nồi lẩu đang sôi.
Người vừa lên tiếng cột tóc đuôi ngựa thật dài, đang làm nóng đồ ăn.
Động tác của y rất thô lỗ, trực tiếp bưng chén oanh tạc nồi lẩu.
Người ngồi ở giữa là một "Bạch Tố Trinh", dựa theo cách hóa trang thì đúng là y như Bạch nương tử, trang điểm thật hoàn mỹ, trên búi tóc còn cài một dải lụa trắng thật dài, nhưng động tác của hắn lại khiến người ta không biết phải nói gì.
*Bạch Tố Trinh - Bạch nương tử: một nhân vật trong Bạch xà truyện (白蛇傳), còn có tên là Hứa Tiên và Bạch Nương Tử (許仙與白娘子) là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc.
Câu chuyện ra đời vào thời Nam Tống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, là sản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc.
Nội dung Bạch Xà truyện miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên).
Câu chuyện đã nhiều lần được chuyển thể thành Kinh kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình.
Còn tại Việt Nam, Bạch Xà truyện đã được dựng thành cải lương.
Tạo hình Bạch Nương Tử:
"Bạch Tố Trinh" vén hết váy lụa màu trắng lên, vắt ngay bên hông, để lộ ra cái quần tứ giác bên trong.
Một chân hắn đạp lên ghế, tay phải cầm đôi đũa, tay trái kẹp một điếu thuốc, trước mặt có một chai bia, khóe môi cong cong, cười một cách quỷ dị với Dương Niệm Thù.
Người cuối cùng trông có vẻ bình thường hơn một chút, lúc anh ta đứng lên, Dương Niệm Thù nhìn thấy trên cánh tay anh ta toàn là hình xăm.
Ờm, cũng không bình thường mấy.
Một đám nghệ thuật gia hành nghề nhiếp ảnh.
"Đi rửa tay trước đi."
Lục Hành nhẹ nhàng đẩy Dương Niệm Thù một chút, Dương Niệm Thù theo sau anh đi rửa tay.
Lúc về bàn rồi, Lục Hành giới thiệu, "Đây là Bì Lương."
Dương Niệm Thù gật gật đầu chào Bạch Tố Trinh, âm thầm nhớ kỹ, đây là Bì nương tử.
"Đây là Mã Cát."
Dương Niệm Thù cũng gật gật đầu với Mã Cát, chợt nhận thấy tên và tướng mạo của những người này đều vô cùng hợp tình hợp cảnh.
*Mã cát có nghĩa là tóc đuôi ngựa.
Còn cậu trai xăm mình kia tên là An Khang, hơi khó nhớ một chút.
"Dương Niệm Thù, bạn học của tôi."
"Lại đây, bạn học Dương, đừng khách sáo, ăn mạnh vô nha."
Bì nương tử phì phèo điếu thuốc, đưa đũa vào trong nồi đảo một chút.
Dương Niệm Thù nhìn chằm chằm điếu thuốc, sợ tàn thuốc rớt vào trong nồi.
Cũng may Bì nương tử cắn rất chặt, lúc rảnh tay đã gẩy bớt tàn thuốc rồi.
Trong phòng có mở điều hòa, nhưng vẫn nóng đến mức chảy mồ hôi.
Dương Niệm Thù ngồi kế bên Lục Hành, có hơi chật một chút.
Lục Hành dịch ghế qua bên trái, ngồi ở bên góc bàn.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
"Hành ca, uống không?" Bì nương tử đưa qua một chai bia.
"Lái xe." Lục Hành phất phất tay.
"Thì thuê người khác lái đi!" Bì nương tử vẫn cố chấp đưa chai bia qua.
"Xe có hai chỗ thôi."
Bì nương tử vẫn không cất cái chai đi, đổi hướng đưa qua cho Dương Niệm Thù, "Bạn học, uống chút không?"
Dương Niệm Thù nhận lấy, nói lời cảm ơn.
"Bạn học Dương trông nhỏ tuổi quá, 16 chưa vậy?" Mã Cát ngồi bên phải Dương Niệm Thù bên phải, lấy cho cậu một cái ly.
"Sắp 18 rồi."
Dương Niệm Thù nhận lấy cái ly, đổ hết nước còn dư bên trong, tự rót cho mình một ly bia.
An Khang ngồi bên trái Lục Hành, quay đầu nhìn về phía Dương Niệm Thù, "Nghe giọng nói không giống người ở đây lắm."
"Em ở huyện Khang, mới vừa chuyển trường tới." Dương Niệm Thù nói.
Ở nơi lạ nước lạ cái, cậu vẫn rất thành thật, người ta hỏi gì thì trả lời nấy, thoạt nhìn rất ngoan.
"Huyện Khang sao, Hành ca, không phải hồi hè anh với bọn Cảnh Trực mới đến đó sao, chụp ảnh còn đoạt giải nữa mà." Mã Cát nâng ly, cụng ly với mọi người.
Dương Niệm Thù liếc nhìn Lục Hành một cái.
Đúng là không biết Lục Hành lợi hại như vậy, ảnh chụp còn đoạt giải.
Cậu còn tưởng anh trông ngầu ngầu thế thôi, ai ngờ cũng tài năng phết.
Lúc Lục Hành chụp ảnh mưa sao băng Dương Niệm Thù không thấy được, nhưng nếu được thưởng, thì chắc tấm ảnh đó rất đẹp.
"Nghe nói anh còn có cả con dâu nuôi từ bé gì đó, đẹp lắm phải không." An Khang nhai nhồm nhoàm, nói không rõ tiếng.
Lục Hành nhìn lướt qua Dương Niệm Thù, thấy cậu không có phản ứng, còn đang bận cúi đầu ăn, anh cười cười, không nói gì thêm.
"Là người trong bức ảnh đó chứ đâu, tớ xem rồi, cái ánh mắt đó đúng là hết nước chấm." Bì nương tử lấy di động ra, ngậm điếu thuốc, mở thư mục ảnh.
"Nhìn đi, là cái này này."
Dương Niệm Thù cũng tò mò, cậu cũng muốn xem ảnh chụp đoạt giải là tấm nào, mông vừa rời khỏi ghế, đã bị Lục Hành kéo xuống bắt ngồi trở lại.
"Ăn trước đi, chỗ của tôi vẫn còn tấm ảnh đó, lát cho cậu xem."
Dương Niệm Thù quay đầu nhìn anh, Lục Hành chỉ vào nồi, "Thịt bò ngon lắm đó."
Dương Niệm Thù mất 0.01 giây phân vân rối rắm giữa thịt bò và ảnh chụp, cuối cùng chọn thịt bò.
Cái nhóm này nói là ăn, nhưng thực tế là đang tranh giành thì đúng hơn, thịt mới thêm vào, nồi còn chưa kịp sôi đã bị vớt sạch.
An Khang và Mã Cát tụm lại xem ảnh, chắn hết cả tầm nhìn.
Ba người vừa xem vừa lải nhải.
"U là trời, Hành ca đúng là có phúc, con dâu nuôi từ bé đẹp vãi."
"Nhìn nhỏ tuổi quá."
"Không nhỏ thì chơi trò dưỡng thành kiểu gì hả, Hành ca quá trâu bò."
"Ê, clm, sao thấy quen quen ta."
"Ối ——"
Bàn tay cầm di động của Bì nương tử run lên, thuốc lá đang ngậm trong miệng rớt vào chén.
Dương Niệm Thù nghĩ thầm, cuối cùng cũng làm rớt thuốc.
Bì nương tử tắt điện thoại, ba người ở phía đối diện lập tức nhìn về phía Dương Niệm Thù.
Lục Hành thoải mái hào phóng gắp thịt bò cho cậu, thuận tay lấy ly bia trước mặt cậu cất sau lưng mình, "Trẻ vị thành niên, không cho uống rượu."
Ở chỗ lạ nước lạ cái, đúng là không nên uống, Dương Niệm Thù "Dạ" một tiếng, tiếp tục ăn.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Lục Hành nhìn ba người đang nhìn chằm chằm Dương Niệm Thù, gõ gõ trên bàn.
"Lão Lục, đúng là con mẹ nó thâm tàng bất lộ nhể." Bì nương tử cười đê tiện, cầm chén đưa cho Mã Cát, rồi lại châm một điếu thuốc khác.
An Khang duỗi tay lấy ly bia phía sau lưng Lục Hành ra, "Bạn học Dương người ta còn chưa nói gì, anh quản cũng hơi nhiều rồi đấy!"
Lục Hành cười cười, đưa cái ly đến trước mặt Dương Niệm Thù, "Cho uống một ly cuối cùng."
Quay đầu nói với ba tên kia, "Em ấy còn chưa thành niên."
Dương Niệm Thù: "......"
Cảm giác động tác của Lục Hành rất kỳ quái, nhưng mà kỳ quái ở chỗ nào, thì lại không nói ra được.
Thế nhưng cậu cũng không phản bác lại Lục Hành.
"Hành ca, anh quên rồi sao, năm mười sáu tuổi đã thi uống bia với tụi em, nhớ không?" Bì nương tử đứng lên, đoạt lấy chai bia trong tay Lục Hành, để lại trước mặt Dương Niệm Thù.
Điếu thuốc trên tay hắn xoay nửa vòng phía trên nồi lẩu, tàn thuốc thiếu chút nữa rớt vào bên trong, Bì nương tử phải dập thuốc.
"Nhớ chứ sao không, còn nhớ cậu uống vài ngụm đã ôm đầu khóc rống.." Lục Hành nói được một nửa, đã bị ngắt lời.
"Bạn học Dương, muốn uống bao nhiêu thì cứ uống bấy hiêu, ở đây chúng ta tôn trọng tự do, freedom!" Bì nương tử bỗng nhiên tăng động hẳn lên, huơ chân múa tay.
Dương Niệm Thù cảm thấy có khi nào hắn sẽ đứng lên hát luôn một đoạn "Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành*".
*Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành: Youtube có nhiều lắm, mọi người muốn thì lên nghe nha.
Ừm, không đúng, hẳn là "Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu, Lôi Phong Tháp sẽ rơi xuống*."
*Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu, Lôi Phong Tháp sẽ rơi xuống:
"Bạch Xà truyện" là một trong những truyền thuyết dân gian khá phổ biến, trải qua năm tháng câu chuyện có rất nhiều dị bản.
Một phiên bản nổi tiếng là "Bạch Nương Tử vĩnh trấn Lôi Phong tháp", được ghi chép trong bộ sách "Cảnh thế thông ngôn" của Phùng Mộng Long viết vào cuối đời Minh.
Truyện kể rằng:
Vào năm Thiệu Hưng thời Tống, ở Hàng Châu có một chủ hiệu thuốc tên là Hứa Tuyên (sau đổi thành Hứa Tiên).
Trong một lần đi qua Tây Hồ, anh gặp một người con gái đẹp tên Bạch Nương Tử, vốn là bạch xà tinh ngàn năm hóa thành, cùng người tỳ nữ tên Thanh Thanh, là thanh ngư tinh hóa thành.
Sau đó hai người gặp lại rồi đem lòng yêu nhau, nhờ có Thanh Thanh tác hợp, hai người kết làm vợ chồng.
Sau khi thành thân, Hứa Tiên thấy Bạch Nương Tử có những hành vi kỳ quái.
Chàng may mắn gặp được cao tăng Pháp Hải ở chùa Kim Sơn.
Pháp Hải lấy chiếc bát giao cho Hứa Tiên, dặn chàng chụp bát vào đầu bạch xà, nhờ đó Bạch Nương Tử và Thanh Thanh mới hiện nguyên hình.
Pháp Hải mang bát đặt trước chùa Lôi Phong, dùng đá xếp thành tòa bảo tháp bảy tầng, tên là Lôi Phong, rồi lưu lại một bài kệ: "Tây Hồ nước cạn, sông hồ chẳng lên, tháp Lôi Phong đổ, Bạch Xà xuất thế".
Dương Niệm Thù khẽ nhìn về phía Lục Hành, để chai bia xuống dưới bàn, "Em uống hai ly là được rồi."
Khóe miệng Lục Hành khẽ nhếch, gắp một miếng thịt bò lên ăn.
"Móa, ngược cẩu thật chứ." An Khang lẩm bẩm, vươn đũa gắp thịt trong nồi, nhưng không gắp được một miếng nào.
Ngẩng đầu nhìn vào trong chén của Dương Niệm Thù, tất cả đều là thịt bò.
"Hành ca, anh con mẹ nó sao không chừa cho người khác ăn với hả." An Khang tìm ở trong nồi lẩu nửa ngày, âm dương quái khí mà nói một câu, "Hôm nay anh có còn muốn làm người nữa không vậy?"
Trọng sắc khinh bạn!
"Hôm nay bạn học Dương mới tới lần đầu, con mẹ cậu thế mà không xởi lởi được một tí nào vậy, trong bếp còn có thịt bò, đi mà lấy." Bì nương tử đá chân của An Khang, xoay người bưng tô đồ ăn, đổ vào trong.
"Bạn học Dương, về sau cậu nhớ ghé đây chơi nhiều vào nhé, chúng tôi hiếu khách lắm.
Về sau đều là người một nhà cả mà..." Bì nương tử nháy mắt với Dương Niệm Thù.
Đôi chân dài của Lục Hành giẫm tới, đá vào đầu gối của Bì nương tử.
"Ai da, anh có còn nhân tính hay không hả." Bì nương tử phi một tiếng, chửi đổng, "Mấy cái người không có trái tim, chính là cái loại như anh đó."
Ăn được một bữa cơm cũng âm dương quái khí không chịu nổi.
Nói qua nói lại, mọi người cũng thân quen với nhau hơn, Dương Niệm Thù chỉ vào bên trong studio, thắc mắc, "Mở cửa ra thế này, có bị ám mùi hay không vậy?"
"Dù gì thì cũng đâu có ma nào đến đây." Lục Hành nói.
"Sao lại không có, hôm qua em mới nhận được một đơn hàng vip, tuần sau còn đi chụp ngoại cảnh nữa đó."
Bì nương tử ăn xong bữa lẩu, miệng sưng đỏ như cục lạp xưởng, còn làm lem son môi tứ tung.
Hắn soi gương, sửa sửa dải lụa trắng treo trên đầu, "Cũng được, khỏi phải tô lại son."
Bì nương tử kêu Lục Hành vào trong studio, "Sẵn tiện đây, anh chụp luôn đê."
Dương Niệm Thù đi theo vào trong studio, xem Lục Hành tác nghiệp.
Lần đầu tiên được đến studio xem chụp ảnh, Dương Niệm Thù khá tò mò.
Vách tường màu xanh lục, trông khá có vẻ khoa học viễn tưởng, rất nhiều thiết bị cậu không biết tên được chất lung tung bốn phía.
Bì nương tử đi lên sân khấu, chỉ huy, "Nhớ chụp em làm sao cho quyến rũ vào đó."
Hắn ta nói xong, ngửa đầu nhìn trời, tay phải cầm hoa lan, tay trái chống cằm, trong mắt hàm chứa thâm tình.
Tay Lục Hành cầm camera, nhấn nút chụp, thoạt nhìn trông vô cùng chuyên nghiệp.
Lúc Lục Hành chụp ảnh trông rất chuyên chú, sẽ không bị bên ngoài làm cho mất tập trung, dù đối tượng chụp ảnh hôm nay là Bì nương tử, anh vẫn rất chuyên nghiệp.
"Ngửa đầu, hóp cái bụng vào, ưỡn ngực lên.
Quản lý biểu cảm chút."
Mã Cát làm trợ lý nhiếp ảnh gia, đứng một bên chỉ đạo, "Bì ca, cười lên, má, không phải như thế, cười gì như mếu vậy.
Hãy tưởng tượng tới con Tuesday của bố anh và con riêng của ả phải đi chầu ông bà ông vải vì cảm lạnh, chính là kiểu vui sướng từ tận đáy lòng như vậy đó."
"Mã Cát, đ*t cả lò nhà cậu." Bì nương tử rống giận, xong lại cười đến nỗi cả người run rẩy.
"Giữ biểu cảm đó đi, được rồi." Lục Hành điều chỉnh góc độ, ấn màn trập* xuống.
*Màn trập: Trong nhiếp ảnh, màn trập là một bộ phận của máy ảnh có thể đóng mở cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định, ánh sáng sau khi đi qua ống kính và màn trập được phơi trên phim hoặc cảm biến ảnh nhạy sáng để thu được ảnh tĩnh của cảnh.
Dương Niệm Thù nhìn bọn họ ồn ào, cuối cùng cũng hiểu tại sao chỗ này vắng khách.
Chỗ này là cái động yêu ma quỷ quái.
Chụp được khoảng mười tấm, Bì nương tử cầm camera đi vào một phòng khác.
"Muốn qua đó xem không?" Lục Hành chỉ vào Bì nương tử, "Cậu ta làm hậu kỳ* đỉnh lắm."
*Hậu kỳ: chỉnh sửa ánh sáng, cắt ghép, thêm màu sắc hoặc xóa các vật thể không mong muốn trong ảnh của mình.
Dương Niệm Thù nửa tin nửa ngờ, đi theo sau anh, nhìn Bì nương từ nhập file ảnh vào máy tính, sau đó con chuột bắt đầu di chuyển như bay ở trên màn hình.
Còn chưa tới năm phút, hình ảnh Bạch nương tử đứng ở bên Tây Hồ đẹp như tiên giáng trần ra lò.
Đẹp tới nỗi làm người ta không thể nào ngờ được người trong ảnh này chính là Bì nương tử mới vừa uống bia hút thuốc ăn lẩu mắng chửi thô tục.
Bì nương tử chỉnh ảnh xong, căn dặn Mã Cát cùng với An Khang vài câu.
Dương Niệm Thù há hốc, "Cái này......!không phải là đang lừa đảo sao?"
"Nói gì đâu không, cái này gọi là photoshop." Bì nương tử ngậm thuốc lá, "Có tấm ảnh nào trên đời mà không qua photoshop chứ?"
Dương Niệm Thù: "......"
Nào đâu phải photoshop, mà là biến hình luôn thì có.
"Bì ca, em cảm thấy với trình độ này của anh, có thể đi qua Hollywood làm phim khoa học viễn tưởng."
"Ai da, gặp được tri kỷ." Bì nương tử lại ngậm điếu thuốc ở ngoài miệng, toàn thân run rẩy, "Đó là mục tiêu phấn đấu của tôi đó, ha ha ha."
Dương Niệm Thù thò lại gần, muốn xem hắn chỉnh ảnh thế nào.
Bì nương tử để bên cạnh một cái ghế, đón cậu qua đó ngồi, "Tri kỷ, muốn học không?"
Dương Niệm Thù gật gật đầu, ngồi xuống.
Lục Hành đứng ở phía sau Dương Niệm Thù, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Bì Lương
Bì Lương dù đang là mùa hè nhưng vẫn thấy sau lưng lạnh căm căm.
"Hành ca, anh tự kiếm ghế mà ngồi, ai mà thèm hầu hạ anh hả." Bì nương tử điếc không sợ súng.
"Tôi không ngồi, cậu dạy đi, tôi cũng muốn học." Lục Hành chắp tay sau lưng, đứng thẳng người.
Bì nương tử ngậm thuốc lá, hơi ngó ngó về phía Lục Hành, cảm thấy tới da dầu cũng lạnh ngắt.
"U là trời, giỡn cái gì vậy chứ, cái này là bí mật thương mại." Bì nương tử xua xua tay, "Đi ra kia chơi."
Dương Niệm Thù cạn lời, ba hồi muốn dạy, ba hồi lại không dạy nữa, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.
"Hành ca, lúc anh chụp ảnh cũng chỉnh như vậy hả?" Dương Niệm Thù ra khỏi phòng, ngồi vào sô pha trên phòng khách với Lục Hành.
"Cũng có chỉnh đôi chút, nhưng không tới mức đó."
"Tấm ảnh đoạt giải cũng phải chỉnh sao?"
"Ừm.
Mỗi tấm chỉnh một chút, nhưng không nhiều." Lục Hành nói, "Chỉnh độ sáng với màu sắc thôi."
"Trong điện thoại anh có tấm đó không? Em xem với."
Lục Hành nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, mở khóa.
Bức giải đoạt ảnh là tấm đặc tả của Dương Niệm Thù, cùng với tấm chụp ảnh sao trời.
Lướt qua tấm chụp ảnh sao trời, Lục Hành đưa điện thoại cho Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù lướt qua từng tấm xem, "Wow, chụp đẹp thật đấy, không đoạt giải mới lạ."
Xem tới tấm của mình, Dương Niệm Thù bỗng thấy hứng thú.
Phóng đại chỗ đôi mắt ra, nhìn ánh mắt của chính mình, nhịn không được mà muốn khen thật nhiều: Thuần phác, thật thà, đẹp như tượng tạc, ánh mắt này, hết nước chấm.
Ánh mắt này, hết nước chấm?
Nghe quen quen.
Dương Niệm Thù quay đầu, vô tư hỏi: "Hành ca, tấm ảnh mà bọn họ nói là con dâu nuôi từ bé là tấm nào đâu?"
Tim Lục Hành đập sai một nhịp, giương mắt nhìn qua, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Dương Niệm Thù.
Mắt Dương Niệm Thù mở to, không khác gì ánh mắt trong ảnh chụp, chẳng qua có chứa nhiều cảm xúc hơn, hẳn là hoang mang, có lẽ còn có chút mệt mỏi.
Ngón tay Lục Hành chọt chọt trên màn hình, "Tấm này.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...