"Đi vòng quanh thế giới thì có hơi khó." Dương Niệm Thù tiến lên vỗ vai Lục Hành, "Nhưng kết hôn thì anh có thể làm được, anh đủ tuổi kết hôn rồi mà."
Lục Hành cười cười, "Tuổi thì đủ, nhưng đã tìm được ai đâu."
"Không phải anh là giáo thảo sao? Chỉ cần anh muốn, làm sao lại không có ai muốn gả cho anh chứ?" Dương Niệm Thù nói, "Anh nhìn em làm gì, em nói thật mà, anh là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người luôn đó."
"Cậu nghe ai nói vậy?" Lục Hành bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.
Hôm qua anh không ngủ được, sáng hôm nay còn thấy hơi choáng váng.
Vốn dĩ cho rằng ngày hôm nay sẽ trôi qua như thế, ai ngờ đi nửa đường thì gặp được con heo này, khiến cho anh tươi cười không ngớt, còn học theo hành động ấu trĩ của cậu ta mà nhào lộn.
"Anh không cần biết đâu." Dương Niệm Thù cười hê hê.
Mục tiêu thành lập Hội O không phải là vì muốn bắt lấy Lục giáo thảo sao, nói không chừng trong trường học còn vô số hậu cung khác thành lập vì Lục Hành.
Đưa mắt ngắm nghía Lục Hành vài lần, Dương Niệm Thù "Chậc" một tiếng, cao phú soái!
"Vậy cậu gả cho tôi đi!" Lục Hành đánh úp, kéo Dương Niệm Thù một cái, Dương Niệm Thù không để ý, lại quỳ xuống trên đệm hương bồ*.
*Đệm hương bồ: Đệm gối chân khi quỳ bái, có dùng lông của hoa cái cây Hương bồ để nhồi trong ruột đệm.
Dương Niệm Thù nói, "Anh làm gì vậy?"
"Bái thiên địa chứ làm gì!" Lục Hành cười tủm tỉm, ấn đầu cậu xuống.
"Hả?" Đầu Dương Niệm Thù nghiêng về một bên, không thoát ra được.
Đầu bị Lục Hành ấn, đụng vào mặt đất hơi mạnh một chút.
Dương Niệm Thù bực, ngồi vào trên tấm đệm.
Cậu ngại mình đang ở trước phần mộ của Lục lão gia, không dám nổi quạo, trừng to mắt, trông vô cùng tức giận.
"Cậu lại nói dối tôi."
Lục Hành quỳ trên gối đệm, hai tay chống trên đầu gối, giọng điệu thực ủy khuất, cuộn lại thành một cục.
Hai tay anh nhéo chặt, đầu ngón tay có hơi trắng, thoạt nhìn trông rất đáng thương.
Dương Niệm Thù sửng sốt, mặt nhăn mày nhó.
Thấy Dương Niệm Thù sững sờ, Lục Hành cũng không quên đưa tay ra, muốn ấn đầu cậu xuống bái hồi thứ hai.
"Em lừa cái gì nữa?" Dương Niệm Thù xích ra, tránh né bàn tay ma quái của Lục Hành, thần sắc quái dị mà nhìn anh.
Lục giáo thảo bị ma nhập rồi hả?
Sao có thể ăn nói hàm hồ như vậy, chuyện kết hôn có thể tùy tiện như vậy sao?
Nhưng mà cậu không sợ ma nhập, chỉ sợ con nhện.
"Không phải cậu nói ai cũng muốn gả cho tôi sao?" Lục Hành ngồi xổm ngồi trên đệm, nhìn Dương Niệm Thù cười, "Tôi thấy cậu đâu có muốn."
"Không thấy em còn chưa 18 hả? Muốn gả cũng đâu có được!" Dương Niệm Thù nhìn chằm chằm mặt Lục Hành, nhìn sắc mặt của anh, biết là anh đang nói giỡn, liền cảm thấy an tâm.
"Em vẫn còn là trẻ con."
Chút nữa là bị Lục Hành lừa.
Dương Niệm Thù gục đầu xuống, thở hổn hển.
"Ngày 22 tháng 9 là đủ tuổi rồi không phải sao? Còn có một tuần nữa chứ mấy," Lục hành nói, "Ngày cậu tròn mười tám có thể đi đăng kí kết hôn với tôi."
Dương Niệm Thù tặc lưỡi, ngồi lại vào chỗ cũ, "Cần gì phiền phức như thế, giờ tụi mình bái cao đường luôn đi cho rồi."
Lục Hành nhìn chằm chằm vào Dương Niệm Thù, giống như muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt cậu.
Dương Niệm Thù vỗ vỗ chân, đứng lên.
"Không phải nói muốn bái đường thành thân sao? Chạy đi đâu đó?"
Lục Hành cũng đứng lên, ra ngoài theo sau Dương Niệm Thù.
"Hành ca, anh muốn cưới vợ mà nói hai câu là xong sao?" Dương Niệm Thù "chậc chậc" hai tiếng, nói tiếp, "Không có sính lễ với 'ba vàng' hả?"
"Ba vàng là cái gì cơ?"
"Nhẫn vàng, dây chuyền vàng, hoa tai vàng."
"Cậu muốn đeo hoa tai?"
"Em đưa cho mẹ em đeo được chưa?" Dương Niệm Thù nói, "Đó là truyền thống ở quê của em."
"Thế quê của cậu đòi sính lễ thế nào?"
"Anh hỏi làm gì?"
"Để còn chuẩn bị chứ sao." Lục Hành trả lời thật hợp tình hợp lý.
"Em cũng không biết nữa." Dương Niệm Thù nghĩ nghĩ, "Ba năm vạn gì đó, hoặc hơn thế, em đoán vậy."
Lục Hành tiến lên hai bước, kề vai đi cùng cậu, "Tôi sẽ gửi sính lễ đến cho cậu.
Thêm cả ba vàng gì đó nữa."
"Em đồng ý khi nào......" Dương Niệm Thù nói được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi, "Lấy rồi có khi nào còn phải viết giấy nợ cho anh nữa không?"
Dương Niệm Thù dừng lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nói tiếp, "Thế giờ anh nói trước luôn đi, có tính lãi không?"
"Dương Niệm Thù," Lục Hành đáp, "Cái miệng của cậu đúng là thiếu đánh."
"Em lớn tới chừng này rồi mà vẫn chưa bị đánh chết là do mạng em lớn, cám ơn anh đã khen ngợi, ha ha." Dương Niệm Thù giống như một đứa nhóc, vừa đi vừa nhảy, nhảy còn rất cao.
Lúc Dương Niệm Thù đi WC, Lục Hành ở bên ngoài chờ cậu, bèn lấy điện thoại ra xem cho đỡ chán, diễn đàn của lớp có biến, tin chưa đọc lên tới 99+.
Lục Hành mở ra thì thấy, nguyên nhân là do kết quả của kì kiểm tra vừa rồi đã được post lên.
Giờ đã là lớp 11, mỗi tuần nghỉ được nửa ngày, buổi chiều chủ nhật phải đến trường đi học.
Thầy cô thường sẽ nhờ mấy học sinh trọ ở trường giúp mình thống kê điểm.
Trương Kính là lớp phó học tập, tất nhiên không thể thiếu phần.
Lớp phó học tập: 【 Dương Niệm Thù có trong đây không? Ai có WeChat của cậu ấy thì thêm vào đây nhé, cảm ơn.
】
Ban Hoa lớp số 7: 【 Tớ không có, mà hình như mấy người kia cũng không có luôn.
Sao vậy, có kết quả rồi à? 】
Lớp phó học tập:【 Tớ vừa mới coi được, Dương Niệm Thù làm bài tiếng Anh được 150 điểm, Lục Hành 149, ngày mai chuẩn bị ăn lẩu!! 】
Ban Hoa lớp số 7: 【 Thật hay giả đấy? Không phải lúc làm bài Listening cậu ấy bị Miss Trương kêu ra ngoài sao? Làm sao được điểm tối đa được! 】
............
............
Tin tức này vừa được lan ra, khiến cho các bạn học bình thường ít tương tác cũng phải trồi lên.
Không mấy ai tin chuyện này, vì lúc Dương Niệm Thù bị bứng đi ra ngoài lúc làm bài nghe, mọi người đều chứng kiến.
Trương Kính cũng không nói nhiều, trực tiếp chụp một bức ảnh.
Bài thi đạt điểm tối đa của Dương Niệm Thù.jpg.
Sau đó, cả nhà vui như mở hội, cùng nhau thảo luận mai đem gì để góp vào nồi lẩu.
Lục Hành cũng nhắn một câu.
Lục Hành: 【 Tôi sẽ đem đồ uống.
】
Lớp phó văn thể: 【 Bắt giữ lớp trưởng.
】
Alpha số 1 lớp số 7: 【 Bắt giữ giáo thảo.
】
Ban Hoa lớp số 7: 【 Bắt giữ ủy viên ban giám thị.
】
......
Bình thường Lục Hành không bao giờ nhắn tin trong diễn đàn lớp, nay lại mở miệng, khiến mọi người trở nên ồn ào huyên náo.
Lớp phó học tập: 【 Hành ca, anh đem thuốc mê hả? 】
Lục Hành cười cười, có vẻ như mọi người ai cũng hiểu lầm anh rất nặng, còn tưởng anh muốn giở trò với Dương Niệm Thù.
Lục Hành: 【 Đúng vậy, cho Dương Niệm Thù uống rồi, sau này tôi nói gì cậu ta sẽ nghe nấy.】
Lớp phó học tập: 【 Lớp trưởng, đây là hành vi không có đạo đức.
】
Lục Hành cười, tắt điện thoại.
Lúc Dương Niệm Thù ra khỏi WC, Lục Hành nhìn cậu, ánh mắt có chút kì quặc.
Dương Niệm Thù phất phất tay trước mắt anh, hỏi, "Nhìn cái gì, chưa thấy trai đẹp bao giờ hả?"
Lục Hành bắt lấy tay cậu, "Văn Khúc Tinh Quân báo mộng cho cậu thật hả?"
"Vậy mà anh cũng tin." Dương Niệm Thù tránh đi bàn tay của anh, "Anh ngây thơ cỡ đó luôn hả?"
"Đúng vậy.
Tôi mà không ngây thơ thì làm sao cậu lừa được tôi?" Lục Hành nói.
Dương Niệm Thù lười phản bác, cậu nghĩ nghĩ, cười hỏi, "Có kết quả môn tiếng Anh rồi đúng không?"
Lục Hành xoay người đi về phía trước, không trả lời.
"Anh nói đi chứ, có phải em đạt điểm tuyệt đối rồi đúng không? Dương Niệm Thù đuổi theo, vượt lên phía trước Lục Hành, nghiêng đầu nhìn về sau nói chuyện với anh.
Lục Hành cố ý quay mặt qua chỗ khác, không để ý đến cậu.
"Em cao điểm hơn anh hả?" Dương Niệm Thù cười nói, "Ha ha, thế là được ăn lẩu rồi!"
"Sao cậu biết mình cao điểm hơn tôi?" Lục Hành hỏi lại một câu.
"Nhìn biểu cảm đau khổ kia của anh là biết." Dương Niệm Thù rung đùi đắc ý.
Bài thi tiếng Anh đúng là có hơi khó, có một câu cậu phân vân không biết nên chọn ý nào, ai ngờ lại cao điểm hơn Lục Hành thật, đúng là kỳ tích.
May mắn quá đê.
Dương Niệm Thù đắc ý dào dạt mà bước đi, tốc độ hơi nhanh một chút, bỗng vấp phải một viên gạch, cả người lảo đảo.
"Cẩn thận......" Lục Hành xông lên phía trước kéo cậu lại, không ngờ bị cậu lôi theo, hai người cùng nhau té xuống trên mặt cỏ.
Lúc nãy còn mới nhào lộn ngay chính bãi cỏ này.
Dương Niệm Thù nằm úp sấp trên mặt đất, Lục Hành đè ở trên người cậu.
Trên người Dương Niệm Thù không nhiều thịt lắm, nhưng thân thể lại rất mềm mại, Lục Hành cảm giác giống như mình vừa ngã lên một tấm nệm cao su, thật thoải mái, có chút tiếc không muốn đứng dậy.
Chỉ là cái nệm cao su này biết nói chuyện, kiểu nói còn rất gợi đòn.
"Ah." Dương Niệm Thù kêu lên một tiếng.
Cậu chỉ cảm thấy một trận gió mang theo hương cỏ xanh thổi qua, vừa mới ngã trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Lục Hành đè lên.
Cậu cảm thấy Lục Hành sao mà nặng quá, đè cậu không thở nổi.
Dương Niệm Thù đưa tay đẩy Lục Hành ra, "Hành ca, anh ăn quả cân mà lớn đó hả?"
Lục Hành bò dậy, ngồi trên bãi cỏ, kéo cậu lên từ phía sau, "Cậu nói chuyện với ân nhân cứu mạng như vậy đó hả?"
"Ân nhân cứu mạng? Hung thủ giết người thì có." Dương Niệm Thù ôm ngực lại xoa xoa, nói chuyện có hơi không ra hơi.
Lúc té hình như bị đè lên ngực rồi, "Em có té thì cùng lắm là té một mình thôi, anh áp lên người em nữa, xém chút là em về chầu ông bà ông vải rồi đó."
Lục Hành nhìn chằm chằm chỗ cậu đang xoa xoa, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không hay cho lắm.
Thầm thở dài, chuyển tầm mắt sang bãi cỏ vậy.
"Nhưng mà vẫn cám ơn anh anh." Dương Niệm Thù đưa chân chạm anh một chút.
Lục Hành phục hồi lại tinh thần, giọng điệu có hơi nghiêm túc, "Bài kiểm tra môn Anh, cậu từng làm rồi à?"
Hỏi xong, lại cảm thấy sai sai.
Đề thi của Thất Trung đều là tài liệu lưu hành nội bộ, Dương Niệm Thù làm sao biết trước được chứ, cái tên nghèo rớt này, mua sách còn phải ghi nợ, làm sao dám bỏ tiền ra mua đáp áp.
"Phần Listening cậu đánh lụi thật à?" Lục Hành bắt lấy mắt cá chân của Dương Niệm Thù, kiểm tra xem cậu có bị thương hay không.
Mắt cá chân của Dương Niệm Thù rất thon, ngồi trên bãi cỏ, ống quần ngắn lên trên một đoạn, để lộ cổ chân.
Lục Hành nắm lấy, nhớ lúc trước cậu nói mắt cá chân của mình rất nhạy cảm, giờ bị sờ, cũng không thấy đối phương có phản ứng quá khích nào.
"Không phải đâu." Dương Niệm Thù vươn ngón tay, chọt chọt bàn tay của Lục Hành, ý bảo anh mau bỏ móng vuốt ra, "Em nghe thấy được."
Lục Hành còn tiếc rẻ mà nhéo nhéo mắt cá chân của cậu một chút, không thấy cậu kêu ca gì cả, mới bỏ tay ra.
Anh nhìn Dương Niệm Thù, tất nhiên là không tin, ánh mắt kia rõ ràng đang muốn nói: Thật thà chút đê?
"Lúc đứng ở cửa lớp." Dương Niệm Thù nói, "Em vẫn luôn nghe.
Miss Trương nói cái gì em cũng không nghe thấy dù chỉ một chút, em chỉ tập trung nghe đoạn ghi âm thôi."
Lục Hành nửa tin nửa ngờ.
"Trí nhớ của em rất tốt." Dương Niệm Thù chỉ vào đầu, xoay xoay ngón tay, "Lúc điền xong tên, em có xem đề qua một lần, rồi nhớ hết vào đầu.
Sau đó em đứng ở cửa lớp, vừa nghe vừa làm."
"Ừm." Lục Hành tin rồi.
Dương Niệm Thù nói mình đứng đầu toàn khối, không phải là nói khoác.
Thế nhưng cậu là học sinh giỏi tự mãn nhất mà anh từng thấy, người ta học giỏi, mỗi lần thi xong ai cũng rất khiêm tốn, ai hỏi tới cũng nói mình không làm được, lần đầu tiên gặp người như Dương Niệm Thù, hở ra là treo chữ thủ khoa ngoài miệng.
"Khiêm tốn một chút được không?" Lục Hành nói, "Cậu là người đầu tiên làm bài điểm cao hơn tôi đó, nhưng tôi sẽ hạ bệ cậu ngay thôi."
"Hạ bệ em rồi thì anh lại đứng nhất chứ gì." Dương Niệm Thù nhảy dựng lên, "Đừng có tưởng bở!"
"Nói em không khiêm tốn, bộ anh khác em hả." Dương Niệm Thù càu nhàu, "Lần nào em nói em là thủ khoa, anh cũng nói mình đạt điểm tuyệt đối đó thôi."
Lục Hành cười, "Đó là tôi đang phối hợp với cậu."
"Ai cần anh phối hợp hả," Dương Niệm Thù nói, "Em thích độc thân tỏa sáng!"
Hai người trở lại trên xe, Dương Niệm Thù thắt xong dây an toàn, hỏi, "Mình đi đâu thế, Hành ca?"
"Đem cậu bỏ ở chỗ không có ai tìm ra được, thì tôi lại là hạng nhất." Lục Hành trêu ghẹo nói.
Không biết có phải do vừa rồi quá hưng phấn hay không, Dương Niệm Thù vừa mới ngồi trên xe, liền thấy buồn ngủ.
Để Lục Hành lái xe một mình còn mình thì lại ngủ khò thì không hay cho lắm.
"Hành ca, còn cà phê không vậy?" Dương Niệm Thù hỏi.
"Lúc đầu thì kêu không muốn không muốn," Lục Hành đáp, "Giờ thì lại đòi?"
"Anh nói vậy em thấy kì quá à." Dương Niệm Thù cười hi hi.
Ngoài miệng Lục Hành trêu ghẹo thế thôi, tay vẫn mở thùng giữ nhiệt, tùy tay cầm một lon đưa cho Dương Niệm Thù.
"Moka sao?" Dương Niệm Thù hỏi, cậu cảm thấy lon cà phê moka kia uống cũng rất ngon, cậu thật sự rất sợ đắng.
"Đúng vậy."
Trong thùng giữ nhiệt, tất cả đều là cà phê moka.
"Em cảm ơn." Dương Niệm Thù khui lon, uống liền hai ngụm.
Lục Hành điều chỉnh ghế, ngửa người về sau, toàn bộ hành động của Dương Niệm Thù đều lọt vào tầm mắt anh.
Cậu cầm lon cà phê, lắc lắc hai cái, nhìn chất lỏng màu nâu ở bên trong.
"Hành ca, anh không uống hả?"
"Hôm nay lúc tôi ra khỏi nhà đã uống hai lon rồi, uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ." Lục Hành nói.
"Cà phê này chắc mắc lắm hả?" Dương Niệm Thù miết thân lon, xem qua một vòng, không thấy được nhãn giá.
"Không mắc lắm, tầm mấy chục." Lục Hành thuận miệng nói.
"À." Dương Niệm Thù còn tưởng nó mắc tiền, "Lát nữa về lại thành phố em mời anh...!uống gì nha."
Hôm nay đi ké xe của Lục Hành, còn uống của người ta hai lon cà phê, ngại thật.
Cậu tính nói mời Lục Hành ăn cơm, nhưng ở cỡ Lục Hành, một bữa ăn của anh cậu còn lâu mới mời nổi, nhưng mua trà sữa thì vẫn là có thể.
"Tôi không thích uống đồ uống", Lục Hành rất vô tư, "Mời tôi ăn kem đi, tôi thích kem vị hương thảo."
Tay Dương Niệm Thù run lên, thiếu chút nữa làm đổ cà phê.
Cậu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng "Ò" một tiếng, mặt có chút hồng hồng.
Xe thể thao chạy trên đường cao tốc được nửa tiếng, đi vào giao lộ.
Dương Niệm Thù không biết đường, cũng không biết đã đến đâu rồi, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, đành đi theo Lục Hành.
Rời khỏi cao tốc rồi, Lục Hành nghe điện thoại, "Tới ngay......!Đi hai người......!Không cần chờ bọn tôi."
Dương Niệm Thù gác cằm lên cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, trên tay là lon cà phê còn lại một nửa.
Lục Hành đỗ xe phía ven đường, "Két" một tiếng, mở cửa xe ra.
"Chỗ kia có tiệm kem."
Lục Hành nhướng mày, hất hất cằm nhìn ra ngoài.
"Dạ." Dương Niệm Thù chớp chớp mắt, giả ngu hỏi một câu, "Anh ăn kem vị gì?"
"Hương thảo."
Lục Hành thốt lên ngay lập tức.
"Nếu không có vị hương thảo thì sao giờ?"
Dương Niệm Thù cảm thấy Lục Hành đang cố ý, lần trước cậu động dục, mùi tin tức tố bị bại lộ hoàn toàn, Lục Hành chắc chắn có ngửi thấy được.
Giờ mà mở miệng hỏi, Hành ca, anh biết mùi của em có đúng không, nên anh mới cố tình nói muốn ăn kem vị hương thảo?
Trông có tức cái lồng ngực không.
"Có."
Lục Hành chỉ vào bảng hiệu của tiện kem.
Dương Niệm Thù đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ, thấy trên bảng hiệu có vẽ một hộp kem, bên cạnh có hai mảnh màu xanh lá, ba chữ kem hương thảo được thiết kế theo kiểu chữ hoạt họa xiêu xiêu vẹo vẹo ở đằng sau.
"Đi đi, không mắc đâu, mười nguyên một viên kem, tôi mua ở chỗ này rất nhiều rồi."
Còn nói giống như mình thật sự thích ăn vậy đó.
Đảo mắt một vòng, Dương Niệm Thù mở cửa xuống xe.
Tiệm kem rất nhỏ, bên cửa bày một cái tủ đông, bên trong có cái bàn.
Lúc này Dương Niệm Thù mới để ý, đối diện cửa hàng có một trường học.
Chưa đến năm phút, Dương Niệm Thù ôm một cái hộp lớn, chạy chầm chậm về.
"Hành ca, nè."
Lục Hành nhận lấy, một hộp kem thật lớn, bên trong có năm viên kem, còn có hai cái muỗng nhựa.
"Cái này là tôi với cậu ăn chung đó hả?"
"Em không ăn, của mình anh hết đấy." Dương Niệm Thù nói.
Thì anh bảo thích mà, thích thì ăn nhiều vào.
Cửa hàng bán cho học sinh nên bán viên kem rất lớn, năm viên kem xếp cạnh nhau, giống như một chén cơm viên.
Không phải nhiều bình thường, mà là vô cùng nhiều.
Dương Niệm Thù chắc chắn là đang cố ý.
Lục Hành cười thầm, tháo dây an toàn, mở nhạc lên, vừa nghe vừa ăn.
Anh múc một muỗng kem bỏ vào trong miệng, thật ngọt, lạnh lạnh, vẫn giống như mùi vị anh từng ăn qua lúc trước.
Lục Hành cũng không phải người hảo ngọt, mùa hè sẽ uống coca, thi thoảng mới ăn kem, cũng không cầu kì gì trong việc chọn mùi vị cả.
Không hiểu sao hôm nay lại muốn ăn kem, mà phải là kem vị hương thảo.
Kem tan ra nơi đầu lưỡi, cảm nhận được hương vị quen thuộc ngày nào.
Cũng tương tự như mùi tin tức tố của Dương Niệm Thù, chẳng qua một cái là đến từ khứu giác, một cái là đến từ vị giác.
Hai mùi hương trên căn bản là giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt.
Tiệm kem giá rẻ ven trường, ông chủ sẽ không dùng hương thảo chính gốc, mà sẽ chỉ dùng chất tạo mùi.
Lục Hành vừa ăn, vừa ngâm nga theo giai điệu của bản nhạc đang phát trong xe, còn hay nhìn vào cổ của Dương Niệm Thù.
Muốn nếm thử mùi kem hương thảo chính gốc quá đi.
Lời bài hát cũng rất hợp hoàn cảnh, Lục Hành ngân theo nhịp bài hát.
Dương Niệm Thù chưa từng nghe bài hát này, cảm thấy nó cũng bắt tai phết, rung đùi thưởng thức.
Lục Hành bỗng cất giọng, giọng nam dễ nghe vang lên, quanh quẩn bên tai, Dương Niệm Thù nghe rõ lời bài hát,
"......!Mùa hè bỗng trở nên mát lạnh nhờ cái ôm của em ~~
Nụ cười của em cũng tựa như que kem vậy ~~"
Ánh mặt trời chiếu vào từ bên cạnh, nửa khuôn mặt như ửng đỏ.
Dương Niệm Thù nghịch lon cà phê.
Cúi đầu, cười nhẹ.
Câu cuối, Lục Hành theo nhịp bài hát, hát ra thật rõ lời ——
"Giống vị kem hương thảo mà anh yêu nhất ~~".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...