Tiết đầu là tiết tiếng Anh, Miss Trương nhìn Lục Hành, cười đến thực thân thiết.
Qua tiết hai, liền nghe đồn: Lục Hành lại gây gổ cùng với Dương Niệm Thù, Lục Hành còn chơi lưu manh.
Đường Giản đi làm bà tám bên lớp số tám trở về, để tay lên vai Dương Niệm Thù, nói thầm vào trong tai cậu, "Dương Niệm Thù, nghe nói Lục giáo thảo cởi quần cậu, rồi hai người đánh nhau......"
Dương Niệm Thù đang làm bài tập trong cuốn sách trường bán, nghe được những lời này, bút trong tay ngưng lại, thiếu chút nữa rạch đứt giấy.
Cậu xoay bút, nhịn không được cười, "Ai đồn vậy, nói hươu nói vượn."
Không nghĩ trường trung học phổ thông trọng điểm cấp quốc gia như này mà lại có học sinh nhiều chuyện tới vậy, là do ngày thường chịu nhiều áp lực quá đó hả?
"Lớp trưởng lớp bên nói, nói là trông thấy tận mắt." Đường Giản trộm nhìn Lục Hành đang ngồi phía sau, "Nghe tuyến thể rồi còn rút cả dây quần, nếu là tớ, tớ nhảy lên người anh ấy còn không kịp, cậu còn bình tĩnh được hả."
"Hả?" Dương Niệm Thù nghiêng đầu, "Là sao?"
"Nhảy lên làm thiếu phu nhân nhà họ Lục chứ sao." Đường Giản hạ giọng, "Nếu ảnh mà kéo dây quần tớ, tớ sẽ lột hết quần áo nhào vào lồng ngực ảnh luôn đó, chỉ có cậu mới ngu ngốc mà đánh nhau với ảnh thôi."
Dương Niệm Thù: "......"
Chúng ta thân thiết lắm rồi hả? Mới ngồi chung bàn có mấy ngày mà cậu đã đi nói chuyện này với tôi.
"Tớ còn chưa thành niên."
"Tớ cũng mới có mười sáu nè." Đường Giản làm mặt quỷ, "Tớ đi học sớm, nếu đem ra so sánh thì tớ còn nhỏ tuổi hơn cả cậu."
Dương Niệm Thù: "......"
Từ chối hiểu.
"Không thể nào là do Hạ Vũ Manh kể được." Dương Niệm Thù mạnh mẽ đổi đề tài.
Hạ Vũ Manh là một cán bộ gương mẫu, vừa nhìn là biết đây là loại người miệng kín như bưng, mấy chuyện như vậy không có vẻ gì là sẽ được nói ra từ mồm của cậu ta.
Dương Niệm Thù nói xong, nhìn chằm chằm Đường Giản.
"Ai, từ lớp số tám đồn ra chứ sao," Đường Giản hỏi, "Các cậu đó, a, cuối cùng là có quan hệ gì với nhau vậy, nói nghe chút đi."
"Quan hệ bạn học bình thường." Dương Niệm Thù không thèm quan tâm nữa, tiếp tục chú tâm học tập.
Đường Giản cũng thấy hết vui, lấy điện thoại ra chơi.
Chơi được một lát, lại viết giấy thảy qua.
"Hội O hôm trước có nói với cậu đó, điền giấy xin nhập hội đi, buổi tối mình đi liên hoan."
Dương Niệm Thù không ngờ hội này cũng rất có quy củ, nhanh nhẹn điền vào.
Buổi chiều, sau khi tan học, Đường Giản đưa Dương Niệm Thù vào một quán cay Tứ Xuyên bên cạnh trường.
Trong phòng đã ngồi đủ người, thấy Dương Niệm Thù tiến vào, toàn bộ đều nhìn về phía cậu.
Một bạn học ăn mặc rất thời trang đứng ở giữa phòng, hắn ta cũng mặc đồng phục, chẳng qua cổ áo bị lật ngược, vạt áo cũng thắt lại, quần thì bị rạch, thoạt nhìn rất hầm hố.
Fashionista nhảy tới, bắt lấy tay Dương Niệm Thù mà lắc vô cùng nhiệt tình, "Xin chào bạn mới, tôi là hội trưởng của hội O, tên là kêu Trương Nghệ Hiên."
"Dương Niệm Thù." Dương Niệm Thù rút tay về, cảm thấy vị hội trưởng này quá nhiệt tình, có hơi giống đa cấp một chút.
Cậu quay đầu nhìn Đường Giản ở đằng sau, Đường Giản cũng ngại ngùng muốn kiếm cái lỗ chui xuống.
Đường Giản là hội phó, bên cạnh đó còn có hai vị tả hữu hộ pháp, thêm cả ba vị Pháp Vương.
Dương Niệm Thù: "......"
Giờ chạy thì còn kịp không nhỉ?
Tả hữu hộ pháp cùng ba vị Pháp Vương vùi đầu chơi di động, hoàn toàn không có chút tự giác nào của một nhà lãnh đạo.
Trương Nghệ Hiên ở bên bàn tròn, bưng trà lên, mời một tiếng, "Nào, chúng ta hãy nhiệt liệt chào mừng thành viên mới."
Hai vị hộ pháp cùng ba Pháp Vương buông di động, nhiệt liệt vỗ tay.
Dương Niệm Thù nghe thấy bọn họ châu đầu ghé tai hỏi chuyện, "Ăn được chưa?"
"Ừ.
Kêu phục vụ đem lên đi."
Dương Niệm Thù ngồi vào bàn, đồ ăn nóng hổi cũng được bưng lên.
Những người khác ai cũng tập trung ăn, chỉ có mỗi mình Trương Nghệ Hiên thao thao bất tuyệt mà đọc diễn văn.
Dương Niệm Thù tự động phớt lờ thanh âm của Trương Nghệ Hiên, nhập gia tùy tục, dùng đũa gắp xương sườn gặm.
Ăn cũng được kha khá rồi, Trương Nghệ Hiên phái Đường Giản thư ký cho hội nghị, mọi người cùng nhau thảo luận địa điểm tổ chức cùng chủ đề cho cuộc họp lần sau.
Tả hộ pháp: "Sau phố mới mở một tiệm lẩu mới, tuần sau chúng ta qua đó xem thử đi."
Hữu hộ pháp: "Dạo này trời nóng, ăn lẩu dễ bị nóng trong người lắm, tớ đề nghị đi ăn món mát."
Đại Pháp vương: "Tớ muốn ăn lẩu cá."
Nhị Pháp Vương: "Tớ muốn ăn gà hấp."
Tam Pháp Vương: "Tớ muốn ăn gà hầm nấm."
Cuối cùng hội trưởng Trương Nghệ Hiên đưa ra quyết định, tuần sau đi ăn lẩu cá.
"Dương Niệm Thù, cậu có thắc mắc gì thì cứ hỏi đi." Đường Giản vừa ghi chú lại địa điểm tụ tập cho tuần sau, cue Dương Niệm Thù đang ăn canh vào.
Dương Niệm Thù: "Tiền dành cho việc ăn uống này......"
"Hội trưởng bao tất."
"Thế tớ không còn thắc mắc." Dương Niệm Thù bưng chén canh thổi thổi, uống một ngụm.
Cậu đã hiểu rồi, đây là một cái hiệp hội để cọ ăn cọ uống.
Cũng ổn, có thể ăn cơm, không biết lúc trước Đường Giản nói vụ chia chức vụ có đáng tin không.
Ăn no rồi, hội trưởng lên tiếng, "Đã đến lúc chúng ta chia sẻ bí mật."
Trương Nghệ Hiên giải thích, mỗi thành viên phải chia sẻ một cái bí mật của mình, chia sẻ mới có thể làm cho mọi người xóa nhà khoảng cách, đoàn kết thân thiết với nhau hơn, Dương Niệm Thù là ma mới, phải nói đầu tiên.
Dương Niệm Thù ngước mắt nhìn, các hộ pháp cùng pháp vương còn mới cúi đầu ăn không ngừng giờ đã buông đũa, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Tớ không có bí mật."
Dương Niệm Thù để đũa sang một bên, bày ra bộ dáng quang minh lỗi lạc.
"Hội trưởng, chắc là người mới nên cậu ấy ngại." Đường Giản nói, "Chúng ta nói ra bí mật của mình trước đi."
"Hội trưởng kể trước, mọi người vỗ tay nào."
Dương Niệm Thù nhìn bọn họ, mọi người đều là thiếu niên đang tuổi dậy thì, bí mật cùng lắm sẽ chỉ là ai yêu thầm ai, ai gian lận cùng mấy chuyện linh tinh, ai ngờ hội trưởng lại nói ra một bí mật kinh thiên động địa.
"Con của anh trai tớ, cũng chính là cháu trai của tớ, không phải là con ruột của ảnh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...