Người ở đầu dây bên này nghe được tiếng đàn dương cầm đứt quãng truyền tới: "Đạo diễn Triệu, có chuyện như vậy, ngài biết Tập đoàn Giang Hoa không?”Vẻ mặt Triệu Nhượng dừng một chút, nhíu mày hỏi:"Tập đoàn Giang Hoa?""Vâng." Câu trả lời của ông khiến giọng điệu của người ở đầu dây bên kia phấn chấn, sau đó nhanh chóng giải thích: "Tập đoàn Giang Hoa lập nghiệp từ kinh doanh khách sạn, người nắm quyền có cùng họ với ông.
Cậu cả nhà họ Triệu có ý định đầu tư vào ngành giải trí truyền thông, trước đó đã đầu tư 200 triệu cho bộ phim "Hành động giải cứu" của đạo diễn Trương Tĩnh An.”Giang Sắt đã ngồi trước dương cầm luyện tập được hai lần.
Lần thứ nhất là làm quen với giai điệu, lần sau đánh lên đã thuận hơn rất nhiều.Triệu Nhượng quay đầu nhìn cô một cái, nghiền ngẫm dụng ý cuộc gọi này của công ty Thụy Hòa.Công ty đầu tư lớn nhất của "Bức thư tình thứ chín mươi chín" là Truyền thông Thụy Hòa, bộ phim cũng đã quay được hơn phân nửa, đang dần tiến vào giai đoạn cuối cùng, mà cố tình vào lúc này người của Truyền thông Thụy Hòa lại gọi điện thoại nhắc tới Tập đoàn Giang Hoa nhà họ Triệu, trong đó tất có ý vị sâu xa."Tập đoàn Giang Hoa có ý định đầu tư vào đoàn làm phim?"Triệu Nhượng đưa tay xoa xoa mi tâm.
Hôm nay đoàn làm phim quay một phân cảnh quan trọng ở cửa hàng nhạc cụ Steinway.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước nhờ có người phụ trách của Truyền thông Thụy Hòa ra mặt cửa hàng nhạc cụ mới đồng ý cho đoàn làm phim ở đây lấy cảnh một ngày.Lúc này diễn viên cũng đã vào vị trí, Thôi Hưng thì đang hóa trang, thay đổi tạo hình, chuẩn bị quay, mà đúng lúc này công ty đầu tư lại gọi điện thoại nhắc đến chuyện này.Ông có chút không kiên nhẫn, sầm mặt nói:"Những chuyện này, trước tiên cùng phòng làm việc của tôi..."Triệu Nhượng còn chưa nói hết lời, người ở đầu dây bên kia đã liên tiếp phủ nhận: "Không không không, đạo diễn Triệu, không phải ý này, nhưng Tập đoàn Giang Hoa đã giới thiệu một người, nói là có thể thử vai "nữ thần thần bí" trong phim của ngài.”Nhét người vào đoàn làm phim là quy tắc bất thành văn trong giới, dưới danh nghĩa trao đổi lợi ích, bên đầu tư chỉ rõ diễn viên vào đoàn là chuyện thường xảy ra, Triệu Nhượng đương nhiên cũng hiểu được quy tắc trong đó.Nhưng nếu như mấy ngày trước, lúc đoàn làm phim đang tìm diễn viên, phía đầu tư Thụy Hòa đưa ra yêu cầu như vậy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mấy ngày trước Giang Sắt đã thử vai, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho Triệu Nhượng nhìn trúng.Hiện giờ hợp đồng đã được ký kết, đoàn làm phim mất thời gian lại hao tổn sức lực, cũng đã chuẩn bị bắt đầu quay, mà đúng lúc mấu chốt này Thụy Hòa lại nói muốn nhét người vào đoàn.
Cho dù tính tình Triệu Nhượng có tốt đến đâu, thì cũng không khỏi có chút tức giận."Giám đốc Lưu." Ông nhịn lại lửa giận, quay đầu nhìn Giang Sắt một cái, khống chế bản thân mình không được rống giận, mới nói:"Tôi nghĩ tôi đã nói với Tổng giảm đốc Nghiêm từ lâu rồi chứ.
Đoàn làm phim đã tìm được nữ diễn viên đối diễn với Thôi Hưng rồi."Người đàn ông ở đầu dây bên kia không ngờ Triệu Nhượng sẽ từ chối, có chút không đồng ý: "Đạo diễn Triệu, lần này người ngài ký hợp đồng vào đoàn chỉ là người mới mà thôi.
Đến lúc đó tùy ý an bài cho cô ta một vai diễn gì đó ở trong phim, cô ta cũng không dám bất mãn..." Anh ta cố gắng thuyết phục Triệu Nhượng: "Người mà Tập đoàn Giang Hoa giới thiệu, nói là có xuất thân...""Tôi mặc kệ cô ta là ai." Triệu Nhượng vô cùng bất mãn: "Lúc trước Thụy Hòa và Giải trí Thái Xương nói chuyện với tôi, đã từng hứa hẹn, ngoại trừ Thôi Hưng và Chu Phán, những chuyện khác của đoàn làm phim thì phía đầu tư sẽ không can thiệp quá nhiều.”Thái độ cường ngạnh của ông làm cho người đàn ông ở đầu dây bên kia có chút lúng túng."Đạo diễn Triệu, chiếu theo yêu cầu thử vai của ngài lúc trước, đối phương có gửi tới một đoạn video, nếu không ngài cứ nhìn trước một chút, nếu thích hợp thì đổi lại?" Khi nói xong lời này, không đợi Triệu Nhượng mở miệng, đã nói tiếp: "Phía Thụy Hòa đối với những chuyện trong đoàn làm phim đương nhiên là mọi việc đều sẽ làm theo ước định lúc trước giữa ngài và Tổng giám đốc Nghiêm, chỉ là nhìn một chút mà thôi.
Vị này xuất thân từ Công nghiệp Trung Nam Hồng Kông, là thiên kim hàng thật giá thật, khí chất bất phàm, ngài xem xem.”Anh ta vừa nói xong lời này, điện thoại di động của Triệu Nhưỡng đã vang lên một tiếng "tinh", là âm báo hộp thư nhận được email.Triệu Nhượng cúp điện thoại.
Trợ lý đứng ở một bên tiến lại gần, Triệu Nhượng liền ném điện thoại di động qua.
Trợ lý nhìn sắc mặt sa sầm của ông, thật cẩn thận mở miệng:"Đạo diễn..."Phía Thụy Hòa hẳn là đã nói chuyện với trợ lý từ sáng sớm, vì vậy anh ta cũng biết cú điện thoại Triệu Nhượng nhận vừa rồi là về chuyện gì: "Ngài có muốn xem đoạn phim không? Dù sao Thụy Hòa lần này đầu tư...""Xem cái gì mà xem?" Triệu Nhượng cười lạnh một tiếng, đè lên mũ lưỡi trai trên đầu mình, vẻ mặt không dễ nhìn cho lắm: "Thôi Hưng chuẩn bị xong chưa?”Trợ lý làm sao còn dám tiếp tục nói tiếp, liền vội vàng nói: "Đã thay quần áo xong, đang trang điểm.”Triệu Nhượng khoát tay làm cho anh ta rời đi, còn mình thì ngồi trở lại vị trí lúc trước, uống liên tục vài ngụm nước, mới có thể dằn xuống lửa giận ở trong lòng.Cũng may trong trường quay Giang Sắt không chịu thua kém.
Trong thời gian Triệu Nhượng gọi điện thoại, dưới sự hướng dẫn của chỉ đạo âm nhạc của đoàn làm phim, cô đã khá quen thuộc với bản nhạc, lúc đánh lên đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.Thôi Hưng trang điểm xong là đã quá chín giờ rưỡi, Giang Sắt không xem bản nhạc (sheet nhạc) cũng có thể đánh ra giai điệu.Bài hát này được đoàn làm phim bỏ ra một số tiền lớn thuê nhạc sĩ nổi tiếng Hồng Kông Thi Gia Đống và ê kíp của ông mất một năm mới làm ra, giai điệu tươi sáng uyển chuyển, phối hợp với cốt truyện, mang theo cảm giác chua chua ngọt ngọt của mối tình đầu.Tuy Thôi Hưng đã sửa soạn xong, nhưng anh còn có một cảnh cần phải quay, đó là lúc anh vừa đặt chân tiến vào trung tâm mua sắm.
Nhân viên của đoàn làm phim muốn quay trước đoạn này của anh, nên Giang Sắt ở lại cửa hàng nhạc cụ để luyện tập.Đợi đến khi cảnh của Thôi Hưng quay xong, Giang Sắt cũng đã ghi nhớ toàn bộ bài hát này.Triệu Nhượng điều chỉnh lại cảm xúc, ra hiệu cho nhân viên trong đoàn làm phim chuẩn bị.Giang Sắt cũng đứng dậy từ cây dương cầm đang luyện tập, đi về phía cây đàn dùng để quay phim.Vừa nãy cô cũng đã đánh được một lúc, cũng không có bối rối, trông cũng không giống người mới, vì vậy nhân viên của cửa hàng nhạc cụ nhìn cô ngồi trước cây dương cầm màu trắng, cũng không giống như lâm đại địch [1] giống như lúc trước.[1] chỉ bộ dáng căng thẳng như phải đối mặt với địch.Sau khi đạo diễn hô chuẩn bị, nhân viên ánh sáng điều chỉnh góc độ và ánh sáng, ống kính trước tiên là nhắm vào Giang Sắt.Thiếu nữ ngồi ở trước cây dương cầm màu trắng được đặt ở chính giữa bậc thềm của cửa hàng nhạc cụ, đưa lưng về phía ống kính, vì vậy không nhìn thấy mặt cô.Điều duy nhất mọi người có thể nhìn thấy là mười ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên phím đàn của cô, cùng với một đoạn cổ như ngọc lộ ra sau khi búi tóc lên.Bởi vì không nhìn thấy mặt, cho nên người phía sau chỉ có thể phỏng đoán dung nhan của cô qua bóng lưng và da thịt lộ ra ngoài.Ngón tay cô thon dài, đầu ngón tay thuôn dài như búp măng, cũng không nhuộm bất kỳ màu sắc nhân tạo nào, tất cả đều đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu mà lại tự nhiên.Người quay phim (Cameraman) đang khống chế máy quay cũng cảm thấy cảnh tượng lúc này rất hấp dẫn, nhưng Triệu Nhượng lại nhíu nhíu mày, hô dừng lại:"Ánh sáng có chút không đúng."Ông nhìn bóng lưng Giang Sắt, phất tay ra hiệu làm lại.Nhân viên ánh sáng vội vàng chỉnh sửa góc độ, mãi sau ba bốn lần, đầu mày đang nhíu lại của Triệu Nhượng mới giãn ra.Ánh sáng ở phía sau làm cho hình dáng tổng thể của Giang Sắt càng thêm nổi bật, ngay cả mỗi một sợi tóc mảnh trên đầu cũng hiện ra rõ ràng.Chính vì trong cảnh này Giang Sắt không được lộ mặt, nhưng lại phải đảm nhận vai "nữ thần" mà "Lý Thanh Dương" yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ở trong phim, tức cô chỉ dựa vào bóng lưng đã có thể khiến người ta mơ tưởng, cho nên yêu cầu của Triệu Nhượng cực kỳ nghiêm khắc.Sau khi điều chỉnh lại vài lần, mới đạt tới cảm giác mà Triệu Nhượng mong muốn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...