Dịch: Voi Còi || Chỉnh sửa: Rùa
Giúp người thì giúp cho trót, đuổi được người em trai bám đuôi, Giang Nhược cùng Tịch Dư Phong đi vào thang máy xuống lầu.
Lúc đi vào bãi giữ xe thì lại gặp người quen, là một người trong nhóm đạo diễn tuyển chọn diễn viên của đoàn phim "Oanh Phi", họ Châu. Giang Nhược có gặp qua một lần lúc đến thử vai lần hai.
Nếu so với vị tổng đạo diễn Tôn Nghiêu một lòng vì nghệ thuật, thì đạo diễn họ Châu đây có vẻ khéo léo hơn nhiều, trước mặt cười nói hứng khởi khen ngợi người khác, nói Tịch tổng tuy là lần đầu bước chân vào ngành nghề giải trí nhưng rất có mắt nhìn đầu tư, còn nói như đinh đóng cột rằng bộ phim của bọn họ chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Sau đó lướt nhìn Giang Nhược đứng bên cạnh Tịch Dư Phong, ra vẻ rất chân thành nói: "Đến người Tịch tổng đề cử còn ưu tú như vậy, lúc đó cậu Giang vừa vào cửa, tôi đã cảm thấy nhân vật Tạ Phương Viên chính là dành cho cậu ấy."
Giang Nhược nghe xong hơi chột dạ, lại cảm thấy có chút buồn cười. Trong lòng nghĩ vị đạo diễn này đúng là không có mắt nhìn, không nhìn ra Tịch tổng đây đối với cậu là thái độ tránh còn không kịp sao?
Những lời này không những không lấy được lòng ai mà còn bị phản ứng ngược lại.
Hai người bọn họ bị đưa đến tận xe, vẫn là chiếc xe màu đen tối hôm đó.
Tịch Dư Phong thuận miệng đồng ý lời mời dự tiệc, đạo diễn Châu mới cúi đầu khom lưng rời đi. Đợi người đi xa, Giang Nhược mới thôi không bày ra nụ cười giả tạo, quai hàm có chút mỏi, cậu đưa tay bóp bóp lại quai hàm.
Bị Tịch Dư Phong bắt gặp, ánh mắt bình thản, không nhìn rõ là đang vui hay buồn.
Hai người cứ như vậy đứng tại chỗ khoảng một phút. Nhìn thấy Tịch Dư Phong không có ý định nói gì đó, một mặt Giang Nhược chửi thầm cái con người gì mà lạnh lùng quá đáng, đến cảm ơn cũng không biết nói, mặt khác lại không hề có một biểu hiện gì, chỉ lễ phép chào tạm biệt Tịch Dư Phong, quay người rời đi.
Đi được hai bước thì dừng lại.
Giang Nhược không thích nhai lại, nhưng lại thích quay đầu đi vào con đường cũ.
Tịch Dư Phong vẫn đứng tại chỗ. Cậu đi đến trước mặt anh, ánh mắt dần ngước lên. Giang Nhược lúc này mới phát hiện bản thân thấp hơn cái người này cả nửa cái đầu.
Tuy là không đủ cao, nhưng khí thế bừng bừng. Giang Nhược ngước mặt gọi một tiếng Tịch tổng, nghe như đang gọi người để sai bảo điều gì.
Nhưng lần này Tịch Dư Phong lại trả lời, một tiếng 'ừ' thấp giọng, thái độ như rửa tai lắng nghe chờ lệnh.
Khiến cho Giang Nhược có chút không quen.
Nhưng lời nói đã đến miệng tất nhiên sẽ không có chuyện nuốt trở lại.
"Những chuyện làm không được, mong Tịch tổng đừng hứa hẹn bừa bãi, biết là ngài đang ứng phó, nhưng..." đang nói lại thở dài, Giang Nhược buông tay, ra dáng 'thật không biết nói sao với ngài' mà nói tiếp: "Tôi ngốc lắm, sẽ tưởng thật đó."
Đợi bóng lưng Giang Nhược biến mất sau cánh cửa thang máy, Tịch Dư Phong đột nhiên cười khẽ.
Giống như vừa tìm thấy được một món đồ thú vị.
Bác Lưu tài xế bước lên nói: "Hay là chúng ta đưa cậu Giang về một đoạn?"
"Không cần." Ngay sau đó ý cười trên mặt liền biến mất, Tịch Dư Phong mở cửa lên xe: "Về Nam Sơn một chuyến."
Nam Sơn chính là nhà chính của Tịch gia.
Tịch Dư Phong cố ý tối nay về nhà chính, nghĩ đến việc Tịch Vọng Trần chắc chắn đã đem chuyện "huy hoàng" lúc nãy nói cho cả nhà biết.
Vừa bước vào nhà, dì Phương đã vội vội vàng vàng đi ra cửa, nhắc Tịch Dư Phong tối nay đừng ngủ lại đây.
"Lúc nãy lão gia vừa nổi giận lôi đình." dì thấp giọng nói: "Những lúc này con nên tránh mặt đi, đừng tự rước phiền phức vào người."
Tịch Dư Phong không nghe theo, vẫn đi vào trong nhà.
Người đầu tiên phát hiện ra anh là Tịch Vọng Trần, mà nó đã phát hiện thì đồng nghĩa với việc cả nhà đều biết.
Tịch Thành Lễ vẫn chưa ngủ, khoác nhanh áo ngủ đi xuống lầu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chưa kịp ngồi xuống đã không nhịn được liền hỏi: "Nghe Vọng Trần nói, con bao nuôi ai đó?"
Tịch Dư Phong không phủ nhận.
"Bây giờ giỏi nhỉ?" Tịch Thành Lễ hừ một tiếng: "Nghe nói lại còn là đàn ông?"
Nhận lấy ly trà từ dì Phương, Tịch Dư Phong hớp một ngụm, thậm chí không định lên tiếng trả lời.
Thái độ thờ ở của anh thành công chọc giận Tịch Thành Lễ, ông đập mạnh chén sứ lên bàn, nghe loảng xoảng.
Tịch Thành Lễ tức giận: "Tự mình chơi bời thì thôi đi, còn dẫn tới các buổi gặp mặt, muốn Tịch gia mất mặt vì con sao?"
"Ba cũng nói chỉ là chơi đó thôi." Tịch Dư Phong liếc nhìn hai mẹ con đứng trên lầu dáo dác nghe trộm, ánh mắt lạnh lùng lạ thường: "Sao, ba có thể chơi, nó có thể chơi, con thì không chơi được?"
'Nó' ở đây tất nhiên là nói Tịch Vọng Trần.
Một câu này đã thành công chặn họng Tịch Thành Lễ, ngoại trừ phẫn nộ, còn có sự ngạc nhiên vì bị thách thức quyền lực.
"Mày... mày..." Tịch Thành Lễ chỉ thẳng mặt Tịch Dư Phong cả nửa ngày: "Bọn họ nói mày thay đổi rồi, tao còn không tin, còn nghĩ mày vẫn là đứa hiểu chuyện, không ngờ mày..."
Tịch Dư Phong đặt ly trà trong tay xuống bàn, vẫn bình tĩnh: "Con người, ai cũng sẽ thay đổi."
"Nhưng vậy cũng không nên... mày như vậy làm có xứng với Mạnh Lam không? Ở ngoài ai cũng biết người ta là vợ sắp cưới của mày?"
Trà không thể tiếp tục uống, Tịch Dư Phong đứng dậy nói: "Nói về không xứng, lúc đó ngài ở ngoài đường trêu hoa ghẹo nguyệt, có từng nghĩ tới ở nhà còn có một người vợ không?"
Quay trở về phòng mình, Tịch Dư Phong lôi vali từ trong tủ ra, nhanh chóng dọn dẹp vài bộ quần áo còn sót lại ở căn nhà này.
Dì Phương cũng đi theo vào phòng, tận tình khuyên nhủ: "Lão gia nói chuyện đúng là có hơi khó nghe, nhưng cũng là muốn tốt cho cháu. Cháu không nghe thì cũng được, nhưng cứ dĩ hòa vi quý, cho dù là biểu hiện thôi cũng được, tội gì cứ to tiếng với ba mình làm gì..."
Tịch Dư Phong vẫn dọn dẹp quần áo, thái độ không phải là tức giận chống đối, mà là đã có sắp xếp từ trước.
Anh cũng rất kiên nhẫn nghe dì Phương càm ràm, đợi dì nói xong, anh mới tiếp lời: "Không sao đâu dì, chuyện sớm muộn thôi."
Dì Phương hơi khó hiểu, không rõ anh muốn nói gì: "Sớm muộn cái gì vậy?"
Tịch Dư Phong cũng không muốn giải thích nhiều với dì, tránh để dì lo lắng nên nói tránh đi: "Sau này cháu sẽ thường xuyên ở căn hộ của mẹ cháu để lại, gần công ty, đi lại cũng thuận tiện."
Lại nói về chuyện ở đâu ăn gì, dì Phương lập tức bị dắt sang chủ đề khác: "Vậy bình thường cháu ăn uống như thế nào, không được ăn ngoài suốt đâu, không tốt cho sức khỏe. Hay là mỗi tuần dì qua chỗ con hai lần, nấu cho con một vài món để tủ lạnh, con đi làm về hâm nóng là ăn được..."
Tịch Dư Phong trả lời từng câu một, nhanh chóng đưa dì Phương ra khỏi phòng, điện thoại trên bàn rung nhẹ, Mạnh Triều gửi tin nhắn tới.
Đơn giản chỉ muốn hóng hớt: "Nghe nói hôm nay mày đi ăn cơm với tình nhân bé nhỏ?"
Tịch Dư Phong trả lời: "Tình cờ gặp mặt."
Mạnh Triều nhanh chóng gọi điện thoại tới: "Còn nói tình cờ, mày mưu mô như thế nào chẳng lẽ tao không biết?"
Tịch Dư Phong để điện thoại trên bàn, bật loa ngoài: "Mày muốn tin hay không thì tùy."
Anh còn một vài đồ vật cá nhân muốn mang theo, vừa dọn dẹp vừa nghe Mạnh Triều nói nhảm, thỉnh thoảng trả lời một tiếng.
"Lần này thì hay rồi, cả cái giới này đều biết Tịch tổng 'xuống biển' rồi."
"Xuống biển?"
"Đại khái là nếm thử hương vị trần gian. Lúc trước mày không có một chút nhu cầu gì, suốt ngày chỉ biết có công việc, khó khăn lắm mới tìm được một nữ diễn viên thì cũng được mấy có ngày đã chia tay. Bọn tao còn tưởng mày bị yếu sinh lý."
"..."
"Nhưng chiêu này dùng được. Chỉ có một buổi tối thôi mà hình ảnh một công tử phá gia chi tử liền được thiết lập. Biết trước như vậy thì lúc đầu không cần phải suốt ngày đi uống rượu, chỉ cần tìm đại một người dắt đi theo dạo một vòng là xong."
Nghe Tịch Dư Phong nói sắp dọn ra ngoài ở, Mạnh Triều cũng không tán thành lắm: "Có đáng để làm vậy không, mày đi rồi hai mẹ con nhà kia còn đắc ý hơn?"
Vừa cầm lên một cái khung hình gỗ trên bàn, ánh mắt anh dừng lại mấy giây ở tấm hình của một người phụ nữ xinh đẹp. Tịch Dư Phong đặt khung hình ở trên cùng, sau đó kéo khóa vali hành lý lại.
"Cứ để bọn họ đắc ý." Một chút ấm áp trong mắt nhanh chóng biến mất, Tịch Dư Phong lạnh lùng nói: "Bay càng cao, té càng đau."
Mạnh Triều luôn ủng hộ Tịch Dư Phong chỉnh đốn lại hai mẹ con chim tu hú muốn chiếm tổ chim nhà người khác này. Thậm chí còn nói anh hành động hơi muộn, để cho mẹ con nhà đó sống vui vẻ tận mấy năm trời.
Về lý do tại sao bây giờ mới hành động, Tịch Dư Phong chưa bao giờ nói với bất kì ai. Anh chỉ nói với Mạnh Triều, anh muốn dùng cách thô bạo nhất, đơn giản nhất để hai mẹ con nhà đó cút ra khỏi Tịch gia, vì bọn họ không xứng để anh phải mất thời gian động não tính kế.
Tính đến bây giờ mọi chuyện vẫn đang thuận lợi phát triển, tất cả đều nằm trong tính toán của anh.
Ngoại trừ sự xuất hiện của người kia.
Trước khi tắt điện thoại, Mạnh Triều lại lấy đề tài này trêu ghẹo anh: "Nghe nói người đó là diễn viên ha, nên tao có đi điều tra qua. Mày đoán coi sao, Tịch tổng của chúng ta muốn đầu tư, mà thông tin trên mạng còn không có, vậy sao được, tao cho người lên mạng lập topic cho 'người đó' của mày hết rồi."
Tịch Dư Phong kéo hành lý định đi ra ngoài: "Vậy chắc tao phải cảm ơn mày nhỉ?"
"Người một nhà, không cần khách sáo." Mạnh Triều được đà lấn tới: "Nhưng mà người đó sao không đòi mày cho vai chính luôn? Chuyện này đồn ra ngoài, coi chừng người ta chê cười Tịch tổng keo kiệt."
Bác Lưu tiến về phía trước nhận lấy hành lý của anh, nhét vào cốp xe sau. Tịch Dư Phong lên xe đóng cửa, bỏ lại sự ầm ĩ ở bên ngoài.
Anh thuận miệng trả lời: "Cậu ấy thích diễn vai nam thứ tuyến hai."
Mạnh Triều chậc lưỡi cảm thấy kỳ lạ, còn nói cậu diễn viên nhỏ này cũng khá thú vị. Vừa ngắt điện thoại thì lập tức gửi qua cho Tịch Dư Phong một đoạn video, nói anh xem đi, có bất ngờ cho anh.
Tịch Dư Phong nghĩ Mạnh Triều chắc chỉ nghịch phá gì đó, lại thêm việc anh không thích xem điện thoại trên xe nên không lập tức xem liền đoạn video đó.
Chờ về đến nhà, đem những đồ đạc vừa mang về sắp xếp lại gọn gàng, đứng ở ban công hiu hiu gió châm một điếu thuốc, tay còn lại không có việc gì làm Tịch Dư Phong mới mò tới điện thoại, tùy tiện bấm vào xem đoạn video lúc nãy.
Là khung cảnh trong lớp học, có tường trắng, có bảng đen, có bàn và có ghế.
Trong khung hình ngay ngắn, có một thiếu niên dáng người cao ráo thon thả đi tới, máy quay cũng vì vậy mà tìm được tiêu điểm.
Buổi chiều tà, ánh mặt trời uể oải rơi trên khoảng trống trước bục giảng. Trên đầu và vai của người thanh niên kia cũng có một vài đốm sáng rực rỡ.
Cậu cúi người chào trước ống kính một cái, sau đó đứng thẳng lưng, đôi mắt to tròn sáng rỡ, giống như muốn xuyên qua ống kính để cho cả thế giới nhìn thấy được sự tự tin và tham vọng của bản thân mình.
"Kính thưa các vị giáo sư, em tên là Giang Nhược. Năm nay em mười bảy tuổi, báo danh vào khoa múa hiện đại của học viện múa."
Một tuần sau đó, ở trường quay cách trung tâm mấy chục cây số, Giang Nhược- hai mươi hai tuổi- trong một đêm đầu xuân rét mướt, đột nhiên rùng mình dữ dội.
Ngày mai "Oanh Phi" bắt đầu quay. Giang Nhược bắt chuyến xe cuối cùng để tới trường phim, từ trạm xe để vào khu vực quay còn phải đi bộ thêm một đoạn. Vào thời gian này xe trung chuyển cũng đã dừng hoạt động, cậu đành phải đi bộ đến khách sạn mà đoàn phim thuê trọn.
Cậu đi thẳng từ bệnh viện tới đây. An Hà vừa làm phẫu thuật xong, sức khỏe còn rất yếu. Giang Nhược đã cố gắng chăm sóc cậu em đến khi cậu có thể có thể tự xuống giường đi lại được, nhưng vẫn không yên tâm, phải tìm thêm một hộ lý chăm sóc thì mới yên tâm vào đoàn.
Giang Nhược cũng không kịp chuẩn bị đồ đạc gì, chỉ mang theo những thứ lúc ở trong bệnh viện thường dùng. Trên đường đi thấy còn thiếu khăn tắm, vừa vào trường quay cậu liền tìm cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua.
Nói gì thì nói, cậu cũng lăn lộn ở đây hai năm nay, đối với đường xá ở đây Giang Nhược quen thuộc không thua kém gì mấy bác bảo vệ khu này.
Vừa vào cửa liền chào hỏi chị Vương chủ tiệm, hỏi thăm con chị đã đi học chưa. Người phụ nữ trung niên đứng ở quầy thu ngân nói: "Đi học lâu rồi, vừa khóc vừa hét không muốn đi, đi học mà làm như đi chết không bằng."
Giang Nhược cười ha ha, lấy trên kệ một cái khăn giá rẻ nhất, thuận tiện lấy một túi nước giặt đang giảm giá, đi đến quầy tính tiền.
Ban đêm trong tiệm ít người, chị Vương vừa quét mã vừa nói chuyện phiếm với khách: "Lần này quay phim gì đó?"
"Oanh Phi, ngày mai bắt đầu quay rồi."
"Ngon, nhà chế tác lớn thì phải, hôm nay còn phát lì xì ở trước cửa."
"Thật không, nhộn nhịp vậy."
"Cậu diễn vai gì, có tên nhân vật không?"
"Nam phụ tuyến hai, chị đoán xem có tên không?"
"Hây, hai năm trước lúc cậu mới tới chỗ này, cũng nói là diễn vai chính. Tiểu Bảo nhà tôi còn theo cậu xin chữ ký của cậu, kết quả thì sao?"
"Kết quả thì sao?"
"Bây giờ nó đi học cấp một rồi, cậu còn chưa nổi tiếng."
Giang Nhược lại cười: "Đừng có làm mất cái chữ ký đó nha, nói không chừng lần này sẽ nổi tiếng đó."
Chị Vương coi như cậu nói xàm, cũng không nghĩ gì nhiều. Tính tiền xong bỏ đồ vào túi, tiện tay nhét thêm một hộp băng dán cá nhân. Giang Nhược vừa 'ây' một tiếng đã bị chị Vương cắt ngang nói: "Tặng cậu đó, cứ mang theo đi. Bình thường đóng phim đụng chỗ này chỗ kia, lần sau mặt mày đầy máu chạy đến chỗ tôi, tôi không có băng bó cho cậu nữa đâu."
Giả vờ không biết chị Vương đang nói về lần bị thương nào, Giang Nhược cười nói: "Dạ biết rồi, lần sau em nằm tại chỗ luôn. Ai làm em bị thương thì em phải bắt họ bồi thường cho em một khoản."
Chị Vương liếc mắt nói: "Có tiến bộ."
Vừa xách đồ ra cửa, lại nghe chị Vương nói: "Cậu còn trẻ, còn nhiều thời gian và cơ hội. Nếu không làm nổi ở ngành này nữa, thì đi thử làm cái khác vẫn được."
Bước chân đột nhiên dừng lại, Giang Nhược hướng người ra phía ngoài, ánh mắt nhìn về vài ánh đèn lẻ loi phía xa xa.
"Dạ không đâu." Giang Nhược như đang nghe thấy giọng nói của bản thân mình: "Đã được trải nghiệm qua nhiều cuộc sống, cho dù chỉ là một lần, em cũng không muốn quay lại."
Giống như khi nhập vai, một khi đã đắm chìm, thì rất khó để dứt ra.
Huống chi đã từng huy hoàng như thế, làm sao có thể cam tâm quay về cuộc sống bình thường.
Đi ra phía ngoài, Giang Nhược ngước lên nhìn trời, lại giống như hồi thiếu niên đã từng làm qua vô số lần, duỗi thẳng ngón cái và ngón trỏ, kết hợp thành một khung hình chữ nhật, đem những vì sao sáng nhất trên bầu trời kia lồng vào khung.
Giống như mỗi lần làm như vậy, ánh sáng đó sẽ thuộc về cậu.
Làm xong không khỏi tự cười nhạo bản thân quá trẻ con. Giang Nhược buông tay, thở một hơi dài, tiếp tục bước về phía trước.
Cho dù là cả đời này không thực hiện được, cậu cũng muốn đứng ở nơi gần với ước mơ nhất.
Cuối tháng ba, đợt lạnh cuối cùng yên lặng rời khỏi Phong Thành, khắp nơi cây cỏ thấp thoáng màu xanh của mùa xuân. Bộ phim "Oanh Phi" chính thức khai máy.
Giang Nhược diễn vai Tạ Phương Viên, thường hay xuất hiện ở phòng tập nhảy, cho nên bị xếp vào tổ B. Trừ những cảnh quay quan trọng, những cảnh còn lại đều là phó đạo diễn giám sát, vì thế nên lịch trình quay phim cũng không quá căng thẳng. Mỗi ngày chỉ quay khoảng từ 10 đến 12 tiếng, lâu lâu mới có cảnh quay đêm, cũng chưa đến mức phải ngâm câu kỷ tử với cà phê để chống đỡ.
Không khí làm việc nhẹ nhàng thì con người cũng dễ nói chuyện hơn, đến nữ diễn viên Đường Gia Niệm chỉ có khoảng một phần ba thời gian quay phim cùng họ cũng thích tổ B hơn. Lần nào đến cũng mời mọi người uống trà sữa, thời gian rảnh lại kéo mọi người ngồi đánh bài. Đó được gọi là tận hưởng cuộc sống bên ngoài công việc.
Cô đặc biệt rất thích chơi với Giang Nhược. Khả năng đánh bài của cậu không tệ, nhưng chỉ đứng đằng sau Đường Gia Niệm, đến thời điểm quan trọng nhắc nhở cô cách đi bài. Đường Gia Niệm nói từ lúc đi đóng phim đến bây giờ cô đánh bài với rất nhiều đoàn đội nhưng chưa ở đâu mà thắng đến vui sướng như vậy.
Cô cũng có thể thảo luận với Giang Nhược về vũ đạo. Lý do lớn nhất khiến cô được chọn vào vai nữ chính Trình Oánh chính là vì cô có học qua về vũ đạo, chuyên ngành nhảy Latinh. Nhưng trong phim nữ chính múa ballet, trình độ kỹ thuật của cô và nhân vật có phần không ngang nhau. Dù sao Giang Nhược cũng xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, kiến thức cơ bản vững chắc, đã giúp cô chỉ ra nhiều điểm thiếu sót và đưa ra những ý kiến giúp cô làm tốt hơn.
Lâu lâu hai người còn đi ăn cùng nhau. Đường Gia Niệm cách đây hai năm được mọi người biết tới dưới hình ảnh của một lưu lượng tiểu hoa đán thông qua một bộ phim điện ảnh. Có thể nhìn thấy gia cảnh của cô cũng không tệ, tất nhiên sẽ không ăn cơm của đoàn làm phim, mỗi bữa ăn đều có trợ lý mua ở ngoài đưa tới.
Giang Nhược nhìn thấy cũng không ngưỡng mộ, cầm hộp cơm của mình ăn ngon lành, khiến Đường Gia Niệm nhìn cậu ăn cũng muốn ăn thử.
Cô cũng ăn thử thiệt, nhưng ăn được một miếng liền nhăn mày: "Cơm này ngon chỗ nào?"
"Đấy là tại vì cô chưa bị bỏ đói bao giờ." Giang Nhược nói: "Lúc không có gì ăn, đến cái lót giày được xào qua ăn cũng thấy ngon."
Đường Gia Niệm tưởng tượng món lót giầy hầm nhừ, theo phản xạ có điều kiện liền đưa tay lên bịt mũi: "Y, thúi quá."
Nói qua nói lại, cả đoàn làm phim trên dưới ai cũng biết chuyện Đường Gia Niệm và Giang Nhược thân thiết.
Lúc đầu mọi người không cảm thấy có gì đặc biệt, còn thường xuyên trêu ghẹo: "Làm sao bây giờ, nữ chính của chúng ta muốn chạy theo nam phụ rồi, nhanh chóng nói biên kịch đi sửa kịch bản đi."
Về sau không biết ai ở tổ kế bên truyền đến thông tin, Giang Nhược có người chống lưng, là người dựa vào việc lên giường với người khác để đạt được lợi ích cá nhân.
Loại sự tình này trong giới cũng đã nhìn nhiều thành quen, trong lòng mọi người biết rõ là được. Vốn dĩ chuyện cũng không có gì, chỉ có việc Giang Nhược và Đường Gia Niệm thân thiết làm cho có người hẹp hòi nhìn không vừa mắt, lại thêm chuyện "rõ ràng là gay, lại kéo thêm nữ diễn viên tạo couple cọ nhiệt".
Huống hồ nói cái gì mà đại kim chủ không thuộc giới này, chẳng nhẽ đúng là đại công tử nhà họ Tịch? Lúc trước khi bấm máy đoàn làm phim mở tiệc hai người ngồi chung một bàn, từ đầu đến cuối không hề nói chuyện với nhau, nghe nói lúc tàn tiệc ai về nhà nấy, đâu có giống kim chủ và tình nhân nhỏ, rõ ràng là hai người xa lạ mà.
Đại công tử nhà họ Tịch là người như thế nào chứ, lạnh lùng như băng, tiêu chuẩn cao, sao lại có thể để ý những người thấp bé như thế này?
Hơn nữa không phải anh ta thích phụ nữ sao? Chính là Chu Hân Dao của đoàn phim kế bên đó, hết lòng hết sức, không tiếc công tiếc của nâng cô ta thành một đại minh tinh còn gì.
Ồ, hóa ra Giang Nhược không chỉ là loại bò lên giường người khác mà còn là phường lừa đảo ham hư vinh, dám bấu víu quan hệ với Tịch gia, đã không có não còn không muốn sống.
Những lời đồn đãi này, Tịch Dư Phong ở trung tâm Phong Thành xa xôi cũng bị bắt nghe đầy lỗ tai.
Tất nhiên là từ Mạnh Triều, ngoại trừ tên đó ra, cũng không ai rảnh mà đi lo những chuyện bao đồng này.
Còn không nói thẳng, đi một vòng mới nói: "Tịch tổng đúng là chỉ lo giết người xong rồi mặc kệ không quan tâm nhỉ?"
Tịch Dư Phong đang ngồi trên xe về nhà, hỏi thẳng: "Tao giết ai rồi?"
"Là cậu diễn viên nhỏ nhà mày đó." Mạnh Triều nói qua điện thoại: "Mày lợi dụng người ta xong phủi đít bỏ đi, đẩy người ta ra đầu sóng. Lỗ Tấn có câu: "Nâng lên giết", chắc cũng là ý này đó."
Tịch Dư Phong nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, mày duỗi thẳng lưỡi ra đi rồi nói chuyện với tao."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...