Tuyến lệ của Giang Nhược đã kìm nén quá lâu, khó khăn lắm mới có dịp giải tỏa nên nhất thời không thể ngừng được.
Dì Phương đến đúng lúc trông thấy Giang Nhược hai mắt đỏ hoe mà cười thì gượng, lập tức quay sang Tịch Dữ Phong: "Sao lại trêu tiểu Giang giận nữa rồi?"
Khá là có ý trách cứ.
Giang Nhược vội xua tay giải thích: "Tại phim cảm động quá, con xem mà khóc luôn ạ."
Dì Phương nửa tin nửa ngờ nhìn màn hình tivi: "Phim nước ngoài à?"
"Vâng, vâng ạ, con xem phụ đề..."
Tịch Dữ Phong bật cười, Giang Nhược trừng anh ra chiều "coi chừng em diệt khẩu anh bây giờ".
Cũng may dì Phương không gặng hỏi, vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Trong lúc chờ cơm, Tịch Dữ Phong dẫn Giang Nhược đi dạo ngoài sân.
Mưa ngừng rơi, không khí ẩm ướt quyện mùi bùn đất ngai ngái và hương thơm cây cỏ, khắp chốn tràn ngập hơi thở thiên nhiên.
Trong sân bày một bộ bàn ghế đá, hai người lau sạch sẽ rồi ngồi xuống. Tịch Dữ Phong châm điếu thuốc hút từ tốn, nhận ra có ánh mắt dừng trên người mình thì nghiêng đầu nhìn Giang Nhược như đang hỏi: Sao em?
"Không sao hết." Giang Nhược nói: "Em chỉ đang nghĩ, hồi mười sáu mười bảy tuổi anh có ngồi đây ngẩn người hay là đọc sách không?"
Tịch Dữ Phong đáp: "Có. Nhưng mà ít."
Thuở thơ bé anh thường ngồi đây đợi Kiều Gia Nguyệt về nhưng chẳng khi nào đợi được, thành thử anh đã quen sống một mình, hầu hết thời gian đều rúc trong phòng, không cần thiết sẽ không bước ra ngoài.
Giang Nhược đảo mắt: "Thế... Anh không ngồi đây đọc thư tình bạn khác viết cho đâu nhỉ?"
Tịch Dữ Phong nhướng mày hỏi cậu: "Sao em biết?"
"Làm ơn đi, anh không soi gương bao giờ à?" Anh làm màu với Giang Nhược đây mà: "Mặt anh mười mấy năm trước phải đẹp điên đảo ấy chứ."
Tịch Dữ Phong thú thật với cậu rằng khi ấy anh không để ý mấy chuyện này, đúng là có nhận được thư từ giống thư tình nhưng chưa từng giở ra xem.
Giang Nhược nghe vậy lắc đầu: "Chưa biết chừng hồi đấy anh bỏ lỡ một mối tình gà bông rồi đó."
Tịch Dữ Phong im lặng ngậm thuốc lá, nhìn cậu đầy vẻ sâu xa.
Cái nhìn của anh làm Giang Nhược nổi khùng: "Nói nhé em không ghen."
"Anh có bảo em ghen đâu."
"Thế mắc gì anh nhìn em?"
"Đang nghĩ có khi nào em cũng viết thư tình cho anh không."
"Thôi đi ông tướng, lúc anh mười sáu em mới mười tuổi thôi!"
"Mười tuổi chắc biết viết chữ rồi."
"... Đấy là trọng điểm à?"
Giang Nhược rất hứng thú với bạn bé Tịch Dữ Phong, vừa hay dì Phương thích kể nên bàn ăn biến thành cuộc trò chuyện của hai dì con.
Dì Phương bảo Tịch Dữ Phong cũng từng rất nghịch ngợm, bốn tuổi trèo cây suýt ngã gãy chân, còn nhân lúc người lớn không để ý leo lên mái nhà làm bảo mẫu quản gia cuống quýt cả buổi, hết bắc thang lại buộc dây thừng mới cho anh xuống được.
Bà còn kể anh thông minh từ nhỏ, ngủ gật trong lớp cũng đứng nhất khối, học gì cũng rất nhanh, con ông Cục trưởng ở sườn núi học đàn violin ba năm vẫn như kéo cưa mà vào tay Tịch Dữ Phong nửa năm đã có thể kéo được bản nhạc êm tai rồi.
Giang Nhược nghe đến đây thì mắt sáng rực nhìn Tịch Dữ Phong: "Anh biết chơi violin nữa hả?"
Chuyện của Tịch Dữ Phong bị lôi ra kể hết nhẵn nên anh đã sớm không ngồi yên nổi, kiếm cớ ăn no rồi đứng dậy chạy biến.
Cơm nước xong xuôi, Giang Nhược ở lại dọn bát đũa với dì Phương, tiếp tục chủ đề ban nãy.
Dì Phương nói: "Thực ra tiểu Phong không thích căn nhà này, giành nó về cũng chỉ vì đây là nhà bà chủ để lại, coi như có cái mà nhớ nhung."
Giang Nhược gật đầu: "Dạ, con hiểu."
"Cho nên là dì phải ở đây trông nhà hộ thằng bé."
"Không phải dì đã dọn về trung tâm thành phố rồi ạ?"
"Dì chỉ dọn tạm sang đấy chăm sóc hai đứa thôi. Dì già rồi, làm phiền cuộc sống của thanh niên tụi con làm gì."
"Sao lại là làm phiền ạ? Anh ấy cần dì mà."
Dì Phương đặt cái bát đã rửa sạch xuống, cười tít mắt nhìn Giang Nhược: "Người nó cần là con."
Giang Nhược sững sờ.
"Còn nhớ ngày xưa dì bảo nó rất giống mẹ không?" Dì Phương nói: "Bà chủ cũng y chang vậy, trông thì lạnh như tiền, chẳng để ý điều gì nhưng thực tế là người giàu tình cảm và mềm lòng lắm."
"Đợt trước giữa hai đứa xảy ra chuyện gì dì không rõ, dì chỉ thấy đợt ấy tiểu Phong thật sự như người mất hồn. Bây giờ con đã quay về thì ắt hẳn cũng hiểu và bỏ qua cho nó rồi, nếu đã như vậy hai đứa phải sống hạnh phúc."
"Qua một ngày là ít đi một ngày, dì là người từng trải, nghe dì đừng có lúc nào cũng cảm thấy tương lai còn dài, quý trọng hiện tại không sai đâu con."
Vì còn lịch trình nên tối hôm đó Giang Nhược về chỗ ở của mình.
Sáng hôm sau trên đường đến studio, Trịnh Y Đình gửi cho Giang Nhược mấy bức ảnh ở bệnh viện, nhân vật chính là cậu và Tịch Dữ Phong.
Giang Nhược giật mình gọi ngay cho chị, chột dạ nói: "Chị Trịnh..."
Trịnh Y Đình đi thẳng vào vấn đề: "Cái gì nên xoá đã xoá rồi, nhưng vì trở tay không kịp nên hơi chậm, vẫn có khá nhiều dân mạng hóng được."
Giang Nhược nhanh chóng xin lỗi: "Em sai rồi ạ."
Trịnh Y Đình tiếp lời: "Có điều ảnh ọt thế này không được xem là bằng chứng rõ ràng, hai người che chung ô có thể giải thích rằng tình cờ gặp ở bệnh viện mới hỏi han mấy câu. Lát kêu tiểu Thẩm đăng Weibo hộ cậu, viết là gần đây đang uống thuốc bổ."
Giang Nhược lại đứng lên: "Chị ơi chị nói chuyện có thể đừng ngắt ở chỗ quan trọng được không."
"Không hù cậu thì lần sau cậu vẫn dám tiền trảm hậu tấu."
"Cũng đâu thể nói là tiền trảm hậu tấu ạ, không phải vừa mới..."
Trịnh Y Đình im lặng giây lát, đoạn hỏi: "Lần này nghiêm túc phỏng?"
Giang Nhược đáp "vâng".
Trịnh Y Đình bật cười: "Tốt quá còn gì, sau này nếu đống vốn Tổng giám đốc Tịch đầu tư qua tay bọn chị mà lỗ thì cũng không sợ nữa."
"Vậy vẫn phải kính nhờ chị để ý hộ anh ấy ạ." Giang Nhược cũng phì cười: "Giả dụ lỗ thật, anh ấy không xót chứ em xót chết đi được."
Tuy là một phen hú hồn nhưng Trịnh Y Đình vẫn dặn dò Giang Nhược từ nay về sau ở chốn công cộng phải dè chừng cử chỉ, dẫu sao trước đây đã có tin đồn cậu được bao nuôi, rót vốn vào phim để lấy vai, suy cho cùng chuyện này cũng ảnh hưởng không tốt.
Giang Nhược tiếp thu.
Cúp điện thoại, ngoảnh đi ngoảnh lại cậu đã lựa một bức chụp bóng lưng của hai người cài làm ảnh bìa trang cá nhân Wechat.
Người đầu tiên phát hiện vẫn là Chu Hân Dao.
Cô gửi một đống dấu chấm than, hỏi: Hai bay làm lành rồi à?
Giang Nhược trả lời: Vâng, may nhờ tiệc độc thân của chị Chu đóng cửa không kín đấy
Chu Hân Dao giả ngu: Cưng nói gì chị chẳng hiểu
Giang Nhược bèn tung con át chủ bài: Tí thì quên bảo Tịch Dữ Phong là chị muốn giới thiệu người mẫu nam cơ bụng tám múi cho em
Chu Hân Dao mài dao xoèn xoẹt: Chị lao tâm khổ tứ vì hạnh phúc của hai cưng mà cưng lại định hại chị!
Thực tình Giang Nhược biết lý do Chu Hân Dao làm vậy. Cô từng chịu ơn Tịch Dữ Phong, giúp được thì sẽ giúp một tay xem như báo đáp.
Sau đó gọi điện cô cảm thán: "Ngày trước thấy em kiên quyết thế, không buồn cả gặp mặt người ta làm chị tưởng hai bọn em hết hy vọng rồi."
Giang Nhược thú thật: "Thật ra em không kiên quyết tẹo nào đâu."
Chu Hân Dao ngạc nhiên: "Xét về tính cách lẫn xuất thân, chưa hẳn hai bay đã có nhiều điểm hợp nhau, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác không phải người kia thì không được."
Vậy nên cô làm bà mai cũng không hoàn toàn vì báo ơn mà còn xuất phát từ lòng thương xót không muốn nhìn thấy hai người yêu nhau phải chia đôi ngả.
Cuối cùng như truyền thống trong chương trình tạp kỹ, Chu Hân Dao khen Giang Nhược cực kỳ lố: "Em Giang của chị là Bồ Tát hạ phàm, phổ độ tên đàn ông xấu không hiểu tình yêu."
Giang Nhược bị cô chọc cười: "Anh ấy tốt mà. Thay vì nói là cho anh ấy một cơ hội thì đúng hơn là em cho bản thân em cơ hội."
Một cơ hội để ngọn gió dừng chân vì em.
Tết Âm lịch năm nay rơi vào đầu tháng hai, trước Tết Giang Nhược hẹn Vệ Sở Lâm ăn bữa cơm.
Chủ yếu là để cảm ơn chị đã giới thiệu công việc ở đoàn kịch, Giang Nhược thu hoạch được rất nhiều qua những buổi biểu diễn ấy, ngày ngày cọ xát rèn luyện cùng các diễn viên múa khiến cậu tự cảm thấy kỹ năng múa có tiến bộ tương đối lớn.
Lúc hẹn người ta Giang Nhược đã liệu trước có khả năng Trần Mộc Tân sẽ theo cùng, quả nhiên hôm đi ăn cả hai chị em đều đến. Vào bữa, Trần Mộc Tân lén nhắn tin cho Giang Nhược nói rằng hắn theo đuôi vì sợ Vệ Sở Lâm nhanh mồm nhanh miệng làm bầu không khí trở nên gượng gạo.
Rõ là hắn đã nghĩ nhiều. Bây giờ Vệ Sở Lâm và Chu Hân Dao là bạn bè thân thiết, chắc hẳn Chu Hân Dao đã phổ cập kiến thức cho chị nên chị không có phản ứng gì thái quá với chuyện Giang Nhược quay về bên đại gia cũ.
Chẳng qua chị quen độc mồm độc miệng, dù sao vẫn phải đâm chọc đôi ba câu.
Vệ Sở Lâm rặt một vẻ nước đổ lá khoai: "Cậu nhìn cậu đi, vừa tài vừa đẹp, hồi mới vào giới giải trí thiếu tài nguyên thì còn hiểu được, giờ người ta mời cậu đóng phim tằng tằng, cần gì ai giúp đỡ?"
Giang Nhược nói: "Chị ơi chị lại nói thế, không phải em có thể diễn kịch sân khấu là nhờ chị giới thiệu sao?"
Sau đó cậu lại nói với Vệ Sở Lâm rằng hiện giờ mình và Tịch Dữ Phong không phải quan hệ bao nuôi mà là qua lại bình thường.
Vệ Sở Lâm vẫn không lọt tai: "Qua lại bình thường nên mặc kệ cậu vậy à? Hoa lộ diễn viên cậu diễn tốt như thế, cuối cùng lại bị một tên có cơ cánh cướp mất chức quán quân, sao anh ta không bỏ tiền giúp cậu cho xong luôn đi?"
"Tại em không cho anh ấy can thiệp vào sự nghiệp của em..."
"Đã không cần anh ta thì cũng phải chọn người tốt mà quen chứ? Thằng em chị không đẹp trai hay không đủ tươi xanh mơn mởn, cậu cứ khăng khăng tìm một anh già chẳng biết từng chơi bời bao nhiêu người làm gì?"
Nghĩ bụng phải giữ chút thể diện cho Tịch Dữ Phong, Giang Nhược không kể anh là trai tân, cũng không đề cập đến việc năm nay anh mới tròn ba mươi tuổi. Cậu luôn miệng hùa theo Vệ Sở Lâm: "Đúng vậy, do mắt em kém, phúc khí của thằng em mình tương lai nó sẽ gặp thôi ạ!"
Cơm canh xong xuôi, người bối rối nhất lại là Trần Mộc Tân.
Có lẽ hắn cũng không ngờ bản thân còn chưa qua sinh nhật hai mươi ba đã trở thành hàng ế trong mắt bà chị nhà mình.
Sau đó Trần Mộc Tân gửi tin nhắn cho Giang Nhược: Anh đừng nghe chị em, em vẫn chưa đến nông nỗi không ma nào cần mà.
Giang Nhược gửi lại meme "tui hiểu" và tỏ lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Chuyện tới nước này, Giang Nhược không thể nói những câu sáo rỗng kiểu như "cậu sẽ tìm được người tốt hơn" mà chỉ cảm ơn Trần Mộc Tân đã từng giành tình cảm chân thành cho cậu, đồng thời tôn trọng hắn, để hắn tự mình lựa chọn.
Chung quy nếu trong một cuộc tình, con người ta chưa từng nhận được sự tôn trọng thì chưa hẳn đã hiểu thế nào là bình đẳng thật sự.
Cuối tháng một, Phong Thành lại có tuyết rơi.
Trận tuyết này lớn hơn trận trước, khiến cho nhiều đoạn đường bị phong tỏa và làm hỏng kế hoạch của Giang Nhược.
Vào ngày trời quang nắng ráo đầu tiên sau trận tuyết, Giang Nhược gọi điện cho Tịch Dữ Phong đặng hỏi anh buổi tối có lịch gì không.
Tịch Dữ Phong đá lại vấn đề cho cậu: "Lịch của anh sắp xếp theo lịch của em."
Giang Nhược khoái lắm, ỷ anh không nhìn thấy mình đang cười tít mắt khoe cả hàm răng nên nói dối: "Tối em hẹn đi ăn với người ta, anh không cần đợi em."
Tịch Dữ Phong hỏi hẹn ai, Giang Nhược bịa không đến nơi đến chốn thành ra trong chốc lát không trả lời được, trái lại Tịch Dữ Phong trầm ngâm giây lát rồi hỏi có phải Trần Mộc Tân không.
Bấy giờ Giang Nhược lại càng cười khành khạch: "Chao ôi, anh có ngửi thấy không?"
"Ngửi thấy gì?"
"Mùi giấm nồng nặc ấy."
"..."
Giang Nhược phân bua với Tịch Dữ Phong rằng cậu đã nói rõ ràng với Trần Mộc Tân, hiện giờ hai bọn cậu là bạn.
Tịch Dữ Phong lại bắt đầu nghiền ngẫm chữ "bạn", Giang Nhược cuống quýt kêu anh dừng ngay: "Thôi đi đủ rồi nhá, em bảo tối nay em không rảnh, anh không cần về sớm đâu nhớ chưa."
Tịch Dữ Phong không đần, nghe Giang Nhược úp úp mở mở trong điện thoại là biết thể nào cũng có trò mờ ám.
Hơn nữa anh còn bật thông báo mở cửa trên điện thoại.
Hôm nay có hội nghị thường kỳ tối, đến bảy rưỡi là xong. Tịch Dữ Phong không tham gia tiệc tối của cấp lãnh đạo, đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe rồi về trung tâm thành phố.
Đứng trước cửa nhà, anh cố ý nấn ná một lúc mới mở khóa vân tay, mục đích là cho người trong nhà thời gian cũng như cho mình một khoảng hòa hoãn.
Mặc dù vậy nhưng giây phút mở cửa, anh vẫn ngỡ ngàng trước cảnh tượng mình nhìn thấy.
Thật ra về tổng thể không thay đổi, chỉ là có nhiều đồ đạc hơn trước đây.
Chiếc cúp "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" đặt trên kệ tivi vốn trống không, sô pha không chỉ có áo khoác tiện tay vứt xuống mà còn xuất hiện một cái gối mèo vằn, bàn ăn thì bày máy pha cà phê còn rất mới.
Ban công thay đổi rõ rệt nhất, hơn chục chậu cây sum suê tốt lá xếp thành hàng cao thấp không đồng đều; phòng tập múa cũng sáng đèn, đứng trước cửa có thể nhìn thấy chậu trầu bà lá xẻ đột biến đốm trắng đã được dịch sang gần cửa sổ hơn.
Rõ ràng đều là đồ đạc mới thêm vào, phong cách cũng khác xa nhau nhưng lại hài hòa đến lạ, như thể vốn dĩ chúng đã nên ở đó.
Anh chưa kịp quan sát kỹ thì một tràng tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Giang Nhược chạy từ phòng ngủ ra, ngạc nhiên trợn mắt tròn xoe: "Sao anh đã về rồi!"
Thấy cậu mặc quần áo ở nhà, chân xỏ dép bông màu xanh lam, ánh mắt Tịch Dữ Phong vô thức dịu dàng hơn.
"Anh bị cho leo cây." Anh cũng nói dối: "Nhà có gì ăn không em?"
Dĩ nhiên là có.
Hôm qua dì Phương sang mang cho ít đồ ăn. Giang Nhược ra tủ lạnh lấy mà che che đậy đậy cứ như chỉ lo anh bên cạnh dòm thấy thứ gì, tư thế hết sức cồng kềnh nhưng lại để Tịch Dữ Phong nghía được hộp quà ở ngăn đông dưới cùng.
Ngày mai là sinh nhật anh, xem ra cậu đã chuẩn bị bánh ga tô chu đáo.
Kế hoạch bị xáo trộn, dù ít dù nhiều Giang Nhược cũng hơi mất vui.
Cơm nước đâu vào đấy, cậu vừa tiếp tục công cuộc sắp xếp đồ đạc vừa cằn nhằn, chốc thì làu bàu "về sớm thế làm gì em đã dọn xong đâu", chốc lại kêu "về sớm thế làm gì hết cả bất ngờ rồi".
Tóm lại đều là trách Tịch Dữ Phong xấu tính, không có việc gì thì về sớm làm chi?
Tịch Dữ Phong tự nhận đuối lý, xắn tay áo sơ mi phụ cậu thu dọn.
Thật ra Giang Nhược không có nhiều đồ, sở dĩ năm ngoái dọn sạch được trong một chuyến là vì phần lớn đồ đạc đều để lại nhà trọ, còn ở đây chỉ có quần áo hay mặc và vật dụng cần dùng hàng ngày.
Bây giờ đã khác, Giang Nhược dọn gần hết nhà trọ, gói ghém tất cả mang sang đây.
Thậm chí có cả những thứ không nên hiện diện.
Tịch Dữ Phong lôi từ trong vali ra một con búp bê dáng dấp kỳ lạ rồi ngó lom lom nó hồi lâu, mãi đến khi Giang Nhược đang sắp tủ quần áo ngoảnh đầu sang nhìn.
"Anh biết con búp bê này ai tặng phải không?" Giang Nhược hỏi.
Tịch Dữ Phong "ừm" hờ hững.
Giang Nhược nghiêm mặt: "Vậy em có thể để nó ở đầu giường không?"
Tịch Dữ Phong im ỉm lẳng con búp bê theo đường parabol làm nó rơi xoạch xuống sàn nhà cuối giường.
Giang Nhược cười khùng: "Còn bảo không ghen?"
Sau đó con búp bê được đặt gọn trong chiếc hộp Giang Nhược chuyên dùng để đựng quà bạn tặng.
Mà chai rượu cậu quấn màng xốp hơi ba lớp trong ba lớp ngoài vô cùng kín kẽ được đặt trên bậu cửa sổ phòng tập, song song với một chai rượu khác.
Lúc lấy giẻ khô lau bề mặt chai, Giang Nhược vu0t ve hàng chữ trên chai rượu mình tặng, bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì.
"Anh đọc chữ trên đây kiểu gì?"
Tịch Dữ Phong đang chống khuỷu tay ngả lưng lên tay vịn, nghe vậy thì ngước mắt nhìn: "Em đọc thế nào anh đọc thế nấy."
Giang Nhược: "... Em đọc theo Baidu, chẳng lẽ anh cũng thế?"
Dường như có thể hình dung ra dáng vẻ Giang Nhược nghiêm túc nhập từng chữ trên điện thoại, thế là Tịch Dữ Phong bật cười.
Tiếng cười ấy lọt vào tai Giang Nhược lại hơi có ý giễu cợt. Cậu đứng dậy, giơ chai rượu trước mặt Tịch Dữ Phong, cất giọng ra lệnh: "Đọc!"
Tịch Dữ Phong bèn đọc.
Tiếng Tây Ban Nha du dương trầm bổng, ngữ điệu lên xuống phập phồng, cộng thêm chất giọng trầm thấp khàn khàn của Tịch Dữ Phong và tốc độ đọc cố tình thả chậm, hai câu thơ nghe êm tai hệt như điệu nhạc.
Ấy là sự dịu dàng khi gió lặng.
Giang Nhược nghe mà như rơi vào cơn chếnh choáng, không uống rượu cũng ngà ngà say. Cậu hỏi Tịch Dữ Phong: "Sao cái gì anh cũng biết thế?"
"Có cái anh không biết đấy."
"Cái gì?"
Tịch Dữ Phong im lặng giây lát, đoạn tỏ bày: "Níu kéo em."
Có lẽ trời sinh như vậy, hoặc giả do hết thảy những chuyện đã trải qua đều không khỏi dính dáng đến màu đen tăm tối, di chứng để lại sau cái đêm đổ vỡ một năm về trước luôn thình lình xuất hiện vào lúc Tịch Dữ Phong cảm thấy hạnh phúc đang cách rất gần.
Giang Nhược nuốt cái ực, tự cảm thấy mình cũng bị kéo vào xoáy nước sâu không thấy đáy.
Nhưng cậu không định vùng vẫy.
Giang Nhược đã từng cho rằng một cuộc tình đẹp phải trải đầy niềm vui, cách xa những cảm xúc đau thương khốn khổ.
Mãi cho đến khi cậu đặt chân vào thế giới của Tịch Dữ Phong, bị anh ảnh hưởng để rồi ngấm đẫm sắc màu cô quạnh nơi anh.
Như chú cá được thả vào đại dương bao la, thoạt đầu chỉ biết sợ hãi biển sâu sóng cả, dần dà lại thích nghi với sự mênh mông sâu thẳm của nó, có thể tận hưởng trời trong nắng đẹp ấm áp dịu dàng, cũng có thể ôm trọn nỗi hung hiểm khi trời nổi bão giông.
Giang Nhược đặt chai rượu xuống, nắm lấy cổ áo sơ mi trắng của Tịch Dữ Phong đặng ngước mặt nhìn vào mắt anh.
Cậu hỏi anh, mạnh dạn thẳng thắn đúng chất "nếu anh đã kéo em vào thì đừng hòng chỉ lo thân mình": "Thế thì sao em lại xuất hiện ở đây?"
Đáp lại cậu là ánh mắt tối sầm của Tịch Dữ Phong và nụ hôn phủ xuống đôi môi.
Ngoài cửa sổ xe cộ tấp nập, hai chai rượu sáng rỡ giữa màn đêm hệt như hai con người đang dựa sát vào nhau.
Tuồng như họ chưa từng rời xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...