... Cậu cũng hiểu rõ mình và Tịch Dữ Phong chẳng bình đẳng gì.
***
Giang Nhược biết sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ nó tới sớm như vậy.
Hiện tại mừng nhất là cậu chẳng nổi tiếng gì cho cam, trừ khi bỏ tiền ra, nếu không sẽ rất khó lên hot search, mở trang web xã hội tìm kiếm tên cậu cũng chỉ trông thấy vài tài khoản marketing chia sẻ video, mục bình luận hầu hết đều hỏi "đây là ai".
Cuộc bàn tán tập trung tại diễn đàn Weibo của Giang Nhược. Các bạn nữ hâm mộ cậu qua bộ Oanh bay đang tìm chứng cứ mang tính xác thực, tiện thể an ủi lẫn nhau rằng công ty quản lý sẽ nhanh chóng phát thông cáo báo chí làm sáng tỏ, còn có bạn nghi ngờ đối thủ ngấm ngầm giở trò, tuy nhiên khi hỏi đối thủ của bọn mình là ai lại chẳng ai trả lời được.
Nhưng lạ ở chỗ các bạn ấy đều cho rằng chắc chắn Giang Nhược đánh người là có nguyên nhân, lý do rất đơn giản: Vợ đẹp nghiêng thùng đổ thúng, sao có thể không dưng đi đánh người ta được?
Mấy ngày trước trong lúc chờ cảnh quay, Giang Nhược trông thấy một video đề xuất liên quan đến mình thì vô tình bấm vào diễn đàn, bấy giờ mới biết mình đã trở thành "vợ" của rất nhiều bạn.
Cậu cảm thấy khó tin, chạy đi hỏi An Hà có biết vụ này chăng, An Hà gặp lạ chẳng sợ: "Đấy là một kiểu khẳng định đối với anh, tài khoản phụ của em cũng là fan chồng của anh đó, bọn em còn có một nhóm đánh số theo thời gian vào nhóm, em là chồng mười ba của anh nè."
Khi đó Giang Nhược cực kỳ cạn lời, nghĩ thầm mấy cô nhóc này bị làm sao ấy.
Về sau nhìn quen cũng chai sạn, thấy trên diễn đàn có người chia sẻ video của tài khoản marketing, bình luận "vợ thật đáo để" vọt lên trở thành bình luận nổi bật, thậm chí Giang Nhược còn không kìm nổi bật cười.
Điều gì nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, công việc quay phim hôm nay kết thúc, Giang Nhược trở về phòng ở nhà khách, nhắn tin bảo Trịnh Y Đình rằng chỗ cậu ok rồi. Chưa đầy hai phút, cậu được thêm vào một nhóm chat, bắt đầu cuộc gọi thoại.
Nhóm chat có tổng cộng ba người, gồm cả Tịch Dữ Phong. Tuy nhiên anh tạm thời chưa nghe máy, Trịnh Y Đình nói anh đang làm việc, bao giờ hết bận sẽ tới nghe kết quả.
Giang Nhược có tự giác của người gây vạ, không dám thở mạnh thành tiếng, trái lại Trịnh Y Đình rất ôn tồn, không trách cứ cũng không lập tức chất vấn cậu vụ video là sao, mà hỏi dạo này quay phim thế nào, ở đoàn của đạo diễn Lưu có quen không.
Giang Nhược báo cáo đúng sự thực: "Tốt lắm ạ, có điều cách quay điện ảnh không quá giống phim truyền hình, đạo diễn Lưu lại cầu toàn, đã giỏi còn muốn giỏi hơn, nhiều cảnh phải quay nhiều phiên bản, hôm nay còn bổ sung thêm một nhân vật phụ, e là thời gian quay phải kéo dài."
Trịnh Y Đình "ừ": "Đạo diễn Lưu giỏi chăm sóc huấn luyện diễn viên, hơn nữa Vực thẳm là tác phẩm người ta ấp ủ dã tâm đoạt giải, chắc chắn sẽ dốc hết sức, cậu theo người ta chăm chỉ đóng phim, dù ít đất diễn cũng học được khối thứ."
Giang Nhược đồng tình.
Vực thẳm là tên bộ phim điện ảnh thuộc dòng phim chính kịch mang hơi hướng giật gân, trong đó Giang Nhược vào vai tay sai bên cạnh nam chính - một thiếu niên mười chín tuổi u sầu kiệm lời.
Hai người lại nói về các diễn viên chính và xu hướng thị trường.
Trịnh Y Đình cho rằng có lẽ nam chính phim này sẽ đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải cuối năm, vậy thì sang năm Vực thẳm công chiếu ắt có thêm tên gọi mỹ miều là "tác phẩm mới của Ảnh đế". Đây cũng là nguyên nhân hồi đó chị thấy được lợi thế của bộ phim, sách hay, diễn viên đóng chính giỏi, dù chỉ là nhân vật tép riu với đất diễn không quá mười phút nhưng hễ biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội bộc lộ tài năng.
"Chị nghe Tổng giám đốc Tịch bảo cậu muốn đóng điện ảnh." Trịnh Y Đình nói: "Thế sau này mình cứ phát triển theo hướng này, phim truyền hình chọn kỹ lựa ít đi, cậu thấy sao?"
Giang Nhược không ngờ Tịch Dữ Phong chu đáo cả trong việc ấy. Đây là chuyện tốt, lý nào lại không được.
"Vâng." Giang Nhược đáp: "Nghe chị Trịnh sắp xếp tất."
Lượn một vòng rộng mới nói vào chủ đề chính.
Trước tiên Trịnh Y Đình hỏi Giang Nhược có đắc tội ai không, nhớ tính cả những năm gần đây. Giang Nhược nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mình Trương Thiệu Nguyên, Trịnh Y Đình đã điều tra và gạt bỏ gã, dù sao lần trước gã bị Tịch Dữ Phong cảnh cáo, còn dám kiếm chuyện thì trừ khi không muốn lăn lộn trong giới này nữa. .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
"Thế chắc là quần chúng vây xem năm đó đăng rồi, có nhiều người cứ thấy cuộc đời người ta suôn sẻ là khó chịu." Trịnh Y Đình nói.
Một vấn đề được tháo gỡ, đến vấn đề tiếp theo.
"Cậu kể tình hình lúc bấy giờ cho chị nghe trước, ngọn nguồn rồi đến kết quả, không cần chi tiết quá, bộ phận quan hệ công chúng đã biên soạn mấy bài thông cáo báo chí, mình căn cứ theo tình hình chọn cái phù hợp nhất để đăng."
Giang Nhược hơi chần chừ: "Ngọn nguồn... hơi phức tạp ạ."
Có lẽ nhận ra cậu khó mở lời, Trịnh Y Đình nói: "Sơ sơ là được, không cần tỉ mỉ quá đâu."
Giang Nhược nghĩ thêm một chốc mới cất giọng: "Thật ra cũng không có gì, vài ân oán cá nhân thôi ạ. Chị Trịnh chị cũng biết trước đây em có tiền án, là của tên bị em đánh tặng cho... Tên đó hút m4 túy, có lần nó nhét bọc cần s4 to dưới gối em, lúc cảnh sát tìm chứng cứ thì lục soát được nên dẫn em về tạm giam mấy ngày."
Thông thường đã thả ra có nghĩa là đã rửa sạch hiềm nghi, hơn nữa tạm giam giữ hành chính sẽ không để lại tiền án.
Không cần Trịnh Y Đình hỏi, Giang Nhược tiếp tục giải thích: "Nửa năm sau tên đó ra ngoài rồi lại tới tìm em. Khi ấy khó khăn lắm em mới nhận được phim, sợ nó tung tin nhảm hại em mất việc, thêm việc căm nó hãm hại mình, em cuống lên mới đánh nó."
"Thế là sau đó cậu lại..."
"Vâng, em lại bị giam, lần này là tạm giam hình sự."
Giang Nhược kể xong không khỏi bật cười, trải nghiệm mà người bình thường cả đời khó có, cậu chưa đầy hai mươi đã trải qua hai lần.
Im lặng kéo dài một lúc, Trịnh Y Đình còn muốn hỏi gì đó nhưng vừa mở miệng lại có một giọng nói cắt ngang.
"Nếu đã làm rõ hết rồi thì bảo bộ phận quan hệ công chúng mau chóng bố trí thanh minh đi."
Giọng nói trầm thấp quen thuộc, là Tịch Dữ Phong.
Giang Nhược ngơ ngác, bấy giờ mới xem giao diện nhóm chat. Tịch Dữ Phong vào tự bao giờ cậu cũng không biết.
Trịnh Y Đình nghe phân phó, sau đó nói còn bận việc và thoát nhóm chat trước.
Còn lại hai người, Giang Nhược nhất thời không biết nên nói gì bèn tìm đề tài để tám: "Anh hết bận rồi à."
Tịch Dữ Phong đáp "ừ".
Không nhìn thấy mặt Tịch Dữ Phong nên rất khó để cậu phán đoán trạng thái cảm xúc của anh thông qua giọng nói. Xưa nay anh luôn tỉnh táo, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể duy trì sự trấn tĩnh có biến chẳng hoảng.
Điều này khiến Giang Nhược nản lòng vì nghĩ nhiều. Lúc nghe tin bị tung tin xấu, thứ đầu tiên cậu nghĩ đến chẳng phải con đường làm ngôi sao của mình mà là Tịch Dữ Phong xem được video sẽ nhìn cậu thế nào.
Dù cho từng tham gia cuộc họp ba người hoàn toàn không chen mồm vào được lần trước, Giang Nhược đã biết những chuyện này chẳng quan trọng với Tịch Dữ Phong, từ đầu đến cuối anh không hề để ý.
Rốt cuộc vẫn còn một số nội dung không thể không thảo luận, ví dụ như mấy lời ban nãy ai có thể làm chứng, tốt nhất là người đích thân tham dự hoặc tận mắt chứng kiến.
Giang Nhược liệt kê danh sách những người hiểu rõ tình hình, bao gồm An Hà can ngăn đánh nhau, Tống Thi Vận nhìn cậu bị cảnh sát bắt giữ và chị Vương xử lý vết thương cho cậu sau khi cậu đánh người ta.
Giang Nhược nghe thấy bên phía Tịch Dữ Phong có tiếng gõ bàn phím: "Họ không biết rõ toàn bộ, nếu không bắt buộc thì tốt nhất đừng làm phiền bọn họ."
Tịch Dữ Phong không đáp, qua một lát bèn hỏi: "Tên kia thì sao?"
Ý anh kẻ vu oan cho Giang Nhược, sau lại bị Giang Nhược tẩn một trận xém đi tong cái mạng.
Giang Nhược trả lời gần như chẳng hề do dự: "Tên đó là Bành Vĩ Bân, con trai của trưởng vũ đoàn bọn em."
"Giờ hắn cũng ở Phong Thành?"
"Dạ, nhưng vào tù rồi, gây sự bỏ trốn. Không phải tạm giam mà là bị kết án, nếu muốn tìm nó phải tới nhà giam ở phía tây thành phố hoặc chờ nó ra tù, khoảng chừng cuối năm ấy."
Giang Nhược hoặc là không nói, đã nói thì sẽ nói tất cả, hệt như biết rằng trước sau gì cũng phải khai báo thì chi bằng nói một lần cho xong.
Tuy rằng cậu tự rõ trong lòng, điều quan trọng nhất vẫn chưa nhắc đến.
Đó cũng là nguyên nhân sự việc... Vì sao tên kia phải giấu m4 túy vu oan giá họa cho cậu, vì sao năm lần bảy lượt quấy rầy cậu. Hơn nữa chỉ mới vu oan chưa thành, sao Giang Nhược trong video lại hung ác tàn nhẫn tới vậy, chừng như muốn đánh gã chết tươi.
Giang Nhược cảm thấy video không liên quan đến những việc này, kể từ đầu lại lan man u ám quá, ngay cả cậu còn không muốn nhớ tới thì sao người khác lại bằng lòng lắng nghe.
Quả tình Tịch Dữ Phong không hỏi, chỉ định gửi tên gã kia và danh sách những người biết chuyện vừa rồi cho Trịnh Y Đình.
Sau khi vào đoàn phim, cả hai đều bận bịu việc của riêng mình nên đã nhiều ngày không trò chuyện, hôm nay cuối cùng cũng nói mà lại vì vụ việc này.
Đại gia bỏ tiền mua vui, kết quả suốt ngày phải dàn xếp vấn đề quá khứ để lại của người tình, đổi thành ai không cụt hứng cho được?
Vậy nên Giang Nhược rất hiểu chuyện: "Lần sau gặp những chuyện như này nữa, em có thể tự mình giải quyết, không phiền bọn anh đâu."
"Em giải quyết thế nào?" Tịch Dữ Phong hỏi.
"Kể về sự việc đã qua giống vừa nãy." Giang Nhược đáp: "Dù sao có thành thật cũng chưa chắc mọi người đều tin, chẳng bằng xử lý bằng cách đơn giản nhất rồi để mọi người tự do kiểm chứng."
Cậu nói xong, mất một lúc lâu phía bên kia không lên tiếng.
Lần nữa mở miệng, giọng Tịch Dữ Phong trở nên trầm hơn: "Ý của em là không cần ai giúp đỡ?"
Anh đặt câu hỏi hơi bất ngờ, Giang Nhược suy tư giây lát, đoạn trả lời: "Không ai giúp em cả đời được, chung quy đây là cuộc đời của em."
Tịch Dữ Phong nói: "Nhưng em ký hợp đồng năm năm."
Tuồng như anh đang nhắc nhở Giang Nhược rằng cuộc sống của cậu trong năm năm đó thuộc về anh, thuộc về công ty quản lý, thậm chí có thể thuộc về giới giải trí, thuộc về người hâm mộ và khán giả... chỉ độc không thuộc về bản thân cậu.
Điều ấy khiến trái tim vốn đã nặng trịch của Giang Nhược thoắt rơi xuống đáy, cảm giác đau khổ lâm râm trỗi dậy.
Song từ trước tới nay cậu chưa từng tỏ ra yếu thế, cũng chẳng bao giờ cam lòng chịu đựng sự chi phối của người khác.
"Năm năm thôi mà." Giang Nhược hít sâu một hơi, cố sức để giọng mình nghe thật bình thường: "Năm năm sau là em có tư cách làm theo ý muốn rồi chứ?"
"Nói không chừng còn sớm hơn ấy, dù gì Tổng giám đốc Tịch cũng phải lấy vợ, tất nhiên tới lúc đấy em sẽ không gây thêm rắc rối cho ngài."
Sự việc lắng xuống nhanh hơn tưởng tượng.
Trịnh Y Đình lấy danh nghĩa công ty quản lý đăng thông cáo làm sáng tỏ, dăm ba câu giải thích Giang Nhược bị hãm hại nhiều lần nên mới nhất thời kích động, hơn nữa cơ quan công an đã vào cuộc xử lý vụ việc, bản thân Giang Nhược cũng gánh chịu hình phạt và nhận thức được lỗi lầm, sau đó luôn thận trọng làm một công dân tuân thủ pháp luật, về sau hoan nghênh mọi người cùng giám sát.
Đơn giản nói rõ đầu đuôi, bàn ngay vào việc không hề tránh nặng tìm nhẹ, càng không mượn cớ che đậy hành vi lừa dối hắt nước bẩn lên người đối phương, thông cáo báo chí can đảm thừa nhận sai sót kiểu này dễ được quần chúng chấp thuận.
Vả lại vụ việc không tạo thành ảnh hưởng lớn, trước khi phát thông cáo báo chí, bộ phận quan hệ công chúng đã điều tra tỏ tường danh tính tên bị đánh trong video, mượn tay tài khoản marketing đăng tin tên này nhiều lần vi phạm pháp luật làm rối loạn trật tự, hiện vẫn đang đi tù, người hâm mộ và các tài khoản ma kích động, tình hình lập tức trở thành Giang Nhược dũng cảm chống lại thế lực gian ác.
Mà nhân dân luôn ưa thích tiết mục đề cao cái thiện nghiêm trị tội ác, nghe nói Giang Nhược từng vào đồn công an vì vụ đánh người rồi còn bị trường đuổi, cuộc đời biểu diễn cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng thì sinh lòng thương xót cậu.
Dẫu sao khi ấy Giang Nhược chưa tròn hai mươi, đáng lẽ nên là ngưỡng tuổi trăng tròn đẹp đẽ.
Giang Nhược chẳng hay biết mảy may những điều này, sau khi sự việc được giải quyết, cậu một lòng một dạ tập trung quay Vực thẳm, chặn hết động tĩnh bên ngoài.
Tuy vai diễn Vương Tiểu Vũ của cậu không nhiều đất diễn, do tính cách nên lời thoại cực ít, song càng như vậy lại càng thử thách khả năng kiểm soát biểu cảm và ánh mắt. Mấy ngày nay Giang Nhược đều đang tìm cảm xúc, không có cảnh cậu cũng bê ghế ngồi một góc gần chỗ quay, tóc mái cố ý nuôi dài che khuất mắt, lúc ngước lên nhìn thực sự làm người ta hơi khiếp.
Hôm nay nhân vật phụ vào đoàn, Giang Nhược nghe bên kia cười nói rộn ràng, hình như người tới là người nhà của đạo diễn Lưu, diễn vai khách mời hữu nghị.
Cậu không tính góp vui, ngồi trong góc lật kịch bản rồi lại lôi điện thoại trong túi quần ra.
Từ sau cuộc họp thoại hôm ấy, cậu không liên lạc với Tịch Dữ Phong nữa.
Chưa tới nỗi dỗi hờn nhưng dù sao vẫn hơi bực bội.
Giang Nhược thú nhận cậu đồng ý mối quan hệ này là vì không chịu nổi cám dỗ, song cậu không cho rằng nhân cách của mình phải nát bấy vì mối quan hệ này, hoàn toàn trở thành vật trong tay người nào đó.
Tuy nhiên cậu cũng hiểu rõ mình và Tịch Dữ Phong chẳng bình đẳng gì.
Tâm lý cực kỳ mâu thuẫn.
Giang Nhược mở Wechat, hết gõ lại xoá trong ô nhập ký tự, từ "Anh ăn chưa" cho tới "Gần đây bận à", rồi thì "Hôm nay là ngày thứ tư Tịch Dữ Phong ngó lơ Giang Nhược", cái nào cũng thấy không phù hợp.
Cậu đang buồn ơi là rầu, chợt có một giọng nữ vang lên bên trên: "Chào em Giang."
Giang Nhược ngước đầu, doạ người ta giật nảy mình: "Sao lão Lưu lại làm cho em tạo hình khiếp đảm thế kia?"
Đến khi đứng dậy gạt tóc mái trước trán xác nhận người tới là ai, Giang Nhược cũng tràn đầy ngạc nhiên.
Cậu nhất thời đuối lý, đành bắt chước nguyên xi mẫu câu: "Chào chị Chu ạ."
"Hóa ra em biết chị à." Chu Hân Dao tự nhiên thoải mái, mỉm cười chỉ một quán đối diện địa điểm quay: "Có rảnh cùng uống cốc cà phê không?"
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...