Anh giơ tay, lòng bàn tay khẽ khàng vu0t ve tóc mai rồi đến hai má cậu.
***
Giang Nhược chỉ hôn phớt, song đang muốn rụt về thì một bàn tay rộng ôm sau eo cậu khiến nụ hôn sâu hơn.
Khác với bình thường, những lúc thế này Tịch Dữ Phong hệt như trút bỏ vỏ bọc thờ ơ, mỗi động tác, mỗi hơi thở đều tản ra khát khao chinh phạt không cho phép chối từ.
Giang Nhược biến thành con diều bị anh nắm trong tay, bay phấp phới không xa, vừa mất tập trung là sẽ ngã xuống ngay.
Trong vô thức, hai tay cậu vòng qua vai Tịch Dữ Phong, siết chặt kéo anh gần hơn, đến tận khi giữa răng môi đều là mùi vị của người kia, tuồng như khăng khít chẳng tách rời.
Cậu bỗng cảm thấy mùi khói thuốc xen lẫn mùi tuyết tùng cũng không đáng ghét tới vậy.
Lúc tách ra, ánh mắt Giang Nhược mơ màng, tinh thần cũng không biết đã bay tận đẩu tận đâu, vâng theo bản năng lại muốn với lấy đôi môi mỏng ấy nhưng bị Tịch Dữ Phong nghiêng đầu tránh né.
Sắc mặt anh không tốt lắm, song rõ ràng không phải là vì không thoải mái.
"Đừng uốn éo lung tung." Anh khàn giọng nói.
Cùng là đàn ông, Giang Nhược hiểu ngay tại sao giọng anh có phần nén nhịn.
"Vũ công bọn tôi chưa từng uốn éo lung tung bao giờ." Giang Nhược cong khoé môi, ánh mắt hơi mê loạn ngậm ý cười: "Nhưng người giàu bọn anh chẳng lẽ trong nhà không có giường?"
"Hay là nói... Tịch Dữ Phong, anh muốn làm em ở đây à?"
Hai người hoà vào nhau cho đến khi trăng treo giữa trời.
Làm xong được một lát Giang Nhược mới có sức nhấc tay, mò điện thoại trên đầu giường, mười rưỡi tối.
Lúc quá nhập tâm không có thời gian để ý chuyện khác, bây giờ yên tĩnh lại cậu mới nhận ra dạ dày rỗng tuếch, vừa đói vừa khát.
Bên cạnh cậu không có ai, chắc là anh đi tắm rồi. Giang Nhược đau khắp mình mẩy gian nan ngồi dậy, vốn định mặc quần áo mà sờ cái quần trên đất vẫn đang ẩm nên thôi luôn.
Tịch Dữ Phong về phòng thì thấy Giang Nhược đứng cạnh giường, người chỉ khoác khăn tắm màu trắng miễn cưỡng mới che được vòng eo, để lộ cặp chân thon dài và những vết đỏ do anh xo4 nắn rải rác tại những nơi m3m mại trên cơ thể.
Giang Nhược ngoảnh đầu, đã không hơi đâu để ý ánh mắt lại đang tối sầm của Tịch Dữ Phong, cầu khẩn chân thành: "Cho gì ăn với, em không muốn trở thành người đầu tiên trên thế giới chết đói vì túng dục quá độ đâu."
Tịch Dữ Phong: "..."
Tịch Dữ Phong lục tủ tìm một chiếc áo choàng tắm mới ném cho Giang Nhược, sau đó đi về phía bếp.
Giang Nhược mau chóng đi theo, lúc nhìn thấy tủ lạnh xếp đầy bát thủy tinh có nắp, cậu mừng như mở cờ trong bụng: "Thế này không nhanh hơn gọi đồ ăn bên ngoài nhiều ấy à?"
Nhận được sự cho phép, Giang Nhược lấy từng cái bát thủy tinh, mặn chay phối hợp lựa ba món cho vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó vo gạo nấu cơm.
Dùng nồi áp suất chưa tới hai mươi phút là xong. Giang Nhược vừa xới cơm vào bát sứ hoa đẹp, vừa lẩm bẩm: "Trông cũng không giống người hay ăn cơm ở nhà mà nồi niêu bát đĩa đủ cả."
Căn nhà trang trí theo phong cách châu Âu thịnh hành những năm đầu, để thể hiện khí phái, bàn ăn là loại bàn gỗ dài nguyên tấm, đi từ đầu này đến đầu kia cũng tốn thời gian.
Giang Nhược cảm thấy ăn cơm như vậy thì mệt quá, chẳng lẽ có mỗi ba món lại phải chạy ăn? Thế là cậu để hết thức ăn vào một góc, Tịch Dữ Phong ngồi một đầu bàn dài, cậu ngồi ở chỗ cách anh gần nhất.
Đói bụng thời gian dài, Giang Nhược vừa ngồi xuống đã ăn lấy ăn để, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ bê hình tượng, dù sao vẫn còn người khác ở đây mà.
Khắc chế của cậu là ăn vài miếng thì nhìn người bên cạnh một cái, kế đó phát hiện Tịch Dữ Phong gần như không ăn.
Nghĩ kỹ lại thì đợt trước trên bàn rượu anh cũng không thích động đũa, khi ấy Giang Nhược còn tưởng anh kén chọn, không quen thức ăn bên ngoài.
"Thức ăn này không phải dì nhà anh nấu sao?" Giang Nhược hỏi.
Tịch Dữ Phong đáp "ừm".
"Thế sao anh không ăn?"
"Không đói."
"... Anh không giảm cân đó chớ?"
Tịch Dữ Phong nhìn cậu.
Ánh mắt lạnh lùng khiến Giang Nhược rét run, xém nữa giơ tay đầu hàng: "Vâng vâng vâng em không hỏi."
Một chốc sau lại không nhịn được quan sát Tịch Dữ Phong, như đang nhớ tới điều gì: "Nhưng dáng người anh cũng chẳng cần giảm cân."
Tịch Dữ Phong lại: "..."
Ăn xong, Giang Nhược chủ động rửa bát rồi về phòng ngủ chính, lấy cái gối đầu mình đã nằm.
"Em sang phòng khác ngủ." Cậu giải thích luôn với Tịch Dữ Phong: "Chắc anh không quen ngủ cùng người khác trên một giường lắm đâu, lần trước cả đêm anh đều ngủ không ngon."
Tịch Dữ Phong ngẩn người, như thể không ngờ Giang Nhược chú ý đến điều ấy.
Lúc không ngủ được, rõ ràng anh cũng chỉ nằm yên không nhúc nhích.
"Không phải tại em." Tịch Dữ Phong nói: "Trước nay giấc ngủ của tôi không tốt."
Giang Nhược không biết "trước nay" mà anh nói bắt đầu từ khi nào, cậu muốn hỏi nhưng sợ bị nghi ngờ là thăm dò việc riêng tư của người khác.
Lời trêu đùa tán tỉnh có nói hàng nghìn câu cũng không hề gì, nhưng việc nghiêm chỉnh không đến lượt cậu hỏi nhiều dù chỉ một câu.
Không thể đi quá giới hạn, đó là quy tắc.
Vì vậy Giang Nhược nở nụ cười không để tâm: "Anh nói thế em sẽ cho rằng anh muốn giữ em lại ngủ chung đấy."
Tịch Dữ Phong mím môi, mày nhíu thật khẽ.
Rốt cuộc đêm ấy hai người không ngủ cùng nhau.
Giang Nhược chọn phòng gần phòng ngủ chính nhất, mặc nguyên đồ nằm lên giường, vậy mà lại cảm thấy lạnh lẽo.
Nhắm mắt mãi mà không sao vào giấc nổi, Giang Nhược thở dài, nghĩ thầm chẳng lẽ mất ngủ cũng lây truyền?
Không biết bên kia vách tường, Tịch Dữ Phong đã ngủ chưa.
Thật ra Giang Nhược đã sớm hiểu rõ bản thân mình, sở dĩ lòng dạ cậu rối bời là bởi trải nghiệm tối nay có thể gọi là vui sướng, không có mệnh lệnh hất hàm sai khiến, cũng không đòi hỏi bất chấp cảm nhận, hết thảy đều là sự hòa hợp nước chảy thành sông.
Hoặc dùng từ "bình đẳng" sẽ thích hợp hơn. Cậu và anh vốn nên là quan hệ cao thấp rạch ròi, bình đẳng quá lại khiến người ta lo lắng.
Cậu ôm tâm trạng như được yêu mà lo, vừa vui thích vừa sợ hãi.
Sáng hôm sau, lúc Tịch Dữ Phong tỉnh dậy, Giang Nhược đang bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Nhược ngoảnh đầu, đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thì cười nói: "Em nấu ăn không giỏi đâu, anh đừng đặt kỳ vọng."
Cậu làm sandwich, trứng gà xà lách thêm mấy lát cà chua kẹp trong bánh mì gối đã nướng nóng, vị không có gì đặc biệt.
Nhưng bất ngờ là bữa sáng bình thường Tịch Dữ Phong lại nể mặt ăn hết.
Nhìn đĩa không trước mặt anh, Giang Nhược bừng tỉnh: "Em biết rồi, anh thích ăn thanh đạm."
Tịch Dữ Phong cầm khăn lau khóe miệng, thái độ sao cũng được, xem như ngầm thừa nhận.
Giang Nhược thầm nghĩ may sao vừa nãy làm biếng không chiên trứng, chó ngáp phải ruồi lại hợp khẩu vị của anh.
Ăn xong hai người ngồi trước bàn, nói chút chuyện nghiêm túc.
Tịch Dữ Phong nói về vụ kiện hủy hợp đồng, phía bị cáo không chấp nhận phán quyết nên đã đệ đơn kháng cáo, có điều quá nửa sẽ giữ nguyên phán quyết, bảo Giang Nhược không cần lo lắng.
Anh còn nói Tiểu Thẩm chỉ là trợ lý sinh hoạt, đã sắp xếp một quản lý cho cậu, tuần sau bắt đầu công việc.
Thật sự là quá chuyên nghiệp, đến mức mà Giang Nhược không khỏi nghi ngờ có khi nào kiếp trước Tịch Dữ Phong là đại gia đỗ bài kiểm tra trình độ chuyên môn, lấy được chứng nhận công tác hay không.
Giang Nhược đắn đo tìm từ, cất giọng hỏi: "Anh làm ăn thế này không lỗ vốn thật à?"
Đương nhiên ý cậu là giao dịch tiền và sắc giữa hai người. Giang Nhược tự biết bản thân mình, dù có bán cả người cậu cũng không được cái giá ấy.
Tịch Dữ Phong chẳng ngước mắt: "Đầu tư là để thu về, nâng đỡ em cũng vậy."
Nói cách khác anh đầu tư không phải vì nâng đỡ cậu, hai cái đó là quan hệ song hành phối hợp với nhau. Lần đầu tiếp xúc ngành phim ảnh, đầu tư hoàn toàn dựa vào trực giác, không bằng nâng đỡ một người dấn thân vào để thăm dò thực hư, tiện thể tích lũy kinh nghiệm, dù không có Giang Nhược cũng sẽ có Vương Nhược Lý Nhược Trương Nhược đứng ở vị trí hiện giờ.
Thương nhân làm việc thỏa đáng, khiến Giang Nhược chán ngán, cũng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cuối cùng Tịch Dữ Phong hỏi: "Còn muốn gì nữa không?"
Giang Nhược hoàn toàn mông lung: "Em còn muốn gì được?"
Tịch Dữ Phong nói: "Muốn gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào."
Buổi sáng cuối tuần luôn ngắn ngủi.
Tịch Dữ Phong vào phòng sách giải quyết công việc, Giang Nhược ăn không ngồi rồi, về phòng đi ngủ.
Khi tỉnh dậy mặt trời đã ngả về Tây, Giang Nhược vươn vai, lê dép đi đến cửa phòng bên cạnh, trông thấy Tịch Dữ Phong đang thay quần áo.
Vai rộng eo thon, đường nét cơ bắp mượt mà, dù tối qua Giang Nhược đã sờ tường tận thì lúc này nhìn vẫn muốn huýt gió.
Tịch Dữ Phong nghe tiếng xoay người, thấy Giang Nhược đương dựa khung cửa, mắt nhập nhèm như hãy còn buồn ngủ, biểu cảm vốn gò bó cũng có vẻ thả lỏng.
Giang Nhược ngáp một cái, hỏi: "Anh phải ra ngoài à?"
"Ừ."
"Xã giao?"
Đang cuối tuần mà anh lại mặc quần áo bình thường, hơn phân nửa là đi tham gia "hoạt động tập thể" không thể từ chối.
Tịch Dữ Phong lại ừ, trở về vẻ mặt hơi không kiên nhẫn.
Giang Nhược nhìn ra: "Không muốn đi hả?"
Tịch Dữ Phong không trả lời, mặc quần dài rồi bước ra ngoài.
Anh ra đến cửa thì bị Giang Nhược vươn tay chắn đường.
"Đưa em theo cùng đi." Giang Nhược nháy mắt: "Lúc buồn chán em có thể làm anh vui."
Suy nghĩ này bất chợt nảy ra trong cậu, lý do cũng chỉ là tận tâm với công việc.
Dù gì sắc mặt Tịch Dữ Phong cũng khó coi quá đỗi, lấy của người ta bao nhiêu lợi ích mà không giúp người ta giải quyết ưu phiền thì không thể nào nói nổi.
Trên đường cậu bắt đầu hối hận, đến nơi được nhân viên phục vụ dẫn tới cửa phòng bao lại càng vô thức nín thở, lòng sinh ra cảm giác hoảng hốt như sắp bị ném vào thế giới không có oxi.
May thay có người ở cùng cậu. Từ lúc vào cửa Tịch Dữ Phong đã treo dáng vẻ người lạ chớ tới gần, tuy rằng tươi cười nhưng sự lạnh lùng không ngừng toát ra, vì vậy mà người xung quanh cũng không dám quá thân cận.
Chốn tụ tập của đám công tử ăn chơi không thể thiếu hút thuốc, uống rượu, đánh bài. Bên cạnh người nào cũng có một vài cô đưa thuốc đút rượu, mỉm cười xinh đẹp.
Nói không lúng túng chắc chắn là giả, Giang Nhược như ngồi trên chông, tay cầm đồ uống mà chưa được mấy phút đã uống hết quá nửa.
Nghe bên kia có người lớn tiếng bàn tán: "Mà tên Mạnh Triều gần đây bận gì đấy? Bao ngày rồi không thấy mặt."
"Mày không biết à, nó nhìn trúng một em giai, đang nuôi người ta ở ngoài ấy."
"Em giai đẹp cỡ nào mà hớp hồn nó đến mức đấy."
"Không biết, đã gặp đâu." Nói rồi người đó nhìn Giang Nhược: "Thể nào cũng phải ngang ngửa em nhà cậu Tịch nhờ?"
Không phải Giang Nhược không nghe ra trò đùa dí dỏm trong đó, nhưng cậu giả vờ không hiểu, vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Bọn họ chuyển luôn đề tài lên Giang Nhược, hỏi cậu bao nhiêu tuổi, từng diễn phim điện ảnh nào. Giang Nhược đáp chưa từng diễn điện ảnh, đám người đó bèn cười ồ, bảo cậu cố gắng dốc sức, kêu cậu Tịch đầu tư một bộ nâng lên làm nam chính, chẳng phải đơn giản quá à.
Còn dốc sức chỗ nào thì mọi người tự hiểu.
Lời nói đùa trong những trường hợp đặc biệt như này vốn không nên để trong lòng, nhưng Giang Nhược vẫn bất giác cắn hàm.
Nghe thấy Tịch Dữ Phong nói "mấy người để em ấy yên" cũng chẳng làm dịu được mấy phút, Giang Nhược đặt đồ uống xuống, bỗng dưng đứng dậy: "Vừa nãy bàn nào ba thiếu một đấy? Tôi chơi cho."
Trọn buổi chiều, Giang Nhược tiêu diệt hết thảy, phô bày hoàn hảo thành quả huấn luyện sau ba tháng trong đoàn phim Oanh bay trên bàn mạt chược.
Đám cậu ấm chơi cùng hầu hết đều thua cậu một lần, có lúc còn nghi ngờ cậu gian lận.
Càng chơi sĩ khí càng tăng, tới cuối động tác sờ quân ra quân của Giang Nhược cũng như đang bày mưu tính kế, chân mày nhướn lên, đôi mắt tròn xoe hơi cong cong, cả bàn biết ngay lại phải móc tiền.
Cuối cùng cộng tổng tiền thắng của cậu phải được hơn năm chữ số, mặc dù đám cậu ấm nhà giàu chẳng coi số tiền này ra gì nhưng thua suốt buổi chiều vẫn khó tránh ỉu xìu.
Lúc tiễn hai người ra ngoài, Giang Nhược đi đằng trước, người mời họp mặt đi cùng Tịch Dữ Phong ở đằng sau, cười nói: "Người ta bao nuôi toàn mấy em biết săn sóc quan tâm, cậu Tịch thì mời được thần tài về nhà."
Một người khác chen mồm: "Tôi thấy là ông trời thì có, chơi bài rõ hăng, như kiểu muốn đốt sạch bọn mình ấy."
Tịch Dữ Phong chỉ cười không đáp.
Đến bãi đỗ xe, Giang Nhược bước nhanh ở phía trước thình lình quay lại, nhìn người cách mình mấy bước.
Tịch Dữ Phong cũng dừng chân nhìn cậu.
Biểu cảm thay đổi, rốt cuộc dáng vẻ kiêu ngạo càn quấy trên bàn đánh bài cũng rút bớt, Giang Nhược cụp mắt: "Em xin lỗi, gây rắc rối cho anh rồi."
Rõ ràng biết đây chỉ là xã giao nhằm mục đích gắn kết tình cảm, trao đổi tin tức giữa những người cùng tầng lớp nhưng cậu vẫn vì nóng giận nhất thời mà "phá rối". Sau đó Tịch Dữ Phong đặc biệt bảo nhân viên phục vụ khui vài chai rượu ngon xoa dịu đám thua tiền, có khi số tiền thắng được còn chẳng bù nổi.
Thế này không khác gì người rước bực chứ nào phải người tạo niềm vui.
Nhưng Tịch Dữ Phong đáp: "Không rắc rối."
Giọng điệu không thể nào bình tĩnh hơn.
Mặc dù áy náy nhưng Giang Nhược cũng không cảm thấy mình sai hoàn toàn, cậu chỉ đổi cách thức để bọn họ nếm chút bài học, nói với họ để ý kỹ miệng mình, bớt nhọc lòng chuyện của người khác.
Nghĩ như vậy, Giang Nhược có lý chẳng sợ: "Nói trước, nếu có lần sau thì em không..."
Nửa câu sau tự động giảm âm lượng, Giang Nhược nhìn thấy Tịch Dữ Phong bước lên vài bước, dừng trước mặt cậu. Anh giơ tay, lòng bàn tay khẽ khàng vu0t ve tóc mai rồi đến hai má cậu.
Cậu nghe thấy Tịch Dữ Phong nói: "Sẽ không có lần sau."
Đêm cuối xuân đầu hè khô nóng, nhịp tim tăng tốc đập dồn trong chốc lát bị Giang Nhược quy về phản ứng nảy sinh sau khi bất ngờ được vỗ về.
Bình thường mà cũng bất thường, là lẽ đương nhiên nhưng lại không nên vậy lắm.
Từ góc độ của Tịch Dữ Phong có thể nhìn thấy lông mi run run rơm rớm rủ xuống của Giang Nhược, giây phút thoắt ngước mắt có bóng người lao vào đáy con ngươi, tuồng như vừa được vớt lên, tuồng như lại rơi xuống hồ nước phản chiếu ánh sáng lay động.
Sau một tiếng thở dài, Giang Nhược làu bàu: "Làm sao đây..."
Tịch Dữ Phong không nghe rõ: "Hửm?"
Giang Nhược hơi ngẩng đầu, nhìn lom lom người trước mặt. Cậu lặp lại một cách rất bất lực: "Làm sao đây, em lại muốn hôn anh rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...