Một tuần sau.
Bùi Ôn Hạ học nhảy rất nhanh, tư thế cũng chuẩn, nhưng thể lực theo không kịp cả nhóm, mới tập nhảy có 2 tiếng đã mệt bở hơi tai, mồ hôi như mưa.
Bộp bộp!
Lâm Trì vỗ tay, cắt ngang bài múa của cả nhóm: "Mấy đứa, có tin quan trọng nè."
Bùi Ôn Hạ cầm lấy khăn tay từ Mộ Lăng Thần lau mồ hôi, Đường Hiểu Vi tri kỷ quạt gió, Diệp Lạc Dương ném cho cậu chai nước khoáng nhưng thái độ vẫn cứ hống hách. Cậu cũng dần quen với sự thân thiện của cả nhóm, ngoại trừ cậu em út ít nói nọ.
Lâm Trì lấy ra sổ tay ghi chép: "Chuyện là, vào tuần sau mấy đứa có một chương trình cần phải tham gia, một lát nữa anh sẽ gửi nội dung."
Mộ Lăng Thần khó hiểu: "Sao lại tham gia chương trình lúc này ạ?" Vì buổi live đầu tiên của nhóm, công ty rõ ràng đã sắp xếp lịch luyện tập cho bọn họ, đẩy hết việc cho trống đến 1 tháng sau.
Lâm Trì liếc mắt nhìn Bùi Ôn Hạ đang uống nước, giải thích: "Ôn Hạ bị tai nạn, có tin đồn em ấy vì bị thương mà rời khỏi nhóm. Công ty muốn các em tham gia show cũng là thông báo cho fans biết, em ấy vẫn là một thành viên FStar."
Bùi Ôn Hạ scandal một đống, toàn là tin tức xấu, tổng phụ trách đã có ý định muốn đá cậu ra khỏi nhóm cho một người mới vào, nhưng cao tầng công ty là người nhân từ, muốn xem xét lại biểu hiện của cậu lần cuối rồi mới quyết định xem có đuổi hay không.
Lâm Trì cứ luôn miệng dặn dò Bùi Ôn Hạ, show này phải biểu hiện sao cho thật tốt, đừng cộc cằn trước máy quay hay mắng chửi thô tục. Anh ta còn dặn dò 4 thành viên còn lại, phải xem chừng cậu thật kĩ, đừng để cậu gây chuyện phá phách.
Bùi Ôn Hạ không còn gì để biện minh, gật đầu: "..." Nguyên chủ gây chuyện, để lại một mớ hỗn độn cho cậu hốt. Cậu còn chẳng biết tin đồn tình ái kia của Bùi Ôn Hạ là thật hay giả nữa, nhưng cứ cảm thấy bất an.
______
Phòng của Bùi Ôn Hạ.
Cậu lật xem nội dung của chương trình truyền hình mình phải tham gia, . Tên như ý chính, cả nhóm phải quay nguyên cả ngày, buổi sáng quay hai tiếng, buổi trưa được nghỉ, buổi chiều lại quay đến 8 giờ tối. Nói tóm lại, cậu phải ở đài truyền hình hết cả một ngày trời.
Tiết mục đầu tiên là hỏi đáp, Lâm Trì đã soạn sẵn một loạt câu hỏi mà MC đã hỏi vào mấy kì trước. Kế tiếp là phần trò chơi, cái này còn tùy thuộc đạo diễn muốn cho bọn cậu chơi trò gì. Cuối chương trình sẽ là phần dành cho khách mời, cũng tức là thời gian âm nhạc của FStar, hát, nhảy cho fans nghe, giới thiệu Album mới.
Bùi Ôn Hạ mấy ngày nay đều luyện vũ đạo rất chăm chỉ, tất cả có 17 bài, vũ đạo mỗi bài đều không giống nhau, liveshow âm nhạc đầu tiên của cả nhóm, không thể có sơ sót gì được. Hát live trong vòng 6 tiếng hơn, cậu chỉ tính sơ qua thôi mà chân đã rút gân miệng, khô lưỡi khô luôn rồi.
"...Thần tượng đúng là không dễ dàng."
Cạch.
Bùi Ôn Hạ ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng tìm nước uống, để ý thấy cửa phòng của Mộ Lăng Thần vẫn còn sáng đèn, cậu ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường. 2 giờ sáng, tại sao người sống healthy như anh còn chưa ngủ? Hay là quên tắt đèn?
Cậu rót cho mình một ly nước ấm, uống vài hớp rồi thả lại vào trong giàn đựng ly.
"Ôn Hạ?"
Bùi Ôn Hạ giật giật lỗ tai, quay qua nhìn, thì ra người này còn chưa có ngủ: "Tôi khát, anh uống không?" Cậu giơ ly nước trong tay lên.
Tạch.
Mộ Lăng Thần bật đèn nhà bếp lên, gật đầu rồi lại lắc, bước lại gần quầy bar: "Sao không bật đèn lên, đi đêm nguy hiểm lắm, trừ phi em là mèo. Anh pha cà phê uống, em muốn một cốc không?"
Bùi Ôn Hạ suy nghĩ ba giây, gật đầu cái rụp, kéo ghế ngồi xuống: "Uống."
Mộ Lăng Thần bỏ hạt cà phê vào trong máy, bật cười: "Cho em thưởng thức tay nghề pha cà phê đỉnh cao của anh nè." Anh có đi làm thêm ở quán cà phê vài năm.
Cậu tỏ vẻ sẽ chờ mong nhưng biểu cảm thì có chút vấn đề: "Vậy hả, tuyệt ghê, hong biết luôn á, giấu kĩ thế."
Mộ Lăng Thần nhịn cười: "..." Nghe giả trân quá đi, Ôn Hạ à.
Bùi Ôn Hạ chống cằm nhìn Lăng Mộ Thần, người ta hay nói, người đàn ông đang làm việc là lúc anh ta hấp dẫn nhất, đúng là không nói ngoa. Cái bàn tay cầm cốc đó, vừa to vừa thon dài, móng tay cũng sạch sẽ, là một bàn tay đẹp.
Mộ Lăng Thần lấy ra hai cái cốc, pha thêm ít sữa tươi: "Lần sau đừng thức khuya nữa, có hại cho sức khỏe lắm."
Bùi Ôn Hạ hít cái mũi, mùi sữa thơm thơm béo béo: "Xem ai đang nói kìa, anh thức còn khuya hơn tôi mà."
Anh nhìn phản ứng đáng yêu của cậu, đối thoại với Bùi Ôn Hạ đúng là mới mẻ không nhàm chán: "Cảm hứng đột ngột ập đến, anh muốn ngừng mà không được nên thuận theo cho nó phóng xuất luôn."
Bùi Ôn Hạ nhấm nháp hai cái từ này, nhăn mặt, làm biểu tình ghét bỏ: "...Cảm hứng? Phóng xuất?" Ý anh ta là về phương diện kia? Bên dưới?
Mộ Lăng Thần dở khóc dở cười, anh mà không giải thích thế nào cậu cũng sẽ nghĩ anh là biến thái cho xem: "...Em nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Ý anh là linh cảm sáng tác, linh cảm."
"..." Viết ra giấy thì cứ nói viết ra giấy.
Cậu uống một ngụm cà phê sữa nóng hổi: "...Ngon ghê." Ngọt vừa không quá ngấy, quan trọng là mùi vị cà phê thơm phức không bị nhòa đi.
Anh cũng pha cho mình một cốc, ngồi xuống bên cạnh cậu, khuấy lên: "Thật may là em thích nó." Bùi Ôn Hạ chưa từng uống cà phê, cậu ta chỉ thích uống nước ép.
Bùi Ôn Hạ đề nghị nhìn anh, hai mắt tỏa sáng: "Lần sau cho thêm mức nho hay si rô vào thử xem?"
Mộ Lăng Thần cười hiền hòa: "Tào tháo rượt đấy em, nên là bỏ cái ý định đó đi. Uống xong đi ngủ hộ anh."
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...