Showcase diễn ra rất suông sẻ, nhiệt độ của SHEEN vẫn không giảm, đứng đầu Topic tìm kiếm, lại thêm nhiều người qua đường biến thành fans.
Rất nhiều người hâm mộ mua không được vé, chỉ có thể xem chiếu lại.
[Năm ngoái bé Hạ là nòng nọc thì bây giờ đã là ếch rồi! Khác bọt hẳn!]
[So sánh kiểu gì vậy??]
[Đúng là tui từng Anti Bùi, nhưng không thể không nói, cậu ta nhảy giỏi hơn cả Kỳ Ân.]
[Liveshow năm trước đúng là hơi kém, nhưng bé đã cố gắng nhiều lắm! Thương thương!]
[Hát cũng hay vãi! Tone nữ còn hay hơn cả gái thật là tui!]
[Vấn đề nhân phẩm cứ thế bỏ qua cho cậu ta? Cũng hài thiệt!]
[…]
Ngày hôm sau.
Tiệm bánh ngọt.
Diệp Lạc Dương dẫn Bùi Ôn Hạ vào một tiệm bánh quen thuộc, lấy ra thẻ đen vẫy vẫy: “Cậu muốn bánh gì cũng được, thọ tinh. Nếu cậu có yêu gì đối với bánh ngọt, cũng có thể nói ra.”
Hắn còn nhớ lần đầu cùng cậu đến tiệm bánh, có trải nghiệm không tốt. Lần đó hắn như thằng ngốc hết rống lên rồi lại ăn nói cục súc. Hắn phải trưởng thành lên, Bùi Ôn Hạ thích người trưởng thành mà.
“Hiểu chưa nhóc Bùi? Muốn ăn gì phải nói ra biết chưa?”
Bùi Ôn Hạ gật gù, chậm rì rì nhìn vào tủ kính, nghiêm túc nhìn xem. Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, chống cằm nhìn cậu.
Diệp Lạc Dương không ghét Bùi Ôn Hạ, vì hắn chưa bao giờ để ý cậu ta làm những gì, hắn chỉ lo việc của bản thân, hoạt động nhóm vài lần cũng chờ công ty sắp xếp. Hình như ngoài quay MV FStar, chụp ảnh tạp chí và liveshow ra, đa số thời gian còn lại hắn đều có hoạt động riêng.
Hắn còn không rõ chuyện gì đã xảy ra thì Bùi Ôn Hạ bắt đầu có hành vi tự ngược đãi bản thân, đòi chết không muốn sống. Đi làm về mệt mỏi còn phải chịu đựng cậu ta suốt ngày gây rối, có hiền cách mấy cũng nổi nóng.
Bùi Ôn Hạ bây giờ tuy hơi vô tri nhưng lại rất đáng yêu, còn tỏa sáng.
“Diệp Lạc Dương, tôi muốn thêm trang trí cho bánh, được không?” Cậu chọn được một cái có thể cho 5 người ăn, nhưng lại cảm thấy thiếu chút.
Diệp Lạc Dương nhìn cậu đứng trước mặt mình, dù cậu không làm gì hết nhưng hắn lại thấy xinh đẹp cực kỳ. Mặt đỏ lên, hắn lắp bắp nói: Ờ, ờ, gì cũng được, cậu muốn thêm gì cứ nói với nhân viên. Thật là hết cách với cậu mà, chuyện nhỏ tí tẹo đó cũng phải hỏi ý kiến tôi, tôi biết cậu rất ngoan rất nghe lời nhưng đừng có hòng mà quyến rũ tôi, tôi chỉ thích em gái…"
…Hình như hắn cũng không thích em gái cho lắm?
Bùi Ôn Hạ hết biết nói gì, nhàn nhạt đáp: “…Ồ.” Thần kinh, phải bao dung với người bệnh.
Diệp Lạc Dương đứng phía sau, tay chống lên mặt bàn, thấy cậu viết viết vẽ vẽ gì đó lên bánh kem, cúi đầu tò mò nhìn: “Gì đấy?”
Âm thanh cận kề vành tai, làm Bùi Ôn Hạ hơi run tay, không tập trung nói: “Tôi vẽ…5 người chúng ta.”
Góc nhìn của Diệp Lạc Dương lúc này: Cái gáy của Bùi Ôn Hạ thật là trắng.
Tư thế không phòng bị gì với hắn này của cậu…
“…Dễ thương.” Điên thật, trai thẳng mười mấy năm như hắn mà lại cảm thấy một thằng đực rựa là đáng yêu. Có là Kỳ Ân được cả giới giải trí công nhận là dễ thương, hắn cũng thấy không bằng một góc của Bùi Ôn Hạ.
Hắn cũng biết tư tưởng của mình nguy hiểm như thế nào, nhưng không ngừng lại được.
Bùi Ôn Hạ tưởng đâu hắn đang nói về Diệp Lạc Dương phiên bản mini cậu vừa vẽ, hớn hở: “Đúng không, dễ thương ha. Cậu muốn thử ở phần thân dưới không?”
“…” Thử? Phần thân dưới?
Diệp Lạc Dương đỏ mặt quát khẽ: “T-Thử, thử cái gì kì cục, ở đây là ngoài đường đó cậu kiềm chế chút!”
Bùi Ôn Hạ: “??” Lại phát bệnh, không vẽ thì cậu tự vẽ.
________
5 người quyết định ăn sinh nhật ở nhà của Diệp Lạc Dương.
Đồ ăn đều là đồ Mộ Lăng Thần đích thân làm, Đường Hiểu Vi phụ bếp, Tần Sở Hàn có họp báo, cho nên xong việc liền chạy đến, phụ mọi người trang trí, thổi bóng bay. Bùi Ôn Hạ và Diệp Lạc Dương cũng đã mua bánh về, có thể nhập tiệc rồi.
Bụp bụp bụp!
Tiếng pháo giấy vang lên, kèm theo lời chúc mừng.
“Chúc mừng sinh nhật Ôn Hạ!”
Bùi Ôn Hạ bị đẩy ngồi xuống ghế sô pha, nghe bốn người hát mừng sinh nhật, khóe mắt đôi mày đều là vui vẻ.
Trước kia hay bây giờ, cậu đều không có tổ chức sinh nhật càng nói gì đến có người bầu bạn cùng. Cậu biết mình có hơi tham lam khi ỷ lại vào các anh ấy. Nhưng có câu nói rất đúng, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu biến trở lại nghèo thì khó, cậu đã quen được bọn họ chăm sóc, làm bạn, nếu sau này mọi người đều có gia đình riêng, chắc cậu sẽ cô đơn lắm.
“Ôn Hạ, ước một điều rồi thổi nến nha.” Thấy cậu lơ đãng, Đường Hiểu Vi nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Ước một điều?
Lúc trước cậu chỉ muốn trở thành Idol hàng đầu, bây giờ thì khác.
Bùi Ôn Hạ há mồm liền nói: “Tôi ước-”
Diệp Lạc Dương vội cắt ngang: “Đợi tí, phải nhắm mắt chắp tay cầu nguyện mới linh nghiệm.”
Mộ Lăng Thần cầm tay cậu: “Em phải làm như này này, rồi…nhắm mắt lại nha, cầu nguyện bằng tâm, nói ra là không hiệu nghiệm đâu.”
Bọn anh cũng là nghe Diệp Lạc Dương nói mới biết cậu không mừng sinh nhật lần nào. Ngoài thương cảm ra, bọn họ lại càng muốn yêu thương Bùi Ôn Hạ hơn.
Muốn năm nào cũng được cùng cậu ăn sinh nhật, mãi.
Bùi Ôn Hạ thành tâm cầu nguyện dù cậu không tin điều mình ước sẽ thành hiện thực.
Hi vọng các thành viên của SHEEN đều thuận thuận lợi lợi, bình an, sẽ không tan rã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...