Bác sĩ hỏi ba câu, Bùi Tranh hết ba câu là lắc đầu rồi. Bác sĩ tại chỗ kết luận: "Là mất trí nhớ tạm thời. Cậu Bùi trước mắt cứ ở bệnh viện để theo dõi bệnh biến nha." Kiến thức thông thường thì vẫn còn.
Bùi Tranh gian nan gật đầu, đầu cậu đau quá, muốn nằm nghỉ một lúc.
Bác sĩ y tá lục tục kiểm tra lại mạch máu, truyền nước biển cho cậu rồi mới đi ra khỏi phòng, khép cửa lại cho bệnh nhân nghỉ ngơi.
Bùi Tranh an tâm thoải mái mà nằm xuống, mí mắt nặng trĩu, lâm vào hôn mê. Đầu cậu rất đau, giống như có ai đó lấy búa gõ vào đầu liên hồi, nhức nhối, khó chịu.
Bùi Tranh mơ một giấc mơ thật dài, trong mộng cậu gặp một thiếu niên tự xưng Bùi Ôn Hạ, cậu ta rất đẹp, rất sáng ngời, lóa mắt.
Bùi Ôn Hạ tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, Bùi Ôn Hạ đẹp lung linh khi chụp ảnh bìa tạp chí, Bùi Ôn Hạ cật lực học vũ đạo tới rạng sáng cho bài hát mới. Bùi Tranh như người ngoài đứng xem, cảm thấy Bùi Ôn Hạ với mình thật là khác cả trời cả vực.
Một bên là tự do dưới ánh mặt trời tỏa sáng trước hàng vạn người, một bên là đêm tối u ám, giết chóc và hỗn loạn.
Hoàn cảnh trong mơ đột ngột chuyển biến 360 độ, trời đất trở nên âm trầm, áp lực. Bùi Ôn Hạ bị ai đó lừa gạt tình cảm, Bùi Ôn Hạ bị người nào đó cưỡng ép không thành bị vu oan, bị tung ra hình ảnh nhạy cảm với vô số người đàn ông. Bùi Ôn Hạ sa sút sụp đổ vì món nợ tiền bạc quá lớn của cha mẹ lưu lại.
Khác hẳn với ánh mặt trời lúc ban đầu, cậu ta như một cái xác không hồn, tròng mắt vẫn đục, gầy gò ốm yếu, tử khí trầm trọng giống như muốn chết làm Bùi Tranh giật thót.
Con người, cũng có thể thay đổi chóng mặt như vậy à.
Bùi Ôn Hạ nhiều lần tự sát nhưng được cứu lại, cậu ta hậm hực lại bị bệnh về tâm lý, bất hòa với anh em trong đoàn, tách biệt với mọi người quan tâm cậu ta.
Bùi Tranh như có điều cảnh giác mà xoay đầu, bắt gặp ánh mắt thương cảm của Bùi Ôn Hạ.
Chính chủ ở đó, không biết đã thấy Bùi Tranh lúc nào.
Cậu ta khóc lóc:"Em sống không nổi nữa rồi, anh làm ơn, sống phần đời còn lại giúp em đi."
Bùi Tranh chậm chạp mở miệng: "...Sống thay cậu?" Cuộc sống rắc rối phức tạp quan hệ như vậy, ai muốn sống thay?
Bùi Ôn Hạ gần như van xin, mặt mũi lấm lem: "Sống thay em, hoàn thành tâm nguyện duy nhất của em đi được không? Em sẽ thay anh, thay anh xuống địa ngục, coi như em cầu xin anh!"
Bùi Tranh há mồm thở ra, không ngờ còn có người giao dịch với âm phủ, thế mạng cho cậu vì không muốn sống nữa. Cậu từ trước đến nay, xem tình cảm đạm bạc như nước cất, không có người yêu cũng không có bạn bè. Chó thì cần gì tình tự phức tạp.
Sống thay?
Bùi Ôn Hạ ôm lấy Bùi Tranh một cái trước khi biến mất: "Nhờ anh nha, Bùi Tranh. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, ở dưới đó, em chờ anh."
"..." Lời này chẳng giống như cầu nguyện chút nào, giống trù ẻo hơn.
Nhưng cậu rung động với hai chữ "chờ anh" đơn giản của cậu ta. Lần đầu, có người nói chờ cậu. Bùi Ôn Hạ là cột sáng đầu tiên chiếu thẳng vào trong tâm hồn cậu, đẹp như pháo hoa.
Bùi Tranh môi mấp máy, cuối cùng cũng dùng sức vỗ vai cậu ta: "Bình an, Bùi Ôn Hạ."
Cứ cho là cậu thương hại Bùi Ôn Hạ đi, vì cậu ta đáng thương, vì cậu ta như một đứa trẻ lạc lối. Bùi Tranh bị những cố gắng lúc ban đầu của cậu ta ảnh hưởng tâm trí, nhìn cậu trai gió mặc gió mưa mặc mưa đều mỗi ngày tập nhảy, tập hát, thật sự rất cuốn hút.
Có người quan tâm mình như vậy, Bùi Tranh tự lấy làm an ủi, mặc dù là đơn phương mình cậu cảm thấy như vậy. Bùi Ôn Hạ chỉ là trốn tránh vấn đề, tự mình kết thúc ước mơ, đẩy Bùi Tranh ra sống thay.
Bùi Tranh, không phải, bây giờ cậu là Bùi Ôn Hạ, tiếp tục sống với thân phận của Bùi Ôn Hạ.
Nên từ giờ, cứ để cái tên Bùi Tranh chìm vào quên lãng đi. Sống theo ý của ông trùm, như một con chó, còn không bằng đời sống tình cảm của Bùi Ôn Hạ phong phú.
Cậu có thể, nghỉ ngơi rồi, không cần chém giết, đấu đá nữa.
Cạch.
Bùi Ôn Hạ mở mắt ra nhìn trần nhà, trời vừa hay chuyển nắng, ánh nắng chiếu vào căn phòng, làm cho không khí âm u của phòng bệnh có chút ấm áp.
Ngủ hơn một ngày một đêm, tinh thần no đủ, chỉ có cơ thể là còn suy yếu, tay chân mảnh mai không có chút sức lực: "..." Mấy ngày rồi cậu không ăn cơm?
Bác sĩ mở ra cửa phòng, nói với đoàn người đứng phía sau: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, chỉ là trí nhớ có chút vấn đề, mọi người có thể vào trong thăm bệnh nhân."
"..." Mất trí nhớ? Bùi Ôn Hạ vậy mà bị mất trí nhớ sao? Trò đùa kiểu mới gì vậy?
Cậu ngồi thẳng người dậy, lưng tựa vào gối, có chút mơ hồ nhìn đoàn người bước vào.
Bùi Ôn Hạ không nói cậu ta có quan hệ tình cảm với ai, những người trong giấc mơ đều bị cậu ta xóa bỏ gương mặt, nên bây giờ, ai là ai, cậu cũng không rõ.
Mất trí nhớ cũng tốt, ai cũng không nhớ, vậy đỡ phải đoán già đoán non.
Bác sĩ và y tá tránh ra ngoài, cho người vào thăm.
Người vào thăm có 5 người, may mà phòng bệnh rộng rãi, nếu không 5 người thân cao chân dài thế này nhìn có vẻ chen chúc.
Bùi Ôn Hạ ngẩng đầu, đây là, đồng nghiệp của cậu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...