Sân khấu hoành tráng, khán phòng nhộn nhịp, đèn tụ quang lấp lánh, lightstick rực rỡ 5 màu đỏ, vàng, lam, trắng và vài vệt cam lẻ tẻ.
Bùi Ôn Hạ biết, màu cam đại diện cho cậu, mùa hạ rực rỡ gắn liền với gam màu nhiệt.
Lần đầu được đứng trên sân khấu lớn, không căng thẳng là nói dối, nhưng vũ đạo đã thân thuộc đến nổi nhảy theo bản năng, dù đầu óc có trống trơn đi nữa.
Phần hát của cậu khá ít, chỉ vỏn vẹn vài ba từ, phần kết lại là tốp ca cho nên cậu không lo giọng của mình yếu bị phát hiện. Phải tập luyện nhiều hơn nữa mới được.
Khán giả hò hét nhiệt tình cho các anh. Bùi Ôn Hạ đưa mắt nhìn khắp nơi sân, âm thầm đếm đếm những ánh cam trong hội trường, đáy lòng bồn chồn không yên, cậu cũng có vài fan nhỏ kìa. Fans là những người luôn dõi theo từng bước tiến của idol nhà mình, vô điều kiện tán thành, thậm chí còn nguyện ý chi tiền, chỉ để ủng hộ người họ thích. Các cô ấy thật đáng nể.
Nhảy múa hết sức mình dưới nền nhạc sôi trào, thật là một trải nghiệm mới mẻ, quan trọng nhất là phản ứng của khán giả, những tiếng cổ động nhiệt tình như đốt lửa sân khấu. Có đổ nhiều mồ hôi đi nữa, cũng đáng.
Fans ồn ào nhốn nháo, nhưng ai cũng hào hứng. Bỏ qua scandal ái tình lố lăng, Bùi Ôn Hạ phát huy thật sự rất tốt, vũ đạo của cậu thật sự rất cuốn hút. Các cô đối với Bùi Ôn Hạ, lau mắt mà nhìn.
"Bùi Ôn Hạ nhảy tốt quá nhỉ!"
"Tạo hình mới này đẹp trai thật!"
"Hát cũng ổn phết, giọng đặc trưng nghe cái là ra liền luôn á!"
"Ha ha, hát như mấy bé ca sĩ nhí, nhấn nhá sai tùm lum!"
"Nhìn kĩ thì cũng đáng yêu!"
Buổi live bắt đầu lúc 6 giờ tối, liên tục đến 10 giờ, Bùi Ôn Hạ nghĩ rằng biểu diễn 6 tiếng liên tục, nhưng thật ra là trừ hao tầm 2 tiếng nếu gặp sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng 4 tiếng, cũng rất đuối, đối với cơ thể yếu ớt này, Bùi Ôn Hạ phải cố gắng hạn chế lạm dụng quá nhiều sức lực sau mỗi cú vung tay, nhảy shuffle cũng rất mất sức.
Tạch!
Nhạc sôi động vừa ngừng nhạc mới lại tiếp, chuyển thành giai điệu nhẹ nhàng, phần ca hát sẽ nhiều hơn, có thể dưỡng sức một lúc rồi.
Bùi Ôn Hạ nhảy đến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hé môi thở hồng hộc, mồ hôi thấm ướt cả áo, cẳng chân run run.
Bộp!
Tần Sở Hàn dùng một tay đỡ lấy lưng cậu, che lại mic, nhỏ giọng: "Cố chịu 15 phút nữa, để em hát thay?"
Bùi Ôn Hạ lắc đầu, lau mồ hôi đầm đìa trên trán: "Vẫn ổn, tôi khỏe lắm." Không thể để công sức đã bỏ ra trở nên vô ích chỉ vì không thể đứng trên sân khấu tới cuối cùng được.
Bùi Ôn Hạ như vậy, lọt vào mắt hắn có chút không giống, làm hắn phải lau mắt mà nhìn. Rõ ràng Bùi Ôn Hạ yêu thầm hắn, nhưng bây giờ cậu có chút nào giống như muốn dựa dẫm vào hắn đâu?
Bùi Ôn Hạ đẩy đẩy Tần Sở Hàn ra đằng trước. Đoạn này là song ca của Đường Hiểu Vi và Diệp Lạc Dương, cậu còn chút thời gian để điều chỉnh: "Che giùm tôi chút, tôi lau mặt cái. A, rớt mất một cái tròng mắt..." Dùng ống tay áo lau mặt, cậu bất ngờ chớp một bên mắt.
Lần đầu cậu đeo thứ này, nghe chuyên viên trang điểm nói, đeo lên không những nhìn đẹp trai hơn, mà nó còn bảo vệ đôi mắt, giá cũng khá đắt, bây giờ mà rơi mất thì cậu không đền nổi.
"..." Tròng mắt rớt?
Tần Sở Hàn muốn nói lại thôi: "...Anh quên tắt mic ạ." Cho nên cậu có hạ giọng đi chăng nữa, người hâm mộ cũng có thể nghe thấy. Hắn nên nhắc nhở ngay từ đầu mới phải, đột nhiên cảm thấy bản thân cũng ngáo ngơ theo ai kia.
Bùi Ôn Hạ chỉ "à" một tiếng, cúi đầu thử tìm kính áp tròng, sau một hồi mới ngẩn ra, thông suốt. Đây là trường hợp nghiêm túc mà cậu lại liên tục phát ra tạp âm như vậy, những người mê âm nhạc chắc chắn sẽ bất mãn với cậu.
Tắt micro đeo tai bỏ vào túi quần, Bùi Ôn Hạ héo bẹp bẹp. Quả nhiên, nhảy nhót hát hò không hợp với cậu, chưa gì mà mình đã gây họa rồi.
Tiếng nhạc bổng nhiên ngừng lại, sân khấu sôi động trở nên an tĩnh, Bùi Ôn Hạ đoán chắc là mình sẽ bị quở trách cho xem.
Mộ Lăng Thần tranh thủ lúc đã hát xong bài cuối cùng trong Album, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này, nhưng mà..." Xuất hiện sự cố trên sân khấu là bình thường, bọn anh sẽ không vù chuyện nhỏ này mà mắng mỏ cậu, chỉ sợ các fans không vui-
Khán giả hò reo:
"Không có gì bất tiện đâu anh ơi!"
"Mau giúp Bùi Ngố tìm kính áp tròng đi anh!"
"Nhìn tội quá chừng!"
"Bùi Ngố sắp khóc tới nơi rồi kìa, cute ghê!"
Mộ Lăng Thần suýt thì cười ra tiếng: "..." Các bạn fans đáng yêu hơn anh nghĩ. Mà, Bùi ngố là sao?
Về cơ bản, bọn họ đã hát xong những bài trong Album sắp phát hành, sẽ nghỉ giải lao 15 phút, sau đó mới là phần hát đơn ca của 5 thành viên. Cho nên anh rất muốn an ủi cậu, không cần phải buồn rầu.
"Ô-Ôn Hạ, em khóc thiệt á hả? Đừng, đừng khóc nha, anh, anh tìm giúp em tròng mắt!" Đường Hiểu Vi nghe fans nói vậy, lo lắng nhìn cậu, nói năng lộn xộn, luýnh quýnh.
"...Hong có khóc." Bùi Ôn Hạ không có khóc, chỉ là đổ mồ hôi nhiều, đôi mắt đỏ lên là vì khi nãy cậu dụi mắt nhiều lần, do quá căng thẳng, đến giọng cũng khàn khàn thành ra nói ngọng.
"..." Nếu mà cười ra tiếng chắc em ấy sẽ giận dỗi.
"Bớt nhõng nhẽo đi, có vậy thôi cũng khóc." Diệp Lạc Dương dù ghét bỏ ra mặt những vẫn thành thật loay hoay tìm kính cho cậu, mặc dù bây giờ có thể vào phòng nghỉ tìm một cặp lens khác đeo vào.
Nhõng nhẽo? "??" Cậu không khóc mà.
Bùi Ôn Hạ nhìn các anh khom người cẩn thận tìm mắt kính cho mình, nội tâm lung lay. Cần gì phải đối tốt với cậu như vậy, ơn nghĩa này chắc cả đời cậu trả không hết mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...