Bùi Ôn Hạ lục lại nhật ký của nguyên chủ, trong đống chữ xiêu xiêu vẹo vẹo đó, với mong muốn tìm ra chủ nợ: "..." Không được rồi, chữ còn xấu hơn của bác sĩ.
Không tìm được giấy nợ nhưng cậu tìm được sổ khám bệnh của mẹ mình, bà ấy hiện đang nhập viện điều trị, bệnh viện đó cũng ở gần đây.
Đã biết đến thì nên đi gặp một mặt.
Sáng sớm.
Hôm nay không có buổi tập sáng, Bùi Ôn Hạ tranh thủ dậy thật sớm, đến bệnh viện một chuyến. Vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mà nguyên chủ bị lừa đi vay nặng lãi, cậu ta chắc hẳn thương mẹ mình rất nhiều.
Cậu không có mẹ, nên không cảm thụ được.
Cạch.
"Bùi Ôn Hạ? Sáng sớm mà đi đâu thế?"
Diệp Lạc Dương ngáp ngắn ngáp dài vươn vai, nhìn thấy cậu đang mang giày, khó hiểu. Những ngày được nghỉ tập sáng, Bùi Ôn Hạ không ngủ tới trưa là không chịu dậy.
Bùi Ôn Hạ mang khẩu trang, mở ra cửa: "Đi bệnh viện." Cái ổ gà màu đỏ.
Diệp Lạc Dương gật gù, bước chân vào nhà vệ sinh, nặn ra một ít kem đánh răng. Ra là đi bệnh viện, chắc là cậu ta đi tái khám hoặc là bị bệnh-
"Ê đợi chút đã, Bùi Ôn Hạ!"
_____
Bệnh viện.
Diệp Lạc Dương ôm theo một bó hoa, thở phào: "Ra là đi thăm bệnh, làm tôi giật cả mình." Còn tưởng cậu bị bệnh gì.
Bùi Ôn Hạ nhìn số phòng: "Cậu đâu cần phải đi theo đâu."
Diệp Lạc Dương khó chịu với thái độ của cậu: "Sao không? Chúng ta là một tập thể đó, cậu xảy ra chuyện sao bọn tôi đứng nhìn được? Tôi cũng không muốn phải đổi thành viên mới lúc này đâu!"
Bùi Ôn Hạ nhiều lần tự sát khiến người phiền chán, hắn cũng không vui vẻ gì, dù không muốn cứu nhưng lương tâm lại không cho phép. Đều là con người với nhau, lòng trắc ẩn đương nhiên là phải có. Chẳng lẽ Bùi Ôn Hạ không hiểu?
Là một tập thể làm việc chung nên đối tốt với nhau sao? Suy nghĩ của bọn họ thật kì quặc.
"...Đến rồi, phòng này." Bùi Ôn Hạ chỉ tay vào cửa phòng nhưng không mở, cậu lại có cảm giác hồi hộp y như lúc ghi hình.
Diệp Lạc Dương cũng là lần đầu đi thăm phụ huynh của đồng nghiệp, khẩn trương kéo mũ áo xuống: "Bác gái...thế nào?" Hiền lành hay nghiêm khắc, hắn nhuộm tóc có bị mắng không nhỉ?
Bùi Ôn Hạ gõ cửa hai cái, suy nghĩ: "Không biết nữa." Đây cũng là lần đầu cậu có phụ huynh mà.
Cạch.
Cậu mở ra cánh cửa, bước vào trong: "Con tới thăm người..."
Mẹ Bùi đang đọc tạp chí, nghe vậy ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lại, đôi mắt đong đầy yêu thương: "Hạ, sao con lại đến? Con nói dạo này bận việc nên không đến được...A, bạn của con?" Bà ấy lâm bệnh khi đi làm kiếm tiền để nuôi con, về già sức khỏe suy yếu, đã có dấu hiệu bị bệnh mãn tính.
Bùi Ôn Hạ sờ sờ lồng ngực, cảm giác có chút nặng nề. Nghe thấy câu hỏi, đáp lại: "Cậu ta là-" Là gì? Bạn bè? Hay đồng nghiệp?
Diệp Lạc Dương ôm hoa đứng thẳng lưng, thấy cậu ậm ờ, liền giành nói: "Chào bác gái, con là Diệp Lạc Dương, bạn của Bùi Ôn Hạ ạ! Con mạo muội đến thăm mà chưa có sự cho phép..."
Bùi Ôn Hạ trợn tròn mắt nhìn hắn. Người này...Mỗi lần nói chuyện với cậu là gắt gỏng đanh đá thô lỗ, nhưng lại lễ phép với người khác như vậy?
Quả nhiên là hắn rất ghét Bùi Ôn Hạ ha.
Mẹ Bùi tốt tính, rất vui vẻ khi con trai có bạn bè, cùng Diệp Lạc Dương liên thuyên trò chuyện không ngừng, thân còn hơn cả con ruột.
Không thể thăm bệnh lâu lắm, nên nửa tiếng sau, y tá đã vào nhắc nhở, cho người bệnh nghỉ ngơi.
Bùi Ôn Hạ cùng Diệp Lạc Dương xin phép ra về. Trước khi đi, mẹ Bùi cầm lấy bàn tay của Diệp Lạc Dương, gửi gắm: "Nhờ mấy đứa chăm sóc thằng bé nha."
Dù là mẹ con nhưng giữa Bùi Ôn Hạ và bà có một khoảng cách bước không qua. Bà biết bệnh tình của mình không thể nào khá lên được, tiền thuốc men, viện phí hằng tháng cũng là một số tiền không nhỏ. Bùi Ôn Hạ chọn bước lên con đường vào giới nghệ sĩ cũng là vì nơi này là nơi kiếm tiền nhanh nhất. Cậu ta mệt mỏi chán nản, muốn buông tay rời bỏ tất cả, nhưng nghĩ đến người mẹ già yếu ôm đau trong bệnh viện, lại không đành lòng, nên mới vay tiền của vay nặng lãi. Nhưng, càng vay lại càng trả không nổi, cậu ta đã bị đẩy đến bờ vực thẳm.
Bùi Ôn Hạ rũ mắt: "Lần sau con lại đến." Đây là trách nhiệm của cậu.
_______
Thời gian bắt đầu buổi tập chiều còn thoáng, Diệp Lạc Dương chủ động mời Bùi Ôn Hạ đi ăn trưa.
Trời cũng nắng đẹp không gắt, hắn đề nghị: "Tại cậu mà tôi bỏ luyện cơ bắp buổi sáng đấy, đi bộ tiêu thực đi."
Bùi Ôn Hạ buồn bực, nhưng cậu cũng đang có ý đi bộ, từ bệnh viện đến công ty chỉ mất có 5 phút đi đường: "Ừ." Đòi đi theo mà giờ đổ thừa.
Khi đi ngang qua tiệm đồ ngọt, Diệp Lạc Dương dừng lại bước chân, kéo tay cậu: "Đi, đi mua đồ tráng miệng." Hắn thích đồ ngọt, cũng tại vì giữ dáng nên lâu rồi chưa ăn, hôm nay không ăn sáng, ăn bánh cũng được.
Bùi Ôn Hạ ngơ ngác bị kéo đi: "??"
Tiệm đồ ngọt.
"Hoan nghênh quý khách!"
Diệp Lạc Dương quen cửa quen nẻo tiến vào, chưa gì đã chọn được vài món bánh.
Bùi Ôn Hạ đưa mắt nhìn những chiếc bánh kem trên kệ, trông chúng nó đẹp mắt lại mềm mại, nhìn một hồi lâu.
Diệp Lạc Dương đã chọn xong phần của mình, thấy cậu vẫn đứng đực ra đấy, không hài lòng: "Cậu thích ăn vị nào thì cứ chọn đi, hôm nay tôi vui, đãi cậu." Chứ không phải hắn thấy cậu đáng thương nên mới muốn tiêu tiền làm cậu vui đâu!
Bùi Ôn Hạ nhìn hắn, chậm rãi đáp: "Tôi không có ưa thích, cũng chưa ăn qua, thì làm sao mà dễ dàng lựa chọn?"
Rượu, chè, thuốc lá, chất kích thích, bánh mì khô khốc, mì gói đóng hộp, những bữa ăn dầu mỡ mới là thứ cậu từng nếm qua. Bùi Tranh không có quyền làm chủ cuộc đời của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...