Buổi liveshow đầu tiên ngày càng cận kề, Bùi Ôn Hạ thời gian đến phòng Gym còn không có, chỉ tập nhảy thôi đã đủ khiến cậu bò.
Học vũ đạo trong album của nhóm thôi còn chưa đủ, phải học thêm vũ đạo của những bài hát kèm thêm. Sức khỏe thì vẫn cứ tàm tạm như vậy, có ngày chắc cậu gục sớm.
Phòng tập.
Bùi Ôn Hạ ngồi xuống giản cơ, đưa mắt nhìn bốn vị nam thần đang chụm lại thảo luận, uống lên miếng nước.
Mộ Lăng Thần trước khi làm idol rất có năng khiếu sáng tác nhạc, Album ra mắt của FStar tổng cộng 17 bài, một mình anh tự mình sáng tác 12 bài, độc quyền chỉ cho nhóm.
Mộ Lăng Thần đã thức mấy hôm để cân nhắc ra một bài mới, làm bài hát cuối show diễn, tạo bất ngờ cho fans, nhưng còn gì đó thiêu thiếu: "Bản demo mọi người đã nghe qua rồi đúng không? Phần phối âm anh không rành lắm...Hiểu Vi, cậu thấy sao?"
Đường Hiểu Vi và Mộ Lăng Thần cùng tuổi, anh hát thử một đoạn trong phần điệp khúc, lắc đầu: "Thanh âm phần beat quá lớn, nếu muốn thì phải cất giọng ở nốt cao, hơi khó hát nếu chia ra."
Mộ Lăng Thần gật đầu: "Phần này có thể để cho Sở Hàn hát một mình."
Diệp Lạc Dương trừ sáo ra thì nhạc cụ nào cũng có thể chơi, góp ý: "Không thì đổi tiếng guitar thành tiếng piano thì sao ạ?"
Mộ Lăng Thần suy nghĩ: "Anh định để em chơi guitar ngay trên sân khấu nên mới để beat này, đổi sang piano thì phải chỉnh nhịp lại."
Tần Sở Hàn nghe đi nghe lại bản demo, cảm thấy nếu dùng thanh âm của piano thì thiếu chút hăng hái: "Em hát được, điệp khúc cứ giữ nguyên đi anh. Thay vào đó, chúng ta có thể chèn tiếng piano vào đoạn cuối..."
Mộ Lăng Thần viết viết vẽ vẽ: "Hiểu rồi, để anh sửa lại lời nhạc..."
Bùi Ôn Hạ chống cằm nhìn, cậu cảm thấy, mình có một chút hiểu tại sao, Bùi Ôn Hạ nguyên bản lại tập luyện đến thừa sống thiếu chết, lại hay cáu gắt với bọn họ. Bọn họ đều là thiên tài, trong khi cậu ta thì không có tài cán gì, trong lòng hụt hẫng cùng không cân bằng, thậm chí là ghen tị. Cách nhau cũng có bao nhiêu tuổi đâu mà họ lại nổi trội hơn cậu ta rất nhiều.
Tự sát vì quá bế tắc.
"Ôn Hạ...Em có muốn nghe thử không?" Mộ Lăng Thần nhận ra, bọn họ không gọi cậu lại bàn bạc, sẽ làm cậu không vui, bọn anh không có ý cô lập cậu.
Bùi Ôn Hạ lắc đầu: "Không nghe, mệt lắm, tôi không rành đâu." Cậu cũng không biết nghe xong nêu cảm nhận thế nào, cậu không có năng khiếu âm nhạc.
Cả bốn người: "..." Có chút tố chất làm Idol cái đi.
Mộ Lăng Thần nhướng mày, bước qua: "Không rành thì bọn anh dạy em."
Diệp Lạc Dương khinh thường hừ một cái: "Cậu bây giờ là bộ mặt của công ty, không biết là không biết cái gì, học!"
Tần Sở Hàn: "Nghiệp vụ của idol, anh à."
Bùi Ôn Hạ câm như hến.
Cạch.
Lâm Trì mở cửa bước vào, vui vẻ giơ sách tranh trên tay lên: "Mấy đứa, cục phục trang vừa mới gửi bản thiết kế mới tới nè, chọn một kiểu nha. Concept chính sẽ là vương tử!" Trang phục được kì công thiết kế, dù có nhảy cỡ nào cũng không sao, đều làm từ vật liệu tốt nhất, bền bỉ nhất.
Anh ta khó hiểu, không khí vi diệu trong phòng tập là sao đây: "...Sao không có đứa nào hào hứng hết vậy?"
Bùi Ôn Hạ: "..." Cứu tinh.
Mộ Lăng Thần nhận lấy sách tranh, cười đẹp như họa: "Tụi em hào hứng lắm ạ."
Bùi Ôn Hạ nhìn từng bản thiết kế phục trang, rườm rà, lòe loẹt, sặc sỡ, trừng mắt: "..." Còn vương tử nữa chứ, bọn họ cũng có phải hoàng tử thật đâu.
Lâm Trì đứng một bên: "Mấy đứa thích kiểu nào?"
Diệp Lạc Dương chỉ vào một cái: "Này ạ, màu đỏ mới cháy!"
Đường Hiểu Vi lắp bắp: "Em thì thấy...màu trắng, trắng ạ."
Mộ Lăng Thần và Tần Sở Hàn đều cảm thấy màu trắng cũng được. Cả bốn quay sang nhìn người vẫn chưa có ý kiến: "Ôn Hạ, em thì sao?"
Bùi Ôn Hạ suy nghĩ trong chốc lát, chỉ vào một bản thiết kế: "Cái này."
Năm người cúi đầu nhìn một hồi, Lâm Trì cười gượng: "...Mấy đứa phải làm hoàng tử siêu ngầu, chứ không phải vệ sĩ hay quản gia, Ôn Hạ à."
Tần Sở Hàn khách quan nêu ý: "Màu đen thì có hơi...ảm đạm ạ."
Bùi Ôn Hạ đã quen mặc trang phục của vệ sĩ, vì thấy quen thuộc nên cậu bất giác chọn nó: "Tôi không có ý kiến, màu nào cũng được."
Đường Hiểu Vi ngập ngừng: "C-Chọn lại cũng, cũng được."
Mộ Lăng Thần tổng lại kết quả góp ý của nhóm: "Chúng ta sẽ kết hợp hai màu trắng đen vào phần trang phục, phụ kiện thì có thể dùng màu đỏ, ví dụ như cà vạt hay nơ..."
Bùi Ôn Hạ bội phục nhìn anh, leader có khác, khả năng dẫn dắt đội nhóm của anh xứng đáng được ngón tay cái. Nếu cậu cũng có khả năng làm thủ lĩnh thì có khi bọn đàn em đã không phản bội rồi.
To to tò te tí tò te!
Bùi Ôn Hạ đứng lên, lấy cái điện thoại bị bể màn hình ra xem, nhíu mày: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại lát."
Mộ Lăng Thần vẫy tay: "Nghe điện thoại xong đi nhà ăn luôn nhé, chúng ta được nghỉ trưa rồi."
Cậu gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài, ấn nghe, là lần trước cuộc gọi khủng bố 99+: "Alo? Cho hỏi là ai-"
Đầu dây bên kia vang lên chất giọng ngả ngớn và kinh bỉ của một người đàn ông: "Đúng là đại minh tinh hay quên ha, mày giả vờ không biết tao đấy à?"
Bùi Ôn Hạ trầm ổn trả lời: "Tôi bị tai nạn, tạm thời mất trí nhớ. Cho hỏi anh là ai?"
Người đàn ông bên kia cười nắc nẻ, thái độ không đứng đắn: "Tao là chủ nợ của mày đây. Thôi, mặc kệ mày mất trí hay điên gì cũng được, thiếu nợ thì phải trả tiền. Tới 20 tây này mày phải trả cho bọn tao đủ số!"
"..." Đúng rồi, Bùi Ôn Hạ thiếu nợ của vay nặng lãi, vì trả không nổi nên đi tìm chết.
"Bùi Ôn...À, tôi nợ bao nhiêu?"
Đầu dây bên kia uy hiếp xong thì cúp máy cái rụp: "1 tỷ, tính luôn lãi. Mày không trả được thì chờ chết đi!"
Bùi Ôn Hạ tra lại tài khoản ngân hàng, nhìn số dư, trầm mặc: "..." 1/10 của 1 tỷ cậu cũng không trả nổi.
. ngôn tình tổng tài
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...