Từ Hoài lặng người trên giường hồi lâu, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy khó chịu, không muốn động đậy.
Lúc này, điện thoại trong phòng ngủ đột nhiên vang lên, điện thoại này là đường dây nội bộ, chỉ có người trong biệt thự mới có thể gọi, Từ Hoài không dám không nghe máy, đành phải đứng dậy.
"Alo......"
Cậu chỉ kịp nói "alo" trước khi bị ngắt lời một cách thô lỗ.
Giọng nói lạnh lùng của Tống Thanh Hà vang lên từ đầu bên kia: "Xuống đây."
Đưa tay lau nước mắt, cậu cất giọng mũi nói: "Được, tôi xuống ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Từ Hoài nhanh chóng chạy ra sofa phòng khách, lấy bộ quần áo đã để ở đó tối qua rồi mặc vào.
Đi đứng vẫn có chút khó chịu, nhất là phần phía trên bắp đùi, cộng thêm những vết dấu vết rõ ràng khiến cậu thập phần rất bối rối.
Nhưng cậu không dám để Tống Thanh Hà đợi quá lâu, ngay cả đi tắm cũng không dám, nhanh mặc quần áo đi xuống lầu.
Trên bàn ăn, bữa sáng đã được bày đầy ắp, đồ ăn đa dạng phong phú, Tống Thanh Hà đang ngồi ở một bên bàn ăn đọc báo, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong cậu ở đây đợi tôi, nếu cậu dám chạy lung tung, tôi đánh gãy chân cậu."
"Tôi biết rồi" Cậu cúi đầu nhét một quả trứng vào miệng, mơ hồ nói: "Tôi sẽ không chạy lung tung."
Tống Thanh Hà đặt tờ báo xuống, lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái.
Áp suất không khí trên bàn ăn rất thấp, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng chén đĩa va vào nhau, hai người yên lặng thưởng thức bữa sáng, Tống Thanh Hà đột nhiên hỏi: "Gần đây mẹ cậu thế nào rồi?"
Từ Hoài quê ở một vùng núi phía Tây Nam, hồi đó, cậu là sinh viên đại học duy nhất trong làng, thành tích học tập xuất sắc, tốt nghiệp xuất sắc một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì đến làm việc ở Helu.
Vốn dĩ mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp nhưng không ngờ chỉ sáu tháng sau khi tốt nghiệp, mẹ cậu lại được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Cha mất từ rất sớm, mẹ một tay nuôi nấng hắn. Xuất thân từ gia đình nghèo, khi đó mới ra trường được nửa năm, đối mặt với chi phí chữa bệnh cao ngất ngưởng, cậu bất lực. Cũng tại thời điểm đó, cậu quyết định leo lên giường của Tống Thanh Hà.
Mỗi lần ngủ với Tống Thanh Hà, anh đều đưa một số tiền lớn, cậu dựa vào số tiền này để duy trì việc chữa trị cho mẹ.
Nghe thấy vậy, cậu lập tức dừng động tác cắn miếng bánh mì ăn dở, trả lại vào đĩa, cúi đầu nói: "Rất tốt, không có chuyển biến gì xấu, bệnh tình ổn định được một thời gian dài rồi."
"Ừ," Tống Thanh Hà mặt không biểu tình đáp, "Tối nay tôi sẽ nói bộ tài vụ chuyển thêm hai mươi vạn..."
"Không cần!" Giọng nói của cậu gấp gáp, vô tình giơ tay làm rơi chiếc đĩa ăn trước mặt, đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn, phát ra tiếng lanh canh chói tai.
"Tôi... Tôi vẫn có đủ tiền, lần trước anh đưa cho tôi còn chưa dùng hết, tôi thật sự không cần nữa."
Tống Thanh Hà sắc mặt lạnh lùng nhấp một ngụm cà phê, không ngẩng đầu lên nhìn, "Như thế nào? Ngại ít?"
"Tôi không!"
Từ Hoài lo đến mức không quan tâm đến mảnh vỡ trên mặt đất bất chấp giẫm lên nó, gấp gáp đứng dậy.
"Ahhssss!" Cơn đau hậu tri hậu giác truyền tới.
Lúc nãy vì chạy xuống nhà vội vàng đến nỗi không buồn xỏ dép, đôi chân trắng nõn mềm mại bây giờ dẫm lên những mảnh vỡ, sàn nhà dưới chân chẳng mấy chốc đã nhuộm màu đỏ.
"Cậu phát điên cái gì?!" Tống Thanh Hà đứng dậy, lao tới ôm lấy eo cậu, "Tối qua có phải chưa giáo huấn cậu đủ đúng đúng không?!"
Nhìn Tống Thanh Hà cau mày, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, cậu biết mình lại làm cho ông chủ không vui, cậu vốn đã vụng về, lại không biết cách lấy lòng người, hiện tại Tống Thanh Hà hẳn càng khó chịu với cậu hơn.
Cậu tựa vào ngực Tống Kình Hà, ngửi thấy mùi cơ thể của anh, là mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn với mùi thơm của tuyết tùng, không nồng nhưng rất thơm, là mùi đặc trưng của Tống Thanh Hà.
Lòng bàn chân còn đang chảy máu, nỗi đau thể xác này cậu có thể chịu đựng, nhưng trong lòng lại chua xót đến vô hạn.
Cậu cảm thấy tuyệt vọng, người mình yêu rõ ràng đang ở ngay trước mặt, ngay bên cạnh, nhưng cậu không có dũng khí để vươn tay ra ôm lấy anh.
Khóe mắt dần dần ươn ướt, cậu vùi mặt vào lồng ngực Tống Thanh Hà, giọng nói hơi lạc đi "Tôi thật sự không thiếu mà, anh tin tôi một lần có được không?"
Tống Thanh Hà cụp mắt nhìn cậu một lát, sắc mặt trầm xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Vào phòng ngủ, cậu được Tống Thanh Hà bế đặt lên cạnh giường, sau đó quay người lấy túi y tế từ tủ phía sau ra, ngồi xổm trước mặt cậu, nâng chân đặt lên đầu gối, dùng nhíp trong hộp y tế nhẹ nhàng gắp những mảnh vỡ ghim ở lòng bàn chân ra.
Tống Thanh Hà sắc mặt rất khó coi, mặt mày đều hiện lên vẻ tức giận, cậu nhìn thế cũng không dám hé răng nửa lời, cúi đầu nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Tống Thanh Hà nhanh chóng làm sạch vết thương, dùng gạc quấn lại rồi đứng dậy.
"Tạm thời xử lý như này. Lát nữa tôi gọi bác sĩ đến xem kỹ hơn cho cậu."
"Không cần," cậu không dám làm phiền Tống Thanh Hà nữa, vội vàng lắc đầu, "Vậy là được rồi, tôi không sao..."
"Đừng chọc giận tôi thêm nữa, Từ Hoài!" Cậu còn chưa kịp nói xong, Tống Thanh Hà đã đột ngột ngắt lời: "Cậu nên biết rằng sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không có thời gian cùng cậu phát điên ở đây."
Tống Thanh Hà là một người bận rộn, cậu biết thời gian của Tống Thanh Hà cần phải dùng tiền tài đổi lấy, mà ngoại trừ ở trên giường, cậu căn bản không đáng để Tống Thanh Hà tốn thời gian thêm cho mình. Đây là điều Từ Hoài rõ ràng hơn ai hết.
Cậu chỉ có thể nhượng bộ, thừa nhận sai lầm của mình, nói: "Xin lỗi Tống tổng, tôi sai rồi."
Sự im lặng kéo dài trong vài giây.
Tống Thanh Hà lạnh lùng nhìn người trên giường một lúc, quay người bước ra khỏi nhà.
Cậu có chút không nỡ, hoặc có lẽ nỗi đau ở lòng bàn chân đã truyền dũng khí, trước khi Tống Thanh Hà bước ra khỏi phòng, cậu đột nhiên gọi: "Tống tổng, Hứa tiên sinh bên kia có cần tôi phải làm gì không ạ?"
Tống Thanh Hà dừng một chút, xoay người nhìn: "Chuyện của cậu ta cậu không cần lo lắng, tôi có sắp xếp."
Cậu cắn môi dưới nói: "Tôi thấy cậu ấy và Trần tổng... hai người họ có vẻ rất thân thiết. Chúng ta có cần tiết lộ cho cậu ấy biết mối quan hệ trước đây giữa anh Giang và Trần tổng không?"
"Tôi nói rồi, chuyện đó cậu không cần lo." Tống Thanh Hà sắc mặt lạnh lùng lặp lại những gì đã nói trước đó: "Cậu cho rằng cậu ta thật sự không nhìn ra được quan hệ giữa Trần Viễn Văn và Giang Anh Phong à? Chỉ là không nói ra thôi. Cậu ấy và Trần Viễn Văn không phải người cùng đường, bọn họ sẽ chẳng đi được xa đâu.
Không phải người cùng đường.
Từ Hoài nghĩ, tựa như cũng giống mình và Tống Thanh Hà sao?
Chênh lệch cuộc sống, địa vị, cách xa ngàn sông vạn suối, đương nhiên không thể tiến xa được.
Nhưng Hứa Vị và Tống Thanh Hà thì khác, từ nhỏ họ đã cùng nhau lớn lên, gia đình tương xứng, đều là nhân tài tuấn tú, đương nhiên là người cùng một đường.
Cậu cúi đầu thấp giọng nói: "Tôi biết."
Tống Thanh Hà đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc đầu tròn lặng lẽ cúi xuống, mái tóc hơi xoăn nhẹ bồng bềnh giữa xoáy nhỏ chấm trắng trên đỉnh đầu, lộ ra vẻ ngây thơ không hợp với tuổi tác. Đặc biệt, chiếc lúm đồng tiền thoắt ẩn hiện hai bên má cũng không hợp với chàng trai 25 tuổi, nhưng ở người này tổng thể lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên khiến anh chẳng thốt lên được lời gay gắt nào nữa.
"Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau đó sẽ tiến hành dự án. Đây là dự án chuẩn bị cho Hứa Vị, nhất định không được phạm sai lầm."
"Tôi biết rồi,Tống tổng, tôi sẽ cố gắng hết sức đảm bảo không có chuyện gì xảy ra".
Giọng cậu thốt lên nhẹ và yếu, nghe rất thiếu sức sống.
Tống Thanh Hà không thích bộ dáng thiếu sức sống của cậu nên không nhìn nữa, quay người bước ra khỏi phòng.
Ngày chuẩn bị khai máy của "Sương mù" sắp đến, mấy ngày nay Trần Viễn Văn và Hứa Vị gần như không rời khỏi nhà giống như một cặp song sinh dính liền, suốt ngày gắn bó với nhau.
Sau bữa tối hôm đó, tuy hai người có cãi vã nhỏ nhưng cuối cùng cũng giải quyết xong trên giường.
Thực ra, sẽ không có giải pháp triệt để nào, vấn đề giữa họ vẫn luôn tồn tại, nhưng họ đều ngầm hiểu và lựa chọn không chạm vào nó, mỗi lần đều dựa vào việc làm tình để giải quyết mâu thuẫn phát sinh.
Cả hai đều biết đây không phải là giải pháp lâu dài, nhưng cũng không sẵn sàng chủ động chọc thủng mảnh giấy dán ngăn cách này nên lần nào cũng chỉ cho qua một cách mơ hồ.
Hứa Vị thích làm tình trong phòng tắm, trước bồn rửa mặt có một tấm gương lớn mờ sương, Hứa Vị thích hành hạ Trần Viễn Văn ở đó, lần nào cậu cũng dùng đủ mọi thủ đoạn ép anh khóc lóc xin tha.
Hứa Vị đang ở độ tuổi hai mươi, thể lực khỏe hơn người thường rất nhiều nên trong những việc đó đương nhiên rất tích cực, Trần Viễn Văn cũng từng tự hào mình có thể lực tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị nhiệt huyết của Hứa Vị đánh bại.
Trần Viễn Văn đang nằm ghé lên người Hứa Vị, ngực và lưng đẫm mồ hôi, Hứa Vị một tay đặt lên mông anh, tay kia với lấy điều khiển từ xa đóng rèm cửa lại.
Phòng ngủ lập tức bị bóng tối bao trùm, Hứa Vi dùng điện thoại bật một bài hát, đoạn intro vừa vang lên, Trần Viễn Văn nhận ra đây là nhạc phim "Blueberry Nights", có tên là "The Story" là một bài hát mang âm hưởng nhạc Jazz điển hình.
Tone giọng trầm đặc biệt của cô gái khẽ vang: "I don't know how to begin, cause the story has been told before."
"Tôi không biết nên bắt đầu như thế nào, bởi lẽ câu chuyện này đã được kể từ trước rồi."
Trần Viễn Văn chống người dậy, say đắm mà nhìn Hứa Vi: "Cho tôi điếu thuốc được không?"
Hứa Vị không biết từ đâu lấy điếu thuốc phía tủ đầu giường, châm lửa đưa lên miệng anh, Trần Viễn Văn đã mệt đến mức nhấc tay lên cũng không còn sức, chỉ rướn người lên hít một hơi thật sâu điếu thuốc trên tay Hứa Vị.
Thấy anh hút xong, Hứa Vi lấy lại điếu thuốc, đưa lên miệng, rít một hơi, sau đó từ từ ngẩng đầu thở ra một làn khói xám nhạt.
Yết hầu của chàng trai trẻ tuổi tuấn tú chậm rãi di chuyển, ngón tay cầm điếu thuốc thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, trên bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy mấy mạch máu màu xanh nhạt, dưới làn khói xám nhạt, có một loại khí chất độc nhất vô nhị, vẻ ngoài quyến rũ gợi cảm.
"Cậu biết hút thuốc?!" Trần Viễn Văn không ngăn được chính mình bị câu dẫn, giơ tay lên chạm yết hầu của Hứa Vi: "Sao bình thường không thấy cậu hút?"
"Hút thuốc hại sức khỏe." Hứa Vị cúi đầu nhìn anh, bàn tay cầm điếu thuốc từ từ di chuyển đến mông anh, nhẹ nhàng bóp nhẹ: "Trần tổng sẽ không phải đến việc này cũng không biết chứ?"
"Đồ ngốc!" Anh bị vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Vị chọc cười, nheo mắt mắng một câu.
Hứa Vị cầm điếu thuốc lên, rít một hơi, sau đó vứt phần còn lại vào gạt tàn cạnh giường, xoay người đè anh xuống dưới.
"Ai ngốc?" Hứa Vị cắn môi anh như sự trừng phạt.
Trần Viễn Văn ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trong hơi thở Hứa Vị, giống hệt mùi vị trong miệng anh, loại cảm giác này khiến anh có chút thấy sự thân mật.
"Cậu." Anh cắn lại môi Hứa Vị, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Hứa Vị nhanh nhẹn thò tay vào trong chăn, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh: "Lặp lại lần nữa, ai ngốc?"
Anh nhăn mặt đau đớn, tóm lấy cổ Hứa Vị, lăn người đè xuống dưới người anh: "Cậu mẹ nó muốn tôi làm thái giám à?! Đồ khốn!"
Hứa Vị rút tay ra khỏi chăn, chậm rãi vòng lên sau đầu, mỉm cười với anh, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đẹp trai: "Làm thái giám sẽ không ảnh hưởng đến khoái cảm của Trần tổng mà, chỉ cần tôi có thứ kia là được, đảm bảo sẽ phục vụ Trần tổng thoải mái.". ngôn tình tổng tài
"Cút!" Anh cưỡi lên người Hứa Vị, dùng tay nâng cằm cậu lên: "Hai ngày nay tôi quên mất. Tôi hỏi cậu, trước đây Tống Thanh Hà có muốn ký hợp đồng với cậu không?"
"Ừ," Hứa Vị nói một cách thờ ơ: "Đúng là có chuyện như vậy."
Anh cúi mặt xuống nói: "Vậy tại sao cậu không đồng ý?"
"Trần tổng đã dùng đến cả mỹ nam kế để quyến rũ thì tôi nào dám đồng ý được?"
"Được rồi." Anh hừ lạnh một tiếng, "Dù sao không phải ai cũng có khuôn mặt này."
Hứa Vị đưa tay nhéo nhéo lưng dưới của anh, nói: "Còn cái mông này."
Trần Viễn Văn đắc ý mà vặn vẹo hông: "Biết thì tốt, cậu tranh thủ mà hưởng thụ đi!"
Bài hát kết thúc, hai người cũng coi như nghỉ ngơi đủ, Hứa Vi hôn lên trán anh, hỏi: "Anh đói không? Tôi đi làm đồ ăn."
"Được," anh từ trên người Hứa Vị trèo xuống, vỗ mông cậu nói: "Đi đi, tôi hơi đói."
Hứa Vị nhếch lên khóe môi mỉm cười, mặc quần đùi đi ra ngoài.
Thực ra anh không đói đến thế, nhưng Trần Viễn Văn cần chút thời gian ở một mình.
Hứa Vị ngày mai sẽ vào đoàn phim, ba bốn tháng nữa mới có thể về, thời gian lâu như vậy Hứa Vị đều phải chạm mặt với Giang Anh Phong, Trần Viễn Văn thực sự lo lắng.
Trước khi tham dự bữa tối của Tống Thanh Hà ngày hôm đó, anh đã sớm liên lạc đánh tiếng trước với Giang Anh Phong, anh ta cũng gật đầu đồng ý. Nhưng anh không ngờ rằng trên bàn ăn, Giang Anh Phong lại nói những lời ý tứ làm người ta nghĩ ngợi đó trước mặt Hứa Vị..
Để đảm bảo an toàn, anh vẫn phải nói chuyện lại với Giang Anh Phong.
Anh nhảy ra khỏi giường, đóng cửa phòng ngủ lại, ngồi ở mép giường gửi tin nhắn WeChat cho Giang Anh Phong.
"Có đó không? Nói chuyện một chút?"
Ước chừng một phút sau, Giang Anh Phong nhắn lại: "Có chuyện gì vậy Viễn Văn?"
Bởi vì anh ta lớn hơn anh vài tuổi nên trước kia khi ở cùng một chỗ, Giang Anh Phong thường gọi anh như vậy.
"Vẫn là chuyện của Hứa Vị. Chẳng phải trước đây chúng ta đã đồng ý là không nên nói chuyện cũ trước mặt Hứa Vị sao? Cứ coi như bạn bè bình thường, anh cũng đáp ứng rồi!"
Bốn năm giây sau, Giang Anh Phong mới trả lời: "Sao vậy, tôi vừa mới nói một câu, bạn nhỏ ka của cậu đã gây sự rồi? Thật là khó tính đấy!"
"Không có." Anh đáp: "Tôi chỉ không muốn phức tạp hóa mọi chuyện. Hứa Vị còn trẻ, tính tình nóng nảy, nếu cậu ấy biết chuyện giữa tôi và anh, cậu ấy chắc chắn sẽ có chút không vui. Hai người còn chuẩn bị phải ở cùng một đoàn mấy tháng, cũng không muốn xảy ra chút việc không thoải mái, anh nói có phải hay không?"
"Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu đối với một người để bụng như vậy," Giang Anh Phong nói, "Cậu đây là đang yêu đương à? Chuẩn bị quay đầu?"
Bàn tay gõ phím của anh dừng lại trên màn hình hai giây, sau đó mới trả lời: "Yêu hay không không quan trọng, chỉ là tôi lười dỗ dành tiểu tử ấy thôi, chỉ là một đứa trẻ, miễn cưỡng lừa chút đi."
Giang Anh Phong mang icon cười nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi, ngày đó tôi chỉ trêu cậu ta chút thôi, sau này sẽ không nói gì nữa, cậu yên tâm."
"Được, lần sau tôi mời anh bữa tối." Anh trả lời.
"Lần sau là khi nào?" Giang Anh Phong trả lời rất nhanh: "Trần tổng hiện tại sự nghiệp thành công phát đạt, xin đừng lừa tôi như một đứa trẻ nha."
"Sao như vậy được?" Anh cầm điện thoại di động thản nhiên cười: "Tôi lừa ai cũng không lừa được Giang ảnh đế của chúng ta. Tôi nợ anh bữa cơm này trước, chờ bộ phim kết thúc, tôi liền bù đắp cho anh, được chứ?"
"Được rồi, quyết vậy nhé."
Cuối cùng, Giang Anh Phong nhắn thêm một câu: "Viễn Văn, đợi đến khi cậu chán Hứa Vị, chúng ta thử lại, được không?"
Anh không trả lời ngay mà đứng dậy đi về phía cửa phòng ngủ, nửa vời trả lời: "Đến lúc đó nói sau đi."
Nói xong, anh xóa lịch sử trò chuyện, mở cửa phòng ngủ, khỏa thân chạy vào bếp, ôm Hứa Vị từ sau lưng.
Sáng sớm hôm sau, Lily lái xe tới đón Hứa Vị, cậu dậy rất sớm, tắm rửa thay quần áo, sau đó kéo vali vào phòng ngủ tìm Trần Viễn Văn.
Đêm qua hai người nháo đến tận khuya, Trần Viễn Văn vẫn đang ngủ trên giường.
Hứa Vi đi đến bên giường, cúi xuống hôn lên má anh, nói: "Ngủ ngoan, tôi đi đây."
Anh uể oải mở mắt ra, khuôn mặt Hứa Vị ở ngay trước mặt.
Ý thức dần dần trở lại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp trước mặt, chợt nhận ra sự chia ly đang ở ngay trước mắt mình.
Mới gặp nhau được vài tháng nhưng anh có cảm giác như đã ở bên người này rất lâu rồi.
Trong lòng có chút cảm xúc thương tâm dâng trào, anh dùng tay dụi dụi mắt kìm nén cảm xúc, trở lại trạng thái bình thường.
"Làm gì mà như sinh ly tử biệt thế. Không phải là không trở lại."
Anh giơ tay chạm vào mặt Hứa Vị, động tác rất nhẹ nhàng, mang theo một cảm giác luyến tiếc: "Đến trường quay ngoan ngoãn, có khó khăn gì cứ nói với Lily, cô ấy sẽ giúp đỡ. Còn nếu nhớ Trần tổng, hãy gọi cho tôi."
Lúc anh nói chuyện, ánh mắt Hứa Vị bất động rơi vào trên mặt anh.
Trong phòng ngủ rèm đã kéo lên, ánh sáng trước hoàng hôn vẫn hơi mờ mịt, trong đôi mắt màu hổ phách kia hiện lên một ít cảm xúc, anh nhìn thấy nhưng lại không thể nắm bắt rõ ràng.
Còn chưa kịp phản ứng, Hứa Vị đột nhiên đi tới trước mặt anh, cắn môi anh, hung hăng nói: "Sau khi tôi đi, nếu anh dám dây dưa với người khác thì anh chết chắc."
"Tôi là hạng người như vậy sao? Đừng đổ oan cho tôi!" Anh mỉm cười đẩy Hứa Vị ra.
Hứa Vi vẫn nắm tay anh, ánh mắt nặng trĩu, "Tôi nghiêm túc đấy, Trần Viễn Văn Văn, bình thường anh muốn gì tôi cũng chiều, đánh hay mắng đều tùy ý anh, hầu hạ anh ăn mặc tôi cũng đều vui vẻ, nhưng nếu anh dám lén lút sau lưng tôi với người khác, tôi sẽ không tha thứ cho anh." "Lúc đó chúng ta sẽ kết thúc, nghe chưa?"
Anh nghe mà phiền chết đi được! Nghĩ đến một vị tổng giám đốc lớn như anh lại bị người tình nhỏ uy hiếp, bảo mặt mũi Trần tổng để đi đâu đây?
Anh đẩy Hứa Vị ra, nhảy khỏi giường, trừng mắt nhìn cậu: "Tôi biết! Tôi biết rồi! Được chứ?! Đừng chỉ nói tôi. Cậu ở đoàn làm phim nếu dám cùng người khác làm loạn, tôi mẹ nó liền đem cậu về nhốt ở nhà đè cậu đến chết, biết chưa?!"
Vẻ mặt Hứa Vị lúc này mới thả lỏng, khóe miệng cong lên, đi tới ôm lấy đối phương: "Tôi không làm loạn với người khác, chỉ làm loạn với anh!" "Tôi đi đây, Trần tổng."
Nói xong, Hứa Vị kéo vali bước ra khỏi phòng ngủ.
Rất nhanh sau đó anh nghe thấy tiếng cửa đóng lại, biệt thự lại trở về trạng thái yên tĩnh như thường lệ, Trần Viễn Văn nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ lại được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...