Chiều hôm đó, Trần Viễn Văn bước vào phòng tắm còn tỉnh táo, khi đi ra đã ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, được Hứa Vị bế trở lại giường ngủ.
Kỳ thật không phải Trần Viễn Văn thể chất yếu đuối, mà là phòng tắm quá nóng bức ngột ngạt, một người khi bị kích thích sẽ không chịu nổi, chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Hơn nữa, Trần Viễn Văn đêm qua uống rất nhiều, bị Hứa Vị tra tấn lâu như vậy thật sự không nhịn được nữa.
Sau khi Hứa Vị đặt anh lên giường, cậu liền đi phòng khách, kéo vali vào phòng ngủ, thu dọn hành lý.
Anh dựa vào gối, một tay chống cằm, nửa nheo mắt, lười biếng nhìn Hứa Vị.
Hành lý của Hứa Vi rất đơn giản, có mấy chiếc quần dài, mấy cái áo phông, hai ba cuốn sách và một chồng đĩa CD.
Hứa Vị đặt sách và đĩa CD lên bàn cạnh giường ngủ, cầm quần áo lên hỏi Trần Viễn Văn: "Có thể treo vào đâu?"
"Tùy cậu." Trần Viễn Văn yếu ớt trả lời.
Nghe vậy, Hứa Vị mở tủ quần áo của Trần Viễn Văn ra, treo quần áo của mình vào đó.
Tủ quần áo của Trần Viễn Văn rất lớn, chứa đủ loại áo sơ mi, đỏ, vàng, xanh lá cây, đủ màu sắc, những chiếc áo phông đơn giản của Hứa Vị treo cạnh những chiếc áo sơ mi sặc sỡ của Trần Viễn Văn, có vẻ hơi lạc lõng.
Trần Viễn Văn nằm trên giường nhìn chằm chằm một lúc, trên môi nở một nụ cười không thể giải thích được.
Sau khi thu dọn hành lý, Hứa Vị vào bếp làm đồ ăn cho Trần Viễn Văn, cậu thực sự không có kỹ năng nấu nướng tốt nên chỉ có thể lấy điện thoại ra tìm hướng dẫn trên mạng. Cậu đã phải tốn hơn nửa tiếng trong bếp để nấu hai bát mì cà chua trứng.
"Mì chín rồi, dậy ăn đi." Sau khi Hứa Vị bưng mì ra bàn ăn, cậu vào phòng ngủ gọi Trần Viễn Văn.
Trần Viễn Văn giấu mình vào gối, mặt không biết xấu hổ nói: "Không ăn, không có sức lực."
Ai biết vừa nói xong, bụng liền kêu lên phản bội.
"Mẹ kiếp!" Anh cáu kỉnh chửi.
Hứa Vị đứng ở mép giường, mặt không biểu tình nhìn anh: "Muốn tôi bế anh không?"
"Không! Tôi không yếu ớt đến mức vậy!"
Hứa Vị tặng cho anh ánh nhìn đánh giá không được cao lắm.
Cậu đứng đó im lặng vài giây rồi quay người bước đi.
Khoảng hai phút sau, Hứa Vi quay lại, lần này trên tay cầm một bộ bát đũa.
Hứa Vi trước tiên đặt bát đũa lên bàn đầu giường, sau đó mới cúi người ngồi xuống bên cạnh giường, ôm lấy eo anh rồi dựng kéo người vào lòng.
"Cậu làm gì vậy?" Vẻ mặt anh có chút lúng túng, định rời đi, nhưng Hứa Vị lại đưa tay xuống chăn, vỗ mạnh vào mông anh.
Một cái đánh khá mạnh khiến anh choáng váng.
Trần Viễn Văn dù sao cũng là giám đốc một công ty lớn, đồng thời cũng là người đàn ông ba mươi tuổi đầu, chuyện đó, giữa thanh thiên bạch nhật bị một thiếu niên kém mình 7 tuổi dỗ dành rồi đánh mông, cái mặt già đi biết để vào đâu?!
"Hứa Vị, đừng đùa quá trớn!!" Anh nghiến răng nói những lời đó.
Hứa Vi vẫn không nhúc nhích, ôm chặt anh vào ngực, cầm bát đũa lên, gắp một gắp mì đưa lên miệng anh.
"Trần Viễn Văn, đôi khi anh thật sự rất trẻ con, há miệng ra ăn nhanh đi."
"Cậu mới trẻ con! Cậu còn kém tôi 7 tuổi đấy, tôi đã đủ trưởng thành rồi." Anh phản công không mấy thuyết phục.
"Anh có ăn không? Nếu không tôi đi đây." Giọng nói của Hứa Vị trở nên lạnh lùng.
"Để ở lỗ mũi thì sao ăn được?!" Anh lúng túng dựa vào ngực Hứa Vị: "Hạ thấp một chút."
Hai người cứ vừa đấu võ mồm vừa ăn hết bát mì cà chua trên giường.
Ăn xong, Hứa Vi đi cất bát đũa, trở lại bàn ăn ăn xong bát mì đã không còn nóng của mình, vào bếp rửa sạch bát đũa rồi mới trở về phòng ngủ.
Hứa Vị hôm nay dậy sớm, vì chuyến bay của Tần Phong vào buổi sáng nên cậu chở Tần Phong đến sân bay sau đó lại quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Cậu là người Bắc Kinh, trước khi vào đại học luôn sống với bố mẹ, sau này vì muốn có không gian riêng nên đã bàn với bố mẹ cho phép chuyển về ký túc xá.
Hứa Vị lớn lên trong môi trường gia đình hòa thuận, bố mẹ đều là những người trí thức tương đối thông suốt, dù không muốn chia xa nhưng vẫn ủng hộ mọi lựa chọn của cậu.
Vốn dĩ cậu dự định sẽ chuyển về sống với bố mẹ vài năm sau khi tốt nghiệp đại học, cậu biết rõ mẹ nhớ cậu rất nhiều, nhưng đêm đó Trần Viễn Văn lại bất ngờ mời cậu đến sống cùng nhau, làm thay đổi kế hoạch ban đầu của cậu.
Hứa Vị quay lại phòng ngủ kéo rèm lại khiến căn phòng trở nên tối om.
Cởi áo ném xuống thảm sàn, cậu vén góc chăn bên cạnh Trần Viễn Văn rồi nằm xuống.
Trần Viễn Văn cảm giác được phía giường bên cạnh sụp xuống, anh đang mơ mơ màng màng định ngủ, lại bị một loạt hành động nhỏ này đánh thức.
Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, đúng lúc Hứa Vị tình cờ quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau trong căn phòng tối, không có tiếng động nào phát ra nhưng rõ ràng có thứ gì đó đã chạm vào nhau.
Lúc này Trần Viễn Văn mới thực sự nhận ra rằng anh thực sự sẽ sống cùng Hứa Vị, hơn nữa lời mời sống chung là do anh chủ động.
Phải biết rằng trong những năm qua, những người xung quanh anh đến rồi đi, nhưng anh chưa từng ở chung với ai hay có ai thực sự bước vào cuộc sống của anh như bây giờ.
Trần Viễn Văn thấy rằng não của mình chắc đã bị co giật vào đêm đó.
Nhưng hiện trạng bây giờ cũng là kết quả có thể đoán trước, anh chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận, dù sao Hứa Vị kỳ thực rất giỏi chăm sóc người khác.
Hứa Vị đẹp trai, cao ráo, thể lực tốt, tuy tài nghệ nấu nướng không giỏi lắm và tính tình còn tệ hơn cả đá trong hố xí nhưng lúc chăm sóc anh, cậu vẫn rất kiên nhẫn.
Thiếu gia anh hẳn là đã tìm được cho mình một bảo mẫu xinh đẹp hài lòng, Trần Viễn Văn trong lòng an ủi một lát, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra lúc đầu anh thực sự buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng sau khi nhìn chằm chằm Hứa Vị một lúc, anh lại không thể ngủ lại được.
Anh đưa tay gãi nhẹ vào sống mũi Hứa Vi, đang định rút tay lại thì bị cậu giữ lại.
"Anh chưa ngủ à?" Hứa Vị hỏi anh.
Anh lắc đầu: "Tôi không ngủ được, không buồn ngủ."
"Có muốn xem phim không?"
"Phim gì?"
Có lẽ vì trong phòng tối và yên tĩnh nên giọng nói của họ rất trầm, giống như đôi tình nhân thì thầm với nhau.
Hứa Vị đến chồng đĩa CD trên bàn cạnh giường ngủ, chọn ngẫu nhiên một chiếc.
""My Blueberry Nights"" Hứa Vị nhìn anh với đôi mắt màu hổ phách: "Có muốn xem không?"
"Để xem." Anh lặng lẽ trả lời, như thể đang chán nản.
Bộ phim bắt đầu với một giọng nữ khàn khàn ngân nga.
Ánh sáng và bóng tối tan vỡ, tông màu nhấp nháy, u sầu và cô đơn là phong cách nhất quán của Vương Gia Vệ.
Bộ phim được phát hành vào năm 2007, cách đây 15 năm, câu chuyện bắt đầu tại một nhà hàng nhỏ ở góc phố New York, một cô gái bị bạn trai cũ bỏ rơi và chủ nhà hàng đang thất vọng đã gặp nhau vì một chùm chìa khóa và một miếng bánh việt quất.
Đây là một bộ phim tình cảm cực kỳ văn vẻ, Trần Viễn Văn ghét nhất xem mấy bộ phim kiểu này.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Trần Viễn Văn cùng Hứa Vị im lặng tựa trên gối nhìn màn hình lớn trước mặt.
Tay của Trần Viễn Văn vẫn bị Hứa Vị nắm.
Giữa nền nhạc trầm trầm khó hiểu, bộ phim đạt đến cao trào đầu tiên, ông chủ quán ăn nhỏ, người đàn ông người Anh sau đấu tranh dữ dội, đã lén hôn cô gái khi cô đang ngủ.
Trần Viễn Văn ngáp dài, đột nhiên nhấn nút tạm dừng phim.
"Anh không thích à?" Hứa Vi quay đầu nhìn anh.
Trần Viễn Văn không nói thích hay không thích, chỉ hỏi Hứa Vị: "Cậu nghĩ anh ta bắt đầu thích cô ấy từ khi nào?"
Hứa Vị nói: "Khó để nói thời điểm cụ thể. Tình cảm của họ dần dần nảy sinh trong quá trình gặp gỡ và đồng hành cùng nhau".
Trần Viễn Văn lắc đầu: "Không, tôi nghĩ anh ta đã yêu cô ấy ngay từ lần đầu tiên."
Hứa Vị nghiêng người, nhìn anh chằm chằm: "Vậy là anh tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
"Cái gì yêu từ cái nhìn đầu tiên" Trần Viễn Văn hừ lạnh: "Chỉ là dục vọng mà thôi. Dù sao cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp."
"Trong mắt anh, trên thế giới này không có cảm xúc thuần khiết phải không." Hứa Vị lạnh lùng trả lời.
"Cậu còn nhớ cuộc trò chuyện trong nhà hàng nhỏ không?" Trần Viễn Văn nói: "Cô gái không hiểu tại sao bạn trai cũ lại chọn người khác và bỏ rơi mình. Người đàn ông nói với cô rằng đôi khi không có lý do gì cả. Cô gái không đồng ý, cô ấy nói việc gì cũng có lý do, người đàn ông lấy bánh trong cửa hàng của mình làm ví dụ, mỗi đêm khi khi anh ta đóng cửa hàng, bánh phomai và bánh táo luôn được bán hết trước, bánh đào và bánh mousse socola cũng sắp hết hàng, nhưng luôn có một chiếc bánh việt quất mà không ai quan tâm. Cô gái hỏi anh, bánh việt quất có vấn đề gì vậy? Tại sao mọi người không thích nó? Người đàn ông nói, bánh việt quất không có vấn đề gì cả, chỉ là người ta chọn bánh ngọt khác thôi, chỉ vậy thôi, không thể đổ lỗi cho bánh việt quất, thật không công bằng."
Trần Viễn Văn nói xong, giơ tay chạm vào khóe môi Hứa Vị: "Như vậy đấy, kỳ thật cái gọi là tình yêu bản chất chỉ là một sự lựa chọn, cậu có thể chọn bánh táo, có thể chọn bánh việt quất, thậm chí có thể chọn cả hai, chọn tất cả, miễn là cậu có thể chịu trách nhiệm được, để không ai cảm thấy bản thân có lỗi, chỉ là vấn đề lựa chọn khác nhau."
"Anh từng xem bộ phim này chưa?" Đôi mắt Hứa Vị nặng trĩu.
"Tôi xem một lần rồi" Trần Viễn Văn lại nhấn nút phát: "Không thú vị chút nào."
Phim được chiếu tiếp, bài hát trầm trầm u sầu cùng câu thoại được nhiều người khen ngợi chẳng mấy chốc đã vang lên trong phòng ngủ:
"How do you say goodbye to someone you can't imagine living without?
I didn't say goodbye,I didn't say anything,I just walked away."
"Làm thế nào để nói lời tạm biệt với một người mà bạn không thể tưởng tượng được việc sống thiếu họ?
Tôi không nói tạm biệt, tôi không nói gì, tôi chỉ cứ vậy rời đi."
Hứa Vị cúi xuống giữa tiếng nhạc, đối mặt với đôi mắt trong veo ngước lên nhìn mình của Trần Viễn Văn, hôn lên môi anh.
Trần Viễn Văn nói anh chỉ xem bộ phim này một lần nhưng có thể nói nguyên văn lời thoại của các nhân vật trong phim, có thể thấy đối với một số người, khi họ thực sự thích thứ gì đó, chỉ cần một lần gặp mặt là đủ.
Tác giả: Tôi rất thích bộ phim "Blueberry Nights", thích đến mức trong "Đảo Taroshi", tôi đã nhắc đến nó một lần rồi lại nhắc lại ở đây, nếu bạn quan tâm có thể tìm xem, đó là một bộ phim rất lãng mạn.
Editor: Đảo Taroshi có nhà làm rồi á, đọc cũng hay lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...