Tin Đồn


"Em ấy là người của tôi." Tịch Dữ Phong đáp: "Đến em ấy tôi còn không bảo vệ được thì sau này làm sao bảo vệ gia nghiệp?"
***
Giang Nhược tỉnh lại từ cơn mê, cảm giác đầu tiên là lạnh.

Cậu ngồi trên nền xi măng cứng ngắc, hai tay cột sau lưng, chân cũng bị trói, miệng bị bịt bằng băng keo khổ rộng rất lố, mũi thở ra khói trắng.

Giang Nhược cấp tốc phán đoán tình hình trong đầu, mở to mắt quan sát chung quanh.

Đây là căn phòng trống khá giống nhà kho, góc tường chất ít gỗ bỏ đi, cậu nhìn về phía cửa thì bắt gặp một người đang ngồi nơi đấy.

Đó là người Giang Nhược từng gặp, em trai cùng cha khác mẹ của Tịch Dữ Phong - Tịch Vọng Trần.

Nhưng Giang Nhược không biết mục đích hắn trói mình tới đây làm gì, càng không biết hắn cứ tơ hơ cái mặt là do mất não hay cố tình nữa.

Nếu là cố tình, thì hoặc do to gan không sợ bố con thằng nào, hoặc do không tính để cậu sống sót trở về.

Nói không sợ là không thể nào, lớn chừng này mới gặp bắt cóc lần đầu, Giang Nhược nuốt nước bọt đánh ực, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.

Tịch Vọng Trần thấy cậu tỉnh thì đứng dậy khỏi ghế xếp, loạng choạng đến gần.

Khi hắn dừng trước mặt, Giang Nhược nhận ra tay hắn xách chai rượu đã vơi một nửa.

Giang Nhược tưởng ít nhất hắn cũng phải cảnh cáo mình vài câu, chẳng hạn như "không được lên tiếng" hay "hô cứu mạng cũng không ai nghe thấy đâu" gì gì đó, ai dè Tịch Vọng Trần nhấc tay lột miếng băng keo che miệng cậu.

Băng keo dính chặt quá, hắn kéo cái "xoẹt" làm Giang Nhược có ảo giác môi với quai hàm đều bị lột theo mất.

Tịch Vọng Trần xoay người kéo lê cái ghế ở cửa lại đây: "Đằng nào cũng đang rảnh, nói chuyện với tôi đi."
Giang Nhược không có gì tán dóc với hắn.

Cậu hỏi: "Chỗ này là đâu? Anh bắt tôi đến đây làm gì?"
Tịch Vọng Trần phớt lờ cậu, cầm chai rượu tu ừng ực, uống cạn thì quăng chai ra đất làm nó vỡ tan tành.

Giang Nhược nhìn đầu nhọn của mảnh thủy tinh vỡ, chỉ mong sao cái chai đập vào người hắn.

Có lẽ đã uống tới mụ mị, lúc Tịch Vọng Trần ngẩng lên lần nữa, ánh mắt hắn nhập nhèm say khướt, nói cũng không rõ chữ: "Ôi không...!không phải cậu là nhóc người tình anh tôi bao nuôi à?"
Giang Nhược trợn mắt trừng hắn, điệu bộ biết rõ còn hỏi.

Tịch Vọng Trần cười khì: "Còn đanh đá ra phết, hóa ra anh tôi thích kiểu này."
Nói đoạn hắn lặp lại mấy lần từ "anh tôi", thốt nhiên không cười nổi nữa.

"Anh tôi, anh tôi..." Tịch Vọng Trần méo miệng, dòm như sắp khóc: "Tôi coi anh là anh ruột, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!?"

Giang Nhược hiểu ra có lẽ Tịch Dữ Phong chỉnh hai mẹ con rách việc này rồi, hèn chi lần trước dì Phương kể rằng dạo này nhà họ Tịch rối ren bất ổn, kêu Tịch Dữ Phong đề phòng nhiều hơn.

Giang Nhược nghĩ tới đấy lại thở phào nhẹ nhõm.

Chí ít tới hiện tại, ắt hẳn Tịch Dữ Phong vẫn an toàn.

"Cậu nói coi!" Tịch Vọng Trần độc thoại thôi chưa đủ, còn phải tìm người a dua theo mình: "Cậu nói coi có phải con người Tịch Dữ Phong độc ác lắm không? Anh nhường hạng mục cho tôi, đến khi vào tay tôi thì đám đầu tư lại rút sạch vốn, tôi xin anh giúp đỡ, đầu tiên anh nhường tôi một miếng đất, cho tôi nếm trái ngọt, sau đó bảo tôi mua miếng đất khác với giá cao, nói là có thể bán ra giá cao hơn."
"Kết quả thì sao...!Kết quả đấy là miếng đất hoang chẳng ma nào ngó, bây giờ tôi, bây giờ tôi không có nổi một cắc, còn nợ cả đống tiền...!Tôi tin tưởng anh như thế, vậy mà anh lại dồn tôi vào đường cùng, vậy mà anh lại muốn tôi chết!"
Giang Nhược không hiểu chuyện kinh doanh, nghe xong lời lên án giàn giụa nước mắt của hắn thì chỉ cảm thấy đáng đời.

"Vì sao anh ấy không thể đối xử với anh như vậy?" Giang Nhược lạnh giọng: "Lúc anh bỏ thuốc anh ấy, đặt bẫy để anh ấy nhảy vào thì nên nghĩ đến việc một khi không đấu lại anh ấy ắt sẽ gặp quả báo."
Tịch Vọng Trần bỗng ngỡ ngàng, rồi cười đầy khổ sở: "Phải nhỉ, quả báo, tại tôi chẳng giỏi giang bằng ai, đã thế còn mềm lòng dễ tin người...!Nhưng từ sau đợt bỏ thuốc tôi thật sự không muốn hại anh nữa."
"Lời anh nói đến tôi còn không tin chứ nói gì anh ấy?" Giang Nhược bật cười, đi kèm là vài tiếng ho: "Dù anh không động chân động tay thì bà mẹ tốt của anh tha cho anh ấy chắc?"
Có lẽ tự thấy mình đuối lý, Tịch Vọng Trần gật gù ngồi xuống ghế: "Quên đi, tôi nói với cậu những chuyện này làm gì."
Một lát sau, Tịch Vọng Trần nhìn Giang Nhược như thể vừa mới phản ứng được, nụ cười đượm vẻ nghiền ngẫm: "Anh ấy kể cho cậu cả việc này cơ à? Xem ra trong lòng anh, địa vị của cậu cao hơn tôi tưởng tượng nhiều."
Giang Nhược thầm giật mình: "Tôi chỉ suy đoán từ lần bắt gặp mẹ anh tới nhà gây sự rồi kết hợp với tin đồn ngoài kia thôi."
"Thế cậu có biết anh ấy sắp lấy vợ không?" Tịch Vọng Trần hỏi.

Mất nửa phút Giang Nhược mới nghe thấy mình hỏi bằng giọng nhẹ bẫng: "Vậy à?"
Điều khiến cậu xoắn xuýt bao ngày nay đã bị bóc mẽ tr4n trụi, lại còn ở trong hoàn cảnh này, thực sự Giang Nhược không cảm nhận được gì ngoài sự mông lung.

"Đúng vậy." Tịch Vọng Trần lại nổi hứng hóng trò vui, móc điện thoại trong túi quần: "Không tin cậu hỏi anh ấy xem."
Tịch Vọng Trần bật loa ngoài, sau dăm ba tiếng tút, đầu bên kia vang lên giọng nói điềm tĩnh như thường của Tịch Dữ Phong: "Alo?"
Giang Nhược lập tức ngậm chặt miệng, gắng hết sức không phát ra tiếng.

"Anh yêu dấu của em." Tịch Vọng Trần gọi anh đầy châm chọc: "Đã chuẩn bị xong thỏa thuận VAM chưa?"
Bên kia yên lặng vài giây: "Thỏa thuận gì?"
Tịch Vọng Trần phì cười: "Thỏa thuận thế chấp toàn bộ cổ phần của em, anh bảo thân tín của anh mua chuộc nhà tư sản [1] ký với em, việc đến nước này còn muốn tiếp tục giả ngu sao?"
[1] Nhà tư sản (资方) là bên sở hữu vốn trong xí nghiệp tư nhân.

Tịch Dữ Phong hỏi lại hắn: "Có chuyện này à?"
"Anh không biết cũng chả sao." Tịch Vọng Trần đứng dậy đi tới trước mặt Giang Nhược: "Chi bằng anh đoán xem nhóc người tình của anh có biết không?"
Hắn nói đoạn, nhấc chân đá mạnh vào Giang Nhược.

Giang Nhược đã sớm liệu được mình bị đánh, mau chóng nghiêng người để bụng chịu đau.

Đối với một vũ công, tay chân lành lặn linh hoạt quan trọng hơn tất cả.

Tịch Vọng Trần đạp hết cú này đến cú khác.

Hắn cố tình dí sát ống nghe, Giang Nhược vốn định chịu đựng nhưng vẫn có tiếng rên khó lòng kìm nén lọt vào điện thoại.


Tịch Dữ Phong cất lời gần như ngay tức khắc: "Thả em ấy ra." Giọng anh nôn nóng hiếm thấy: "Tịch Vọng Trần, cậu thả em ấy ra trước, những việc khác anh với cậu gặp mặt bàn bạc."
Nghe anh nói vậy, Giang Nhược bất lực nhắm mắt, buông tha cánh môi bị mình cắn rách.

Cậu cũng không ngốc, tất nhiên hiểu rõ sự bình tĩnh của Tịch Dữ Phong chỉ là chiến thuật.

Anh càng tỏ vẻ nôn nóng, tình thế sẽ càng nghiêng về hướng có lợi cho Tịch Vọng Trần.

Hơn nữa Tịch Dữ Phong mà Giang Nhược biết là người vạch kế hoạch chắc chắn rồi mới thực hiện, chưa từng nông nổi vì bất kỳ điều gì.

Nhưng ban nãy anh khác với bình thường, anh sốt ruột, anh làm ra hành động không hề giống "Tịch Dữ Phong".

Giữa cơn đau đớn bủa vây tuồng như sắp nhấn chìm ý thức, Giang Nhược chợt bật cười.

Anh có quan tâm.

Vậy là đủ rồi.

Từ cuối mùa đông này đến đầu mùa đông khác, dù cho chỉ hòa tan một góc núi băng thì cũng đủ để Giang Nhược nở mày nở mặt, hồi tưởng suốt nhiều năm.

Dẫu sao cả đời người liệu được mấy lần "nhiều năm"?
Sau đó, cuối cùng Tịch Vọng Trần cũng không làm tròn lời hứa, không giúp cậu hỏi Tịch Dữ Phong rằng có phải anh sắp kết hôn không.

Giang Nhược nằm vật ra đất, nửa khuôn mặt dán trên nền xi măng lạnh giá, vô tri vô giác nghe Tịch Vọng Trần oán thán.

Rõ ràng đã toại nguyện mà hắn vẫn khóc lóc ê chề: "Vậy cậu có biết anh ấy nghĩ trăm phương nghìn kế dồn hai mẹ con tôi vào đường cùng là vì sao không?"
Ngay cả sức mở mắt Giang Nhược cũng không có, chỉ chớp chớp một cách chậm chạp.

Tịch Vọng Trần bèn coi như cậu muốn nghe, tự hỏi tự đáp: "Bởi vì anh muốn trả thù cho người mẹ đã chết từ lâu."
Hầu hết những gì con ma men nói đều không đáng tin, nhưng lời do con ma men đần độn thốt ra ít nhất có thể nghe được chun chút.

Mặc dù Tịch Vọng Trần không hiểu tường tận sự việc khi xưa, phần lớn là tổng kết từ tin vỉa hè và tự phỏng đoán giống Giang Nhược.

Hắn nói mẹ Tịch Dữ Phong là con gái nhà quyền quý, năm ấy bố cưới bà ta nhằm củng cố thế lực, về sau mẹ Tịch Dữ Phong biết đến sự tồn tại của Tiêu Nhân và hắn thì uất ức sinh bệnh, tự làm mình tức chết.

Vài câu ít ỏi khiến cơ thể vốn đã lạnh ngắt của Giang Nhược càng thêm lạnh lẽo.

Về việc này Tịch Vọng Trần lại tỏ ra dửng dưng: "Làm gì có thằng nào giàu mà không năm thê bảy thiếp, có mỗi thế mà cũng tức?"
Trông hắn hệt như đã rất lâu không tìm được ai dốc bầu tâm sự, đối diện với Giang Nhược không hề có sức phản kháng cũng có thể chân thành tha thiết, trút sạch những nỗi khổ chất chứa.

"Cậu biết không, mẹ tôi đặt cho tôi cái tên Vọng Trần là mong tôi...!khiến Tịch Dữ Phong xách dép đuổi theo cũng không kịp." [2]

[2] "Xách dép đuổi theo cũng không kịp" tiếng Trung là 望尘莫及 (vọng trần mạc cập).

Tịch Vọng Trần vừa nói vừa vỗ đùi cười to.

Hắn cười hoài rồi lại khóc, hai tay ôm đầu: "Nhưng tôi là thằng không nên thân, tôi kém anh, tôi chỉ là một quân cờ, một thằng hề nhảy nhót bị anh đùa bỡn quay mòng mòng!"
"Anh là cái loại không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, tôi trốn được lần này, vậy lần sau anh còn có thể chừa cho tôi con đường sống sao?"
"Có thể sao?"
Nửa tiếng sau, tại nhà họ Tịch ở Nam Sơn.

Sau khi nghe điện thoại, xác nhận Giang Nhược còn sống và đã được cứu thoát, Tịch Dữ Phong đẩy cửa sải bước vào nhà, ra hiệu hai người có vẻ là vệ sĩ theo sau thấy thứ gì đập thứ nấy.

Hai vệ sĩ không hề chùn tay, vung gậy sắt đập nát bươm bình hoa, đồng hồ treo tường, dụng cụ pha trà ở những nơi trong tầm mắt, sàn nhà xuất hiện vết nứt, bàn trà bằng gỗ thật cũng bị đập lồi lõm, đồ trang trí Tiêu Nhân sắm thêm từ khi dọn vào càng không thoát nạn.

Dì Phương là người đầu tiên ra khỏi bếp, trông thấy cảnh tượng ấy thì vỗ nguc gọi các cụ.

Kế đó Tịch Thành Lễ và Tiêu Nhân cũng nghe tiếng đi từ trên tầng xuống.

Tiêu Nhân thấy "con cưng" của mình bị đập nát thì rít lên đòi liều mạng với Tịch Dữ Phong, đến khi vệ sĩ khua gậy sắt bà ta lại khiếp vía lùi về.

Ba người không ai xoay chuyển nổi tình cảnh đập phá mất kiểm soát, Tịch Thành Lễ cứ "còn ra thể thống gì" mãi, cuối cùng quát to: "Anh điên à mà đi đập nhà mình?"
Tịch Dữ Phong liếc nhìn Tiêu Nhân đang núp sau Tịch Thành Lễ, ánh mắt dữ dằn tới mức Tịch Thành Lễ cũng hãi.

"Đúng rồi, nhà mình." Giọng anh cũng lạnh tanh: "Nhà mẹ tôi để lại cho tôi, tôi muốn đập thế nào là quyền của tôi."
Chỉ lo nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tịch Dữ Phong sẽ đánh luôn người trong nhà, Tịch Thành Lễ lùi một bước, cầm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất lựa lời khuyên giải, bảo Tịch Dữ Phong vào phòng sách nói chuyện với mình.

Tịch Thành Lễ vừa mới biết chuyện Tịch Vọng Trần bắt cóc Giang Nhược qua lời Tiêu Nhân, phẫn nộ vô cùng: "Hai mẹ con nó có dã tâm mà không có đầu óc, anh cũng lên cơn với hai mẹ con nó phải không?"
Tịch Dữ Phong nói: "Nếu bọn họ đã không dám lấy cứng chọi cứng, toàn dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi với tôi thì đương nhiên tôi sẽ phối hợp."
"Trước giờ hai đứa anh tranh nhau sứt đầu mẻ trán, may thay chưa tổn hại đến gốc rễ nhà họ Tịch nên tôi cũng lười nhúng tay." Tịch Thành Lễ thở dài: "Lần này lại vì sao nữa? Không phải chỉ là một thằng nhân tình cỏn con à? Cần gì phải chạy về làm ầm lên?"
"Em ấy là người của tôi." Tịch Dữ Phong đáp: "Đến em ấy tôi còn không bảo vệ được thì sau này làm sao bảo vệ gia nghiệp?"
Tịch Dữ Phong nói nửa câu sau là có ý đồ, cũng thật sự chọc trúng đáy lòng Tịch Thành Lễ.

Dù sao một người làm ăn có tư tưởng truyền thống, lại lăn lộn thương trường bao năm như Tịch Thành Lễ, khi duy trì yên bình ngoài mặt luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, nhưng hễ động chạm đến lợi ích gia tộc thì cũng đủ nhẫn tâm để đưa ra lựa chọn.

Giọng điệu của Tịch Thành Lễ hòa hoãn hơn: "Bố luôn biết con là đứa hiểu chuyện." Đoạn nói tiếp: "Bất kể mẹ con ra sao, suy cho cùng bố vẫn mắc nợ con."
Còn cớ sao lại mắc nợ, nếu đã không muốn nhắc thì dứt khoát tỉnh lược cho xong.

Phỏng theo kinh nghiệm trước kia, Tịch Thành Lễ cho rằng chính sách lung lạc thường dùng cũng sẽ thích hợp với Tịch Dữ Phong.

"Đám thanh niên bọn con chơi bời bên ngoài, bố không quản mà cũng không quản nổi, nhưng việc cưới xin với Mạnh Lam vẫn nên quyết định sớm đi thôi." Tịch Thành Lễ bảo: "Con rất thông minh, chắc hẳn biết rõ nếu có sự trợ giúp của nhà họ Mạnh, em con và dì Tiêu đừng nói đến động tay động chân, e là nghĩ cũng chẳng dám."
Sắc mặt Tịch Dữ Phong thoắt dịu xuống.

Mấy lời nhàm tai này Tịch Thành Lễ vẫn nói suốt khi bàn công việc ở công ty.

Vả lại so với thái độ chuyện bé xé ra to kiên quyết phản đối trước đây, bây giờ Tịch Thành Lễ mắt nhắm mắt mở giả vờ không thấy đời tư của anh là đã xem như nhượng bộ rồi.

"Bố cần một cái cớ danh chính ngôn thuận sang tên ngôi nhà cho con, kể cả vị trí khiến người ta thèm rỏ dãi này nữa, vì vậy con cần nhà họ Lam chống lưng.

Đầu óc Vọng Trần đơn giản lại bốc đồng, khó đảm bảo mai kia không tiếp tục gây rắc rối, bố cũng không muốn chứng kiến anh em con nội bộ bất hoà."

Nếu câu trước ông chỉ khuyên nhủ thì câu sau chính là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ẩn chứa ý cảnh cáo rõ ràng.

"Dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng là bố thật lòng trù tính cho con." Tịch Thành Lễ nhìn Tịch Dữ Phong: "Bao nhiêu khó khăn đều vượt qua cả rồi, đừng để chút chuyện vặt vãnh phá hoại nhà họ Tịch, cũng huỷ luôn tương lai của mình."
*
Lúc Giang Nhược tỉnh lại đã là đêm khuya.

Phòng bệnh đơn, tường trắng rèm xanh, giá sắt trên đầu treo chai dịch truyền, bọt khí nổi lên theo quy luật, dường như có thể cảm nhận từng giọt chất lỏng lành lạnh chảy xuôi vào cơ thể.

Không mơ màng bao lâu Giang Nhược đã phải xuýt xoa vì cảm giác đau ở vùng bụng.

Cậu nghển cổ tính xem thử nguồn cơn của đau đớn, song lại có một bàn tay đè vai ấn cậu nằm trở về.

"Em đừng rộn." Giọng Tịch Dữ Phong vang lên: "Để tôi gọi bác sĩ."
Bác sĩ đến rất mau, kiểm tra vết thương của Giang Nhược và bảo y tá tiêm thuốc giảm đau cho cậu.

Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, mười lăm phút sau lưng Giang Nhược đã thôi rịn mồ hôi lạnh.

Tịch Dữ Phong vẫn không cho Giang Nhược ngồi dậy mà chỉ nâng giường lên một góc ba mươi độ, thậm chí đút cậu uống nước cũng cẩn thận đệm tay sau gáy cậu.

Giang Nhược uống vài hớp thì ngoảnh mặt đi tỏ ý không uống nữa.

Tịch Dữ Phong bèn khẽ khàng đỡ cậu nằm về gối rồi chỉnh phẳng giường.

Rõ ràng nên có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng tuồng như cả hai cùng chung nhận thức, suốt một khoảng thời gian dài đều không lên tiếng.

Sau đó Tịch Dữ Phong phá vỡ yên tĩnh, hỏi Giang Nhược vẫn mở mắt nãy giờ: "Còn đau không?"
Giang Nhược lắc đầu.

"Không ngủ được à?"
Giang Nhược đáp "ừm".

Tịch Dữ Phong bật đèn đầu giường, ngay khi vầng sáng màu vàng dịu nhẹ hắt ra, một bàn tay ấm nóng xoa trán Giang Nhược, dừng giây lát rồi dời xuống gò má.

Thay vì nói là thử nhiệt độ thì động tác này giống vỗ về thuần tuý hơn, bởi anh gần như không dùng sức, dịu dàng hệt như chỉ lo chạm vào cậu sẽ vỡ.

Giang Nhược không nhịn được nhìn sang mép giường, thấy Tịch Dữ Phong không làm chi cả, anh chỉ áp lòng bàn tay lên da cậu và lẳng lặng ngắm cậu.

Chỉ vậy thôi đã khiến con tim Giang Nhược như miếng bọt biển được vớt khỏi mặt nước, khi bị vắt khô lại vô cớ có chi chít lỗ hình thành.

Mỗi cái lỗ đều đang thở lấy thở để, tham lam hít vào, giữ tịt khí ô xi cho việc sống còn, tuồng như mở mắt lần nữa thì giây tiếp theo chính là ngày tận thế.

Giang Nhược không thể không nhoẻn miệng cười, tuy rằng vết thương trên môi kết vảy chưa lâu làm nụ cười nhuốm phần sượng ngắt.

Cậu nói: "Đừng nhìn em như thế."
Tịch Dữ Phong, đừng nhìn em như thế.

Ánh mắt ấy sẽ khiến em cảm thấy trong giờ khắc này đây, bất kể em muốn gì anh cũng sẽ cho em..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận