15
TÔI KHÔNG QUAN TÂM. Ai cần một bà chị cơ chứ? Tôi thì không.
Ngay từ đầu tôi đã không muốn rồi. Tôi chưa từng yêu cầu có một bà chị. Tôi sống một mình vẫn ổn.
Và dù sao thì tôi cũng không một mình. Tôi có một cuộc hôn nhân bền vững tràn ngập tình yêu. Tôi cần quái gì một bà chị rẻ tiền chứ!
“Bà chị ngu ngốc,” tôi nói lớn, vặn mạnh nắp lọ mứt. Đã gần hai tuần rồi kể từ ngày Jess bỏ đi. Luke sắp phải đi họp trong thành phố, và bố mẹ tôi tạt qua chơi trên đường ra sân bay, nên tôi làm bữa sáng ọi người.
“Xin lỗi?” Luke nói, đi vào bếp. Trông anh xanh xao và căng thẳng, vài ngày nay lúc nào anh cũng thế. Arcodas Group đang suy nghĩ đưa ra quyết định và giờ tất cả những gì anh có thể làm được là chờ đợi. Mà Luke thì không giỏi chờ đợi chút nào. Hơn nữa, anh chịu nhiều áp lực khi làm vụ này hơn bình thường vì đó là khách hàng chủ lực anh muốn có. Tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với Gary tối qua, rằng nếu họ không đạt được thì người ta sẽ nhìn chuyện đó thế nào.
Rắc rối của Luke là ở chỗ anh làm gì cũng luôn thành công ngay lập tức. Có lẽ tôi nên kể cho anh câu chuyện về chú nhện bé nhỏ can trường cố gắng giăng tấm mạng của mình, giăng đi giăng lại.
Nghĩ lại thì có lẽ không nên thế.
“Em chợt nghĩ đến Jess,” tôi nói. “Anh đã hoàn toàn đúng về chị ấy. Bọn em không thể hợp nhau, một triệu năm nữa cũng không! Em chưa từng thấy ai khắc khổ tận xương tủy như vậy!”
“Ừm,” Luke lơ đãng nói, tự rót nước cam ình.
Anh lẽ ra nên ủng hộ tôi hơn chút nữa.
“Lần sau em sẽ nghe lời anh,” tôi nói, cố gắng lôi kéo sự chú ý của anh. “Lẽ ra em không bao giờ nên mời chị ta đến đây. Em không thể tin được rằng mình với chị ta lại thực sự có liên quan với nhau!”
“Anh nghĩ dù gì thì chị ấy cũng tốt,” Luke nói. “Nhưng anh có thể hiểu tại sao hai người không thể hòa hợp.”
Anh đáng ra không nên nói là “Anh nghĩ dù gì thì chị ấy cũng tốt.” Anh nên nói “Đúng là một con mụ đáng ghét, anh không thể tin là em từng bên mụ ta dù chỉ một phút!”
“Becky... em đang làm gì thế?” Luke nhìn số vụn bánh và giấy gói vương vãi đầy sàn đá granít.
“Làm bánh quế nướng!”
Và việc đó lại chứng minh thêm một điều nữa. Jess đã hoàn toàn sai. Thực tế là hầu như ngày nào tôi cũng dùng cái máy nương bánh quế. Kia kìa! Tôi gần như ước gì chị ta ở đây mà chứng kiến.
Vấn đề tí xíu duy nhất là tôi không giỏi trộn bột lắm. Thế nên cách làm của tôi là: mua bánh quế làm sẵn, cắt thành hình trái tim rồi cho vào máy nướng bánh để làm nóng.
Nhưng thế thì đã sao? Tôi đang dùng nó, chẳng lẽ không phải thế? Và chúng tôi đang ăn bánh quế, không phải vậy sao?
“Bánh quế... lại nữa?” Luke nói, hơi nhăn nhó. “Anh nghĩ anh sẽ bỏ qua bữa sáng, cảm ơn em.”
“Ôi,” tôi chưng hửng nói. “Thôi được, thế bánh mì nướng thì sao? Hoặc là trứng? Hay là... bánh nướng xốp?”
“Anh uống cà phê được rồi.”
“Nhưng anh phải ăn gì chứ!” tôi nói, giật mình khi nhìn anh. Anh đúng là đang gầy đi vì lo lắng cho vụ Arcodas này quá. Tôi cần phải bắt anh ăn cho béo lên.
“Em sẽ làm cho anh mấy cái bánh kếp!” tôi hào hứng nói. “Hoặc trứng ốp!”
“Becky, để đó đi!” anh đáp. “Anh ổn.” Anh sải bước ra khỏi bếp, mở di động ra nghe. “Có tin gì mới không?” tôi nghe anh nói trước khi cửa phòng làm việc đóng lại.
Tôi nhìn xuống cái bánh quế vỡ trong tay, cố không buồn.
Tôi biết Luke thật sự căng thẳng vì công việc. Và đó có thể là lý do khiến hiện tại anh có vẻ hơi dễ nổi cáu với tôi. Không phải vấn đề gì to tát cả.
Nhưng tận sâu thẳm lòng mình, tôi cứ nhớ mãi đến những gì tôi nghe anh nói với Jess tối hôm đó. Rằng anh thấy sống với tôi thật khó khăn. Thật ra tôi đã nghĩ mãi về chuyện này hai tuần nay rồi, vừa nghĩ vừa cố lý giải.
Làm sao lại thấy khó khăn khi sống với tôi? Ý tôi là... tôi đã làm gì sai chứ?
Tôi đột ngột với lấy bút chì và giấy. OK. Tôi sẽ tự nhìn vào sâu thẳm lòng mình và sẽ thật sự, thật sự thành thật.
Becky Bloomwood: Những khó khăn khi sống cùng
1.
Đầu óc tôi trống trơn. Tôi không thể nghĩ ra dù chỉ một điều.
Thôi nào. Hãy thành thật và nghiêm khắc. Phải có điều gì đó chứ. Vấn đề cơ bản giữa hai chúng tôi là gì? Vấn đề thật sự là gì?
Tôi chợt nghĩ ra. Tôi hay trộn lẫn nhiều loại dầu gội đầu với nhau khi tắm, và Luke than phiền rằng tôi không bao giờ chịu đóng nắp lại để anh dẫm vào.
Becky Bloomwood: Những khó khăn khi sống cùng
1. Không đóng nắp chai dầu gội đầu
Đúng thế. Và tôi còn đãng trí nữa. Tôi luôn quên mã số chống trộm. Có lần tôi đã phải gọi cảnh sát để hỏi, và họ đã cử hai đội xe đến quanh nhà tôi.
Becky Bloomwood: Những khó khăn khi sống cùng
1. Không đóng nắp chai dầu gội đầu
2. Quên mã số chống trộm
Tôi xem xét danh sách này một cách không chắc chắn lắm. Hẳn phải có thêm gì nữa chứ. Hẳn phải có điều gì đó thật sự quan trọng và sâu sắc.
Bất chợt tôi há hốc miệng và lấy tay bịt mồm mình.
Những cái CD. Luke luôn cằn nhằn là tôi lấy ra mà không chịu cất lại vào kệ.
Tôi cũng biết điều này nghe không được sâu sắc lắm - nhưng có lẽ đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Ngoài ra, hôm qua tôi đã đọc một bài báo trên tờ Marie Clair nói rằng những điều nhỏ bé vụn vặt có thể gây ảnh hưởng lớn đến một mối quan hệ.
Tôi vội vàng vào phòng khách và đi thẳng đến chồng CD lộn xộn cạnh bộ dàn. Khi sắp xếp lại chúng, tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Một sự giải thoát. Đây có thể là bước ngoặt trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tôi xếp chúng gọn gàng và chờ đến khi Luke đi ngang cửa trên đường về phòng ngủ.
“Xem này!” tôi gọi to, không giấu nổi tự hào trong giọng nói. “Em đã sắp xếp lại đống CD đấy! Đĩa nào về hộp nấy rồi!”
Luke liếc mắt vào phòng.
“Tuyệt,” anh nói với một cái gật đầu lơ đãng rồi tiếp tục đi.
Đó là tất cả những gì anh có thể nói sao?
Tôi đang ngồi đây, sửa chữa cuộc hôn nhân trục trặc của chúng tôi, còn anh thì thậm chí chẳng buồn để ý.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, tôi nhổm dậy. Hẳn là bố mẹ tôi rồi. Tôi sẽ phải trở lại vấn đề hôn nhân sau thôi.
Tôi biết rằng bố mẹ thật sự mê khóa học, nhưng dù sao tôi cũng không ngờ họ lại xuất hiện với mấy cái khẩu hiệu trên áo phông thể thao như thế. Áo mẹ viết: TÔI LÀ PHỤ NỮ, TÔI LÀ CHÚA TRỜI, còn áo bố thì: ĐỪNG ĐỂ NHỮNG TÊN KHỐN THỤ ĐỘNG VÀ HIẾU CHIẾN ĐÓ HẠ GỤC BẠN.
“Chà!” tôi nói, cố giấu ngạc nhiên. “Những cái áo thật tuyệt!”
“Bố mẹ mua ở trung tâm đấy,” mẹ nói, mỉm cười. “Hay không?”
“Chắc bố mẹ thích liệu pháp này lắm.”
“Thật là kỳ diệu!” mẹ thốt lên. “Thú vị hơn chơi bài brit nhiều. Lại còn được tiếp xúc với nhiều người nữa. Hôm trước bố mẹ vừa họp nhóm và con đoán xem ai đã đến nào? Marjorie Davis, cái cô từng sống bên đường ấy!”
“Thật ạ?” tôi ngạc nhiên nói. “Cô ta đã lấy chồng chưa?”
“Ôi chưa!” mẹ khéo léo hạ giọng xuống. “Cô ấy có vấn đề về giới hạn, tội nghiệp.”
Tôi không hiểu chuyện này lắm. Vấn đề về giới hạn là cái quái gì không biết?
“Thế... ừm... bố mẹ có vấn đề gì không?” tôi hỏi khi chúng tôi vào bếp. “Mọi thứ có khó khăn lắm không ạ?”
“Ồ, bố mẹ đã đến bờ vực rồi trở về,” mẹ nói, gật đầu. “Đúng không Graham?”
“Ngay sát mép vực,” bố đồng tình.
“Nhưng giờ thì sự thù hận và tội lỗi đã ở sau lưng bố mẹ rồi. Bố mẹ đều đã được trao cho sức mạnh để sống và yêu.” Mẹ cười với tôi và lục tung túi để đồ của mình. “Mẹ mang theo một ổ bánh cuộn Thụy Sĩ đây. Chúng ta đun nước nóng nhé?”
“Mẹ đã tìm thấy vị nữ thần trong tâm hồn,” bố tự hào nói. “Mẹ con đã đi trên than nóng đấy, con biết không!”
Tôi há hốc mồm nhìn mẹ.
“Mẹ đã bước đi trên than nóng ư? Ôi lạy Chúa! Hồi ở Sri Lanka con cũng từng làm thế! Đau không mẹ?”
“Không một chút nào! Hoàn toàn không đau!” mẹ nói “Mẹ đi đôi ủng làm vườn, tất nhiên,” mẹ nói sau khi suy nghĩ một lát.
“Wow!” tôi nói. “Thật thông minh.” Tôi nhìn mẹ thoăn thoát cắt ổ bánh cuộn Thụy Sĩ. “Ở lớp đó mẹ nói những vấn đề loại gì?”
“Mọi thứ!” mẹ bắt đầu xếp các lát bánh lên đĩa. “Mẹ nói về vấn đề lòng oán giận, tất nhiên rồi...”
“Em đã không chịu đối mặt,” bố chen ngang.
“Ôi, ban đầu thì em thấy rất khó khăn.” Mẹ gật đầu. “Thực tế rằng bố con đã có một phụ nữ khác trong đời... Lại còn có con gái nữa... Nhưng rồi mẹ nghĩ tất cả đã xảy ra trước khi gặp mẹ. Và sự thật là, một người đàn ông đẹp trai như bố con chắc chắn phải có vài cuộc phiêu lưu.” Mẹ nhìn bố, cười tình tứ. “Mẹ chưa bao giờ cưỡng lại bố con được... thế thì sao những người phụ nữ khác làm được cơ chứ?”
Có phải mẹ đang đá lông nheo không nhỉ?
“Anh cũng không thể cưỡng lại em,” bố đáp, giọng hơi véo von như đang tán tỉnh.
Họ nhìn nhau say đắm qua đĩa bánh cuộn Thụy Sĩ. Lẽ ra tôi không nên có mặt trong phòng này.
“E hèm.” Tôi hắng giọng và cả hai quay sang tôi.
“À! Ừ. Bố mẹ còn nhiều điều phải học lắm,” mẹ nói, chìa đĩa ra mời tôi. “Đó là lý do bố mẹ đi du lịch bằng tàu biển lần này.”
“Phải,” tôi nói sau khi ngừng một chút. “Vâng. Chuyến... du thuyền điều trị.” Lần đầu tiên nghe mẹ nói thế tôi cứ tưởng mẹ đùa. “Vậy là mẹ có ý tưởng đi tàu vòng quanh Địa Trung Hải và trong lúc đó mọi người tham gia các buổi điều trị bằng liệu pháp tâm lý.”
“Đó không đơn thuần là một liệu pháp!” mẹ nói. “Đó còn là chuyến du lịch ngắm cảnh nữa.”
“Và giải trí,” bố chen vào. “Hiển nhiên là cũng có những chương trình biểu diễn rất hay. Cả một bữa tiệc tối trang trọng kèm khiêu vũ nữa.
“Tất cả bạn bè cùng trung tâm đều đi,” mẹ nói thêm. “Bọn mẹ còn tổ chức một bữa tiệc cocktail nhỏ dành cho đêm đầu tiên! Cộng thêm...” Mẹ ngập ngừng. “Một trong số diễn giả khách mời là chuyên gia về vấn đề đoàn tụ với một thành viên gia đình thất lạc lâu ngày, vấn đề đó đặc biệt thú vị cho bọn mẹ.”
Tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi không muốn nghĩ về thành viên gia đình thất lạc lâu ngày. Bố mẹ nhìn nhau băn khoăn.
“Vậy... con không hợp Jess lắm thì phải,” cuối cùng bố thăm dò.
Ôi trời. Tôi có thể nhận thấy ông đang thất vọng.
“Không hẳn thế,” tôi nói, nhìn ra chỗ khác. “Bọn con chỉ... không giống nhau lắm.”
“Mà sao các con hợp nhau được chứ?” mẹ nói, đặt tay lên tay tôi an ủi. “Con lớn lên trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. Con chỉ có điểm chung với Jess như với... cứ cho là...” Mẹ nghĩ một lát. “Kylie Minogue là cùng.”
“Becky có nhiều điểm chung với Jess hơn với Kylie Minogue!” bố kêu lên ngay lập tức. “Trước hết, Kylie Minogue là người Úc.”
“Điều đó chẳng chứng minh gì cả,” mẹ nói. “Chẳng phải chúng ta đều trong khối Thịnh Vượng Chung sao? Có lẽ Becky cũng có thể hợp với Kylie Minogue. Đúng không, con yêu?”
“Ơ…”
“Becky và Kylie sẽ chẳng có gì để nói với nhau,” bố nói, lắc đầu. “Anh khẳng định thế đấy.”
“Tất nhiên là sẽ có!” mẹ đáp. “Chúng sẽ có những cuộc nói chuyện vui vẻ! Em nghĩ chúng sẽ trở thành những người bạn tuyệt vời!”
“Hay là Cher,” bố nói. “Đó là một phụ nữ thú vị.”
“Becky không muốn làm bạn với Cher!” mẹ nổi cáu. “Có lẽ là Madonna…”
“Thôi được rồi, khi nào con gặp Kylie Minogue, Cher hay là Madonna con sẽ cho bố mẹ biết, được chưa ạ?” tôi nói, cáu kỉnh hơn dự định.
Bố mẹ quay sang nhìn tôi. Rồi mẹ đưa mắt sang bố.
“Graham, anh mang cà phê cho Luke đi.” Mẹ đưa một cốc cho bố, rồi ngay khi bố đi, mẹ nhìn tôi dò hỏi.
“Becky, con yêu!” mẹ nói. “Con không sao chứ? Con có vẻ hơi căng thẳng.”
Gương mặt thông cảm của mẹ khiến vẻ bình tĩnh của tôi òa vỡ. Đột nhiên tất cả những lo lắng tôi đã cố bao công kìm nén bất đầu tràn lên bề mặt.
“Con đừng lo lắng về chuyện Jess,” mẹ dịu dàng nói. “Việc hai con không hợp nhau chẳng quan trọng tí nào. Chẳng ai quan tâm!”
Tôi bắt mình loay hoay với bình cà phê, hy vọng có thể kìm những giọt nước mắt đang dâng lên ngay phía sau mắt mình.
“Không phải vì Jess,” tôi nói. “Ít nhất thì cũng không chỉ vì Jess. Đó là vì... Luke.”
“Luke?” mẹ kinh ngạc nói.
“Hiện tại mọi việc không được tốt lắm. Thật ra...” Giọng tôi bắt đầu run run. “Thật ra... con nghĩ cuộc hôn nhân của bọn con đang trục trặc.”
Trời ơi. Giờ khi tôi đã nói to điều đó lên, nghe nó hoàn toàn đúng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đang trục trặc.
“Con có chắc không thế, con yêu?” mẹ có vẻ bối rối. “Mẹ thấy cả hai con đều rất hạnh phúc mà!”
“Không phải đâu! Bọn con vừa cãi nhau một trận to khủng khiếp!”
Mẹ bật cười.
“Mẹ đừng có cười!” tôi giận dữ nói. “Nó tồi tệ hết mức!”
“Tất nhiên là thế, con yêu!” mẹ nói. “Các con sắp có lễ kỷ niệm đầu tiên rồi đúng không?”
“À... vâng.”
“Ừm, thế thì đó cũng là thời điểm xảy ra Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên! Con biết thế mà, đúng không, con yêu?”
“Gì ạ?” tôi thờ ơ nói.
“Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên ấy!” Mẹ tặc lưỡi khi thấy tôi phản ứng như thế. “Khổ thân tôi! Không hiểu ngày nay mấy tờ tạp chí cho phụ nữ dạy bọn con gái các con những gì nữa!”
“À... cách vẽ móng bằng màu acrylic.”
“Thế đấy! Mấy tờ tạp chí đó nên dạy cách để có hôn nhân hạnh phúc mới phải! Mọi cặp vợ chồng đều có Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên trong khoảng một năm sau khi cưới. Một trận cãi nhau long trời lở đất, rồi trời quang mây tạnh, và mọi chuyện trở lại bình thường.”
“Con không hề biết điều đó,” tôi chậm rãi nói. “Nghĩa là... cuối cùng thì cuộc hôn nhân của bọn con chẳng gặp vấn đề gì cả?”
Điều này có rất nhiều ý nghĩa. Trận Cãi Vã Lớn Đầu Tiên - rồi mọi thứ sẽ hạ nhiệt và chúng tôi lại hạnh phúc. Như một cơn bão. Bầu không khí thanh sạch và được tái sinh. Hoặc giống như những trận cháy rừng có vẻ kinh khủng nhưng thật ra là tốt vì từ đó những cây con lại mọc lên. Chính xác. Nhưng vấn đề thật sự là... Đúng! Điều này nghĩa là tôi không có lỗi gì cả! Kiểu gì thì chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, bất kể tôi có làm gì! Tôi thật sự bắt đầu vui trở lại. Mọi thứ đang dần tốt đẹp như cũ. Tôi mỉm cười với mẹ và cắn một miếng bánh cuộn Thụy Sĩ thật to.
“Thế thì... Luke và con sẽ không cãi nhau thêm nữa,” tôi nói, chỉ để cho yên tâm.
“Ôi không đâu!” Mẹ trấn an tôi. “Cho đến Trận Cãi Vã Lớn Thứ Hai, việc này sẽ không xảy ra cho đến khi...”
Mẹ ngưng lại khi cánh cửa bếp bật mở và Luke đứng đó. Anh đang cầm điện thoại và mặt rất phấn khởi.
“Bọn anh làm được rồi. Bọn anh đã có được Arcodas Group!”
Tôi đã biết mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả! Tôi biết mà! Mọi thứ đều tốt đẹp! Đúng ra thì cả ngày cứ như Giáng Sinh vậy!
Luke hủy cuộc họp và đi thẳng đến công ty để ăn mừng - sau khi tiễn bố mẹ lên taxi tôi cũng đến đó với anh. Trời ơi, tôi yêu trụ sở của Brandon Communications. Thật sành điệu, đồ gỗ đánh véc ni và đèn chùm ở khắp nơi, và ai đó đã lập trình tất cả các máy tính cứ mười phút một lần lại hát bài “Chúc mừng.”
Luke và những quan chức cấp cao trong công ty tổ chức một buổi lễ ăn mừng ngắn kiêm một cuộc họp chiến lược mà tôi được dự thính. Đầu tiên tất cả bọn họ đều nói những câu như là “Công việc bất đầu từ đây”, “Chúng ta cần tuyển dụng” và “Trước mắt còn nhiều thách thức lớn.” Nhưng rồi Luke chợt kêu lên, “Mẹ kiếp. Tiệc tùng đi. Ngày mai ta sẽ nghĩ đến các thách thức sau.”
Sau đó anh bảo trợ lý gọi điện yêu cầu mang đồ ăn tới, và đến năm giờ có rất nhiều anh chàng đeo tạp dề đen xuất hiện ở công ty mang theo sâm panh, cùng bánh ngọt xếp trong hộp Perspex sành điệu. Tất cả nhân viên chen chúc trong phòng họp lớn, nhạc bật trên hệ thống âm thanh, và Luke phát biểu ngắn rằng hôm đó là một ngày vĩ đại đối với Brandon C, anh phát biểu rất hay, rồi mọi người nâng cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...