12
TÔI SẼ KHÔNG bỏ cuộc.
Có thể lần đầu gặp Jess không diễn ra như tôi dự kiến. Nhưng cuối tuần này sẽ khá hơn, tôi biết thế. Ý tôi là, thường thì, cuộc gặp đầu tiên sẽ phải hơi gượng gạo một chút. Nhưng lần này chúng tôi sẽ vượt qua những trở ngại đầu tiên đó và sẽ thoải mái tự nhiên với nhau hơn. Thêm nữa, lần tới tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn nhiều. Sau khi Jess về hôm thứ Bảy, bố mẹ có thể thấy là tôi hơi xuống tinh thần, nên họ đã pha một bình trà và chúng tôi đã lại ngồi tán chuyện vui vẻ như trước. Và chúng tôi đều nhất trí rằng không thể nào trở nên hợp với một người ngay nếu không biết chút gì về họ. Vậy nên bố mẹ vắt óc nghĩ ra mọi chi tiết họ biết về Jess rồi viết ra giấy. Còn tôi thì cả tuần chỉ nghiên cứu chúng.
Như kiểu, ví dụ như: chị đã thi chín kỳ GCSE và toàn đạt điểm A. Chị không bao giờ ăn quả bơ. Ngoài thám hiểm hang động và đi bộ, chị còn thích môn gì đó gọi là potholing [1]. Chị thích thơ. Và con chó cưng của chị là...
[1] Khám phá hang động.
Mẹ kiếp, lại quên.
Tôi giật lấy tờ giấy và soi thật kỹ.
À. Một con chó dòng border collie.
Giờ là sáng thứ Sáu và tôi đang trong phòng dành cho khách nhà mình, chuẩn bị những bước cuối cùng để đón Jess tới. Tuần này tôi mua một cuốn sách có nhan đề Bà chủ nhà duyên dáng và nó nói là phòng dành cho khách nên được “sắp xếp cẩn thận, tạo cảm giác thân thuộc nhằm khiến khách của bạn cảm thấy được chào đón.”
Thế nên trên bàn trang điểm tôi đặt hoa và một tập thơ, còn bên giường tôi đặt một xấp tạp chí được lựa chọn cẩn thận: Tin du lịch, Người say mê hang động, và Nguyệt san Potholing, một tạp chí bạn chỉ có thể đặt mua trên mạng. (Tôi đã phải đăng ký mua báo dài hạn đến hai năm, chỉ để lấy có một tờ, thật sự là thế. Nhưng không sao. Tôi chỉ cần gửi hai mươi ba tờ còn lại cho Jess là được.)
Trên tường là món chính của tôi, một thứ tôi rất tự hào. Đó là một tấm poster lớn chụp ảnh một cái hang! Với các thứ như trong... trại tập trung phát xít.
Tôi giũ nhẹ gối, tưởng tượng ra kỳ nghỉ cuối tuần. Tối nay sẽ hoàn toàn khác lần trước. Để khởi đầu, chúng tôi sẽ không đến gần bất cứ cửa hàng nào. Tôi đã lên kế hoạch ột buổi tối dễ chịu, đơn giản, thư giãn trong nhà. Chúng tôi có thể xem phim, ăn bỏng ngô, và làm móng cho nhau, thật sự sẽ rất tuyệt à xem. Rồi sau đó tôi sẽ đến ngồi trên giường chị và chúng tôi có thể mặc đồ ngủ giống nhau, ăn kem bạc hà cay rồi buôn chuyện suốt đêm.
“Mọi thứ trông đều rất đẹp,” Luke nói, đến sau lưng tôi. “Em vừa làm một việc thật vĩ đại. Thực tế là cả ngôi nhà trông đẹp long lanh!” Anh lững thững bước ra, tôi theo anh ra sảnh. Dù đây đó còn vài chiếc hộp nhưng cả ngôi nhà trông đã quang đãng hơn nhiều rồi!
Chúng tôi đi ra phòng khách, giờ đã hoàn toàn thay đổi. Tất cả các chồng thảm, hộp và thùng đã biến mất hết. Chỉ còn hai ghế sofa, hai bàn cà phê, và bộ mộc cầm Indonesia.
“Ngả mũ phục em đấy, Becky,” Luke nói, nhìn quanh. “Thực sự là anh nợ em một lời xin lỗi. Em đã nói với anh là em sẽ giải quyết hết - và anh đã nghi ngờ em. Nhưng anh làm sao mà đoán được một đống lộn xộn đủ thứ như thế có thể sắp xếp lại gọn gàng thế này chứ.” Anh nhìn quanh phòng đầy ngờ vực. “Có bao nhiêu thứ ở đây cơ mà! Chúng đâu hết rồi?”
“Em vừa mới... tìm được nhà mới cho chúng!” tôi tươi tỉnh nói.
“Ừm, anh hơi bị ấn tượng đấy,” anh nói, miết bàn tay lên bệ lò sưởi, nơi đang trống trơn chẳng có gì ngoài năm quả trứng vẽ tay. “Em nên trở thành một nhà tư vấn lưu kho.”
“Có thể một ngày nào đó!”
OK rồi, tôi nghĩ mình muốn chấm dứt chủ đề này ngay. Bất cứ lúc nào Luke cũng có thể nhìn kỹ hơn một chút và hỏi kiểu như “Cái bình cổ Trung Quốc đâu mất rồi?” hay là “Con hươu cao cổ bằng gỗ đâu?”
“Bây giờ em đi check mail đây,” tôi nói bình thường. “Sao anh không pha cho chúng ta mấy tách cà phê thật ngon nhỉ?”
Tôi đợi cho đến khi Luke đã vào hẳn trong bếp mới vội chạy tới máy tính của mình gõ địa chỉ .eBay.co.uk.
eBay đã thực sự cứu sống đời tôi. Thực sự.
Trên thực tế, trước khi có eBay thì mình từng làm gì cơ chứ? Đó là phát minh xuất sắc nhất, thiên tài nhất kể từ sau... ừm, kể từ sau khi ai đấy nghĩ ra cửa hàng.
Vào cái phút tôi trở về nhà mẹ thứ Bảy tuần trước, tôi đã đăng ký thành viên, đồng thời rao bán mấy cái bình cổ Trung Quốc, con hươu cao cổ gỗ, và ba tấm thảm chùi chân. Trong vòng ba ngày tôi đã bán sạch! Đơn giản như đan rổ! Nên ngày hôm sau tôi cho lên mạng thêm năm tấm thảm chùi chân và hai cái bàn cà phê nữa. Rồi cứ thế, tôi vẫn chưa dừng lại.
Tôi nhấp chuột nhanh vào “Hàng tôi đang bán”, liên tục liếc mắt ra cửa. Tôi không lề mề được, không thì Luke sẽ vào và thấy mất, nhưng tôi khao khát đến chết muốn xem thử có ai định mua cái cột thiêng không.
Một lát sau trên site xuất hiện... có rồi! Có kết quả! Có người trả giá năm mươi bảng! Tôi thấy lượng adrenaline tăng vọt và reo lên đấm vào không khí (khẽ thôi, để Luke không nghe thấy). Thật là kích thích, việc bán đồ ấy! Tôi hoàn toàn nghiện rồi!
Và điều tuyệt nhất trong mọi thứ là, tôi đang có một mũi tên bắn chết hai con chim. Tôi đã giải quyết sự tắc nghẽn trong nhà mình - và kiếm được tiền. Thật sự khá nhiều! Tôi không muốn khoe khoang đâu - nhưng ngày nào trong tuần này tôi cũng có lãi. Tôi cứ như một tay buôn trái phiếu City vậy!
Ví dụ nhé, tôi kiếm được £200 từ việc bán cái bàn cà phê mặt đá - mà tất nhiên, chúng tôi chỉ mua mất có một trăm. Tôi bán mấy cái bình Trung Quốc được £100, năm tấm thảm kilim với giá £150 một cái, trong khi mua ở Thổ Nhĩ Kỳ có £40 một cái. Và tuyệt nhất là tôi đã kiếm được những £2.000 nhờ mười cái đồng hồ Tiffany mà tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi là đã mua! Anh chàng đó thậm chí còn trả tiền mặt và lấy ngay! Thành thật mà nói thì tôi làm quá tốt, tôi có thể biến buôn bán trên eBay thành sự nghiệp của mình! Tôi nghe được tiếng Luke lấy tách ra trong bếp nên đóng cửa sổ “Hàng tôi đang bán” lại.
Rồi, rất nhanh, click vào “Hàng tôi đang mua.”
Hiển nhiên tôi tham gia eBay với tư cách người bán nhiều hơn người mua. Nhưng tôi chỉ tình cờ lướt qua một hôm khi gặp chiếc áo khoác màu cam cổ điển từ thập niên năm mươi với hàng cúc lớn màu đen này. Nó thật sự là của độc, và chưa ai hỏi mua cả. Nên tôi làm một ngoại lệ nhỏ. Chỉ cái này thôi.
Cả một đôi giày Prada nữa, mới chỉ có một người trả giá thôi, có năm mươi bảng bọ. Tôi muốn nói là giày Prada mà chỉ năm mươi bảng!
Và một chiếc váy dạ tiệc tuyệt đẹp của Yves Saint Laurent nữa, cái này cuối cùng đã bị một người trả giá cao hơn nẫng mất. Trời ạ, bực mình quá đi. Tôi sẽ không phạm sai lầm như thế nữa.
Tôi click vào cái áo khoác cổ điển - và không thể tin được. Hôm qua tôi trả £80, là giá khởi đầu, và bị vượt mặt với giá £100. Hừm, mình sẽ không để mất cái này đâu. Không đời nào. Tôi gõ nhanh “£120” rồi đóng cửa sổ, vừa kịp khi Luke mang khay cà phê bước vào.
“Có thư không em?” anh nói.
“Ừm... có mấy cái!” tôi tươi tỉnh đáp và lấy một tách cà phê. “Cảm ơn anh!”
Tôi chưa nói với Luke chuyện gì về eBay bởi anh chẳng việc gì phải dính dáng tới mọi chi tiết tủn mủn của tài chính gia đình.
“Anh đã tìm thấy mấy cái này trong bếp.” Luke hất hàm về phía hộp bánh quy sô cô la sang trọng hiệu Fortnum & Mason đặt trên khay. “Ngon lắm.”
“Đãi anh một chút thôi mà.” Tôi cười với anh. “Và anh đừng lo. Vẫn trong ngân sách.”
Đúng mà! Ngân sách của tôi giờ đã có thêm rất nhiều tiền, tôi đã có thể mua được vài thứ xa xỉ!
Luke nhấp một ngụm cà phê. Khi mắt anh nhìn thấy một phong bì hồng nằm trên bàn.
“Cái gì thế?”
Tôi tự hỏi khi nào anh mới chú ý đến điều đó.
“Dành cho anh đấy,” tôi thân mật nói. “Chỉ là một thứ nho nhỏ em đã tập hợp lại để giúp anh. Ý tưởng của em về tương lai của công ty.”
Một hôm tôi nảy ra ý tưởng này khi đang tắm. Nếu Luke giành được hợp đồng sộp này, anh sẽ phải mở rộng công ty. Và tôi biết mọi thứ về mấy vụ mở rộng.
Lý do là, khi tôi còn làm nhân viên tư vấn mua sắm ở Barneys, tôi từng gặp một khách hàng tên là Sheri, chủ công ty tư nhân tự mình thành lập. Tôi đã được nghe toàn bộ câu chuyện về việc mở rộng công ty của bà ta và mọi sai lầm bà mắc phải, ví dụ như việc thuê văn phòng gần hai nghìn mét vuông trong khu TriBeCa mà chẳng bao giờ dùng tới. Ý tôi là, lúc đó tôi thấy chuyện này chán ngắt. Thật ra thì tôi từng kinh hãi mỗi khi phải gặp bà ta. Nhưng giờ tôi nhận ra rằng nó hoàn toàn có ích cho Luke!
Nên tôi đã quyết định viết ra mọi thứ bà ta từng nói, như là củng cố các thị trường then chốt và xử lý các đối thủ cạnh tranh. Và đó cũng là khi một ý tưởng còn tuyệt hơn đã đến với tôi: Luke nên mua đứt một hãng PR khác.
Tôi thậm chí còn biết anh nên mua hãng nào! David Neville, người từng làm cho Farnham PR, đã tách ra lập một công ty riêng ba năm trước, khi tôi vẫn còn là phóng viên tài chính. Anh ta thật sự rất tài năng và mọi người cứ thi nhau tán tụng chuyện anh ta giỏi đến thế nào. Nhưng tôi biết rằng anh đang phải âm thầm vật lộn, bởi tuần trước tôi đã gặp vợ anh ta, Judy, ở hiệu làm đầu và cô ta đã nói với tôi.
“Becky...” Luke cau mày. “Anh không có thời gian đọc cái này đâu.”
“Nhưng sẽ rất có ích cho anh mà!” tôi liến thoắng. “Khi còn làm ở Barneys em đã học được mọi thứ về...”
“Barneys? Becky, anh đang điều hành một công ty PR chứ không phải một cửa hàng thời trang.”
“Nhưng em đã nghĩ ra những ý tưởng này...”
“Becky,” Luke sốt ruột cắt ngang. “Ngay bây giờ ưu tiên của anh là kiếm thật nhiều tiền cho công ty. Ngoài ra không gì khác nữa. Anh không có thời gian cho những ý tưởng của em, OK?” Anh cho phong bì vào trong cặp mà không thèm mở ra. “Để lúc nào rảnh anh xem.”
Tôi ngồi xuống, cảm thấy hơi buồn và thất vọng. Chuông cửa reo và tôi ngước lên, ngạc nhiên.
“Ô! Có khi là Jess, đến sớm!”
“Không, là Gary,” Luke nói. “Để anh ra mở cửa.”
Gary là phó của Luke. Anh ta điều hành văn phòng ở London trong khi chúng tôi ở New York và đi nghỉ trăng mật. Anh và Luke rất hợp nhau. Anh ta thậm chí cuối cùng còn trở thành phù rể cho Luke trong đám cưới. Kiểu thế.
Đám cưới là một câu chuyện khá dài, thật sự thế.
“Gary làm gì ở đây vậy?” tôi ngạc nhiên hỏi.
“Anh bảo anh ấy gặp anh ở đây,” Luke đáp, đi vội ra chỗ cái điện thoại gọi cửa và ấn nút. “Bọn anh còn vài việc cần làm trong vụ lôi kéo khách hàng mới. Sau đó bọn anh định đi ăn trưa.”
“Ừm, ra thế,” tôi nói, cố giấu sự thất vọng
Tôi đang thật sự chờ đợi hôm nay sẽ được ở bên Luke một lát, trước khi Jess đến. Mấy hôm nay anh ấy bận quá. Cả tuần chưa lần nào anh về nhà trước tám giờ tối, và tối qua đến tận mười một giờ anh mới về. Tôi biết thời điểm hiện tại họ cần làm việc căng. Tôi cũng biết vụ Arcodas rất quan trọng. Nhưng mà... Hàng tháng trời vừa qua Luke và tôi đã bên nhau hai mươi tư tiếng một ngày... vậy mà giờ thì tôi thậm chí còn chẳng thấy bóng anh nữa.
“Có lẽ em có thể giúp anh vụ này,” tôi đề nghị. “Em có thể tham gia nhóm!”
“Anh không nghĩ thế đâu,” Luke nói, thậm chí không buồn ngẩng lên.
“Hẳn phải có gì đấy em làm được chứ,” tôi nói, hào hứng nhoài người ra phía trước. “Luke, em thật sự muốn giúp công ty. Em sẽ làm bất cứ điều gì…”
“Mọi thứ đều đang đâu vào đấy rồi,” Luke nói. “Nhưng cám ơn em. Em có muốn đi ăn với bọn anh không?” anh tử tế nói thêm. “Em luôn được hoan nghênh nếu em vui lòng bớt nói chuyện mua sắm đi một chút.”
“Vâng. Không vấn đề gì.” Tôi khẽ nhún vai. “Chúc anh vui. Chào Gary,” tôi nói thêm khi anh xuất hiện ở cửa trước.
“Chào Becky!” Gary vui vẻ nói. Anh cao, vóc dáng cân đối với một gương mặt cởi mở và sinh động. Anh làm việc cho Luke đã được ba năm, và tôi không nghĩ mình từng bao giờ thấy anh tức giận, hoặc thậm chí cuống quít cũng không.
“Mời vào,” Luke nói, và kéo Gary vào phòng làm việc. Cửa đóng lại - rồi gần như lại mở ngay lập tức khi Luke ngó ra. “Becky, nếu có điện thoại, em nghe máy hộ anh nhé? Anh không muốn bị làm phiền trong vài phút.”
“Không hề gì!” tôi tươi tỉnh đáp.
Trả lời điện thoại phải là điều tôi muốn nói khi nhắc đến việc giúp công ty.
Tôi lang thang dọc hành lang đến phòng khách, cảm thấy bị coi thường. Tôi là một người thông minh, sáng tạo. Tôi có thể giúp đỡ, tôi biết mình có thể. Ý tôi là, Luke và tôi lẽ ra phải là đối tác mới phải. Lẽ ra chúng tôi phải làm mọi thứ cùng nhau.
Điện thoại reo và tôi bật dậy. Có lẽ là Jess. Có lẽ chị đã đến! Tôi lao vội ra nhấc máy.
“Alô?”
“Có phải bà Brandon không ạ?” một giọng đàn ông khàn khàn vang lên.
“Vâng!”
“Tôi, Nathan Temple đây.”
Đầu tôi hoàn toàn trắng trơn. Nathan à? Tôi chẳng biết Nathan nào cả…
“Có lẽ cô vẫn nhớ, chúng ta đã gặp nhau ở Milan mấy tuần trước.”
Ôi trời ơi. Đó là người tôi gặp trong cửa hàng! Lẽ ra mình phải nhận ra giọng ông ấy chứ!
“Xin chào! Tất nhiên là tôi nhớ rồi! Ông có khỏe không?”
“Tôi khỏe, cám ơn cô,” ông nói. “Còn cô? Thích cái túi mới chứ?”
“Tôi thật sự chết mê nó!” Tôi không thể giấu nổi sự phấn khích. “Nó đã thay đổi toàn bộ đời tôi! Một lần nữa cảm ơn ông rất nhiều.”
“Không có gì.”
Qua điện thoại tôi nghe thấy tiếng ông ta bật bật lửa. Tôi không hoàn toàn chắc nên nói gì tiếp.
“Có lẽ tôi có thể mời ông đi ăn trưa,” tôi buột miệng. “Coi như một lời cảm ơn đúng cách ấy mà. Bất cứ nơi nào ông thích!”
“Không cần phải thế đâu.” Nghe giọng ông có vẻ thích thú. “Vả lại bác sĩ đã bắt tôi ăn kiêng rồi.”
“Tuy nhiên, vì cô đã nhắc đến việc này… Như chính cô đã nói hồi ở Milan, một việc tốt xứng đáng được đáp lại cũng bằng một việc tốt.”
“Tất nhiên rồi! Tôi thật sự nợ ông một việc mà! Nếu có việc gì đấy tôi có thể làm, bất cứ việc gì...”
“Tôi đang nghĩ đến chồng cô, Luke. Tôi đang hy vọng anh ấy có thể giúp tôi một việc nhỏ.”
“Anh ấy rất sẵn lòng!” tôi thốt lên. “Tôi biết là anh ấy sẽ giúp.”
“Anh ấy có ở đó không? Tôi có thể nói chuyện với anh ấy một lát được không?”
Nếu tôi gọi Luke ra nghe điện thoại bây giờ thì tôi đã làm phiền anh. Rồi lại còn phải giải thích Nathan Temple là ai nữa... và tôi đã gặp ông như thế nào... rồi còn chuyện túi Thiên Thần...
“Ông biết đấy,” tôi nói, quay lại cái điện thoại. “Lúc này thì anh ấy không có nhà, tôi e là thế. Nhưng tôi có thể chuyển lời nhắn được không?
“Tình hình là thế này. Tôi đang mở một khách sạn năm sao trên đảo Cyprus. Đó sẽ là một khu nghỉ dưỡng số một và tôi đang lên một kế hoạch khai trương hoành tráng. Bữa tiệc có sự tham gia của các ngôi sao và đưa tin lên báo chí. Tôi rất muốn chồng cô tham gia vụ này.”
Một bữa tiệc có sự tham gia của các ngôi sao trên đảo Cyprus? Một khách sạn năm sao?
Ôi trời ơi. Thế thì quá tuyệt cho việc kinh doanh của Luke! Quên luôn Arcodas đi. Khách hàng Nathan Temple có thể tạo nên chuyện thần kỳ!
“Tôi chắc là anh ấy rất sẵn lòng!” tôi nói, lấy lại giọng bình thường. “Nghe hấp dẫn quá!”
“Chồng cô rất có tài. Anh ấy có tiếng là xuất sắc đấy. Đó là điều chúng tôi muốn.”
“Vâng.” Tôi không thể ngăn mình rạng rỡ vì tự hào. “Anh ấy rất giỏi trong công việc của mình.”
“Tôi được biết là dù vậy anh ấy chỉ chuyên làm việc với các công ty tài chính. Một buổi khai trương khách sạn có phải là vấn đề lớn không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...