Chợt mắt Jess sáng rực.
“Từ từ đã,” chị nói, nghe có vẻ sinh động hơn vẻ mặt chị cả ngày nay. “Em sẽ không phiền nếu chị vào đây chứ?”
Tôi đứng khựng lại. Chúng tôi đang đứng ngoài một cửa hàng tạp phẩm bé tí mà tôi chưa vào bao giờ.
“Chắc chắn rồi!” lời nói buột ra trong tiếng thở phào nhẹ nhõm. “Vào đi chị! Tuyệt quá đi mất!”
Văn phòng phẩm! Tất nhiên rồi! Thế quái nào mình lại không nghĩ ra nhỉ? Chị ấy là sinh viên mà... lúc nào chẳng phải viết... đó đúng là thứ chị ấy cần!
Cửa hàng chật đến nỗi tôi không chắc mình có thể lôi hết đống túi của mình và không nên tôi đứng ngoài đợi trên vỉa hè, hồi hộp khi cuối cùng chị cũng đã tỏ ra quan tâm đến cái gì đấy. Tôi tự hỏi không biết chị đang mua gì. Những quyển vở duyên dáng? Những tấm thiệp làm bằng tay? Hay vài cái bút máy xinh đẹp?
Ý tôi là, chị giỏi thật! Tôi thậm chí còn không biết là có của hàng này!
“Thế chị mua những gì đấy?” ngay khi chị bước ra với hai cái túi căng phồng tôi phấn khích hỏi ngay. “Xem nào! Xem nào!”
Trông Jess vẫn thờ ơ.
“Chị chẳng mua gì cả,” chị nói.
“Nhưng... nhìn túi đựng đồ kìa! Có gì trong đó vậy?”
“Em không nhìn thấy tấm biển này sao?” Chị ra hiệu về phía một tấm biển viết tay trên cửa sổ. “Họ đang vứt giấy gói chống va đập đi.” Chị mở túi của mình để lộ ra mấy cái túi Jiffy nhăn nhúm và một mớ giấy gói đã bị vo viên, ngả màu xám xịt.
“Chị chắc là đã tiết kiệm được ít nhất mười bảng,” chị nói thêm, hài lòng. “Và số tiền này luôn đến trong tầm tay.”
Tôi chẳng biết nói gì.
“Ừm… tuyệt!” cuối cùng tôi cũng cố nói được gì đó. “Trông chúng đẹp quá! Em thích... ừm... nhãn hiệu. Vậy... hai bọn mình đều mua được kha khá đồ! Đi làm một tách cappuccino thôi!”
Có một quán cà phê quanh góc phố, và khi chúng tôi tiến lại đó thì tinh thần tôi lại phơi phới trở lại. Có thể chuyến mua sắm đã không diễn ra như tôi không sao. Vấn đề là chúng tôi đang ở đây, hai chị em, đang đi uống cappuccino và cùng nhau buôn chuyện! Chúng tôi sẽ ngồi ở một cái bàn đá hoa cương dễ thương, nhấm nháp cà phê, và tâm sự đủ thứ chuyện về mình...
“Chị có mang bình nước đấy,” tiếng Jess vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay lại nhìn thấy Jess đang lôi một cái bình nhựa trắng ra khỏi ba lô của chị.
“Cái gì thế?” tôi lên tiếng yếu ớt.
“Chúng ta đâu cần thứ cà phê giá cắt cổ đó.” Chị búng ngón tay cái về phía quán cà phê. “Chênh lệch giữa giá trị thực và giá bán ở đó đúng là khủng khiếp.”
“Nhưng...”
“Chúng ta có thể ngồi trên chiếc ghế này. Chị sẽ lau sạch nó.”
Tôi nhìn chị càng lúc càng thất vọng. Tôi không thể uống cà phê lần đầu tiên trong đời với người chị gái thất lạc đã lâu trên cái ghế dài cũ kỹ tồi tàn này và nốc nước từ một cái bình nhựa được!
“Nhưng em muốn vào một quán cà phê tử tế!” Các từ này vuột ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp ngăn chúng lại. “Ngồi ở một cái bàn đá hoa cương, và uống cappuccino hảo hạng!”
Jess nhìn tôi chăm chú với ánh mắt phản đối đến đau đớn, cứ như chị không thể nào tin trên đời lại có người nông cạn như vậy.
“Xin chị đấy?” tôi năn nỉ.
“Ôi,” Jess nói. “Thôi được rồi.” Chị đóng bình nước lại. “Nhưng em cũng nên tập thói quen tự làm đồ uống ình. Em sẽ tiết kiệm được hàng trăm bảng mỗi năm. Chỉ cần mua một cái bình nhựa đã qua sử dụng thôi. Và em có thể uống cà phê với giá thấp hơn hai lần. Vị cũng ngon...”
“Em sẽ... ghi nhớ điều đó,” tôi nói, hầu như không nghe thấy gì. “Đi nào”.
Quán cà phê ấm áp và thơm tho, hương cà phê thoang thoảng dễ chịu. Ánh đèn màu nhảy nhót trên mặt bàn đá hoa cương, tiếng nhạc du dương, vui vẻ, hạnh phúc.
“Chị thấy chưa?” tôi mỉm cười với Jess. “Như thế này chẳng tốt hơn sao? Xin một bàn cho tôi và chị gái,” tôi nói thêm trong hạnh phúc với người bồi bàn đang đứng cạnh cửa.
Tôi thích nói thế quá đi mất! Chị gái.
Chúng tôi ngồi xuống và tôi đặt hết đống túi sau chuyến mua sắm xuống sàn - và thấy chính mình bắt đầu thư giãn. Thế này tốt hơn. Lẽ ra chúng tôi nên làm thế này ngay từ đầu!
Một cô bé phục vụ trông trạc mười hai mặc tạp dề có dòng chữ HÔM NAY LÀ NGÀY CÔNG ĐẦU TIÊN CỦA TÔI! đang tiến lại bàn chúng tôi.
“Xin chào!” tôi chào cô bé. “Cho cô một cappuccino. Bọn cô sẽ gọi cả sâm panh nữa, thật đấy,” tôi không thể cưỡng lại việc nói thêm câu “Bọn cô là chị em lạc nhau mới gặp lại đấy!”
“Wow!” cô bé nói. “Tuyệt quá!”
“Cô thì chỉ nước trắng thôi, cảm ơn,” Jess nói, gấp thực đơn lại.
“Chị không muốn một cốc cà phê đánh nổi bọt ngon lành sao?” tôi ngạc nhiên nói.
“Chị không muốn trả một cái giá trên trời ột tập đoàn làm tiền toàn cầu.” Chị nhìn cô bé phục vụ thật nghiệt ngã. “Cháu có nghĩ lợi nhuận biên hàng năm đến bốn trăm phần trăm là có đạo đức không?
“Ừm...” Cô bé phục vụ trông như gà mắc tóc. “Cô có muốn thêm đá vào nước lọc không ạ?” cuối cùng thì nó cũng nói được.
“Cô ấy cũng uống cà phê,” tôi nói nhanh. “Nhanh lên cháu,” Tôi nhìn cô bé. “Cô ấy sẽ uống cappuccino.” Tôi quay sang Jess. “Chị sẽ có sô cô la miễn phí để uống kèm!”
Khi cô bé hấp tấp chạy đi, Jess cau mày.
“Em có biết giá trị thật của một cốc cappuccino là bao nhiêu không? Có vài xu thôi. Và chúng ta bị tính gần hai bảng ở đây.”
Trời ơi, Jess có vẻ quá hiểu biết về cà phê, có đúng thế không nhỉ? Nhưng thôi chẳng sao. Mình chuyển chủ đề là xong.
“À!” tôi ngả người ra sau và dang rộng tay. “Kể với em mọi chuyện về chị đi.”
“Em muốn biết gì nào?” Jess nói.
“Mọi thứ!” tôi hào hứng nói. “Như là... sở thích của chị là gì, ngoài việc đi bộ ra?”
Chị trầm tư một lúc.
“Chị thích hang động,” cuối cùng chị nói, khi cô bé phục vụ đặt hai tách cappuccino xuống trước mặt chúng tôi.
“Hang động à?” tôi nhắc lại. “Đó có phải là… chui xuống hang không?”
Jess nhìn tôi qua cốc của chị. “Về cơ bản thì là thế.”
“Chà chà! Thật là...”
Tôi vật lộn tìm một từ để nói. Mình có thể nói gì về hang động nhỉ? Trừ việc cái nào cũng tối, lạnh và nhớp nháp.
“Thật là thú vị!” cuối cùng thì cũng nghĩ ra một từ. “Em cũng thích vào hang lắm.”
“Và tất nhiên là cả đá nữa,” Jess nói thêm. “Đó là thú vui chính của chị.”
“Em cũng thế! Đặc biệt là những viên đá lớn rực rỡ trong cửa hàng Tiffany!” tôi cười, để chứng tỏ mình đang đùa, nhưng Jess không phản ứng. Tôi không hoàn toàn chắc chị hiểu tôi đang đùa.
“Đề tài tiến sĩ của chị là về sự cấu thành đá và địa hóa học của phù sa flo và hêmatít,” chị nói, trông hoạt bát lên hẳn so với cả ngày qua.
Tôi không nghĩ mình hiểu dù chỉ một tí tẹo.
“Ừm... tuyệt!” tôi nói. “Thế... sao chị lại quyết định nghiên cứu đá?”
“Bố chị gợi cảm hứng cho chị,” Jess nói, và gương mặt chị dãn ra thành một nụ cười. “Đó cũng là đam mê của ông.”
“Bố?” tôi kinh ngạc nói. “Em chưa từng biết là ông thích đá!”
“Không phải bố em.” Chị ném cho tôi một cái nhìn nghiêm khắc. “Bố chị. Bố dượng của chị. Người đã nuôi dưỡng chị.”
Phải rồi.
Tất nhiên là chị không nói đến bố. Điều đó thật ngớ ngẩn.
Bất chợt đầu tôi ngập tràn câu hỏi.
“Thế... bố chị... bố chị có biết là chị...” tôi ngưng bặt, không biết diễn đạt thế nào.
“Bố chị biết chị không phải là con đẻ, ngay từ đầu.” Jess đang quấy quấy cái thìa. “Nhưng ông vẫn chăm sóc chị như vậy. Ông không bao giờ phân biệt đối xử giữa chị và các em trai.”
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt đang ngoảnh đi của chị.
“Chị có biết không?” tôi vội vã hỏi. “Rằng ông ấy không phải bố đẻ của chị?”
“Có chứ, nhưng chị và bố không nói ra chuyện đó. Ông là bố thật sự của chị, như chị được biết. Bây giờ vẫn thế.”
“Chẳng lẽ chị chưa bao giờ muốn đi tìm người bố đẻ của mình sao?”
“Chị lẽ ra đã làm thế.” Chị ngừng quay thìa. “Một lần, nhưng rồi mẹ qua đời và bố là tất cả những gì chị có. Chị không cần một người bố khác. Chỉ đến khi chị phát hiện ra chứng rối loạn thành phần máu này. Chị nhận thấy có những người liên quan đến mình mà không hề biết rằng họ đang có nguy cơ mắc. Chị thấy có trách nhiệm. Điều đó giày vò tâm trí chị.” Chị ngước lên. “Em nên đi xét nghiệm, Becky.”
“Ôi, em cũng định thế,” tôi nói nhanh. “Bố đã xét nghiệm rồi, nhưng ông không sao. Và... à... cảm ơn chị.”
“Không có gì.”
“Thế... tính bố chị thế nào?”
Jess thận trọng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng, “Ông rất vĩ đại.”
Tôi đợi biết thêm chi tiết nhưng không có vẻ gì là chị sẽ nói thêm cả. Tôi không dám hỏi về mẹ chị. Ít nhất cho đến khi tôi hiểu chị rõ hơn.
Jess uống nước lọc của mình còn tôi ngồi nghịch mẩu giấy gói sô cô la, băn khoăn không biết làm gì tiếp. Tôi hơi mất phương hướng, điều này thật lố bịch. Đây là chị tôi cơ mà! Cố lên!
“Thế, năm nay chị có định đi nghỉ đâu không?” cuối cùng tôi cũng nghĩ ra thứ để hỏi. Trời ơi, mình hẳn là tuyệt vọng lắm rồi. Nghe mình nói cứ như một cô thợ làm tóc ấy.
“Chị vẫn chưa biết,” Jess nói. “Còn tùy nhiều thứ.”
Đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng kỳ diệu nhất.
“Chúng ta có thể đi nghỉ cùng nhau!” tôi nói trong phấn khích. “Như thế không tuyệt sao? Chúng ra có thể thuê một biệt thự ở Ý hay đâu đó... để thật sự hiểu thêm về nhau...”
“Rebecca, nghe này,” Jess thấp giọng cắt ngang. “Chị không tìm kiếm một gia đình thứ hai.”
Mặt tôi chợt nóng bừng.
“Em... em biết,” tôi lắp bắp. “Em không có ý đó...”
“Chị không cần thêm một gia đình nữa,” chị nhấn mạnh. “Chị đã nói với bố mẹ em hồi mùa hè. Đó không phải lý do chị tìm kiếm gia đình em. Đó chỉ là vì chị thấy có nghĩa vụ phải liên lạc với mọi người để thông báo về tình hình sức khỏe. Thế thôi.”
“Chị nói thế thôi nghĩa là sao?” tôi ấp úng.
“Ý chị là thật vui được gặp mọi người nhà em. Bố mẹ em rất tuyệt. Nhưng mọi người đều có cuộc sống riêng của mình” - chị ngưng lại - “và chị cũng thế.”
Có phải chị đang nói là chị không muốn tìm hiểu về tôi không?
Em gái của chính chị?
“Nhưng chúng ta chỉ vừa mới tìm thấy nhau!” tôi vội nói. “Sau ngần ấy năm! Chị không thấy thế thật tuyệt vời hay sao?” Tôi rướn người về phía trước và đặt tay mình bên tay chị. “Nhìn này! Chúng ta có cùng một huyết thống!”
“Thì sao?” Jess trông chẳng có vẻ gì là cảm động. “Đó chỉ là một thực tế sinh học thôi.”
“Nhưng... chẳng lẽ chị không hề mong có em gái sao? Chưa bao giờ chị tự hỏi có chị em thì sẽ thế nào sao?”
“Không hẳn thế.” Chị hẳn nhìn đã thấy nỗi đau trên mặt tôi. “Đừng hiểu nhầm ý chị. Được gặp em thật thú vị.”
Thú vị? Đã thú vị thật sao?
Tôi khoắng bọt cà phê cappuccino bằng thìa. Chị ấy không muốn hiểu thêm về tôi. Chị gái tôi không muốn hiểu thêm về tôi. Tôi thì có gì không ổn chứ?
Chẳng có gì diễn ra theo kế hoạch của tôi. Tôi cứ tưởng hôm nay sẽ là một trong những ngày tốt đẹp nhất đời mình. Tôi cứ tưởng đi mua sắm với chị gái sẽ vui. Tôi cứ tưởng đến giờ là chúng tôi đã gắn bó với nhau. Tôi cứ tưởng giờ này chúng tôi sẽ đang uống cà phê, bao quanh là biết bao điều mới mẻ tuyệt vời, cười nói và trêu chọc nhau…
“Vậy, ta về nhà mẹ em chứ?” Jess nói, uống cạn cốc của mình.
“Gì cơ... chị muốn về rồi cơ ạ?” tôi nói, giật mình. “Nhưng... chúng ra còn bao nhiêu thời gian. Chị thậm chí còn chưa mua gì!”
Jess thở dài sốt ruột.
“Nhìn chị này, Becky. Chị muốn lịch sự, nên đã đi cùng em hôm nay. Nhưng sự thật là, chị thật sự không thể chịu nổi chuyện mua sắm.”
Tim tôi ngừng đập. Tôi biết là chị không vui. Tôi biết là chị ghét gu của tôi. Tôi cần phải cứu vãn chuyện này.
“Em biết ta vẫn chưa tìm được cửa hàng phù hợp.” Tôi hồ hởi nhổm lên phía trước. “Nhưng ở đây có nhiều cửa hàng hơn. Ta có thể vào nhiều cửa hàng hơn...”
“Không,” Jess cắt ngang. “Em không hiểu ý chị. Chị không thích mua sắm. Chấm hết.”
“Catalô!” tôi nói, chợt nghĩ ra. “Chúng ta có thể về nhà, lấy thật nhiều catalô... sẽ vui lắm đấy!”
“Em không thể cho vào đầu điều này sao?” Jess cáu tiết kêu lên. “Nhìn môi chị kỹ vào. Chị. Ghét. Mua sắm.”
Khi chúng tôi về nhà, Luke đang đứng ở vườn trước, nói chuyện với bố. Khi anh thấy xe chúng tôi vào lối dành cho xe, trông anh rất kinh ngạc.
“Hai người về sớm thế?” anh nói, vội vàng đi về phía xe. “Có gì không ổn à?”
“Mọi thứ đều ổn cả!” tôi nói. Não tôi đang có cảm giác như bị đoản mạch. “Bọn em chỉ... mua nhanh hơn em tưởng thôi.”
“Cám ơn,” Jess nói, ra khỏi xe.
“Rất hân hạnh.”
Khi Jess tiến về phía bố, Luke chui vào xe ngồi cạnh tôi và đóng cửa lại.
“Becky, em ổn chứ?”
“Em… không sao. Em nghĩ thế.”
Tôi không thể hiểu nổi ngày hôm nay nữa. Tâm trí tôi cứ liên tục chiếu đi chiếu lại cảnh tôi tưởng tượng ra. Hai chúng tôi tha thẩn bên nhau, đung đưa túi xách, cười hạnh phúc... thử đồ của nhau... mua tặng nhau vòng tình bạn... gọi nhau bằng biệt danh...
“Thế? Hôm nay thế nào?”
“Hôm nay...” tôi nặn ra một nụ cười tươi tắn. “Hôm nay rất vui. Cả hai bọn em đã có thời gian thật tuyệt.”
“Em mua những gì?”
“Một đôi áo... một cái váy ngắn rất xinh… vài đôi giày...”
“Ừm” Luke gật gù. “Thế Jess mua gì?”
Trong một thoáng tôi như nuốt mất lưỡi.
“Chẳng gì cả,” cuối cùng tôi thì thầm.
“Ôi Becky.” Luke thở dài và choàng tay ôm tôi. “Anh biết em muốn tìm một người tri kỷ. Anh biết em muốn Jess trở thành bạn thân nhất của em. Nhưng có lẽ em chỉ đơn giản là nên chấp nhận rằng bọn em quá... khác nhau.”
“Bọn em không quá khác nhau,” tôi ngoan cố nói. “Bọn em là chị em.”
“Em yêu, thôi được rồi.” Luke nói. “Em có thể thừa nhận nếu hai người không hợp nhau. Không ai nghĩ là em đã thất bại.”
Thất bại?
“Bọn em thật sự hợp nhau!” tôi nói, bị chạm nọc. “Thật sự luôn! Bọn em chỉ cần tìm thêm một chút... điểm chung nữa thôi. Vậy em đã biết là chị ấy không thích mua sắm. Nhưng thế thì sao chứ? Em cũng thích nhiều thứ khác ngoài mua sắm.”
Luke lắc đầu.
“Chấp nhận đi. Bọn em khác nhau và chẳng có lý do gì để bọn em nên cố hòa hợp cả.”
“Nhưng bọn em chung một dòng máu! Bọn em không thể khác biệt đến thế! Không thể!”
“Becky...”
“Em sẽ không bỏ cuộc như thế này đâu! Chúng ta đang nói về người chị gái đã thất lạc lâu ngày của em đấy.” Tôi cắt ngang lời anh. “Em biết bọn em có thể thành bạn bè. Em biết là có thể.”
Với lòng quyết tâm bất chợt nổi lên, tôi đẩy mạnh cửa và xuống xe.
“Này, Jess!” tôi gọi, bước nhanh qua thảm cỏ. “Sau cuộc hội thảo, chị có muốn đến chơi và nghỉ lại dịp cuối tuần không? Em cam đoan là chúng ta sẽ rất vui.”
“Đó là một ý tưởng hay đấy, con yêu!” bố nói, mặt rạng rỡ.
“Chị cũng không biết nữa,” Jess nói. “Chị thật sự phải quay về nhà...”
“Thôi mà chị. Chỉ một ngày cuối tuần thôi. Chúng ta không cần phải đi mua sắm!” Lời nói vuột khỏi miệng tôi. “Sẽ không như hôm nay đâu. Chúng ta sẽ làm bất cứ gì chị thích. Chỉ tận hưởng thời gian bình lặng và nhàn rỗi. Chị thấy sao?”
Những ngón tay tôi đan vào nhau. Jess liếc vào gương mặt đầy hy vọng của bố.
“Thôi được,” cuối cùng chị nói. “Chắc sẽ vui lắm. Cảm ơn em.”
PGNI FIRST BANK VISA
Số 7 QUẢNG TRƯỜNG CAMEL
LIVERPOOL LI 5NP
To: Bà Rebecca Brandon
37 Maida Vale Mansions
London NW6 0YF
Ngày 12 tháng 05 năm 2003
Thưa Bà Brandon:
Xin cảm ơn vì bà đã nhanh chóng trả lời bức thư ngày 20 tháng Tư của tôi.
Chúng tôi rất vui mừng được thông báo với bà rằng bà đã đăng ký thành công.
Để trả lời câu hỏi của bà, thẻ sẽ được chuyển đến địa chỉ nhà riêng của bà đúng như một tấm thẻ tín dụng bình thường. Nó không thể “được ngụy trang như một cái bánh” như bà gợi ý. Chúng tôi cũng không thể đánh lạc hướng bên ngoài khi thẻ được chuyển tới nơi.
Nếu bà có bất cứ câu hỏi nào, xin đừng ngần ngại liên lạc với tôi, và chúng tôi hy vọng bà sẽ hài lòng với những lợi ích mà tấm thẻ mới mang lại.
Trân trọng,
Peter Johnson
Phụ trách Bộ phận Khách hàng
PGNI FIRST BANK VISA
Số 7 QUẢNG TRƯỜNG CAMEL
LIVERPOOL LI 5NP
To: Bà Jessica Bertram
Số 12 Hill Ri se
Scully
Cumbria CA 191 BD
Ngày 12 tháng 05 năm 2003
Thưa Bà Bertram:
Xin cảm ơn vì bà đã nhanh chóng trả lời bức thư ngày 20 tháng Tư của tôi.
Tôi xin lỗi vì đã tiếp cận bà để giới thiệu Thẻ Tín dụng Vàng cấp cao. Tôi không có ý khiến bà bực mình.
Khi nói rằng thẻ tín dụng cho phép âm đến £20.000 là sản phẩm dành riêng cho bà, tôi không định ám chỉ rằng bà là kẻ “nợ như chúa Chổm và vô trách nhiệm”, cũng không định phỉ báng nhân cách của bà.
Để thể hiện thiện chí, tôi gửi kèm theo lá thư này một phiếu quà tặng trị giá £25, và nếu bà thay đổi cách nghĩ về thẻ tín dụng, tôi rất mong được phục vụ bà.
Trân trọng,
Peter Johnson
Phụ trách Bộ phận Khách hàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...