Tín đồ shopping và chị gái

11
CHỈ MẤT mười lăm phút đi ô tô là đến Kingston, trung tâm mua sắm lớn gần nhà bố mẹ nhất. Tôi tìm thấy một điểm đỗ xe thu phí tự động và sau khoảng hai mươi lần cố gắng thì cũng đỗ được xe khá là thẳng. Jess ngồi ở ghế cạnh tôi, chịu đựng, không nói năng gì, kể cả khi ông lái xe tải bắt đầu la ó tôi.
Dù gì thì cũng chẳng sao hết. Vấn đề là chúng tôi đã ở đây! Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp, nắng nhưng không quá nóng, những đám mây nhỏ trôi trên bầu trời xanh thẳm. Khi ra khỏi xe, tỏi nhìn xung quanh con phố tràn ánh nắng, thấy rạo rực vì mong mỏi. Chuyến đi mua sắm đầu tiên của tôi và chị gái! Chúng tôi nên làm gì trước tiên nhỉ?
Khi bắt đầu cho tiền vào cái cột chỗ điểm đỗ xe, tôi đã lướt qua mọi lựa chọn trong đầu. Chắc chắn là chúng tôi nên ra chỗ trang điểm miễn phí đã, và đi xem cửa hàng đồ lót mới mà mẹ đã nói đến…
“Chính xác thì ta định ở đây bao lâu?” Jess nói khi tôi bỏ đồng xu thứ sáu vào.
“Khoảng đến sáu giờ tối thôi... mà sau đó thì còn được miễn phí đỗ xe nữa!”
“Sáu giờ tối?” Trông chị hơi choáng.
“Đừng lo!” tôi nói giọng an ủi. “Nhưng sáu giờ các cửa hàng chưa đóng cửa đâu. Ít nhất cũng phải đến tám giờ cơ.”
Và chúng tôi nhất định phải vào một cửa hàng lớn, thử thật nhiều váy dạ hội. Một trong những thời khắc tuyệt nhất của đời tôi là lúc tôi và Suze đi thử những chiếc váy sang trọng ở trung tâm thương mại Harrods suốt cả buổi chiều. Chúng tôi cứ mặc hết bộ này đến bộ khác, những bộ váy kỳ quặc trị giá hàng triệu bảng, rồi xúng xính đi quanh, tất cả bọn nhân viên bán hàng vênh váo đều điên lên và cứ hỏi mãi là bọn tôi đã chọn xong chưa.
Cuối cùng Suze nói cô ấy nghĩ rằng đã chọn xong rồi... nhưng muốn xem nó có hợp với cái mũ miện tiara nạm kim cương Cartier không đã thì mới chắc chắn, và không biết cửa hàng trang sức có thể gửi một cái đến đây không?
Tôi nhớ đó là lúc họ yêu cầu chúng tôi đi chỗ khác.
Trời ơi, Suze và tôi đã từng vui vẻ bên nhau. Cô ấy là người tuyệt vời nhất trên thế giới này vì đã luôn nói “Nào! Mua nó đi!” ngay cả khi tôi chẳng còn xu nào, cô ấy vẫn nói “Mua đi! Tớ trả tiền cho! Cậu có thể trả lại cho tớ sau.” Và rồi cô ấy cũng mua một cái ình, và chúng tôi sẽ đi uống cappuccino.
Nhưng dù sao thì… Chẳng có lý do gì để hoài cổ như thế.
“Này!” tôi quay sang Jess. “Chị muốn làm gì trước? Ở đây có rất nhiều cửa hàng: hai cửa hàng lớn...”
“Chị ghét các cửa hàng lớn,” Jess nói. “Chúng làm chị phát ốm lên.”
“Ơ, thôi được.” Cũng dễ hiểu thôi. Rất nhiều người ghét các cửa hàng lớn.
“Ừm, ở đây cũng có rất nhiều shop thời trang nhỏ. Thật ra thì em cũng vừa nghĩ ra chỗ thích hợp rồi!”
Tôi dẫn chị ra khỏi phố chính, cách xa phân khu mua sắm dành riêng cho khách bộ hành, rồi rẽ trái xuống một con đường rải đá. Khi chúng tôi đi, tôi cứ giữ chặt túi Thiên Thần trên vai, thán phục hình ảnh của nó phản chiếu trên cửa kính một cửa hàng bên kia đường. Chiếc túi này đáng giá từng xu tôi đã bỏ ra mua.
Tôi hơi ngạc nhiên vì Jess vẫn chưa nói gì về nó, thật sự là ngạc nhiên. Nếu em gái tôi mà có một cái túi Thiên Thần thì đó là thứ đầu tiên tôi nhắc đến. Nhưng rồi tôi lại nghĩ có lẽ chị ấy chỉ cố gắng tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thế thôi.
“Thế... chị thường hay mua sắm ở đâu?” tôi hỏi.
“Chỗ nào rẻ nhất thì đến,” Jess trả lời.
“Em cũng thế! Em đã mua được cái áo quây hiệu Ralph Lauren tuyệt nhất trên đời ở một đại lý của hãng này tại Utah. Giảm giá đến chín mươi phần trăm!”
“Chị thường hay mua số lượng lớn,” Jess nói, hơi cau mày. “Nếu em mua một số lượng lớn đến mức nào đó, em sẽ tiết kiệm được khá nhiều tiền.”
Trời đất ơi. Chúng tôi hoàn toàn có chung bước sóng. Tôi biết ngay mà!
“Chị nói rất phải!” tôi sung sướng thốt lên. “Đó cũng là điều em luôn cố giải thích cho Luke! Nhưng anh ấy đơn giản là không hiểu được logic đó.”
“Thế em có tham gia một câu lạc bộ mua buôn nào không?” Jess nhìn tôi quan tâm. “Hay một hội cùng nhau mua thực phẩm số lượng lớn để được giảm giá?”
Một hội cùng nhau mua thực phẩm số lượng lớn để được giảm giá?
“À... không. Nhưng hồi đi trăng mật em đã thực hiện rất nhiều phi vụ mua buôn xuất sắc! Em đã mua bốn mươi cái cốc và hai mươi cái xường xám lụa!”

“Xường xám lụa?” Jess nhắc lại, trông có vẻ choáng.
“Đấy là cả một khoản đầu tư! Em đã bảo Luke như thế có lý về mặt tài chính, nhưng anh ấy chẳng thèm nghe... OK! Đến rồi. Đây là nơi em định dẫn chị đến.”
Chúng tôi đã đến cửa kính ra vào của cửa hàng Georgina. Đây là một shop thời trang lớn và trang nhã, chuyên bán quần áo, trang sức cùng những chiếc túi duyên dáng nhất trên đời. Tôi đã luôn lui tới cửa hàng này từ hồi mười hai tuổi, và nó là một trong những cửa hàng yêu thích của tôi trên thế giới này.
“Chị sẽ yêu cửa hàng này à xem,” tôi vui vẻ nói với Jess, và đẩy cửa vào. Sandra, một trong số những nhân viên bán hàng đang sắp xếp bộ sưu tập ví nữ đính cườm lên bệ, ngẩng lên khi nghe tiếng cửa. Mặt cô ấy rực sáng ngay lập tức.
“Becky! Lâu quá không gặp! Tuần trăng mật thế nào?”
“Tuyệt lắm, cám ơn chị!”
“Thế cuộc sống sau đám cưới ra sao?” cô mỉm cười. “Đã cãi nhau to lần nào chưa?”
“Ha ha,” tôi nói, cười lại. Tôi đang định giới thiệu Jess thì Sandra rú lên.
“Ôi trời ơi! Đấy có phải là túi Thiên Thần không thế? Là đồ thật à?”
“Vâng,” tôi rạng rỡ. Sở hữu một chiếc túi Thiên Thần đơn giản là một hạnh phúc tột đỉnh.
“Không thể tin được. Cô ấy có túi Thiên Thần này!” Sandra nói to về phía hai nhân viên bán hàng khác. Họ lao đến phía trước cửa hàng, nói không ra hơi, “Em chạm vào nó được không? Chị mua ở đâu thế?”
“Milan.”
“Đúng là chỉ có Becky Bloomwood thôi.” Sandra lắc đầu. “Chỉ có Becky Bloomwood mới đi vào cửa hàng này với một cái túi Thiên Thần. Thế em mua cái này có đắt không?”
“À... cũng bình thường!”
“Wow.” Cô rón rén chạm vào cái túi. “Nó thực sự... kỳ diệu.”
“Có gì mà đặc biệt thế?” Jess hỏi một cách thờ ơ. “Ý tôi là... nó chỉ là cái túi thôi mà.”
Cả một sự ngưng lại choáng váng, rồi tất cả chúng tôi cùng phá ra cười. Trời ạ, Jess hài hước ghê!
“Sandra, em muốn giới thiệu với chị một người.” Tôi kéo Jess lên phía trước. “Đây là chị gái em.”
“Chị gái em?” Sandra nhìn Jess, có vẻ sốc. “Chị không biết là em có chị gái đấy.”
“Em cũng thế! Bọn em là chị em gái bị lạc nhau, đúng không chị Jess?” Tôi quàng một tay qua chị.
“Chị em gái cùng cha khác mẹ,” Jess sửa lại, hơi khó chịu.
“Georgina!” Sandra đang gọi với về phía cuối cửa hàng. “Georgina, chị phải ra đây ngay! Chị sẽ không tin được đâu! Becky Bloomwood đang ở đây - và cô ấy dẫn theo chị gái. Có hai người bọn họ!”
Tấm màn kéo ra và Georgina, chủ cửa hàng, bước ra. Chị tầm khoảng năm mươi tuổi, tóc màu xám bóng và mắt màu lam tuyệt đẹp. Chị mặc một chiếc áo dài ngang mông có đai ngang eo vải nhung kèm quần đen sọc tăm, trên tay là một chiếc bút máy. Mắt chị lấp lánh khi thấy tôi và Jess.
“Hai chị em nhà Bloomwood,” chị nhẹ nhàng nói. “Ôi. Đúng là một chuyện tuyệt vời.”
Chị và ba cô bán hàng đưa mắt nhìn nhau.
“Bọn chị sẽ để dành hai phòng thử đồ,” Sandra nói ngay lập tức.
“Nếu thiếu thì em với chị Jess lúc nào cũng có thể chung nhau một phòng mà, đúng không, Jess?” tôi nói.

“Gì cơ?” Trông Jess giật bắn mình.
“Chúng ta là chị em mà!” tôi siết chặt tay chị âu yếm. “Chúng ta không nên xấu hổ trước mặt nhau!”
“Thế cũng được,” Sandra nói, liếc nhìn mặt Jess. “Có rất nhiều phòng thử đồ. Hai em cứ tự nhiên xem đồ và... thoải mái lựa chọn!”
“Em đã nói với chị chỗ này rất tuyệt mà!” tôi vui vẻ nói với Jess. “Vậy... ta bắt đầu thôi!”
Tôi tiến thẳng đến một giá đầy áo trông yêu không chịu nổi và bắt đầu lật lật những chiếc mắc. “Cái này có đẹp không?” Tôi kéo một cái áo phông cộc tay màu hồng trang trí những con bướm nhỏ ra. “Và cái thêu hoa cúc này sẽ thật sự hợp với chị!”
“Em có muốn thử không?” Sandra nói. “Chị có thể ném vào phòng thử đồ cho em.”
“Vâng, cám ơn chị!” rồi đưa cho Sandra và mỉm cười với Jess. Nhưng chị ấy không cười lại. Chị ấy còn chưa buồn nhúc nhích.
Tôi đoán lần đầu tiên đi mua sắm với một người mới có thể sẽ hơi lạ. Đôi khi sẽ rất suôn sẻ, như khi lần đầu tiên tôi đi mua sắm với Suze và cả hai đều vồ lấy túi trang điểm hiệu Lulu Guinness cùng một lúc. Nhưng đôi lúc có thể hơi chán một chút, vì vẫn chưa hiểu rõ sở thích của nhau... và bạn cứ phải thử đủ thứ rồi hỏi “Cậu thích cái này chứ? Hay là cái này?”
Tôi nghĩ Jess có lẽ cần phải được khuyến khích một chút.
“Những cái váy này tuyệt quá!” tôi nói, bước tới một giá khác đầy đồ dạ tiệc. “Chị mà mặc chiếc váy đen cổ lưới này thì hợp phải biết!” Tôi lấy cái váy xuống ướm lên người Jess. Chị với tay lật xem bảng giá, nhìn số tiền, và xanh lè mặt.
“Không thể tin được là có cái giá này,” chị lẩm bẩm.
“Giá cả khá hợp lý, đúng không?” tôi thì thầm lại.
“Còn váy ngắn thì sao?” Sandra nói, từ đâu nhảy ra sau lưng chúng tôi.
“Vâng, chị lấy luôn cho em! Em sẽ thử cái màu ghi... à, cả màu hồng nữa!” tôi nói thêm khi chợt thấy chiếc màu hồng phấn khuất sau.
Hai mươi phút sau chúng tôi đã đi được một vòng cửa hàng và đã có hai chồng quần áo đang chờ trong phòng thử phía sau. Jess vẫn chưa nói gì nhiều. Thực tế là chị ấy chẳng nói năng gì cả. Nhưng tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi: nhấc hết những bộ nào tôi nghĩ sẽ hợp với chị ấy, và chất thêm lên cái chồng đó.
“OK!” tôi nói, hớn hở. “Đi thử chúng nào! Em cá là chị sẽ rất hợp với cái váy ngắn màu hồng đó! Chị nên kết hợp với một quả áo hở vai, và có lẽ...”
“Chị sẽ không thử cái gì hết,” Jess nói. Chị đút tay vào túi và dựa vào một mảng tường trống.
Tôi không nghe được chính xác chị nói gì.
“Chị nói gì cơ?”
“Chị sẽ không thử cái gì hết.” Chị hất đầu về phía phòng thử đồ. “Nhưng em cứ đi đi. Chị sẽ chờ ở đây.”
Mình có nghe nhầm không nhỉ?
“Nhưng... tại sao?”
“Chị không cần thêm quần áo mới,” Jess đáp.
Giờ thì tôi hoàn toàn loạn lên rồi. Phía bên kia cửa hàng, tôi thấy các nhân viên bán hàng đang nhìn nhau hoang mang.
“Chị phải cần cái gì đấy chứ!” tôi nói. “Một cái áo phông... một cái quần...”
“Không cần đâu. Chị đủ rồi.”

“Ngay cả một chiếc áo duyên dáng thế này chị cũng không muốn thử sao?” Tôi giương lên một chiếc áo phông điệu, dụ dỗ. “Chỉ để xem lên người trông thế nào thôi mà?”
“Chị không định mua chúng,” Jess nhún vai. “Vậy thì thử làm gì?”
“Em trả tiền mà!” tôi nói, bất chợt hiểu ra. “Chị biết là em mời mà, đúng không?”
“Chị không muốn lãng phí tiền của em. Nhưng cũng không định cản em lãng phí tiền của mình,” chị nói thêm.
Tôi hoàn toàn chưng hửng. Mình nên làm gì chứ?
“Mọi thứ đã ở trong phòng thử rồi,” Sandra chen vào.
“Vào đi.” Jess hất hàm.
“Ừm… thôi được,” cuối cùng tôi nói. “Em sẽ thử nhanh thôi.”
Tôi mặc thử hầu hết số quần áo, nhưng niềm phấn khích trong tôi dần bốc hơi hết. Thử đồ một mình là một chuyện hoàn toàn khác. Tôi muốn chúng tôi thử đồ cùng nhau cơ. Tôi muốn vui cơ.
Tôi chỉ không thể hiểu nổi. Sao chị ấy lại có thể không thử mặc bộ nào cơ chứ?
Chị ấy hẳn phải hoàn toàn ghét gu của mình, tôi nhận ra điều đó, tuyệt vọng ghê gớm. Và chị ấy không hề lên tiếng chỉ vì lịch sự mà thôi.
“Ưng cái nào không em?” Georgina nói khi cuối cùng tôi cũng chui ra khỏi phòng thử.
“Ừm... có!” tôi nói, cố cho giọng mình nghe có vẻ vui vẻ. “Em lấy hai cái áo và cái váy hồng. Mặc lên rất đẹp.”
Tôi liếc mắt nhìn Jess, nhưng chị đang nhìn xa xăm. Bất ngờ chị tiến lại, như thể chị chỉ vừa thấy tôi xong.
“Xong chưa?” chị nói.
“Ừm... rồi ạ. Em chuẩn bị ra thanh toán đây.”
Chúng tôi tiến về phía cái bàn phía trước, nơi Sandra bắt đầu xem xem tôi mua gì. Trong lúc đó Georgina săm soi Jess.
“Nếu em không có hứng thú với quần áo,” Georgina chợt lên tiếng, “vậy trang sức thì sao?” Chị kéo ra một chiếc khay từ dưới bàn để tiền mặt. “Bọn chị có mấy cái vòng rất đẹp. Chỉ mười bảng thôi. Có lẽ hợp với em đấy.” Chị nhấc lên một chiếc làm từ các miếng bạc trơn hình ô van nối vào nhau. Tôi nín thở.
“Nó đẹp đấy.” Jess gật đầu, và tôi thấy nhẹ nhõm đến phát đau.
“Giá dành cho chị của Becky...” Georgina nói, “ba bảng thôi.”
“Wow!” tôi cười với chị. “Tuyệt quá đi mất! Cám ơn chị rất nhiều, Georgina!”
“Không, cám ơn,” Jess nói. “Tôi không cần vòng cổ.”
Hả?
Đầu óc tôi xoay mòng mòng vì sốc. Chị ấy không hiểu gì sao?
“Nhưng... chỉ có ba bảng thôi,” tôi nói. “Cả một món hời to.”
“Chị không cần nó.” Jess nhún vai.
“Nhưng...”
Tôi chẳng biết nói gì thêm. Sao lại có người có thể không mua một chiếc vòng cổ với giá ba bảng cơ chứ? Sao lại có thể thế?
“Của em đây, Becky!” Sandra nói, đặt quai xách đống túi đựng đồ vào tay tôi. Có hai túi - đều màu hồng nhạt, bóng và rất điệu - nhưng khi tay chạm vào quai xách tôi chẳng hề thấy cảm giác hạnh phúc quen thuộc. Trên thực tế tôi hầu như chẳng cảm thấy gì. Tôi quá bối rối.
“Thôi... thế tạm biệt nhé!” tôi nói. “Và cám ơn nữa! Hẹn sớm gặp lại!”
“Tạm biệt Becky thân yêu!” Georgina nói. “Và... Jess nữa,” chị tiếp. “Hẹn gặp lại em, chị hy vọng thế.”

“Becky!” Sandra nói. “Trước khi em đi, để chị đưa em tờ quảng cáo về đợt giảm giá mới của bọn chị.”
Chị chạy vội ra đưa cho tôi tờ quảng cáo bóng lộn, và ghé vào tai tôi thì thầm.
“Chị không đùa hay gì đâu, nhưng em có chắc đó là chị em không thế?
 
“Xong!” tôi nói vu vơ khi chúng tôi ra đến phố. “Thật là vui!” tôi ngó qua Jess, nhưng chị vẫn giữ nguyên bộ mặt điềm nhiên, kiểu sao-phải-xoắn khiến tôi chẳng hiểu nổi chị đang nghĩ gì. Tôi ước giá chị ấy có thể cười, dù chỉ một lần. Hoặc nói là, “Ừ, tuyệt thật đấy!”
“Thật tiếc là chị chẳng ưng cái gì ở chỗ Georgina,” tôi thăm dò. “Chị có... thích quần áo không?”
Jess nhún vai. Tôi biết rồi. Chị chỉ không ưa gu của tôi thôi. Và tất cả mọi biểu hiện giả vờ không cần mua quần áo mới chỉ là vì chị ấy muốn lịch sự.
Tôi muốn nói là, ai lại không cần một cái áo phông cơ chứ?
Thôi được rồi, không sao hết. Chúng tôi chỉ cần tìm một cửa hàng khác là ổn. Những cửa hàng mà Jess thích. Khi chúng tôi đi dọc con phố ngập tràn ánh nắng, tôi vắt óc suy nghĩ. Không váy ngắn... không vòng vèo... Jean! Ai mà chẳng thích đồ jean. Tuyệt!
“Em thực sự cần một chiếc quần jeans mới,” tôi thân mật nói.
“Tại sao?” Jess nhíu mày. “Cái quần em đang mặc thì làm sao?”
“À, không sao hết. Nhưng em cần thêm mấy cái.” Tôi vừa nói vừa cười. “Em muốn một cái dài hơn cái này một chút, cạp không trễ quá và màu xanh công nhân sẫm hơn...”
Tôi nhìn Jess đầy hy vọng, chờ phản ứng của chị. Nhưng chị chỉ tiếp tục bước đi.
“Vậy... chị có cần mua thêm không?” Tôi cảm thấy như đang đẩy một tảng đá nặng lên đồi.
“Không,” Jess nói. “Nhưng em cứ mua đi.”
“Thế thì để lúc khác vậy.” Tôi nặn ra một nụ cười. “Không sao đâu.”
Giờ thì chúng tôi đã đến góc phố, và tuyệt! L.K. Bennett đang giảm giá!
“Nhìn này!” tôi phấn khích kêu lên, vội vàng chạy tới tấm cửa kính lớn ngập những đôi xăng đan quai điệu. “Trông chúng được không? Chị thích đi giày kiểu gì?”
Jess nhìn lướt qua gian trưng bày.
“Chị chẳng bận tâm lắm đến giày,” chị nói. “Chẳng ai thèm chú ý đến giày bao giờ.”
Trong một thoáng chân tôi như khuỵu xuống vì sốc.
Chẳng ai thèm chú ý đến giày bao giờ?
Nhưng... tất nhiên rồi, chị ấy đang đùa mà! Mình phải quen với khiếu hài hước khô cứng của chị thôi.
“Ôiiiiii chị thật là!” tôi nói, thân mật đẩy nhẹ chị một cái. “À... em sẽ nhảy vào thử vài đôi, nếu chị không phiền?”
Tôi đang nghĩ nếu tôi thử đủ nhiều, Jess sẽ buộc phải thử cùng thôi.
 Trừ việc... chị không hề làm vậy. Ở cửa hàng tiếp theo cũng không. Kể cả ở cửa hàng Space.NK chị cũng không hề thử chút nước hoa hay tí đồ trang điểm nào. Tôi thì lỉnh kỉnh đủ thứ túi quanh người, còn Jess thì chẳng thèm có lấy một cái. Chị không thể nào đang thấy vui được. Chị hẳn đang nghĩ tôi đúng là một đứa em vứt đi.
“Chị có cần... đồ làm bếp không?” tôi gợi ý trong tuyệt vọng. Chúng tôi có thể mua những chiếc tạp dề sành điệu, hoặc vài thứ mạ crom... Nhưng Jess cứ lắc đầu.
“Chị mua mọi đồ làm bếp ở cửa hàng giảm giá. Rẻ hơn trên phố lớn nhiều.”
“Thế còn… túi, cặp thì sao?” tôi kêu lên, chợt nghĩ ra. “Túi, cặp là một trong những thứ chị không thể bỏ qua…”
“Chị chẳng cần thêm túi với cặp làm gì nữa,” Jess nói. “Chị có ba lô.”
Tôi đang cạn ý tưởng rồi? Còn cái gì mua được nữa nhỉ? Đèn ngủ, hay là thế? Hoặc là... thảm chùi chân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui