Hai Tháng Sau
“OK. VẬY LÀ HAI BUỔI THUYẾT TRÌNH, một với tập đoàn Saatchis, một với ngân hàng Global. Ăn trưa với công ty McKinseys và ăn tối với công ty Merrill Lynch.”
“Đúng thế nhiều cuộc hẹn quá. Tôi biết.”
“Sẽ ổn cả thôi,” tôi trấn an. “Sẽ ổn cả thôi.”
Tôi ghi chú mọi chi tiết vào quyển sổ của mình và căng óc ra suy nghĩ. Đây chính là khoảnh khắc tôi yêu thích nhất trong công việc mới. Thử thách ban đầu. Đây là câu đố - tôi phải tìm lời giải thích. Tôi ngồi im lặng trong giây lát, vẽ linh tinh mấy hình ngôi sao năm cánh để đầu óc hoạt động trong khi Lalla nhìn tôi lo lắng.
“Được rồi.” cuối cùng tôi lên tiếng. “Tôi nghĩ đã có đáp án. Bộ vest hiệu Helmut Lang để đi họp, chiếc váy Jil Sander cho bữa trưa - và chúng tôi sẽ tìm ra cái gì đó mới cho bà mặc trong bữa tối.” tôi liếc nhìn bà. “Có thể là cái gì đó màu xanh đậm.”
“Tôi không thể mặc màu xanh được.” Lalla nói
“Bà có thể mặc được màu xanh” tôi nói một cách chắc chắn. “Bà mặc màu xanh rất tuyệt.”
“Becky,” Erins thò đầu vào cửa gọi tôi. “Xin lỗi làm phiền hai người, nhưng Farlow đang đợi cô trên điện thoại. Bà ấy rất thích chiếc áo khoác cô đã gửi - nhưng liệu còn cái nào đó nhẹ nhàng hơn cho bà ấy mặc vào tối nay không?”
“Được chứ,” tôi nói. “Tôi sẽ gọi lại cho bà ấy.” Tôi nhìn Lalla. “Chúng ta sẽ tìm cho bà một chiếc váy dành cho buổi tối.”
“Thế tôi sẽ mặc bộ vest của tôi với cái gì?”
“Một chiếc sơ mi.” tôi nói. “Hoặc là một chiếc áo vải cashmere. Cái màu ghi xám ấy.”
“Cái màu ghi xám.” Lalla cẩn thận nhắc lại lời tôi như thể tôi đang nói tiếng Ả Rập vậy.
“Bà đã mua nó cách đây ba tuần. Hiệu Armani. Bà đã nhớ ra chưa?”
“À đúng. Tôi nhớ ra rồi.”
“Hoặc là chiếc áo sát nách cổ tròn màu xanh da trời của bà.”
“Đúng,” Lalla nói, và hồ hởi gật đầu. “Đúng vậy.”
Lalla là một nhân viên cao cấp trong một tập đòan chuyên tư vấn về máy tính có văn phòng đại diện khắp nơi trên thế giới. Bà có 2 bằng tiến sĩ, một kết quả IQ cao chót vót - nhưng lại kêu ca rằng mình mắc chứng không biết chọn lựa quần áo. Ban đầu tôi những tưởng bà nói đùa.
“Viết hộ tôi tất cả các chi tiết ra nhé,” bà nói, và đưa tôi quyển sổ bìa da. “Nhớ viết hết chiếc nào kết hợp với chiếc nào.”
“Ồ, vâng... nhưng Lalla, tôi tưởng chúng ta đang cố gắng giúp bà tự mình biết kết hợp quần áo.”
“Tôi biết. Tôi sẽ cố. Một ngày nào đấy tôi sẽ tự làm được tôi hứa. Nhưng...chưa thể là tuần này. Tôi không thể căng thẳng them về vấn đề nào nữa.”
“Vậy cũng được.” Tôi nói, cố giấu nụ cười, và bắt đầu viết vào cửa sồ, nhăn mặt ráng nhớ hết quần áo mà bà ấy có. Tôi sẽ không có nhiều thời gian để tìm một cái váy cho bà ấy mặc vào tối nay, gọi lại cho Farlow và tìm kiếm bộ len mình đã hứa để cho Janey van Hassalt.
Mỗi ngày ở đây đều bận rộn điên cuồng; ai ai cũng vội vàng. Nhưng không hiểu sao càng bận rộn, càng thử thách, tôi lại càng thấy yêu công việc.
“À,” Lalla nói. “Em gái tôi - người cô nói nên mặc màu cam sẫm ấy...”
“À vâng, cô ấy rất dễ chịu.”
“Cô ấy nói thấy cô trên truyền hình. ở Anh! Trong một chương trình thời trang.”
“Ồ vâng,” tôi nói, và cảm thấy mặt mình hơi đỏ. “Tôi cũng có tham gia một chút vào chương trình phong cách sống trong ngày. 'Becky, hãng thời trang Barneys'. Đó giống như một chương trình thời trang New York...”
“Hay thật đấy!” Lalla nói nồng hậu. “Một chương trình truyền hình. Hẳn cô thấy thú vị lắm nhỉ?”
Tôi ngừng lại suy nghĩ đôi chút, trên tay vẫn cầm chiếc áo khoác đính cườm. Chỉ vài tháng trước tôi còn đang sắp có chương trình riêng trên mạng truyền hình của Mỹ. Giờ đây tôi chỉ đóng một phần rất nhỏ trong chương trình này với một nửa là khán giả của chương trình Morning Coffee. Nhưng quan trọng là tôi đang đi trên con đường mình mong muốn.
“Vâng, đúng thế” tôi nói và mỉm cười với bà ấy. “Công việc đó rất thú vị.”
Tôi không mất quá nhiều thời gian để tìm được một bộ hợp lý cho Lalla mặc trong buổi tối. Lúc bà ấy về, tay vẫn còn nắm chặt danh sách những đôi giày có thể đi, thì Christina, chị trưởng phòng, bước vào mỉm cười với tôi.
“Em thế nào?”
“Em ổn,” tôi nói “Rất tốt.”
Đó là sự thật. Nhưng nếu không phải là như vậy - thậm chí nếu đây là ngày tồi tệ nhất với tôi trên thế giới này - tôi cũng sẽ chẳng than vãn với Christina. Tôi rất biết ơn vì chị ấy nhớ tôi là ai. Vì chị trao cho tôi một cơ hội.
Tôi vẫn không thể tin chị đã tốt với mình đến nhường ấy khi tôi đã gọi điện cho chị vẻ ngại ngần và đau buồn. Tôi nhắc chị chúng tôi đã từng gặp nhau và hỏi xem liệu có cơ hội nào để cho tôi làm việc cho hãng thời trang Barneys không - chị nói chị nhớ rất rõ tôi là ai, và còn hỏi thăm chiếc đầm hiệu Vera Wang của tôi ra sao nữa. Vì thế tôi đã không ngần ngại kể hết mọi chuyện với chị, về việc tôi phải bán chiếc váy ra sao, sự nghiệp truyền hình tan thành mây khói như thế nào, và tôi muốn đến chỗ chị làm việc ra sao nữa... chị im lặng một lát - rồi chị bảo tôi sẽ là tài sản quý của Barneys. Một tài sản quý! Đó cũng chính là lời chị nói về chuong trình của tôi trên truyền hình.
“Hôm nay em có giấu bộ nào không đấy?” chị hỏi và nháy mắt với tôi, khiến mặt tôi đỏ bừng. Thời gian không bao giờ làm tôi quên đi chuyện này.
Đó là lần đầu tiên tôi gọi điện, Christina hỏi xem tôi có kinh nghiệm bán hàng không. Giống như một đứa trẻ khờ dại, tôi tong tốc kể ra với chị thời gian làm việc ở Ally Smith - và bị đuổi việc vì giấu khách hàng chiếc quần jeans có in hình chú ngựa vằn bởi tôi rất muốn có chiếc quần ấy.
Sau khi kể xong chuyện, có một khoảng lặng trong điện thoại, và tôi nghĩ mình đã hoàn toàn đánh mất cơ hội của mình. Nhưng sau đó là một tiếng cười sảng khoái, to tới mức tôi suýt đánh rơi cả ống nghe vì sợ. Tuần trước chị kể với tôi rằng đấy chính là khoảnh khắc chị quyết định nhận tôi vào làm việc.
Chị ấy cũng kể chuyện này với mấy khách hang thân thiết khiến tôi hơi ngượng.
“Nào” Christina nhìn tôi thật lâu vẻ thăm dò. “đã sẵn sàng cho cuộc hẹn lúc 10h chưa?”
“Rồi chị ạ,” tôi lại hơi đỏ mặt một chút trước ánh nhìn của chị “Đã sẵn sàng. Em nghĩ vậy.”
“Em có muốn chải lại tóc không?”
“Ồ” tôi đưa tay lên cổ “Tóc em rối ạ?”
“Không rối lắm.” mắt chị chợt sáng lên, khiến tôi không hiểu gì cả. “Nhưng em cũng muốn mình trông đẹp nhất lúc làm việc với khách hàng chứ?”
Chị ấy ra khỏi phòng còn tôi vội lôi lược chải tóc. Trời ạ, tôi không thể nhớ được là mình phải hết sức gọn gàng khi ở Manhattan. Giống như việc tôi chăm sóc móng tay hai lần một tuần trong tiệm sơn sửa móng tay tại góc phố nơi tôi ở - nhưng đôi khi tôi nghĩ mình nên làm móng tay hằng ngày. Tôi muốn nói chỉ chín đô la thôi mà.
Số tiền thực tình là... Ừm, Chín đô.
Tôi đang phải học quen dần với việc tiêu tiên đô. Tôi cũng đang học quen dần với nhiều thứ ở đây. Jodie thật tuyệt khi tôi gọi điên cho cô ấy, và đã tìm được cho tôi căn hộ một phòng. Nó nhỏ, và chẳng dễ chịu chút nào ở một chỗ tên là Hell's Kitchen (Tôi không dám nói với mẹ tôi cụm từ này, mà đổi thành Clinton, một từ mà theo mẹ là nghe rất hay và đáng kính.). Trong mấy đêm đầu tiên tôi không thể ngủ được vì tiếng ồn của xe cộ. Nhưng quan trọng là, tôi đang ở đây. Tôi đang ở New York, tự mình đứng trên đôi chân của mình, làm công việc mình thật sự say mê.
Công việc Micheal dành cho tôi ở Washington nghe rất được. Xét từ nhiều góc độ, sẽ hợp lý hơn nếu tôi nhận lời - và tôi biết bố mẹ tôi muốn tôi đồng ý. Nhưng những điều Micheal nói với tôi trong bữa trưa hôm đó - về việc phải tin vào chính mình, phải làm công việc mình thưc muốn làm - khiến tôi suy nghĩ. Tôi thực sự phải suy nghĩ về sự nghiệp của thôi, cuộc sống của tôi, và điều tôi thực sự muốn làm trong đời mình.
Công bằng mà nói, ngay sau khi tôi giải thích với mẹ về công việc thời trang ở hãng Barneys, mẹ nhìn tôi đăm đăm rồi nói “Nhưng con yêu này, làm quái gì mà con không nghĩ tới việc này từ trước nhỉ?”
“Becky ơi,” tôi nhìn lên thấy Erins đang đứng trước cửa ra vào. Mối quan hệ của tôi với cô ấy khá tốt, nhất là sau hôm cô ấy rủ tôi về nhà coi bộ son môi và xem phim James Bond suốt đêm.
“Người hẹn cậu lúc mười giờ đến rồi đấy nhé!”
“Ai nhỉ?” Tôi hỏi, chau mày khó hiểu trong khi với lấy chiếc váy bó hiệu Richard Tyler. “Mình có thấy trong sổ ghi gì đâu nhỉ?”
“Ừm... ờ...” chẳng hiểu sao gương mặt cô ấy bừng sáng và hào hứng. “Ừ... anh ấy đấy.”
“Cám ơn em.” Một giọng nam trầm vang lên.
Một giọng đặc Anh.
Ôi chúa ơi.
Người tôi đông cứng lại như một con thỏ, trên tay vẫn cầm chiếc váy Richard Tyler, nhìn Luke bước vào phòng.
“Xin chào” anh khẽ mỉm cười. “Chào cô Bloomwood. Tôi nghe nói cô là người sắm đồ sành sỏi nhất ở thành phố này.”
Tôi mở miệng nhưng rồi ngậm lại. Những suy nghĩ cứ réo lên trong đầu tôi như pháo hoa. Tôi cố gắng tỏ ra ngạc nhiên, cố gắng tỏ ra sốc như tôi biết mình nên thế. Hai tháng đằng đẵng bặt tin - và bây giờ anh ấy ở đây. Lẽ ra tôi phải xúc động nghẹn ngào.
Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chẳng xúc động chút nào.
Sâu xa trông tiềm thức tôi vẫn biết mình ngóng chờ anh.
“Anh làm gì ở đây thế?” tôi nói, gắng sức tỏ vẻ điềm tĩnh nhất.
“Như đã nói, tôi biết được cô là người có con mắt sành sỏi nhất trong thành phố này.” Anh nhìn tôi thách đố. “Tôi nghĩ có thể nhờ cô tư vấn mua một bộ vest. Bộ tôi đang mặc đây trông rất chán rồi.”
Anh chỉ tay vào bộ vest hiệu Jermyn Street không chê vào đâu được của mình, mà tôi tình cờ biết anh mua bộ này cách đây ba tháng, và tôi cố giấu một nụ cười.
“Anh muốn một bộ vest.”
“Tôi muốn một bộ vest.”
“Được thôi”
Tôi cố tình kéo dài thời gian bằng cách treo chiếc váy lên mắc, quay mặt đi rồi lại ngoắc chiếc mắc cẩn thận len thanh treo đồ. Luke đang ở đây.
Anh đang ở đó. Tôi rất muốn cười phá lên, nhảy nhót, và òa khóc, hoặc làm một cái gì đó. Nhưng tôi lại từ từ với cuốn sổ tay rồi quay đầu lại.
“Thường thì tôi vẫn hay yêu cầu khách hàng kể một chút về bản thân trước khi tôi có thể tư vấn cho họ điều gì.” Giong tôi bỗng hơi bồn chồn và tôi hít một hơi thật dài. “Liêu...anh có thể làm thế không?”
“Được chứ. Tôi nghĩ đấy là một ý kiến rất hay.” Luke nghĩ ngợi một chút “Tôi là một thương gia người Anh, làm việc tại London.” Anh nhìn vào mắt tôi “Nhưng gần đây tôi có mở một chi nhánh ở New York. Vì vậy trong thời gian tới tôi sẽ ở đây là chủ yếu.”
“Thật vậy sao?” Tôi giật nảy người lên vì ngạc nhiên dù đã cố che giấu cảm xúc “Anh đã khai trương chi nhánh ở New York? Thật...thật là tuyệt. Bởi vì tôi có ấn tượng rằng một số thương gia người Anh cảm thấy làm việc với các nhà đầu tư Mỹ rất khó. Đấy là tôi... nghe nói thế.”
“Đúng trước đây là như vậy.” Luke gật đầu “Họ đã thấy rất khó khăn. Nhưng sau đó họ thu nhỏ kế hoạch lại. Họ quyết định bắt đầu trên quy mô nhỏ hơn nhiều.”
“Quy mô nhỏ hơn?” Tôi nhì anh “Không vấn đề gì chứ?”
“Có thể” Luke nói sau một chút ngập ngừng, “Có thể họ nhận ra ban đầu mình đã quá tham vọng. Có thể họ nhận ra mình đã quá bị ám ảnh đến nổi làm khổ nhưng người xung quanh. Có thể họ nhận ra mình cần gạt đi niềm kiêu hãnh và bỏ qua những kế hoạch to lớn - và giảm tốc độ lại một chút.”
“Điều đó... điều đó rất có ý nghĩa” tôi nói.
“Vì thế họ phác thảo ra một kế hoạch mới, tìm đươc nhà đầu tư quan tâm tới ý tưởng của họ, và lần này chẳng còn gì ngáng trở con đường họ đi nữa. Họ đã gây dựng xong và mọi việc đang được tiến hành.”
“Thật tuyệt!” tôi nói “Ý tôi là...” Tôi hắng giọng “Vâng. Tôi hiểu.”
Tôi nguyệch ngoạc mấy chữ vô nghĩa vào sổ tay. “Vậy chính xác là anh định ở New York trong bao lâu?” Tôi hỏi thêm cố ra vẻ quan trọng “Để tôi ghi lại, anh hiểu không?”
“Tất nhiên rồi.” Luke bắt nhịp ngay với lối nói của tôi “Ừm, trước mắt công ty ở Anh của tôi vẫn chiếm vai trò chủ đạo. Vì vậy tôi sẽ ở đây hai tuần một tháng. Ít nhát thì đấy cũng là kế hoạch tại thời điểm này, sau đó có thể lâu hơn, có thể ngắn hơn.” Anh ngừng lại hồi lâu rồi đôi mắt sẫm màu của anh nhìn tôi. “Tất cả còn tùy thuộc.”
“Vào... vào điều gì?” tôi hỏi, không dám thở mạnh.
“Vào... vào nhiều thứ.”
Hai chúng tôi im lặng.
“Em có vẻ rất ổn định rồi, Becky.” Luke khẽ nói “Mọi việc rất... tốt đối với em.”
“Vâng, em rất thích công việc này.”
“Trông em rất thành đạt nữa” Anh nhìn quanh mỉm cười “Môi trường này thích hợp với em. Anh không hề ngạc nhiên khi em đạt được những điều này...”
“Có phải anh nghĩ rằng em nhận việc này chỉ vì em thích mua sắm?” Tôi nhướn mày “Có phải anh nghĩ rằng công việc này chỉ loanh quanh với...giày dép và quần áo đẹp? Vì nếu đấy là những gì anh nghĩ thì em e rằng anh đã hoàn toàn hiểu nhầm”
“Đấy không phải những gì anh...”
“Công việc này có ý nghĩa nhiều hơn thế. Nhiều hơn thế.” Tôi dang tay ra nhấn mạnh “Đó là việc giúp đỡ người khác. Một công việc đầy sáng tạo. Một công việc...”
Tiếng gõ cửa ngắt lời tôi, Erin thò đầu vào “Xin lỗi làm phiền cậu Becky. Chỉ muốn thông báo với cậu rằng mình đã để riêng đôi dép đế mỏng hiệu Donna Karan mà cậu cần ra rồi. Màu nâu sẫm và đen, đúng không nhỉ?”
“Ừm... đúng” tôi vôi đáp lại “Rất tốt.”
“À, phòng tài khoản gọi, nói là sẽ tiếp tục biên độ giảm giá cho cậu trong tháng này.”
“Được rồi.” tôi nói, tránh cái nhìn thích thú của Luke “Mình cảm ơn. Mình... mình sẽ giải quyết những chuyện đó sau.” Tôi đợi Erin đi khỏi nhưng cô ấy lại chăm chú nhìn Luke vẻ tò mò.
“Thế nào anh?” cô ấy vui vẻ hỏi “Anh đã xem qua mọi thứ trong cửa hàng chưa?”
“Tôi không cần xem,” Luke nói bình thản. “Tôi biết mình cần gì.”
Dạ dày tôi chộn rộn và tôi nhìn xuống cuốn sổ ghi chép, vờ viết thêm vài chi tiết. nghuệch ngoạc mấy chữ vớ vẩn.
“Vậy à?” Erin nói “Vậy dó là thứ gì?”
Tự nhiên im lặng trong hồi lâu, và cuối cùng không thể chịu đựng thếm được nữa tôi ngước nhìn lên. Khi thấy vẻ mặt của Luke trái tim tôi đập thình thịch.
“Tôi đã đọc giới thiệu về cô” anh vừa nói vừa thò tay vào túi áo lôi ra một tờ rơi với nhan đề Dịch vụ Tư vấn Mua sắm Cá nhân: Dành cho những người bận rộn cần giúp đỡ nhưng không thể phạm sai lầm.
Anh ngừng lại và tay tôi nắm chặt chiếc bút.
“Tôi đã mắc phải vài sai lầm” anh nói, thoáng chau mày. “Tôi muốn sửa chữa và không tái phạm. Tôi muốn nghe lời khuyên từ người hiểu được tôi.”
“Vậy tại sao anh lại đến hãng thời trang Barneys?” tôi run run nói.
“Tôi chỉ tin vào lời khuyên duy nhất của một người.” Ánh mắt anh hướng vào tôi khiến tôi cảm thấy run rẩy. “Nếu cô ấy không muốn giúp tôi thì tôi cũng không biết phải làm gì nữa.”
“Chúng tôi còn có Frank Walsh ở phòng thời trang nam,” Erin nhiệt tình nói “Tôi tin là anh ấy sẽ...”
“Im nào Erin” tôi nói mà không quay đầu lại.
“Cô thấy thế nào, Becky?” anh nói, và đến gần tôi. “Cô có thể làm việc đó không?”
Tôi không trả lời ngay. Tôi cố tập hợp những suy nghĩ trong mình vài tháng vừa qua. Để sắp xếp từ ngữ chính xác vào câu mình muốn nói
“Tôi nghĩ...” cuối cùng tôi lên tiếng “tôi nghĩ mối quan hệ giữa người sắm đồ và khách hàng rất khắng khít”
“Đó chính là điều tôi mong muốn.” Luke nói.
“Do đó cần có sự tôn trọng,” tôi nghẹn lời “Không thể hủy những buổi hẹn. Không thể có những cuộc họp công việc bất thường được ưu tiên.”
“Tôi hiểu,” Luke nói “Nếu cô tin tưởng chọn tôi, tôi có thể bảo đảm rằng cô luôn là ưu tiên số một.”
“Khách hàng phải luôn biết rằng có những chuyện người sắm đồ biết rõ nhất. Và... và không bao giờ bỏ qua quan điểm của cô ấy. Thậm chí cả khi khách hang nghĩ đó là chuyện tầm phào, hoặc... hoặc những chuyện phiếm...”
Tôi nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của Erin và dột nhiên muốn cười phá lên.
“Khách hàng đã hiểu được điều đó rồi.” Luke nói “Khách hàng đã sẵn sang để được nghe tư vấn và sửa chữa lỗi lầm. trong hầu hết mọi chuyện.”
“Tất cả mọi chuyện” tôi sửa lại ngay.
“Đừng có cố thử vận may nữa.” Luke nói, mắt anh sáng lên niềm thích thú, còn tôi thấy nụ cười bất đắc dĩ nở tràn trên gương mặt mình. Tôi bắt gặp ánh mắt của Erin và cô ấy bỗng hiểu ra tất cả, vột vàng ra ngoài để lại hai chúng tôi một mình.
Cửa phòng khep lại, Luke và tôi đăm đăm nhìn nhau. Cổ họng tôi nghẹn lại vì xúc động.
“Vậy là anh Brandon...” Tôi nói. Tôi hắng giọng, thong thả viết vài chữ vào cuốn sổ ghi chép
“Tôi cho rằng chữ 'hầu hết' là có thể chấp nhận được. Trong hoàn cảnh này.”
“Điều đó.” Ánh mắt anh trở nên ấm áp dịu dàng “Có nghĩa là em đồng ý, đúng không Becky? Em sẽ là người...sắm đồ riêng của anh chứ?”
Anh tiến lên một bước, tôi gần như chạm vào người anh. Tôi lại có thể ngửi thấy cái mùi hương quen thuộc của anh. Ôi chúa ơi,tôi đã nhớ anh biết bao.
“Vâng” tôi reo len hạnh phúc “Em đồng ý.”
Người gửi: Lalla ([email protected])
Người nhận: Becky ([email protected])
Ngày: 6hứ tư, 28/11/2001, lúc 8strong2
Nhan đề: HÃY GIÚP TÔI! KHẨN CẤP!
Becky:
Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi! Tôi đã làm mất danh sách quần áo cô soạn ra rồi. tối nay tôi có một bữa tiệc rất quan trọng với vài vị khách mói đến từ Nhật Bản. Bộ đồ Armani của tôi vẫn ở tiệm giặt là.
Tôi nên mặc gì? Làm ơn email lại cho tôi sớm nhé!
Cảm ơn, thiên thần của tôi.
Lalla.
T.B: Tôi nghe tin rồi - chúc mừng nhé!
NGÂN HÀNG SECOND UNION
53 PHỐ WALL
NEW YORK
Cô Rebecca Bloomwood
Phòng 4D
Số 418 Phố 46 Tây
New York
Ngày 30 tháng Một năm 2001
Kính gởi cô Bloomwood:
Số tài khoản mới: 4567 2346 7689
Chào mừng cô đến với ngân hàng Second Union! Xin đảm bảo cô sẽ hài lòng với các dịch vụ ngân hàng rất đa dạng của chúng tôi.
Ngân hàng Second Union rất tự hào với cách tiếp cận đến từng cá nhân của mình. Xin cô hãy liên lạc trực tiếp với tôi khi cô cần giúp đỡ. Không có việc gì là quá nhỏ đối với chúng tôi.
Cảm ơn cô đã chọn ngân hàng Second Union. Và tôi tin rằng đây sẽ là điểm khởi đầu của một mối quan hệ lâu dài và bền vững.
Gửi đến cô lời chào trân trọng nhất.
Kính thư,
Walt Pitman
Giám đốc Dịch Vụ Khách Hàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...