Chương 6
Tôi sẽ không cưới ở New York. Tất nhiên tôi sẽ không làm vậy. Điều đó là không tưởng. Tôi sẽ tổ chức cưới ở nhà, như đã dự định, với một cái rạp vải thật đẹp ở trong vườn. Hoàn toàn không có lý do gì để thay đổi kế hoạch của tôi cả. Hoàn toàn không.
Ngoại trừ… nó sẽ rất tuyệt. Bước đi giữa hai hàng ghế trước sự chứng kiến của bốn trăm người, theo tiếng nhạc của dàn nhạc giao hưởng bộ dây, với hoa bài trí đẹp đẽ ở khắp nơi. Tôi vẫn luôn mơ ước có một đám cưới hoành tráng, đẹp như mơ, giống của công nương Diana nhưng nghĩ rằng việc đó nằm ngoài tầm với của mình. Ý tôi là, giấc mơ Ngày trọng đại của Becky đã biến thành sự thật.
Rồi tất cả chúng tôi cùng ngồi xuống ăn bữa tối tuyệt vô cùng... Robyn đưa cho tôi mấy mẫu thực đơn tối, và đồ ăn này! Tôm hùm của bang Maine làm thành hình hoa hồng... Nước dùng làm từ nước hấp chim ăn kèm với thịt chim trĩ băm viên... Gạo trắng trộn với hạt thông...
Tôi biết hãng phục vụ đồ ăn cao cấp Oxshott và Ashtead tốt - nhưng tôi không chắc họ biết hạt thông là gì đâu. (Thú thực, tôi cũng không biết. Nhưng đâu có gì quan trọng.)
Và có lẽ Elinor có lí, mẹ tôi sẽ cảm thấy biết ơn nếu chúng tôi trút bỏ mọi khó khăn khỏi tay bà. Đúng. Có lẽ bà đang cảm thấy việc chuẩn bị này mệt mỏi hơn bà tưởng. Có lẽ lúc này bà đã ước rằng mình đã không tình nguyện làm hết mọi việc. Nếu chúng tôi cưới ở khách sạn Plaza thì bà sẽ không phải làm gì cả, chỉ việc có mặt. Thêm nữa bố mẹ sẽ không phải trả cho bất cứ thứ gì. Ý tôi là, việc đó cũng giúp bố mẹ nhiều mà!
Vì vậy ngay khi quay lại Barneys, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi về nhà. Khi mẹ trả lời tôi có thể văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc kết thúc của phim Truy bắt tội phạm, và bỗng nhiên tôi thấy nhớ nhà. Tôi hình dung ra cảnh bố mẹ ngồi đó, rèm cửa được kéo lại và lò sưởi chạy bằng gas đang lập lòe thật ấm cúng.
“Con chào mẹ.”
“Becky à!” mẹ tôi reo lên. “Mẹ rất vui vì con gọi điện! Mẹ đang cố fax cho con mấy cái thực đơn từ phía công ti phục vụ đồ ăn, nhưng cái máy fax của con bị hỏng. Bố hỏi gần đây con đã kiểm tra lại các giấy tờ chưa?”
“Ừm... con không biết. Mẹ ơi con bảo này...”
“Này con nghe này! Chị dâu của cô Janice quen với một người làm việc ở công ti in lên bóng bay! Cô ấy nói nếu chúng ta mua hai trăm quả bóng hoặc hơn thế thì chúng ta có thể được bơm bóng miễn phí!”
“Tuyệt quá! Mẹ nghe này, con vừa suy nghĩ về đám cưới, thực ra là...”
Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy lo lắng thế này?
“Sao con? Graham, vặn nhỏ ti vi cái.”
“Bất chợt con nghĩ... có khả năng” - tôi rú lên cười - “con và Luke sẽ cưới ở Mỹ!”
“Ở Mỹ sao?” Mẹ tôi im lặng một lúc lâu. “Con nói thế là sao, ở Mỹ sao?”
“Con chỉ mới nghĩ thế thôi! Mẹ biết đấy, vì con và Luke đã sống ở đây rồi…”
“Con mới chỉ sống ở đó một năm thôi Becky ạ!” Mẹ tôi nói có vẻ khá sốc. “Đây mới là nhà của con!”
“Ừm, vâng... nhưng con chỉ nghĩ...” tôi nói yếu ớt.
Không biết sao chứ tôi đang hi vọng mẹ sẽ nói “Thật là một ý tưởng tuyệt vời!” và mọi việc sẽ trở nên thực sự dễ dàng.
“Làm sao chúng ta có thể tổ chức một đám cưới ở Mỹ được?”
“Con không biết!” Tôi nuốt khan. “Có lẽ chúng ta có thể làm ở một... một khách sạn lớn.”
“Khách sạn à?” nghe mẹ tôi nói cứ như thể tôi bị điên vậy.
Và có lẽ Elinor sẽ giúp...” Tôi cố gắng nói tiếp. “Con chắc chắn là bà ấy sẽ đóng góp... mẹ biết đấy, nếu chi phí đắt đỏ hơn...”
Có một tiếng hít vào thật mạnh đầu dây bên kia và tôi nhăn mặt. Chết tiệt. Lẽ ra tôi không bao giờ nên nhắc đến Elinor.
“Ừm. Bố mẹ không cần bà ta đóng góp, cảm ơn con. Bố mẹ có thể tự xoay sở tốt. Mà đây có phải ý tưởng của Elinor không, chuyện khách sạn đó? Bà ta nghĩ bố mẹ không thể tổ chức một lễ cưới ra hồn à?”
“Không!” Tôi vội vã nói. “Chỉ là... chẳng có gì cả! Con chỉ...”
“Bố nói, nếu bà ta thích khách sạn thế thì bà ta có thể ở một cái nào đó thay vì ở với chúng ta.”
Ôi Chúa ơi. Tôi chỉ đang làm mọi việc tồi tệ đi.
“Thôi mẹ… quên chuyện này đi. Đó chỉ là một ý tưởng ngốc nghếch.” Tôi xoa mặt. “Vậy… kế hoạch tiến triển thế nào rồi mẹ?”
Chúng tôi tán gẫu vài phút nữa, và tôi nghe mọi chuyện về một ông tốt bụng từ công ti cho thuê rạp vải và báo giá của ông ta rất hợp lí ra sao, và con trai ông ta học cùng trường với em họ Alex, không phải thế giới nhỏ lắm sao? Đến cuối cuộc nói chuyện, mẹ tôi nghe có vẻ hoàn toàn nguôi ngoai và toàn bộ việc nói về khách sạn ở Mỹ đã bị quên lãng.
Tôi chào tạm biệt, tắt điện thoại, và thở hắt ra. Đúng. Được, quyết định thế đi. Có lẽ tôi sẽ gọi cho Elinor và nói cho bà ta. Lần lữa chẳng ích gì.
Tôi bật điện thoại lên lần nữa, bấm hai số, và rồi lại dừng lại.
Tuy nhiên - vội vã ra quyết định thì có ích gì chứ?
Ý tôi là làm sao mà mình biết được. Có lẽ tối nay bố mẹ tôi sẽ bàn bạc chuyện này và đổi ý. Có lẽ họ sẽ sang đây xem thế nào. Có lẽ nếu họ thực sự nhìn thấy khách sạn Plaza... nếu họ nhìn thấy chuyện này sẽ kì diệu thế nào... xa hoa thế nào... đẹp mê hồn thế nào... tôi không thể đầu hàng được. Chưa thể làm vậy.
Khi tôi về nhà, Luke đang ngồi ở bàn, nhăn mặt xem giấy tờ.
“Anh về sớm thế!” Tôi nói, hài lòng.
“Anh có vài tài liệu cần xem qua,” Luke nói. “Anh nghĩ có thể bình tâm và hưởng chút yên tĩnh ở đây.”
“Đúng thế.”
Khi lại gần tôi nhìn thấy mọi giấy tờ đều có tiêu đề “Quỹ Elinor Sherman.” Tôi mở mồm định nói gì đó - rồi ngậm lại ngay.
“Vậy,” anh nói, ngẩng lên rồi khẽ mỉm cười, “em nghĩ thế nào về khách sạn Plaza?”
“Anh đã biết chuyện đó sao?” Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Ừ. Tất nhiên rồi. Nếu không phải có hẹn ăn trưa thì anh đã đi cùng em.”
“Nhưng, Luke này..” Tôi hít thở sâu, cố gắng không tỏ ra thái quá. “Anh biết đấy, mẹ em định tổ chức cưới ở Anh”
“Có sớm quá không, đúng vậy chứ?”
“Lẽ ra anh không nên lên kế hoạch gặp như thế!”
“Mẹ anh chỉ nghĩ đó là cách tốt để làm em ngạc nhiên. Anh cũng nghĩ vậy.”
“Làm em sửng sốt, ý anh là thế à?” Tôi giận dữ đáp trả, và Luke nhìn tôi, bối rối.
“Em không thích khách sạn Plaza sao? Anh đã nghĩ em sẽ bị choáng ngợp cơ đấy!”
“Tất nhiên em thích nó. Nhưng vấn đề không phải ở đó.”
“Anh biết em đã luôn mong muốn có một đám cưới thật lớn, hoành tráng. Khi mẹ anh đề nghị sẽ đứng ra tổ chức một đám cưới ở khách sạn Plaza, việc đó như một món quà vậy. Thực ra, làm em ngạc nhiên là ý tưởng của anh. Anh đã nghĩ em sẽ thấy thích thú.”
Nhìn anh hơi mất hứng và ngay lập tức cảm giác tội lỗi lan tỏa khắp người tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ Luke đã quan tâm đến toàn bộ chuyện này.
“Luke, em thấy thích thú mà! Chỉ vì... em không nghĩ mẹ em sẽ vui lắm nếu chúng ta tổ chức cưới ở Mỹ đâu.”
“Em không làm bà đổi ý được à?”
“Không dễ thế đâu. Mẹ anh hơi bị cao tay đấy, anh biết không...”
“Cao tay? Bà chỉ cố gắng giúp chúng ta tổ chức một đám cưới tuyệt vời thôi”
“Nếu thực sự mẹ anh muốn vậy, bà có thể giúp chúng ta tổ chức một đám cưới tuyệt vời ở Anh,” tôi chỉ ra. “Hoặc bà có thể giúp bố mẹ em - và tất cả họ có thể cùng tổ chức một đám cưới tuyệt vời! Nhưng thay vào đó, bà lại nói cái vườn của họ là ‘một cái sân vườn không tên tuổi’!” Cảm giác oán giận bùng cháy trong tôi lần nữa khi tôi nhớ lại cái giọng thô lỗ của Elinor.
“Anh chắc bà không cố ý...”
“Chỉ vì nó không ở trung tâm New York! Ý em là, bà ấy không hề biết gì về nó cả!”
“OK, được rồi,” Luke vội vã nói. “Anh hiểu ý em rồi. Em không muốn đám cưới đó. Nhưng nếu em hỏi anh thì anh sẽ nói mẹ anh đang cực kỳ hào phóng. Việc yêu cầu được chi trả ột đám cưới ở Plaza cộng thêm việc bà đang tổ chức cho chúng ta một tiệc mừng đính hôn khá xa hoa...”
“Ai nói em muốn một tiệc đính hôn xa hoa chứ?” Tôi trả miếng trước khi kịp ngăn mình lại.
“Thế không phải hơi thô lỗ sao?”
“Có lẽ em không quan tâm đến sự hào nhoáng và xa hoa và… về những thứ vật chất! Có lẽ gia đình quan trọng hơn đối với em! Và truyền thống... và... và danh dự. Anh biết không, Luke, chúng ta chỉ ở trên hành tinh này rất ngắn ngủi thôi...”
“Đủ rồi!” Luke giận dữ nói. “Em thắng rồi! Nếu việc này thực sự là vấn đề, hãy quên nó đi! Nếu em không muốn đến bữa tiệc mừng đính hôn em có thể không cần phải đến và chúng ta sẽ cưới ở Oxshott. Giờ thì vui chưa?”
“Em...” Tôi đuối dần, và xoa mũi. Tất nhiên, đó là một lời đề nghị khá tuyệt. Và nếu tôi có thể bằng cách nào đó thuyết phục được bố mẹ, có lẽ tất cả chúng tôi sẽ có thời gian tuyệt vời nhất trong đời.
“Chuyện tổ chức cưới ở Oxshott không phải là vấn đề quan trọng,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Vấn đề là… là… đưa ra một quyết định đúng. Nghe em này, chính anh là người nói không phải vội vàng gì mà...”
Vẻ mặt Luke dịu lại, và anh đứng lên.
“Anh biết.” Anh ấy thở dài. “Nghe này, Becky, anh xin lỗi.”
“Em cũng xin lỗi,” tôi lẩm bẩm.
“Ôi, chuyện này thật nực cười.” Anh vòng tay quanh người và hôn lên trán tôi. “Tất cả những gì anh muốn là tổ chức cho em một đám cưới mà em hằng mơ. Nếu em thực sự không muốn cưới ở khách sạn Plaza thì tất nhiên chúng ta sẽ không cưới ở đó.”
“Thế còn mẹ anh?”
“Chúng ta chỉ việc giải thích với bà về cảm giác của em.” Luke nhìn tôi một lúc. “Becky này, anh không quan trọng chúng ta cưới ở đâu. Không quan trọng chúng ta sẽ có hoa màu hồng hay hoa màu xanh. Điều quan trọng đối với anh là chúng ta thành một đôi - và cả thế giới sẽ biết điều đó.”
Nghe giọng anh thật chắc chắn và vững tâm, tôi bỗng cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng.
“Đó cũng mới là điều quan trọng đối với em,” tôi nói, và nghẹn ngào. “Đó là điều quan trọng nhất.”
“OK. Vậy chúng ta thống nhất nhé. Em có thể ra quyết định. Chỉ cần nói cho anh chỗ anh cần có mặt - và anh sẽ ở đó.”
“OK.” Tôi mỉm cười lại với anh. “Em hứa sẽ báo trước cho anh ít nhất bốn mươi tám tiếng đồng hồ.”
“Hai tư tiếng là được rồi.” Anh lại hôn tôi rồi chỉ tay về phía tủ búp phê. “Nhân tiện, cái đó vừa đến. Quà mừng đính hôn.”
Tôi liếc sang và há hốc mồm. Đó là một cái hộp màu xanh lơ, được cột bằng ruy băng màu trắng. Một món quà từ Tiffany!
“Em mở ra được chứ?”
“Mở đi.”
Rất háo hức tôi tháo ruy băng ra, mở chiếc hộp và thấy cái bát thủy tinh màu xanh nước biển được bọc trong lớp giấy ăn, và một tấm thiệp viết “Với những lời chúc tốt đẹp nhất từ Marty và Alison Gerber”.
“Ôi chao! Cái này đẹp quá! Gia đình Gerber là ai vậy anh?”
“Anh không biết. Bạn của mẹ anh.”
“Vậy... mọi người đến dự tiệc đều mang theo quà tặng chúng ta sao anh?”
Trời ơi. Khi Tom và Lucy tổ chức tiệc mừng đính hôn, chỉ có khoảng ba người mang theo quà tặng. Và chắc hẳn mấy món đó không phải từ Tiffany. Tôi nghĩ ngợi nhìn cái bát, chạm nhẹ ngón tay lên bề mặt bóng loáng của nó.
Bạn biết đấy, có lẽ Luke nói đúng. Có lẽ sẽ hơi thô lỗ nếu quẳng sự hào phóng của Elinor thẳng vào mặt bà ta.
OK, việc tôi sẽ làm là, tôi sẽ chờ cho đến khi tiệc mừng đính hôn xong xuôi. Và khi đó tôi sẽ quyết định.
Bữa tiệc đính hôn diễn ra vào sáu giờ tối thứ Sáu tuần sau. Tôi định đến đó sớm nhưng rồi chúng tôi có một ngày điên cuồng ở chỗ làm, có tận ba vụ khẩn cấp cần giải quyết - một vụ liên quan đến vị khách hàng minh tinh khó tính nhất của chúng tôi, cô ta chắc hẳn chưa vượt qua vụ chia tay mới đây của mình, dù cô ta có nói gì trên tạp chí People thì cũng thế thôi. Thôi, dù sao thì tôi cũng có mặt ở đó lúc sáu giờ mười, cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng được cái tôi đang mặc một bộ đầm để vai trần màu đen đẹp tuyệt và rất vừa vặn. (Thực ra nó được dành cho Regan Hartman, một trong những khách hàng của tôi. Nhưng tôi sẽ chỉ việc nói với cô ấy rằng tôi nghĩ nó không hợp với cô ấy tẹo nào.)
Căn hộ cao cấp của Elinor nằm trong một tòa nhà to vĩ đại ở Park Avenue với sảnh vào rộng mênh mông được lát đá cẩm thạch và trong thang máy có đặt cây óc chó luôn tỏa ra mùi hương thật đắt tiền. Khi bước ra khỏi tầng sáu tôi có thể nghe thấy sự huyên náo và tiếng đàn dương cầm văng vẳng. Có một hàng dài người đang đứng xếp hàng ở cửa, và tôi lịch sự đợi phía sau một đôi vợ chồng cao tuổi đang mặc áo khoác lông cùng tông màu. Tôi có thể nhìn thấy căn hộ bật sáng đèn và có vẻ đã chật ních người.
Thành thực mà nói, tôi chưa bao giờ thực sự thích căn hộ của Elinor. Cả căn hộ được sơn màu xanh nhạt, với những chiếc sofa bọc vải lụa và rèm cửa nặng trĩu và những bức tranh buồn tẻ nhất thế giới treo trên tường. Tôi không tin bà ta thực sự thích bất cứ bức nào trong đó. Thực ra, tôi nghĩ bà ta thậm chí không nhìn vào bất cứ bức nào.
“Xin chào.” Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi và tôi nhận ra mình đã tiến lên phía đầu hàng. Một phụ nữ vận quần áo vest đen, tay cầm một bìa kẹp hồ sơ, đang mỉm cười rất chuyên nghiệp với tôi.
“Làm ơn cho tôi biết quý danh của cô.”
“Rebecca Bloomwood,” tôi nói rất khiêm nhường, hi vọng cô ta sẽ há hốc mồm ra, hay thậm chí vui sướng vì nhận ra tôi.
“Bloomwood... Bloomwood...” Cô này nhìn xuống danh sách, lật sang trang khác, rồi lần ngón tay xuống phía dưới trước khi ngẩng lên. “Tôi không tìm thấy tên cô.”
“Thật sao?” Tôi nhìn cô ta chằm chằm. “Chắc chắn nó phải ở đâu đó!”
“Tôi sẽ tìm lại lần nữa…” Người phụ nữ lại lần lên phía đầu danh sách và đảo mắt thật chậm. “Không có,” cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. “Xin lỗi, tôi e là không có.” Cô ta quay sang phía một phụ nữ tóc vàng vừa bước lại gần. “Xin chào! Làm ơn cho tôi biết quý danh của cô.”
“Nhưng... nhưng... bữa tiệc này dành cho tôi!”
“Vanessa Dillon.”
“À vâng,” người phụ nữ gác ở cửa nói, và cười tươi rói gạch tên của bà ta. “Xin mời vào trong. Người phục vụ sẽ có cất áo khoác cho cô. Cô làm ơn bước sang một bên được chứ?” cô ta lạnh lùng nói với tôi. “Cô đang chắn lối đi đấy.”
“Cô phải cho tôi vào! Tôi phải có trong danh sách!” Tôi liếc vào bên trong, hi vọng sẽ nhìn thấy Luke, hay thậm chí là Elinor cũng được - nhưng chỉ là một đám người tôi không hề quen biết. “Làm ơn đi! Thành thực tôi phải ở đây!”
Người phụ nữ mặc đồ đen thở dài. “Cô có mang theo giấy mời không?”
“Không! Tôi không có giấy mời. Tôi là... người đính hôn!”
“Là ai cơ?” Cô ta nhìn tôi không hiểu gì.
“Bữa tiệc này dành cho tôi! Và Luke... ôi Chúa ơi…” Tôi lại nhìn vào bên trong lần nữa và đột nhiên tôi nhìn thấy Robyn, đang mặc một áo đính cườm màu bạc và một chân váy bồng bềnh.
“Robyn!” Tôi gọi, dè dặt nhất có thể. “Robyn! Họ không cho tôi vào!”
“Becky!” Mặt Robyn rạng rỡ hẳn lên. “Cuối cùng thì cô cũng tới!” Chị ta vẫy tay ra hiệu thật vui vẻ với li champagne trong tay, còn tay kia đẩy hai người đàn ông mặc đồ dạ tiệc ra khỏi đường của tôi. “Nhanh lên nào người đẹp của đêm dạ tiệc!”
“Cô thấy chưa?” Tôi khoái trá nói. “Tôi không cố vào chui! Bữa tiệc này được tổ chức dành cho tôi.”
Người phụ nữ tóc vàng hoe nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu - rồi nhún vai. “OK. Cô có thể vào trong. Người phục vụ sẽ cất áo khoác cho cô. Cô có mang theo quà chứ?”
Quà à? Cô ta không nghe thấy tôi nói gì từ nãy đến giờ sao? “Không, tôi không mang.”
Người phụ nữ đó trợn mắt cứ như thể muốn nói “Điều đó cũng dễ hiểu” - rồi quay sang người tiếp theo trong hàng, còn tôi vội vã đi vào trước khi cô ta đổi ý.
“Tôi không thể ở lại lâu được,” Robyn nói khi tôi đi cùng chị ta. “Tôi còn phải đi đến ba bữa tiệc diễn tập nữa. Nhưng tôi thực sự muốn gặp cô tối nay, vì tôi có một tin rất thú vị. Một người tổ chức sự kiện tài năng sắp bắt tay vào đám cưới của cô! Sheldon Lloyd, không phải ai khác!”
“Chào!” tôi nói, cố gắng cho hòa nhịp với tông giọng của chị ta mặc dù tôi không biết Sheldon Lloyd là ai. “Chúa ơi.”
“Cô rất sửng sốt, đúng không? Điều tôi vẫn luôn nói là, nếu bạn muốn làm gì đó thì hãy làm ngay lúc này! Vì vậy tôi đã nói chuyện với Sheldon và chúng tôi đã trao đổi vài ý tưởng. Anh ấy nghĩ ý tưởng Nàng công chúa ngủ trong rừng của cô thật đỉnh, thật đấy. Thật sự rất độc đáo.” Chị ta nhìn quanh và hạ giọng xuống. “Ý tưởng của anh ấy là… chúng ta sẽ biến Phòng Đại tiệc thành một khu rừng bị phù phép.”
“Thật sao?”
“Đúng thế! Tôi thực sự rất thích thú, tôi phải cho cô xem ngay!” Chị ta mở túi xách ra lôi ra một bức phác họa, và tôi nhìn nó chằm chằm như không thể tin nổi.
“Chúng ta sẽ mua những cây bulô nhập khẩu từ Thụy Sĩ và những vòng hoa được kết bằng đèn lung linh như trong truyện cổ tích. Cô sẽ bước đi trên con đường hai bên trồng rất nhiều cây, những cành cây rủ trên đầu cô. Lá thông sẽ tỏa ra hương thơm tuyệt vời khi cô bước đi, những bông hoa sẽ nở ra một cách thật kì diệu khi cô đi ngang qua, và những con chim được huấn luyện sẽ hót trên đầu cô... Cô nghĩ sao về một con sóc điện tử được làm như thật?”
“Ừm...” tôi hơi xị mặt ra.
“Không, tôi cũng không chắc lắm về điều đó. OK... bỏ qua mấy sinh vật ở rừng vậy.” Chị ta lấy cái bút ra và viết thêm một mục vào. “Nhưng có lẽ... nó sẽ rất rất tuyệt. Cô nghĩ thế không?”
“Tôi…Ừm…”
Liệu tôi có nên nói với chị ta rằng tôi vẫn chưa quyết định có cưới ở New York hay không?
Ôi, nhưng tôi không thể. Chị ta sẽ dừng việc chuẩn bị mọi thứ lại ngay lập tức. Chị ta sẽ đi nói với Elinor, và sẽ loạn hết cả lên.
Và vấn đề là, tôi chắc chắn rốt cuộc thì chúng tôi cũng đi theo hướng khách sạn Plaza. Chỉ cần tôi nghĩ ra cách thuyết phục mẹ tôi. Ý tôi là, chúng tôi đúng là bị điên nếu không chọn Plaza.
“Cô biết đấy, Sheldon đã làm cho rất nhiều ngôi sao Hollywood,” Robyn nói, hạ giọng thậm chí còn nhỏ hơn. “Khi chúng ta gặp anh ta, cô có thể xem hồ sơ của anh ta. Tôi muốn nói rằng, nó khá được đấy.”
“Thật sao?” Tôi cảm thấy phấn khích tột cùng. “Nghe toàn bộ chuyện này... rất tuyệt!”
“Tốt rồi!” Chị ta nhìn đồng hồ đeo tay. “Bây giờ, tôi phải đi đây. Nhưng tôi sẽ liên lạc lại.” Chị ta siết chặt tay tôi, bỏ li champagne xuống, rồi vội vã đi về phía cửa ra vào - và tôi nhìn theo chị ta chằm chằm, cảm thấy hơi choáng váng.
Ngôi sao Hollywood! Ý tôi là, nếu mẹ tôi biết việc đó, liệu bà có nhìn toàn bộ sự việc khác đi không nhỉ? Liệu bà có nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...