Chương 6
Trời ạ, công việc thật tuyệt vọng.
Đó là hôm sau ngày tôi đến chỗ Venetia Carter, và tôi đang ngồi ở bàn mình trong khu vực Mua sắm Cá nhân. Jasmine, người cùng làm việc với tôi, đang nằm ườn một đống trên sofa. Sổ lịch hẹn của chúng tôi trống trơn, điện thoại câm như hến, còn cả chỗ này thì ì trệ như vẫn thế. Tôi nhìn quanh. Không một bóng khách hàng. Dấu hiệu duy nhất của sự chuyển động trên sàn cửa hàng là Len, nhân viên bảo vệ đang đi kiểm tra một vòng theo trách nhiệm, và trông anh cũng ngán ngẩm như những người còn lại trong chúng tôi.
Lúc ấy tôi nghĩ lại ở Barneys New York thì ra sao, mọi thứ sáng choang, đầy tiếng trò chuyện và nhộn nhịp người mua những chiếc váy giá cả ngàn đô. Còn ở đây, toàn bộ những gì tôi bán được tuần này là một đôi tất lưới và một cái áo mưa trái mùa. Nơi này là một thảm họa. Mà chúng tôi mới chỉ mở cửa mười tuần trước.
The Look được hậu thuẫn bởi một tập đoàn khổng lồ, Giorgio Laszlo. Lẽ ra nó phải là một cửa hàng lớn tuyệt vời, đông vui, được nhiều người biết tới, một cửa hàng có thể chiếm thị phần của Selfridges và Harvey Nichols. Nhưng ngay từ ngày đầu tiên mọi thứ đã bắt đầu hỏng bét. Trên thực tế, nơi này đã trở thành một trò cười tầm cỡ quốc gia.
Trước hết, toàn bộ kho hàng đã bị cháy rụi và lễ khai trương đã phải hoãn lại. Rồi một cái chao đèn rơi thẳng từ trần nhà xuống làm một nhân viên tư vấn mĩ phẩm sợ khiếp vía ngay giữa buổi biểu diễn trang điểm. Sau đó người ta lại nghi ngờ một dịch bệnh truyền nhiễm đang bùng phát tại đó nên tất cả chúng tôi bị buộc nghỉ ở nhà. Hóa ra là báo động nhầm - nhưng thiệt hại thì đã rõ. Tất cả các tờ báo đều có bài đăng về chuyện The Look bị nguyền rủa ra sao và các loạt tranh biếm họa vẽ cảnh khách hàng ngất xỉu rồi bị gạch vữa của tòa nhà rơi vào người. (Cái này thì buồn cười thật, nhưng bạn không được phép nói thế.)
Thế là khi chúng tôi mở cửa trở lại thì chẳng ai quay lại nữa. Mọi người dường như đều nghĩ rằng cửa hàng vẫn đang đóng cửa, nhiễm bệnh truyền nhiễm hay gì đó. Tờ Daili World, kẻ thù toàn diện của Giorgio Laszlo, liên tục gửi phòng viên ảnh cải trang đến để chụp ảnh cửa hàng và cho đăng dưới hàng tít VẪN VẮNG LẶNG! và sự NGU NGỐC NÀY CÓ THỂ KÉO DÀI THÊM BAO LÂU? Có tin đồn rằng nếu tình hình không được cải thiện sớm, cửa hàng sẽ tiêu tùng.
Thở dài u ám, Jasmine mở một trang báo và bắt đầu đọc mục tử vi. Đó là một vấn đề nữa: khó mà giữ được động lực cho cấp dưới khi việc kinh doanh đình đốn. (Jasmine là cấp dưới của tôi.) Trước khi bắt đầu công việc này, tôi đã đọc một trong các cuốn sách về quản lí của Luke dạy cách làm sếp - và nó bảo “liên tục khen ngợi nhân viên trong những thời điểm khó khăn là điều cực kì quan trọng”.
Tôi đã khen tóc, giày và túi của Jasmine rồi. Nói thật thì cũng chẳng còn gì nhiều mà khen nữa.
“Tôi thích... lông mày của cô, Jasmine!” tôi vui vẻ nói. “Cô làm ở đâu thế?”
Jasmine nhìn tôi như thể tôi vừa bảo cô ta ăn một con cá voi con. “Tôi sẽ không nói đâu.”
“Tại sao?”
“Đó là bí mật của tôi. Nếu tôi bảo với chị, chị cũng sẽ đến đó và rồi chị sẽ có được dáng vẻ của tôi.”
Jasmine gầy giơ xương, với những lọn tóc vàng xỉn, mũi bấm khuyên, một mắt xanh da trời và một mắt xanh lá cây. Cô ta có cố mấy cũng không thể trông bằng tôi được.
“Tôi sẽ không bắt chước dáng vẻ của cô đâu!” tôi đáp nhẹ nhàng. “Tôi chỉ làm lông mày cho đẹp thôi! Nào, cho tôi biết đi.”
“Uh-huh.” Cô ta lắc đầu. “Không đời nào.”
Tôi cảm thấy một cơn cáu giận dâng trào.
“Khi cô hỏi tôi làm tóc ở đâu, tôi đã nói với cô,” tôi nhắc cô ta. “Tôi đã cho cô danh thiếp, giới thiệu cho cô stylish tốt nhất và cô đã tiết kiệm được mười phần trăm khi cắt lần đầu tiên. Nhớ không?”
Jasmine nhún vai. “Đó là tóc.”
“Còn đây là lông mày! Nó ít quan trọng hơn!”
“Là chị nghĩ thế thôi.”
Ôi vì Chúa. Tôi sắp sửa bảo với cô ta rằng tôi không quan tâm cô ta làm đôi lông mày ngu ngốc ấy ở đâu (nói dối, vì giờ tôi đã bị chúng ám ảnh) thì nghe thấy tiếng bước chân. Sải bước, giậm mạnh, loại bước chân của quản lí cao cấp.
Jasmine lanh lẹ nhét tờ tạp chí Heat của cô ta xuống dưới chồng áo len, còn tôi giả vờ chỉnh lại khăn quàng trên một cô ma nơ canh. Một lát sau, Eric Wilmot, giám đốc marketing, xuất hiện ở góc hành lang với mấy gã diện lê bảnh bao mà trước đó tôi chưa từng thấy.
“Còn đây là bộ phận Mua sắm Cá nhân,” anh nói với mấy gã kia với vẻ vui tươi giả tạo. “Rebecca từng làm việc tại chuỗi cửa hàng Barneys ở New York! Rebecca, gặp Clive và Graham từ công ti tư vấn First Results Consulting này. Họ ở đây để đưa ra vài ý tưởng.” Anh nở nụ cười căng thẳng.
Eric vừa được thăng chức giám đốc marketing tuần trước, khi giám đốc tiền nhiệm từ chức. Anh không có vẻ gì là người thích thú với công việc mới của mình.
“Nhiều ngày rồi chúng ta chưa có một khách hàng nào,” Jasmine đều đều nói. “Ở đây như một cái nhà xác vậy.”
“Uh-huh.” Nụ cười của Eric co lại.
“Một nhà xác vắng tanh không một cái xác,” cô ta nói rõ. “Nó còn chết chóc hơn một cái nhà xác. Vì ít ra nhà xác còn có...”
“Tất cả chúng tôi đều đã nhận thức được tình hình rồi, cảm ơn cô, Jasmine.” Eric ngắt lời cô ngay. “Điều chúng ta cần là giải pháp.”
“Làm thế nào đưa mọi người qua những cánh cửa kia?” Một trong các nhà tư vấn nhìn cô ma nơ canh nói. “Đó là vấn đề.”
“Làm thế nào để khiến họ tiếp tục đến cửa hàng?” tay kia nói ra chiều đăm chiêu.
Trời ơi! Tôi trộm nghĩ mình cũng có thể thành nhà tư vấn nếu chỉ việc mặc lê và hỏi những câu hoàn toàn hiển nhiên như thế.
“Điểm đặc biệt trong bán hàng ở đây là gì?” tay thứ nhất nói. “Chẳng gì cả,” tôi nói, không thể ngậm miệng lâu hơn được nữa. “Giá hàng của chúng tôi gian nào cũng thế thôi. Ôi nhân tiện, các anh có thể bị ốm hoặc bị cái gì đó rơi vào đầu nếu mua sắm ở đây. Chúng tôi cần một động lực.”
Cả ba người đàn ông nhìn tôi ngạc nhiên.
“Chuyện công chúng ái ngại nguy hiểm hiển nhiên là thử thách lớn nhất cho chúng ta,” tư vấn viên thứ nhất nói, cau mày. “Chúng ta cần phải thay đổi lại vẻ ngoài tiêu cực, tạo ra một hình ảnh tích cực, khỏe mạnh...” Tay này hoàn toàn không hiểu ý mình
“Chuyện đó không quan trọng!” tôi cắt lời anh ta. “Nếu chúng ta có thứ gì đó độc đáo, thứ mà mọi người thực sự muốn, kiểu gì họ cũng sẽ đến. Ví dụ như hồi tôi sống ở New York, tôi từng đến một buổi bán hàng xịn giảm giá trong một tòa nhà chờ phá dỡ. Bên ngoài có gắn biển cảnh báo như CẤM VÀO, NGUY HIỂM, nhưng tôi đã nghe được tin họ có giày Jimmy Choo với giá giảm 80 phần trăm. Thế là tôi vào!”
“Họ có thật á?” Jasmine nói, giật nảy người.
“Không,” tôi nói đầy tiếc rẻ. “Hết sạch rồi. Nhưng tôi đã tìm được một chiếc áo khoác Gucci, mà chỉ có bảy mươi đô la!”
“Cô vào một tòa nhà chờ phá dỡ,” Eric tròn mắt nhìn tôi, “chỉ vì một đôi giày?”
Có điều gì đó mách bảo tôi rằng anh ta sẽ chẳng làm nghề này được lâu.
“Tất nhiên! Và ở đó còn có cả trăm cô gái nữa. Vì thế nếu chúng ta có một cái gì đó thật tuyệt và độc đáo ở The Look, họ sẽ đến nhanh như điện! Thậm chí ngay cả khi trần có sắp sập! Chẳng hạn như một loạt hàng đời đầu của các nhà thiết kế đang hot.”
Cho đến nay ý tưởng này đã nung nấu trong đầu tôi khá lâu rồi. Thậm chí tuần trước tôi còn thử nói chuyện với Brianna, trưởng bộ phận mua hàng, về nó. Nhưng cô ta chỉ gật đầu và hỏi liệu tôi có thể mang cho cô ta một cái váy gắn hạt lóng lánh của Dolce cỡ số tám không, vì cô ta tối đó định đến dự một buổi ra mắt phim mà chiếc váy Versace đỏ thì chật mông quá - tôi nghĩ gì đây?
Chỉ có trời mới biết Brianna kiếm được vị trí của cô ta như thế nào. Ừm, thực ra ai cũng biết. Bởi vì cô ta là vợ của Giorgio Laszlo và từng là người mẫu. Thông cáo báo chí hồi The Look mở cửa bảo rằng cô ta đủ phẩm chất và năng lực để trở thành trưởng bộ phận mua hàng vì cô ta có “kiến thức và kinh nghiệm của một người trong ngành thời trang”.
Thông cáo đó đã không nói thêm, “thật không may, cô ta chẳng có lấy một tế bào não.
“Hàng đời đầu... nhà thiết kế...” Tay tư vấn thứ nhất đang nguệch ngoạc vào cuốn sổ nhỏ của anh ta. “Chúng ta nên nói chuyện với Briana về vụ này. Bà ấy sẽ liên hệ được với người phù hợp.”
“Tôi tin rằng hiện tại bà ấy đang đi nghỉ,” Eric nói. “Với ngài Laszlo.”
“Thế thì, chờ khi bà ấy về. Chúng ta sẽ phát triển ý tưởng đó.” Tay tư vấn đóng sập sổ lại. “Ta đi tiếp nào.”
Rồi họ sải bước đi, và tôi chờ cho đến khi họ đi khuất sau chỗ rẽ mới gầm gừ bực tức.
“Sao thế?” Jasmine nói, cô ta lại nằm ườn ra sofa cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó.
“Họ sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu! Vài tuần nữa Brianna mới về, mà đằng nào thì cô ta cũng vô phương cứu chữa. Họ sẽ chỉ họp hành và nói chuyện... và trong lúc đó thì cửa hàng này tiêu tùng.”
“Cô quan tâm làm gì?” Jasmine nhún vai thờ ơ.
Sao cô ta lại có thể khoanh tay nhìn một cơ nghiệp sụp đổ mà không làm một cái gì đó?
“Tôi quan tâm bởi vì... bởi vì đây là nơi tôi làm việc! Nó có thể thành công!”
“Thực tế đi, Becky. Không nhà thiết kế nào lại đi muốn ra mắt một loạt hàng độc ở đây.”
“Brianna có thể gọi điện nhờ giúp đỡ,” tôi phản đối. “Ý tôi là, cô ta từng là người mẫu cho Calvin Klein, Versace... Tom Ford... cô ta có thể thuyết phục một trong số đó, đúng không? Trời ơi, giá mà tôi có một người bạn là nhà thiết kế nổi tiếng...” Tôi ngưng lại giữa câu.
Từ từ đã. Sao mình không nghĩ ra nhỉ?
“Sao thế?” Jasmine ngước lên.
“Tôi thực sự quen một nhà thiết kế,” tôi nói. “Tôi quen Danny Kovitz! Chúng ta có thể nhờ anh ta làm gì đó.”
“Chị quen Danny Kovitz?” Trông Jasmine có vẻ hoài nghi. “Hay chỉ vô tình gặp anh ta một lần?”
“Tôi quen anh ta thật! Hồi tôi ở New York anh ta từng sống ở tầng trên tôi. Anh ta đã thiết kế váy cưới cho tôi,” tôi không thể ngăn mình nói thêm một cách tự mãn.
Thật là tuyệt, có một người bạn nổi tiếng. Tôi quen Danny từ hồi anh chưa là ai cả. Trên thực tế tôi đã giúp anh có được cú đột phá đầu tiên. Và giờ anh trở thành cục cưng của ngành thời trang quốc tế! Anh từng làm việc tại Vogue và các trang phục anh thiết kế được nhận giải Oscar và đủ thứ. Tháng trước anh vừa trả lời phỏng vấn tờ Women’s Wear về bộ sưu tập mới nhất, và anh nói bộ đồ được thiết kế dựa trên cách hiểu của anh về sự suy tàn của nền văn minh.
Tôi không tin lời nào trong đó. Đó hẳn là thứ anh đã quăng ra vào phút chót nhờ một đống ghim băng, cà phê đen và ai đó khâu vội lại cho anh.
Nhưng chẳng sao. Một dòng thời trang độc đáo hiệu Danny Kovitz sẽ trở nên siêu nổi tiếng. Lẽ ra mình nên nghĩ đến điều này từ trước rồi mới phải.
“Nếu chị biết Danny Kovitz thì gọi điện cho anh ta đi,” Jasmine thách thức. “Ngay bây giờ.”
Cô ta không tin tôi sao?
“Được thôi, tôi sẽ gọi!” tôi rút điện thoại ra, tìm số di động của Danny và gọi.
Sự thật thì, khá lâu rồi tôi chưa nói chuyện với Danny. Nhưng chẳng sao, chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện khi tôi sống ở New York, và chúng tôi luôn gắn bó như thế. Tôi một lúc - nhưng không ai trả lời, chỉ một tiếng bíp. Có lẽ anh bị mất máy và hủy mọi cuộc gọi hoặc gì đó.
“Có vấn đề à?” Jasmine nhướng một bên lông mày hoàn hảo.
“Điện thoại anh ấy không hoạt động,” tôi điềm tĩnh nói. “Tôi sẽ gọi số văn phòng.” Tôi bấm số tổng đài quốc tế, hỏi số công ti Danny Kovitz và gọi. Giờ ở New York đang là khoảng chín rưỡi sáng, có nghĩa không có nhiều cơ hội là Danny đã đến, trừ phi anh ta vừa thức thâu đêm ở văn phòng. Nhưng tôi có thể để lại lời nhắn.
“Công ti Danny Kovitz xin nghe,” một giọng nam trả lời. “Tôi có thể giúp được gì không?”
“Ôi, xin chào!” tôi nói. “Tôi là Becky Brandon, thời con gái là Bloomwood. Tôi muốn nói chuyện với Danny Kovitz.”
“Xin hãy giữ máy,” giọng đó nói một cách nhã nhặn. Một kiểu giai điệu rap nào đấy ầm ầm đổ vào màng nhĩ tôi trong một lát - rồi đến một giọng nữ hoan hỉ vang lên trong điện thoại.
“Chào mừng đến với câu lạc bộ những người hâm mộ Danny Kovitz! Để đăng kí thành viên đầy đủ, xin bấm phím một...”
Ôi giời đất ơi. Tôi tắt máy và gọi số tổng đài công ti lần nữa, tránh cái nhìn của Jasmine.
“Công ti Danny Kovitz xin nghe. Tôi có thể giúp được gì không?”
“Chào, tôi là một người bạn cũ, rất thân của Danny,” tôi nói vắn tắt. “Xin chuyển máy cho tôi tới trợ lí cá nhân của anh ấy.”
Điệu rap lại ầm ầm trong tai tôi, rồi một giọng nữ cất lên, “Văn phòng riêng của Danny Kovitz, Carol đang nghe, tôi có thể giúp thế nào đây?”
“Chào Carol!” tôi nói theo kiểu thân thiện nhất của mình. “Tôi là bạn cũ của Danny và nãy giờ tôi vẫn cố liên lạc với anh ấy qua điện thoại di động nhưng nó không hoạt động. Liệu cô có thể cho tôi gặp anh ấy được không? Hoặc cho tôi để lại lời nhắn?”
“Tên chị là?” Carol nói, nghe giọng hoài nghi.
“Becky Brandon. Thời con gái là Bloomwood.”
“Và liệu ông ấy có thể biết chị có quan hệ thế nào không?”
“Tất nhiên! Chúng tôi là bạn!”
“Được rồi, tôi sẽ chuyển lời nhắn của cô cho ông Kovitz...”
Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng quen thuộc, loáng thoáng vọng vào điện thoại từ ngoài, “Tôi cần một lon Diet Coke, OK?”
Đó là Danny!
“Anh ấy đang ở đó, đúng không?” tôi kêu lên. “Tôi vừa nghe tiếng anh ấy! Cô có thể cho tôi gặp nhanh lên được không? Nói thật là tôi chỉ muốn nói chuyện thật nhanh...”
“Ông Kovitz đang... họp,” Carol nói. “Chắc chắn tôi sẽ chuyển lời nhắn của cô, cô Broom. Cảm ơn vì đã gọi.” Điện thoại tắt lịm.
Tôi tắt máy, cáu điên người. Cô ta sẽ không chuyển gì cả, đúng không? Thậm chí cô ta còn không ghi lại số điện thoại của tôi nữa!
“Thế,” Jasmine, người nãy giờ vẫn quan sát nãy giờ, nói. “Bạn thân thật hả?”
“Đúng thế,” tôi bực bội nói.
OK. Nghĩ xem nào. Phải có cách nào đó gặp được anh ấy chứ. Phải có…
Chờ chút.
Tôi lại quờ quạng tìm cái điện thoại và gọi tổng đài quốc tế. “Xin chào,” tôi nói với điện thoại viên. “Tên là Kovitz, địa chỉ là Khu nhà Apple Bay, đường Fairview, Foxton, Connecricur. Cô có thể nối máy thẳng cho tôi không...?”
Vài phút sau có tiếng trả lời. “A lô?”
“Xin chào, bác Kovitz!” tôi nói theo kiểu quyến rũ nhất có thể. “Cháu là Becky. Becky Bloomwood? Bác nhớ cháu không ạ?”
Tôi lúc nào cũng quý mẹ của Danny. Chúng tôi tán gẫu những chuyện cũ một cách vui vẻ, rồi bà hỏi tôi đủ thứ về đứa bé còn tôi hỏi bà về những khu vườn đoạt giải thưởng, và câu chuyện kết thúc bằng việc bà bày rõ sự tức giận thay cho tôi trước cái cách mà nhân viên của Danny đối xử với tôi, đặc biệt khi tôi chính là người đầu tiên giới thiệu các mẫu của anh đến chuỗi cửa hàng Barneys (cái này thì là tôi nhắc bà, chỉ làm như tình cờ thôi), và hứa sẽ bắt Danny gọi cho tôi.
Và đúng hai phút theo nghĩa đen sau khi chúng tôi nói chuyện xong, di động của tôi đổ chuông.
“Chào Becky! Mẹ tớ nói là cậu gọi?”
“Danny.” Tôi không thể kiềm chế bắn một cái liếc mắt đắc thắng về phía Jasmine. “Ôi trời ơi, phải đến hàng thế kỉ rồi không gặp. Dạo này sao rồi?”
“Tớ đang rất tuyệt! Trừ việc vừa bị bà già oanh tạc ột bài. Lạy Chúa!” Giọng Danny nghe có vẻ run rẩy. “Mẹ tớ thì cứ, ‘Con đừng có mà trở mặt với bạn bè, chàng trai trẻ’, còn tớ thì cứ, ‘Mẹ đang nói cái gì thế?’ Rồi mẹ tớ lại...”
“Trợ lí của cậu không chuyển máy cho tớ,” tôi giải thích. “Họ tưởng tớ là fan của cậu. Hay một kẻ bám đuôi hay gì gì đấy.
“Tớ thực sự có kẻ bám đuôi đấy.” Danny nghe có vẻ khá tự hào về bản thân. “Hiện tại có hai người, cả hai đều tên là Joshua. Thế có điên không?”
“Chà!” tôi không thể không cảm thấy ấn tượng, cho dù tôi biết mình không nên như thế. “Thế... hiện tại cậu có kế hoạch gì không?”
“Tớ đang dành thời gian hoàn thành bộ sưu tập mới,” anh nói bằng giọng dịu dàng được luyện tập kĩ. “Tớ đang tái thể hiện toàn bộ làn sóng Viễn Đông. Ngay bây giờ thì tớ đang ở giai đoạn hình thành ý tưởng. Thu thập cảm hứng từ bên ngoài, đại loại thế.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...