Chương 20
Cả đời tôi chưa bao giờ nóng lòng muốn đánh một trận huyết chiến cuối cùng như thế.
Tìm Venetia chẳng mất mấy thời gian. Tôi gọi điện cho Trung tâm Sinh con Toàn diện, giả vờ rằng mình đang thực sự muốn được nói chuyện với cô ta đến tuyệt vọng và hỏi cô ta ở đâu. Sau khi nói là cô ta “bận”, cô lễ tân buột miệng hở ra cô ta đang đi họp ở bệnh viện Cavendish. Họ đề nghị sẽ gọi điện cho cô ta, vì tôi vẫn là bệnh nhân ở đó, nhưng tôi vội nói ngay là thôi không cần, thực ra tự dưng tôi khỏe lại rồi. Họ tin ngay mà không hề thắc mắc. Hiển nhiên là họ đã quá quen với mấy bà bầu kì quặc gọi điện đến và lo lắng nhặng lên như thế.
Vậy nên giờ tôi đang đứng bên ngoài khoa Sản của bệnh viện Cavendish, trống ngực đánh dồn dập, tay nắm chặt một túi đựng đồ mua sắm của The Look. Trong đó đựng không chỉ đôi măng sét kia, mà còn cả đôi tất xấu xí và cái túi như cái bị cô ta từng bắt tôi đeo, tất cả tin nhắn thư từ cô ta từng gửi cho Luke, tập sách quảng cáo và giấy tờ khám bệnh của cái trung tâm ngu ngốc toàn diện ấy... kể cả quà tặng chào mừng đựng trong túi quà khuyến mại ấy nữa. (Trả lại cả hộp kem Crème de la Mer thì hơi xót, nên trên thực tế tôi đã vét ra gần hết rồi đổ vào một lọ Lancôme cũ đem cất đi. Nhưng Venetia không cần biết chuyện này.)
Như hộp đồ trả lại khi đoạn tình với người yêu vậy. Tôi sẽ đưa tận tay cô ta và nói, thật bình tĩnh, “Để chúng tôi yên, Venetia. Luke, tôi và đứa bé không muốn dính gì đến cô nữa.” Sau đó cô ta phải nhận ra mình đã thua.
Ngoài ra trên đường đến đây tôi còn gọi điện cho vị giáo sư dễ mến đó, và ông đã cho tôi một câu lăng mạ bằng tiếng Latin thật hay ho. Tôi học thuộc ngay lập tức. Câu đó là “Utinam barbari provinciam tuam invadant!”, nghĩa là “Cầu cho bọn mọi rợ chiếm được tỉnh nhà cô.”
Ha. Như thế sẽ dạy cho cô ta một bài học.
“A lô?” Một giọng nhỏ xíu vang lên ở đầu bên kia điện thoại nội bộ.
“Xin chào!” tôi nói vào cái lưới mic. “Tôi là Becky Brandon, một bệnh nhân.” Tôi sẽ không nhiều lời nữa. Tôi sẽ tiến thẳng vào đó và lấy lại thứ của mình.
Chuông cửa báo tôi được vào và tôi đẩy mở nó. Bình thường nơi này khá yên bình - nhưng hôm nay nó thật nhộn nhịp. Các dãy ghế chờ đầy kín các bà bầu ở đủ mọi giai đoạn đang buôn chuyện với người đi cùng, tay cầm mấy tờ quảng cáo đề “Tại Sao Nên Lựa Chọn Bệnh Viện Cavendish?” Hai nữ hộ sinh đang vội vã đi dọc hành lang, nói chuyện “mổ đẻ” và “mắc kẹt”, tôi thực sự ghét âm thanh của mấy từ này. Tôi còn nghe thấy tiếng thét của một phụ nữ vọng lại từ một căn phòng phía xa xa. Dạ dày tôi quặn lên khi nghe thấy tiếng thét ấy, tôi phải cố gắng lắm mới kìm được mình không đưa tay lên bịt tai.
Dù sao đi nữa, đó không nhất thiết phải là tiếng thét vì đau đớn. Có lẽ cô ấy chỉ hét lên vì không trông thấy ti vi hay gì đấy.
Tôi tiến đến bàn lễ tân, thở nặng nhọc.
“Xin chào,” tôi nói. “Tên tôi là Rebecca Brandon và xin cho gặp Venetia Carter ngay lập tức.”
“Cô có hẹn trước không?” bà lễ tân hỏi. Tôi chưa từng thấy bà này làm ở đây. Bà ta có mái tóc xoăn đang ngả bạc, đeo kính có dây bạc, và cư xử thô lỗ đúng kiểu một người cả ngày phải đối phó với đám phụ nữ mang thai.
“À... không. Nhưng chuyện này rất quan trọng.
“Tôi e là Venetia đang bận.”
“Tôi không ngại chờ đâu. Nếu bà có thể báo với cô ấy là tôi ở đây.”
“Cô muốn gặp thì phải gọi điện trước.” Bà ta cứ gõ máy tính như thể tôi không có ở đó.
Bà này khiến tôi bực thật rồi đây. Venetia chỉ đang dự một cuộc họp ngớ ngẩn. Còn tôi thì ở đây, mang bầu chín tháng rồi...
“Bà không thể gọi điện cho cô ấy sao?” tôi cố giữ bình tĩnh.
“Tôi chỉ có thể gọi cho cô ấy nếu cô đang đau đẻ.” Bà ta nhún vai, như thể đây không phải chuyện của bà ra vậy.
Tôi trừng mắt nhìn bà ra qua đám sa mù của cơn giận dữ. Tôi đã đến tận đây để ba mặt một lời với Venetia, và tôi sẽ không để ột con mụ mặc áo len không tay màu tím hoa cà cản bước.
“Thế thì... tôi đang đau đẻ đây!” tôi nghe thấy chính mình đang nói.
“Cô đang đau đẻ á?” Bà ta nhìn tôi ngờ vực.
Bà ta không tin tôi sao? Điên tiết thật. Sao tôi lại phải nói dối về một chuyện như thế chứ?
“Phải.” Tôi chống nạnh. “Đúng thế.”
“Cô đã thấy những cơn co đều đặn chưa?” bà ta thách thức.
“Từ hôm qua rồi, ba phút một lần,” tôi phản pháo. “Đau cả lưng nữa, và tôi cứ liên tục đi hút bụi nhà cửa... và... tôi vỡ ối từ hôm qua rồi.”
Xem đi! Có giỏi thì bảo không phải tôi đang trở dạ đi!
“Thế cơ à.” Bà ta có vẻ kinh ngạc, “Ừm...”
“Và tôi chỉ muốn gặp Venetia Carter, ngoài ra không ai cả,” tôi nói thêm, hùng hổ tận dụng lợi thế. “Nên bà có thể gọi điện ngay cho cô ấy được không?”
Bà ta vẫn nheo mắt săm soi tôi.
“Các cơn co đến ba phút một lần?”
“Uh-huh.” Đột nhiên tôi nhận ra mình đứng đây được ba phút rồi. “Tôi đang chịu đựng trong lặng lẽ,” tôi đĩnh đạc cho bà ta hay. “Tôi là một tín đồ đạo Scienrology(*).”
(*) Scientology, đôi khi được dịch là “khoa luận học” hoặc “khoa học học”, là một học thuyết tôn giáo, tin rằng sức mạnh tinh thần của con người có thể loại bỏ những trải nghiệm đau đớn trong quá khứ để đưa họ tới giải phóng về tinh thần và cảm xúc.
“Một tín đồ Scientology?” Bà ta nhắc lại, buông bút xuống và trừng mắt nhìn tôi.
“Phải.” Tôi trừng mắt nhìn lại bà ta, không hề nao núng. “Và tôi cần gặp Venetia khẩn cấp. Nhưng nếu bà không ột sản phụ bị vỡ ối từ hôm qua vào, một sản phụ vẫn đang âm thầm chịu đựng những cơn đau khủng khiếp...” Tôi nói to hơn một chút, để tất cả các bà bầu đang chờ kia nghe thấy.
“Thôi được rồi!” Rõ ràng bà lễ tân nhận ra mình đã thua to. “Cô có thể chờ,” bà ta đảo mắt một lượt khu chờ khám đã kín chỗ, “ở trong phòng kia,” rồi chỉ tay về phía căn phòng gắn biển Phòng Đẻ số 3.
“Cảm ơn!” Tôi quay gót tiến vào Phòng Đẻ số 3. Đó là một phòng lớn, với một cái giường bằng kim loại trông thật đáng sợ, một phòng tắm và một đầu DVD. Nhưng quầy bar mini thì không có.
Tôi ngồi lên giường, lập tức lôi hộp đựng đồ trang điểm ra. Ai cũng biết nguyên tắc số một trong làm ăn là Bảnh Bao Khi Đương Đầu với đối thủ. Hoặc nếu không phải thế, thì nên thế. Tôi thoa thêm chút má hồng và son sáng màu - và đang tập làm mặt lạnh lùng trong gương thì có tiếng gõ cửa.
Là cô ta đây. Trong cơn căng thẳng quặn thắt chưa từng thấy, tôi vớ lấy cái Túi Đoạn Tình rồi đứng dậy.
“Vào đi,” tôi nói, bình tĩnh nhất có thể, và một giây sau cửa bật mở.
“Chào mình yêu!” Một nữ hộ sinh người gốc Phi-Caribe trông vui vẻ lăng xăng tiến vào. “Em là Esther. Mình thế nào rồi? Vẫn co thắt mạnh và liên tục chứ?”
“Hả?” tôi nhìn cô chằm chặp. “Er... không. Ý tôi là có...” Tôi bối rối bỏ dở câu nói. “Nghe này, tôi thực sự cần phải gặp Venetia Carter.”
“Cô ấy đang đến,” cô hộ sinh an ủi. “Trong lúc chờ thì em sẽ giúp mình sắp đồ nhé.”
Tôi cảm thấy nhói lên nghi ngờ. Hay là họ chưa hề báo cho Venetia? Họ đang cố lừa mình.
“Tôi không cần sắp đồ gì cả, tôi nhã nhặn nói. Dù sao cũng cám ơn cô.”
“Mình yêu ơi, mình sắp đẻ mà!” Cô hộ sinh bật cười khanh khách. “Mình sẽ phải thay một chiếc váy rộng. Hay mình mang theo áo phông? Vả lại em còn phải khám xem mình tiến triển thế nào nữa.”
Mình cần phải thoát khỏi cô nàng này, thật nhanh. Cô ấn một bàn tay lên bụng tôi, tôi liền rụt người lại tránh.
“Thật ra tôi vừa được khám rồi!” tôi vui vẻ nói. “Một cô hộ sinh khác đã khám cho tôi. Nên tôi đã hoàn toàn sẵn sàng...”
“Cô hộ sinh khác? Ai thế? Sarah à?”
“Er... chắc thế. Tôi cũng không nhớ nữa. Đột nhiên cô ấy vội đi, nói là phải đi nghe hòa nhạc hay gì đấy...” Tôi chớp mắt ngây thơ.
“Thế thì em sẽ lập một bảng theo dõi mới ình vậy.” Esther lắc đầu, thở dài. “Và em sẽ phải khám lại ình.”
“Không!” tôi thét lên trước khi kịp ngăn mình lại. “Ý tôi là... tôi mắc chứng ám ảnh sợ bị khám. Họ đã nói tôi chỉ cần khám tối thiểu thôi. Venetia hiểu mà. Tôi thực sự cần gặp Venetia, ngoài ra không cần ai cả. Nói thật thì, cô có thể để tôi một mình cho đến khi cô ấy đến không? Tôi muốn tập trung vào... vào nữ tính trong nội tâm tôi.”
Esther trợn mắt, rồi tiến đến cánh cửa và thò đầu ra ngoài.
“Pam ơi, chúng ta lại có thêm một bệnh nhân lập dị nữa của Venetia này. Chị báo cho cô ấy được không?”
“Được rồi.” Cô rụt đầu trở lại. “Bọn em vừa gọi Venetia ình rồi đấy. Giờ em chỉ phải điền nốt cái này thôi. Mình bảo là vỡ ối từ hôm qua à?”
“Uh-huh.”
“Cô hộ sinh kia đã nói mình mở được bao nhiêu chưa?”
“Ừm... bốn phân,” tôi chọn số ngẫu nhiên.
“Và mình vẫn chịu được đau chứ?”
“Đến giờ thì vẫn ổn,” tôi can đảm nói.
Lại có tiếng gõ cửa và một cô nữa thò đầu vào. “Esther? Cô qua đây được không?”
“Hôm nay bọn em bận lắm.” Esther treo bảng theo dõi lên đầu giường. “Em sẽ quay lại ngay. Xin lỗi nha.”
“Không sao! Cảm ơn!”
Cửa vừa đóng lại sau lưng cô ta là tôi nằm phịch ra giường. Trong vòng vài phút không có động tĩnh gì, nên tôi bắt đầu bấm ti vi lướt qua một lượt các kênh. Tôi đang tự hỏi họ có cho thuê đĩa DVD không thì lại có tiếng gõ cửa.
Lần này thì phải là Venetia. Tôi lại vớ lấy cái Túi Đoạn Tình, chật vật đứng dậy và hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần.
“Mời vào!”
Cửa mở và một cô gái chừng hai mươi tuổi mặc đồng phục hộ sinh nhìn vào. Cô có mái tóc vàng mỏng dính buộc túm lại sau đầu và trông đang rất lo lấng.
“Ừm, xin chào,” cô nói. “Em là Paula và em đang thực tập hộ sinh. Chị có phiền không nếu em vào quan sát giai đoạn đầu của quá trình sinh nở ở chị một lát? Em sẽ rất, rất biết ơn.”
Ôi giời đất ơi! Tôi định bảo “Có, phiền lắm, cô đi đi.” Nhưng trông cô bẽn lẽn và căng thẳng đến mức tôi không nỡ làm thế. Đằng nào thì khi Venetia đến tôi cũng sẽ thoát khỏi cô ngay thôi.
“Không sao.” Tôi khoát tay. “Vào đi. Tên tôi là Becky.”
“Chào chị ạ.” Cô bẽn lẽn cười khi rón rén bước vào và ngồi xuống cái ghế trong góc.
Trong một hai phút cả hai chúng tôi không ai nói gì. Tôi đã lại nằm vật xuống đống gối và đang chăm chăm nhìn trần nhà, cố gắng giấu vẻ bực bội. Tôi ở đây, sẵn sàng đối đầu, nhưng chả có ai mà đối đầu. Nếu Venetia không xuất hiện trong vòng năm phút tới, tôi sẽ đi.
“Chị có vẻ rất... điềm nhiên.” Paula ngừng nguệch ngoạc viết lên sổ và ngẩng lên. “Chị có phương pháp đặc biệt nào để đối phó với cơn đau không?”
À phải, mình đang đau đẻ mà. Mình nên diễn một chút nếu không cô ấy sẽ chẳng có gì mà viết.
“Đương nhiên.” Tôi gật đầu. “Tôi chỉ đi lại một chút thôi, thật đấy. Tôi thấy như thế rất có ích.” Tôi đứng dậy đi quanh giường, vung tay tới lui về trịnh trọng. Rồi tôi lắc hông vài cái, và làm động tác duỗi người học được hồi tập Yogalates(*).
(*) Một hình thức kết hợp Yoga với Pilates - một hệ thống bài tập thể dục do Joseph Pilates phát triển từ đầu thế kỉ hai mươi, tin rằng cơ bắp hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trí. Yogilates ra đời năm 1997, chỉ gồm 40 tư thế và nhấn mạnh vai trò của tinh thần.
“Chà,” Paula thốt lên ngưỡng mộ. “Người chị thật là dẻo.”
“Tôi tập yoga mà,” tôi nói, tỏ ra khiêm tốn nhưng mặt ửng lên một chút. “Chắc là giờ tôi phải ăn bánh KitKat đây. Để giữ mức năng lượng ổn định ấy mà.”
“Ý hay.” Paula gật gù. Khi với tay lấy cái túi, tôi thấy cô viết vào sổ “Ăn KitKat”, ngay dưới dòng “Tập yoga để giảm đau”. Cô lật lật mấy trang trong tập tài liệu rồi ngẩng lên nhìn đầy thông cảm. “Trong suốt quá trình chuyển dạ, cơn đau của chị tập trung ở đâu ạ?”
“Er... thì... loanh quanh,” tôi nói mơ hồ, nhai KitKat rào rạo. “Kiểu như ở chỗ này... rồi chỗ kia...” Tôi chỉ vào người mình. “Khó giải thích lắm.”
“Chị có vẻ bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, Becky ạ.” Paula nhìn tôi không rời mắt khi tôi soi gương xem răng mình có dính mẩu KitKat nào không. “Em chưa từng thấy một phụ nữ đang đau đẻ nào kiểm soát bản thân giỏi như chị!”
“Tôi là người theo đạo Scientology mà,” tôi không thể ngăn mình nói thế. “Nên tôi đang cố gắng giữ im lặng hết sức có thể, hiển nhiên là thế.”
“Một tín đồ đạo Scientology!” Mắt cô mở to. “Thật là tuyệt.” Rồi cô cau mày lo lắng. “Thế chị không phải giữ im lặng tuyệt đối à?”
“Tôi theo trường phái cho phép nói chuyện,” tôi giải thích. “Nhưng không được la hét hay gì khác.”
“Chà. Chị biết không, em còn không chắc là bệnh viện đã có khi nào tiếp nhận một tín đồ Scientology chưa!” Trông cô khá hào hứng. “Chị không phiền nếu em đi khoe với vài đồng nghiệp nữa chứ?”
“Cứ tự nhiên!” Tôi lơ đãng gật đầu.
Khi cô vội vã ra ngoài, tôi vo giấy gói KitKat lại rồi ném vào thùng rác, bực dọc. Thế này thật ngu ngốc. Venetia sẽ không đến, đúng không? Họ còn không định báo cho cô ta. Mà đằng nào tôi cũng mất hứng gặp cô ta rồi. Tôi nghĩ mình sẽ về nhà.
“Chị ấy ở trong này này!” Cánh cửa mở tung và cả một đám nữ hộ sinh trẻ tràn vào phòng, dẫn đầu là Paula. “Đây là Rebecca Brandon,” cô thì thầm nói với cả đám. “Chị ấy mở được bốn phân rồi và đang dùng yoga để đối phó với cơn đau. Vì là một tín đồ Scientology, chị ấy luôn giữ được vẻ bình thản và tĩnh lặng. Các cậu hầu như không thể biết là chị ấy đang đau đẻ đâu!”
Tất cả bọn họ trố mắt nhìn tôi như thể tôi là động vật quý hiếm. Tôi gần như thấy có lỗi khi làm họ thất vọng.
“Thực ra, tôi nghĩ chắc là báo động nhầm thôi.” Tôi nhấc túi lên, khoác áo vào. “Tôi về nhà đây. Cám ơn rất nhiều vì đã giúp tôi...”
“Chị không thể về nhà được!” Paula nói, khẽ bật cười. Cô xem bảng theo dõi của tôi, gật gù. “Tôi cho là vậy. Rebecca, chị đã vỡ ối rồi. Chị có nguy cơ bị nhiễm trùng đấy!” Cô kéo áo khoác của tôi ra và lấy cái túi lại. “Chị phải ở đây cho đến khi sinh con!”
“Ôi,” tôi nói, nghẹn cả lời.
Mình làm gì đây? Mình có nên nói với bọn họ là mình đã bịa ra chuyện vỡ ối?
Không. Họ sẽ nghĩ mình là một con điên mất. Việc mình sẽ làm là chờ cho đến khi họ để mình yên rồi lén lút chuồn. Phải. Kế hay.
“Có thể chị ấy đang quá độ,” một nữ hộ sinh thực tập nói ra điều hiểu biết. “Khi đến giai đoạn đó, mọi người thường thích về nhà. Họ trở nên khá dở hơi.”
“Rebecca, chị thực sự cần mặc váy đẻ của bệnh viện vào.” Paula nhìn tôi chăm chú, lo lắng. “Đứa trẻ có thể sắp ra đến nơi rồi. Các cơn đau thế nào? Có đến dồn dập hơn không? Em có thể khám cho chị được không?”
“Chị ấy đã yêu cầu chỉ khám và theo dõi ở mức tối thiểu,” một cô hộ sinh thực tập khác nói, nhìn bảng theo dõi của tôi. “Chị ấy muốn mọi thứ thật tự nhiên. Tớ nghĩ mình nên gọi một chị hộ sinh có kinh nghiệm đến đây, Paula ạ.”
“Không, không phải thế!” tôi vội nói. “Ý tôi là… tôi muốn được ở một mình một lát. Nếu được.”
“Chị thật là khắc kỉ, Rebecca,” Paula nói, thông cảm đặt một bàn tay lên vai tôi. “Nhưng chúng em không thể để chị một mình được! Thậm chí chị còn không có ai đi cùng!”
“Tôi sẽ ổn thôi mà, thật đấy.” Tôi cố tỏ ra tự nhiên. “Chỉ vài phút thôi. Đó là... đó là một phần tín ngưỡng của tôi. Người phụ nữ sắp sinh phải ở một mình mỗi giờ một lần để một bài kinh đặc biệt.”
Thôi nào. Tôi âm thầm cố điều khiển họ. Để cho tôi yên đi...
“Ừm, em đoán là bọn em phải tôn trọng tín ngưỡng của chị thôi,” Paula lưỡng lự nói. “OK, lát sau bọn em sẽ quay lại, nhưng nếu chị cảm thấy bất cứ cái gì chuyển động, bấm ngay nút chuông nhé!”
“Được rồi! Cám ơn!”
Cửa đóng lại và tôi ngồi phịch xuống nhẹ nhõm, ơn trời. Tôi sẽ ra khỏi đây ngay khi hết nguy hiểm. Tôi vớ lấy túi và áo khoác rồi hé cửa ra - nhưng ngay bên ngoài vẫn còn hai nữ hộ sinh đang đứng. Tôi vội đóng cửa lại và có không gây ra tiếng ồn. Mình sẽ phải đợi thêm lát nữa. Họ sẽ buộc phải đi nhanh thôi và nhân lúc đó mình sẽ chuồn lẹ.
Tôi không thể tin mình lại rơi vào tình huống này. Lẽ ra tôi không bao giờ nên nói là mình đang đau đẻ. Lẽ ra không bao giờ tôi nên giả vờ rằng ối mình đã vỡ. Trời ạ, đây là một bài học. Tôi sẽ không bao giờ làm như thế nữa, không bao giờ.
Một lúc sau tôi lại xem đồng hồ. Ba phút đã trôi qua. Có lẽ mình nên kiểm tra lại hành lang xem sao. Tôi cầm áo khoác lên - nhưng chưa kịp lẻn ra thì cửa đã bật mở.
“Ôi trời ơi, Bex!” Suze ào vào như một cơn lốc tóc vàng áo Miu Miu thêu. “Cậu vẫn ổn chứ? Nghe tin là mình đến đây ngay!”
“Suze?” tôi nhìn cô trân trối, choáng váng. “Sao...”
“Mẹ cậu cũng sắp đến ngay đây,” cô nói không ra hơi, cởi áo khoác ra khoe áo phông Bà mẹ Ngon lành của Danny thiết kế. “Năm người bọn mình đang đi taxi cùng nhau thì nghe tin. Giờ Janice đang chạy đi mua đồ uống và mấy rờ tạp chí còn Kelly bảo nó sẽ chờ ở quầy lễ tân dưới nhà...”
“Nhưng bằng cách nào…”
Tôi chẳng hiểu gì cả. Suze bị điên hay sao ấy nhỉ?
“Mình gọi số di động của cậu, một phụ nữ nhấc máy và bảo đây là bệnh viện Cavendish.” Suze huyên thuyên trong cơn khích động. “Bà ta bảo cậu để quên điện thoại ở quầy lễ tân và cậu đang chuyển dạ! Cả hội cuống lên! Thế là bọn mình bảo tài xế taxi quay lại ngay lập tức, và mình đã hủy bữa tiệc mà bọn mình đang định tổ chức tối nay…” Cô chợt dừng khựng lại khi trông thấy bộ dạng của tôi. “Ê, Bex, sao cậu lại cầm áo thế kia? Mọi chuyện vẫn ổn đấy chứ?”
“Rebecca đang làm rất tốt!” Paula nói. Cô vào phòng, dịu dàng lấy cái áo khoác khỏi tay tôi. “Đã mở những bốn phân rồi mà chị ấy vẫn chưa cần dùng thuốc giảm đau!”
“Không dùng thuốc giảm đau á?” Suze suýt ngã. “Bex, mình tưởng cậu đang dùng thuốc tê!”
“Ừm...” tôi khó nhọc nuốt khan.
“Nhưng chị ấy không chịu mặc váy sản phụ của bệnh viện,” Paula nói giọng trách cứ.
“Tất nhiên là cô ấy sẽ không mặc! Suze tức giận nói. Chúng xấu điên lên được. Bex, cậu không mang túi theo à? Đừng lo, mình sẽ đi mua cho cậu một cái áo phông. Và chúng ta cần chút âm nhạc ở đây, có khi cả nến nữa...” Cô nhìn quanh, vẻ chê trách.
“Ừm... Suze này...” Dạ dày tôi quặn lên vì căng thẳng. “Thực ra...”
“Cốc cốc!” Ngoài cửa vọng vào một giọng thánh thót. “Louisa đây! Chúng tôi vào được chứ?”
Louisa á? Chuyện này không thể xảy ra được. Cô là nhà trị liệu bằng hương thơm mà tôi đã thuê cho lần sinh nở này. Thế quái nào mà cô ấy lại...
“Nãy giờ mẹ cậu vẫn bận rộn gọi điện cho tất cả người trong danh sách của cậu, chỉ để báo tin cho họ!” Suze mỉm cười. “Mẹ cậu gọi điện thật năng suất. Tất cả đều đang trên đường đến đây rồi.”
Tôi không thể xử lí được nữa. Mọi chuyện tiến triển nhanh quá. Louisa đã lôi ra vài lọ tinh dầu nhỏ xíu và xoa cái gì có hương như mùi cam lên gáy tôi. “Xong rồi đấy!” cô nói. “Thấy dễ chịu hơn không?”
“Tuyệt lắm!” tôi gắng gượng nói.
“Becky!” giọng chói tai của mẹ vọng vào từ ngoài cửa. “Con yêu!” Mẹ ào vào, ôm một bó hoa và một túi giấy đầy bánh sừng bò. “Ngồi xuống đi con! Cứ thoải mái! Thuốc tê của con đâu?”
“Becky đang cố xoay xở mà không cần dùng loại nào!” Suze nói. “Thế có giỏi không chứ?”
“Không một loại sao?” Trông mẹ kinh ngạc.
“Rebecca đang dùng yoga và kĩ thuật hít thở để đối phó với cơn đau,” Paula nói đầy tự hào. “Đúng không, Rebecca? Chị ấy đã mở được bốn phân rồi!”
“Con yêu, đừng cố ép mình làm gì.” Mẹ nắm tay tôi, trông như phát khóc. “Chấp nhận dùng thuốc giảm đau đi con! Dùng thuốc đi.”
Tôi cảm thấy lưỡi mình bị dán keo vào vòm miệng.
“Giờ thì đến tinh dầu nhài.” Giọng dịu dàng của Louisa thì thầm vào tai tôi. “Tôi sẽ xoa vào thái dương cô nhé...”
“Becky?” mẹ lo âu nói. “Con có nghe thấy mẹ nói gì không?
“Có lẽ cô ấy lại đang chịu một cơn co nữa!” Suze kêu lên, nắm chặt tay tôi. “Bex, hít thở nào...”
“Con làm được, con yêu!” Mặt mẹ mỗi lúc một cau lại, như thể chính mẹ đang đau đẻ vậy.
“Tập trung vào đứa trẻ.” Paula nhìn thẳng vào mắt tôi, chăm chú. “Tập trung vào đứa con đáng yêu đang sắp chào đời của mình.”
“Nghe này.” Cuối cùng tôi cũng cất được tiếng lên. “Tôi... vấn đề là, tôi không đau đẻ...”
“Becky, chị có mà.” Paula đặt tay lên vai tôi.
“Bex, giữ sức nào!” Suze nhét một cái ống hút vào mồm tôi. “Uổng chút nước tăng lực Lucozade này đi. Rồi cậu sẽ thấy khá hơn!” Tôi bất lực hút cái thứ nước vị buồn nôn ấy vào - rồi khựng lại khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đang tiến lại. Tôi biết tiếng bước chân đó. Cánh cửa bật mở và lần này là Luke, mặt tái mét, mắt tối sầm và căng thẳng khi nhìn quanh phòng.
“Ơn trời. Ơn trời anh không đến quá muộn...” Dường như anh không nói nổi nên lời khi tiến về phía giường tôi. “Becky, anh yêu em rất nhiều... Anh rất tự hào về em...”
“Chào anh, Luke,” tôi yếu ớt nói.
Thế này thì tôi còn biết làm cái chết tiệt gì đây.
Vấn đề là, nhìn theo nhiều cách, đây là cuộc sinh nở hoàn hảo.
Lúc này đã là hai mươi phút sau và căn phòng đông nghẹt người. Felicity, chuyên viên mát xa chân đã tới và giờ đang nắn bóp ngón chân tôi. Maria, nhà trị liệu theo phương pháp vi lượng đồng căn đang định lượng thuốc cho tôi uống. Còn Louisa đang xếp đèn đốt bằng tinh dầu thơm quanh phòng.
Một bên tôi là mẹ và Suze, một bên là Luke. Trên trán tôi thắt một chiếc khăn vải flannel, trong tay là lọ nước xịt còn trên mình thì mặc chiếc áo phông thùng thình loại dài mà Suze và mẹ về cơ bản đã nhét tôi vào. Tôi thấy thư thái, nhạc đang chơi, và tôi đang xoay sở mà không cần thuốc giảm đau…
Chỉ có một uẩn khúc nho nhỏ thôi. Mà tôi vẫn chưa lấy đủ dũng khí để nói với mọi người.
“Becky, chị có muốn thêm chút dưỡng khí không?” Paula tiến lại phía tôi, tay cầm một chiếc mặt nạ có gắn một cái ống. “Chỉ để cho bớt đau thôi mà.”
“Er...” tôi ngần ngại. Nếu mình từ chối thì có vẻ thô lỗ quá. “Ừ, OK. Cảm ơn!”
“Khi nào lại thấy đau tiếp thì hít sâu vào nhé,” Paula hướng dẫn, đưa cho tôi phần đế chụp vào miệng. “Đừng để quá muộn.”
“OK!” tôi ặt nạ lên miệng và mũi rồi hít sâu. Chà chà. Thật là tuyệt diệu! Tôi cảm thấy y như vừa được nốc cạn một chai champagne!
“Này.” Tôi gỡ mặt nạ ra và nở một nụ cười duyên dáng với Luke. “Cái này hay lắm. Anh nên thử đeo xem.”
“Becky, em đang làm rất giỏi.” Anh siết chặt tay tôi, mắt không rời khỏi tôi. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Mọi thứ có đúng như kế hoạch sinh nở của em không?”
“Er... gần như mọi thứ!” tôi nói, tránh ánh mắt anh và vội hít thêm chút dưỡng khí nữa. Ôi trời. Mình phải nói cho anh biết. Mình phải làm thế.
“Luke...” tôi rướn người về phía trước, cảm thấy hơi chuếnh choáng vì khí trong cái mặt nạ. “Nghe em này,” tôi thì thầm vào tai anh. “Em chưa sinh con đâu.”
“Em yêu, đừng lo lắng.” Luke vuốt ve trán tôi. “Không ai vội gì đâu. Cần bao lâu cũng được.”
Thật ra... có ý này. Tôi muốn nói là, đằng nào con tôi cũng sẽ chui ra vào lúc nào đấy, đúng không? Tôi có thể cứ ở đây, không nói gì, uống Lucozade và xem ti vi. Thế rồi phải có gì xảy ra chứ, và họ sẽ nói, “Becky đau đẻ những hai tuần liền, khổ thân con bé!”
“Nhân tiện, anh đã nói chuyện với bác sĩ Braine,” Luke nói thêm. “Ông ấy đang từ Porrland đến đây.”
“Ôi!” Tôi cố giấu nỗi kinh hoàng, tuyệt!
Tuyệt vọng, tôi lại hít dưỡng khí, cố nặn ra một kế hoạch. Có thể phòng tắm có một cái của sổ mà từ đó tôi có thể trèo ra. Hoặc tôi có thể nói muốn đi dọc hành lang, rồi tìm một đứa bé sơ sinh và mượn tạm nó một lát...
“Em tưởng chị là bệnh nhân của Venetia Carter?” Paula ngừng ghi chép. Cô ấy vẫn chưa đến à? Cô nhìn đồng hồ. Nêu cô ấy không đến, một hộ sinh cao cấp sẽ phải khám lại cho chị sớm. Chị có thấy áp lực gì không, Becky?”
“Ừm... một chút thôi, nhưng có!”
Cô này chẳng hiểu cái gì cả.
“Đây.” Louisa đưa cho tôi một lọ tinh dầu để hít. “Hương Clary sage dành cho những khi stress.”
“Paula này, liệu có bao giờ thai lại... chui ngược vào trong không nhỉ?” tôi làm ra vẻ tự nhiên hỏi câu này, cố gắng giấu tia hi vọng vừa chợt lóe lên.
“Không.” Paula cười. “Dù đôi lúc có cảm giác như thế.”
“Ha ha!” tôi hùa vào cười theo rồi lại nằm vật ra gối, hít lấy hít để hương clary sage dành cho khi stress. Cái tôi cần bây giờ là một loại tinh dầu dành cho việc kể với mọi người mình không đau đẻ và tất cả bọn họ phải về nhà thôi.
Lại có tiếng gõ cửa và Suze ngẩng lên. “Ôii, chắc là Jess đấy. Chị ấy nói đang trên đường đến.”
“Mời vào!” Paula gọi to. Cửa mở. Và tôi đóng băng.
Đó là Venetia. Cô ta đang mặc đồ phẫu thuật, tóc vấn gọn trong một cái mũ xanh, trông cực kì duyên dáng và trịnh trọng, như thể cô ta bận cứu người cả ngày vậy.
Con khốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...