Tín đồ shopping có baby

Luke lắc đầu. “Amy Hill, một trong số các trợ lí, đã bị một gã trong nhóm bên Arcodas làm cho khóc hết nước mắt. Gã giận dữ quát tháo đập phá và cô ấy nói cảm thấy bị đe dọa về mặt cơ thể.”
“Anh đùa à?”
“Họ lượn quanh công ti như thể họ sở hữu nó...” Anh thở hắt ra thật mạnh, như thể cố giữ mình bình tĩnh. “Anh đã triệu tập họp và yêu cầu nhân viên Arcodas đó phải xin lỗi Amy.”
“Họ có làm không?”
“Không.” Mặt Luke cau lại. “Hắn muốn sa thải Amy.”
“Sa thải?” Tôi choáng váng.
“Câu chuyện của hắn là Amy thiếu năng lực, và nếu cô ấy làm được việc thì hắn chẳng việc gì phải cứng rắn đến thế. Trong khi ấy, tất cả nhân viên của anh hiệp lực lại. Họ viết email phản đối gửi cho anh, bảo rằng sẽ không đụng đến vụ Arcodas nữa, dọa thôi việc...” Luke lùa tay vào tóc, trông đúng kiểu bị bủa vây tứ phía. “Như anh nói đấy, đó là một cơn ác mộng.” Tôi lún mình sâu thêm vào chiếc sofa của Fabia, cố gắng tiêu hóa toàn bộ câu chuyện. Tôi không thể tin được rằng Luke đã phải chung sống với ngần ấy lo lắng trong suốt quãng thời gian dài như thế. Giữ hết trong lòng, cố gắng bảo vệ tôi.
Và không hề ngoại tình.
Tôi nhìn khuôn mặt anh lần nữa, anh quay đi tránh ánh mắt tôi. Anh vẫn có thể nói dối, tôi chợt nghĩ. Ngay cả vụ với Arcodas là có thật. Anh vẫn cò thể hẹn hò với Venetia. Ý nghĩ Anh ấy chỉ vờ làm thế để cô vui thôi lại chạy qua đầu tôi lần thứ một nghìn.
“Luke, xin anh,” tôi vội nói. “Xin anh. Hãy cho em biết sự thật, một lần và dứt khoát. Anh có đang hẹn hò với cô ta không?”
“Sao?” Luke quay sang tôi, ngạc nhiên. “Becky, anh tưởng vụ đó mình đã xong rồi...?”
“Cô ta nói anh đang diễn.” Tôi khổ sở vặn xoắn các ngón tay. “Tất cả những chuyện này có thể chỉ là ngụy trang. Để... để em khỏi buồn.” Luke quay sang nhìn thẳng vào mặt tôi, nắm lấy cả hai tay tôi, thật chặt.
“Becky, bọn anh không hẹn hò. Không có chuyện gì cả. Anh không biết phải nói thế nào cho đơn giản hơn nữa.”
“Thế sao cô ta nói hai người đang hẹn hò?”
“Anh không biết.” Giọng Luke nghe như chịu hết nổi. “Thực lòng anh chẳng hiểu cô ta đang nói về chuyện gì. Nghe này, Becky, em phải tin anh. Em có làm được không?”
Im lặng. Sự thật là, tôi không biết nữa. Tôi không biết mình còn có thể tin tưởng anh không.
“Em muốn uống trà,” cuối cùng tôi lẩm bẩm, rồi đứng dậy.
Tôi cứ nghĩ tất cả sẽ khá hơn nếu chúng tôi nói chuyện, khi chúng tôi kể hết mọi chuyện. Nhưng rồi thế này đây, mọi chuyện đã phơi bày hết, như một cuộc triển lãm ngoài trời. Và tôi vẫn không biết nên tin gì. Tránh ánh mắt Luke, tôi tiến vào bếp và bắt đầu mở hết mấy cái tủ bếp được đóng thủ công của Fabia ra tìm trà. Trời ơi, đây được coi là nhà mình. Mình phải biết trà ở đâu chứ.
“Thử cái kia xem,” Luke nói, khi tôi mở đến cái tủ bếp đầy xoong chảo và đóng sầm nó lại, mỗi tội nó không “sầm” tiếng nào vì nó quá đắt và tinh xảo. “Cái ở góc ấy?”
“Ừ nhỉ.” Tôi mở tủ và nhìn thấy một hộp trà túi lọc. Tôi đặt nó lên bàn bếp rồi đứng tựa vào bàn, kiệt sức. Lúc này Luke đã tiến đến cánh cửa kính khổng lồ ở đằng sau và nhìn đăm đăm ra vườn, vai bất động.
Đây không hề giống kế hoạch mà tôi đã lên cho cuộc đoàn tụ của mình. Không một chút nào.
“Anh định làm gì với Arcodas?” cuối cùng tôi nói, xoắn sợi dây túi lọc. “Anh không được sa thải Amy.”
“Tất nhiên anh sẽ không sa thải Amy.”
“Thế phương án của anh là gì?”
“Phương án một: Anh sẽ sửa chữa mọi thứ,” Luke nói, đầu vẫn không nhúc nhích. “Chấp nhận cuộc khủng hoảng, xoa dịu mọi người, rồi tiếp tục.”
“Cho đến khi chuyện đó lại xảy ra,” tôi nói
“Chính xác.” Luke quay lại, nghiêm nghị gật đầu. “Phương án hai: Anh triệu tập họp với Arcodas. Nói thẳng với họ anh không định để nhân viên của mình bị chèn ép. Bắt họ xin lỗi Amy. Bắt họ thấy lí lẽ.”
“Còn phương án ba?” nhìn nét mặt anh tôi có thể thấy còn phương án ba nữa.
“Phương án ba: nếu họ không hợp tác...” Anh ngừng lại rất lâu. “Bọn anh sẽ từ chối làm việc với họ. Rút khỏi hợp đồng.”
“Như thế có khả thi không?”

“Sẽ khả thi.” Anh đưa mu bàn tay lên dụi mắt. “Sẽ mất cực kì nhiều tiền. Nếu rứt ngay trong năm đầu sẽ bị phạt hợp đồng. Mà bọn anh còn đang mở văn phòng ở khắp châu Âu nhờ hợp đồng này. Đó lẽ ra phải là một thế giới mới hoành tráng của bọn anh. Cánh cổng đưa bọn anh đến những điều lớn lao và tốt đẹp hơn.”
Tôi có thể nghe thấy sự thất vọng nặng nề trong giọng nói của anh. Bất chợt tôi muốn choàng tay qua ôm anh thật chặt. Hồi Brandon Communications giành được hợp đồng với Arcodas, mọi người đã phấn khích biết bao. Họ đã làm việc rất vất vả vì nó. Nó dường như là một giải thưởng vậy.
“Vậy giờ anh định làm gì?” tôi ngập ngừng hỏi.
Luke cầm một chiếc kẹp loại cổ dùng để tách hạt dẻ từ bàn cạnh tường lên. Anh bắt đầu xoay xoay tay cầm, mặt bất động.
“Hoặc anh có thể bảo nhân viên phải làm nốt. Có thể vài người sẽ thôi việc... nhưng những người khác sẽ phục tùng. Ai cũng cần việc làm. Họ sẽ chịu đựng được mấy chuyện khốn kiếp thôi.”
“Và ta sẽ có một công ti khổn khổ.”
“Một công ti khốn khổ và kiếm được.” Trong giọng anh có sắc thái gì đó mà tôi không thích. “Chúng ta lập công ti để kiếm tiền mà, nhớ không?”
Con tôi tự dưng đạp mạnh khiến tôi nhăn mặt. Mọi thứ thật là... đau đớn. Tôi. Luke. Toàn bộ tình huống kinh khủng này.
“Anh đâu có muốn thế,” tôi nói.
Luke không nhúc nhích dù chỉ một cơ. Mặt anh đanh lại. Bất cứ ai chứng kiến cảnh này cũng sẽ nghĩ anh không đồng ý hoặc không nghe thấy hoặc không quan tâm. Nhưng tôi biết anh đang nghĩ gì. Anh yêu công ti của anh. Anh yêu nó khi nó ăn nên làm ra, thành công và vui vẻ.
“Luke, những nhân viên ở Brandon Communicatons...” Tôi tiến một bước lại phía anh. “Họ là gia đình anh. Họ đã trung thành với anh trong suốt những năm qua. Thử tưởng tượng Amy là con gái anh xem. Cô ấy sẽ muốn sếp của mình đứng về phía mình. Ý em là... anh là sếp của chính anh! Toàn bộ vấn đề là: anh không buộc phải làm việc với bất cứ ai!”
“Anh sẽ nói chuyện với họ.” Mắt Luke vẫn nhìn chăm chăm xuống đất. “Anh sẽ tìm được lối ra. Có thể bọn anh sẽ giải quyết được mọi chuyện.”
“Có thể.” Tôi gật đầu, cố gắng cho giọng mình nghe có vẻ hi vọng hơn thực tế đang cảm thấy.
Bất ngờ, Luke đặt cái kẹp hạt dẻ xuống bàn và nhìn lên. “Becky, nếu cuối cùng anh quyết định rút khỏi thỏa thuận với Arcodas... chúng ta sẽ không còn là đại gia nữa. Em hiểu không.”
Tôi thấy nhói đau. Thật thú vị biết bao khi mọi chuyện đều thuận lợi, chúng tôi sắp chinh phục thế giới và đi lại bằng phi cơ riêng. Tôi còn đang định mua đôi bốt cao gót tuyệt vời giá cả nghìn bảng ở Vivienne Westwood nữa.
Thôi kệ. Ở Topshop cũng có hàng nhái giá năm mươi bảng. Tôi sẽ mua cái đó vậy.
“Có thể bây giờ thì không.” Tôi vênh mặt lên đầy vẻ thách thức. “Nhưng chúng ta sẽ lại giàu khi anh kí được hợp đồng tiếp theo. Còn hiện tại...” rồi nhìn quanh căn bếp long lanh toàn đồ hiệu đang khá khẩm ra phết đấy chứ. Đảo thì để năm nào đấy mua cũng được.” Tôi nghĩ một lát. “Mà thực ra hết mốt mua đảo rồi. Mình chẳng cần một hòn làm gì.”
Luke nhìn tôi không chớp mắt một lúc, rồi chợt bật cười.
“Em biết không, Becky Bloomwood? Em sẽ là một bà mẹ ra trò đấy.”
“Ôi!” tôi đỏ mặt. “Thật không? Theo cách tốt chứ?”
Luke đi qua gian bếp tiến tới dịu dàng đặt tay lên bụng tôi. “Đứa nhóc này rất may mắn,” anh thì thầm.
“Ngoại trừ việc em chẳng thuộc bài hát ru nào cả,” tôi nói, hơi ủ rũ. “Em sẽ không biết cho nó ngủ thế nào.”
“Người ta cứ đánh giá quá ấy bài hát ru đó,” Luke tự tin nói. “Anh sẽ đọc vài đoạn trong tờ FT cho nó nghe. Nó sẽ ngủ khò ngay lập tức.”
Cả hai chúng tôi cùng nhau nhìn cái bụng căng tròn của tôi một lát. Tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu nổi cái thực tế là có một đứa trẻ bên trong mình. Mà nó sẽ phải chui ra... bằng cách nào đó.
OK, đừng nghĩ xa đến thế. Vẫn còn thì giờ để họ phát minh ra cái gì đấy mà.
Lát sau Luke ngẩng đầu lên. Biểu hiện trên mặt anh thật kì lạ, khó hiểu.
“Thế... cho anh biết đi, Becky,” anh nhẹ nhàng nói. “Đây là Armageddon hay Pomegranate?”
“Gì cơ?” tôi nhìn anh lúng túng.
“Sáng nay khi về nhà anh đã cố nghĩ xem em đã đi đâu. Anh lục tung ngăn tủ của em lên tìm manh mối...” Anh ngập ngừng. “Và thấy Bộ dự đoán giới tính đó. Em đã biết rồi, đúng không?”
Tim tôi đập một nhịp mạnh khủng khiếp. Chết tiệt. Lẽ ra mình nên vứt nó đi. Mình ngu quá.

Luke đang mỉm cười nhưng tôi có thể trong thấy nét tổn thương phảng phất trong mắt anh. Và đột nhiên tôi thấy thật kinh khủng. Tôi không hiểu sao mình lại có thể lên kế hoạch loại Luke ra khỏi một khoảnh khắc quan trọng đến thế. Thậm chí giờ tôi còn không hiểu sao mình từng muốn biết giới tính đứa trẻ đến thế. Ai thèm quan tâm chứ?
Tôi đặt bàn tay lên tay anh và siết chặt. “Thực ra, Luke ạ, em đã không làm xét nghiệm đó. Nên em không biết.”
Nét buồn bã trên mặt Luke không hề thay đổi. “Thôi nào Becky. Cho anh biết đi. Nếu chỉ còn một trong hai chúng ta được ngạc nhiên thì chờ đợi đến khoảnh khắc đó còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Em đã không làm xét nghiệm đó!” tôi khăng khăng. “Thật mà! Mất nhiều thời gian quá, lại còn phải tiêm tiếc...”
Anh không tin tôi. Nhìn mặt anh tôi biết. Chúng tôi sẽ ở trong phòng đẻ, họ nói “Là con trai!” hay bất cứ cái gì - và tất cả những gì anh nghĩ sẽ là “Becky biết thừa rồi.”
Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng tôi. Tôi không muốn như thế. Tôi muốn chúng tôi cùng nhau phát hiện ra.
“Luke, em không biết,” tôi tuyệt vọng nói, nước mắt lưng tròng. “Thực sự ấy, nói thật là em không biết! Em không nói dối anh đâu. Anh phải tin em. Chuyện đó sẽ là một điều... ngạc nhiên tuyệt vời, tuyệt diệu. Cho cả hai chúng ta.”
Tôi ngước mắt nhìn anh trân trối, cả người tôi căng ra, tay nắm chặt váy. Luke săm soi kĩ mặt tôi.
“OK.” Trán anh cuối cùng cũng dãn ra. “OK, anh tin em.”
“Và em cũng tin anh.” Những lời này buột khỏi miệng tôi mà không hề báo trước.
Nhưng giờ khi đã nói, tôi nhận ra chúng là thật. Tôi có thể yêu cầu thêm bằng chứng chứng tỏ Luke không hẹn hò với Venetia. Tôi có thể thuê thám tử theo dõi anh lần nữa. Tôi có thể hoàn toàn hoang tưởng và đau khổ cho đến chết.
Cuối cùng thì bạn luôn phải lựa chọn xem minh có tin tưởng ai đó không. Và tôi đã chọn. Tôi tin.
“Lại đây nào.” Luke kéo tôi lại ôm vào lòng. “Không sao mà em yêu. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Một lát sau tôi đẩy Luke ra. Tôi hít sâu vào, cố gắng giữ bình tĩnh, và dãn mặt ra. Rồi tôi quay sang anh.
“Luke, sao Venetia lại nói anh đang ngoại tình với cô ta trong khi không phải thế?”
“Anh không biết.” Trông Luke thực sự bối rối. “Em có chắc chắn một trăm phần trăm là cô ta nói thế không? Em không hiểu nhầm ý cô ta chứ?”
“Không!” tôi cáu tiết đáp lại ngay. “Em đâu đến nỗi ngốc như thế! Rõ ràng cô ta có ý đồ.” Tôi lấy trộm một chiếc khăn lau trong bếp của Fabia để xì mũi. “Và anh biết không, em sẽ không để cô ta đỡ con chúng ta ra đời. Hoặc là đi đến bất cứ bữa tiệc trà ngu ngốc nào của cô ta.”
“Ừ.” Luke gật đầu. “Anh chắc là chúng ta có thể quay lại với bác sĩ Braine. Em biết không, ông ấy vẫn email cho anh vài lần, chỉ để hỏi thăm em.”
“Thật sao? Ông ấy tốt nhỉ...”
Chuông cửa reo khiến tôi giật bắn mình. Họ đấy. Suýt nữa thì tôi quên béng.
“Ai đấy?” Luke hỏi.
“Là Vogue!” tôi vui tươi nói. “Toàn bộ lí do em có mặt ở đây! Để chụp hình!”
Tôi vội vã vào sảnh - và ngay khi thấy hình ảnh mình trong gương tôi chợt giật bắn mình khiếp hãi. Mặt thì nhem nhuốc; mắt thì đỏ ngầu, sưng mọng; còn nụ cười thì méo xệch. Tôi không thể nhớ đường đi lối lại trong ngôi nhà này. Tôi đã quên sạch những câu hay ho định nói. Thậm chí tôi còn không nhớ nổi cái quần lót chẽn gối của mình là của hãng nào. Tôi không thể lên báo được.
Chuông cửa lại reo, hai lần nữa.
“Em không định ra mở cửa à?” Luke đã theo tôi vào sảnh.
“Em phải hủy vụ này thôi!” Buồn bã, tôi quay lại đối diện với anh. “Nhìn em này. Em là một đống lộn xộn! Em không thể thế này mà lên Vogue được!”
“Em sẽ tuyệt vời,” anh cương quyết đáp, và sải bước ra cửa.
“Họ nghĩ đây là nhà chúng ta!” tôi hoảng loạn rít lên với cheo anh. “Em nói với họ là mình sống ở đây.”

Luke ngoái lại liếc tôi một phát kiểu Em-nghĩ-anh-ngốc-lắm-hả? rồi mở cửa.
“Xin chào!” anh nói, bằng giọng tự tin, giám-đốc-một-công-ti-lớn. “Chào mừng đến nhà chúng tôi.”
Các chuyên viên trang điểm nên được nhận giải Nobel vì đã tăng thêm hạnh phúc cho con người. Cả mấy người làm tóc nữa.
Và Luke nữa.
Lúc này đã là ba tiếng sau và phỏng vấn diễn ra siêu tốt đẹp. Luke khiến mấy người ở Vogue mê ngay khi họ tới, và trông đầy thuyết phục khi dẫn họ đi thăm quanh nhà. Họ tin sái cổ rằng chúng tôi sống ở đây thật!
Tôi cảm thấy như mình là người khác. Tất nhiên là trông tôi y như một người khác. Những vết lem luốc trên mặt tôi đã được che đi hết, và cô chuyên viên trang điểm ấy quả thực dễ thương. Cô ấy bảo đã từng thấy nhiều người tệ hơn nhiều, và ít nhất tôi cũng không phải đang phê ma túy. Hoặc đến muộn sáu tiếng đồng hồ. Và ít nhất tôi cũng không mang theo một con chó ầm ĩ nào đấy. (Tôi có cảm giác cô ấy không thích mấy cô người mẫu lắm.)
Tóc tôi trông rất tuyệt và óng ả, họ lại còn mang cho tôi mặc những bộ quần áo long lanh nhất, tất cả lấy từ cái xe moóc đỗ ngoài kia. Và giờ tôi đang đứng trên cầu thang lượn trong bộ váy dài của Missoni, cười rạng rỡ khi máy ảnh tanh tách chụp, cảm thấy mình y như Claudia Schiffer hay ai đấy.
Còn Luke thì đứng dưới chân cầu thang, hướng lên tôi mỉm cười khích lệ. Anh ở đây từ đầu đến cuối, hủy toàn bộ họp hành trong buổi sáng, tham gia trả lời phỏng vấn và mọi thứ. Anh nói việc có con khiến anh quan tâm đến nhiều việc khác nữa và anh cho rằng được làm cha sẽ thay đổi con người anh. Anh nói giờ trông tôi đẹp hơn bất cứ khi nào anh từng thấy (cái này thì hoàn toàn là nói dối, nhưng chẳng sao). Anh nói...
Dù sao thì anh cũng nói vô số điều tốt đẹp. Và anh biết ai là người đã vẽ bức tranh treo trên lò sưởi phòng khách khi họ hỏi. Anh thật xuất sắc!
“Giờ chúng ta ra ngoài được chưa?” Tay nhiếp ảnh nhìn Martha dò hỏi.
“Ý hay đấy.” cô gật đầu, và tôi lại xuống cầu thang, cẩn thận nâng váy lên.
“Có lẽ tôi sẽ mặc váy Oscar de la Renta nhỉ?”
Tay stylist mang đến cho tôi một bộ đầm kèm áo choàng diện buổi tối màu tía tuyệt chưa từng thấy, chắc hẳn bộy đã được may ột ngôi sao điện ảnh mang bầu nào đó mặc đi dự buổi diễn ra mắt nhưng cô ấy không mặc. Mình phải mặc thử mới được.
“Ừ, bộ đó sẽ rất nổi trên thảm cỏ.” Martha lùi về cuối sảnh và nheo mắt nhìn qua cửa kính. “Khu vườn tuyệt quá đi mất! Hai người tự thiết kế và chăm sóc đấy à?”
“Tất nhiên rồi!” tôi liếc nhìn Luke.
“Chúng tôi thuê một công ti chuyên làm vườn, đương nhiên rồi,” anh nói, “nhưng toàn bộ ý tưởng thì là của chúng tôi.”
“Ừ ừ,” tôi gật đầu. “Cảm hứng của chúng tôi được khơi gợi từ Thiền đạo... kết hợp với… cấu trúc đô thị...”
“Việc sắp đặt vị trí các cây là tối quan trọng đối với cả khuôn viên,” Luke nói thêm. “Chúng tôi đã phải di chuyển chúng ít nhất ba lần.”
“Wow.” Martha gật đầu ra chiều hiểu biết và tốc kí vào sổ tay. “Hai người thật đúng là những ngươi đam mê sự hoàn hảo!”
“Chúng tôi chỉ quan tâm đến thiết kế thôi,” Luke nói một cách nghiêm túc. Anh ném cho tôi một cái nháy mắt thật nhanh và tôi phải cố gắng nín cười.
“Vậy chắc là hai người đang mong ngóng được ngắm con mình trên thảm cỏ xanh kia lắm nhỉ?” Cô ngước lên, mỉm cười. “Tập bò... tập đi...”
“Vâng.” Luke cầm tay tôi. “Tất nhiên là chúng tôi mong lắm.”
Tôi định nói thêm mấy thứ - nhưng bụng tôi đột nhiên thắt lại, như có ai bóp mạnh bằng cả hai tay. Giờ để ý tôi mới thấy nó như thế một lúc rồi - nhưng lần này có vẻ mạnh hơn. “Ôii,” tôi thốt lên, trước khi kịp ngăn mình lại.
“Sao thế?” trông Luke lo lắng.
“Không sao,” tôi vội nói. “Giờ tôi mặc bộ váy áo kia vào được chưa?”
“Phải trang điểm lại cho cô một chút đã,” Martha nói. Mà mình nên kiếm chút gì bỏ bụng đã nhỉ?”
Tôi bước qua sảnh, tiến đến cửa trước rồi dừng lại. Bụng tôi lại quặn lên lần nữa. Không thể nhầm được.
“Sao thế?” Luke nhìn tôi. “Becky, có chuyện gì thế?”
OK. Đừng hoảng loạn.
“Luke,” tôi nói bình tĩnh nhất có thể, “em nghĩ em sắp đẻ rồi. Em thấy thế này một lúc rồi.”
Bụng tôi lại đau thắt, và rồi bắt đầu tập thở nông, như Noura bảo trong giờ học hôm đó. Trời ơi, thật ngạc nhiên là tôi đang bắt chước cô ấy, một cách bản năng, chuẩn biết bao.
“Một lúc?” Luke sải bước về phía tôi, trông lo lắng. “Chính xác thì là bao lâu?”
Tôi nhớ lại lúc mình để ý tới những cơn co thắt này lần đầu tiên. “Hình như gần năm tiếng? Tức là có lẽ em đã mở được... năm phân rồi, chắc thế?”
“Mở năm phân?” Luke nhìn tôi chằm chặp. “Thế tức là sao?”

“Tức là em đi được nửa đường rồi.” Giọng tôi run lên vì phấn khích. “Có nghĩa là chúng ta sắp được bế con rồi!”
“Lạy Chúa Jesus.” Luke rút điện thoại ra và điên cuồng bấm số. “A lô? Xin ột xe cấp cứu. Nhanh lên!”
Khi anh đọc địa chỉ tôi cảm thấy đầu gối mình run run. Theo tính toán thì phải đến ngày mười chín cơ mà. Tôi tưởng những ba tuần nữa.
“Có chuyện gì thế?” Martha nói, ngẩng lên khỏi mấy ghi chép. “Chúng ta ra chụp cảnh ngoài vườn nhé?”
“Becky đang đau đẻ,” Luke nói, gập điện thoại lại. “Tôi e là chúng tôi phải đi bây giờ.”
“Đau đẻ?” Martha đánh rơi cả sổ ghi chép lẫn bút và phải quờ quạng nhặt chúng lên. “Ôi trời ơi! Nhưng chưa đến ngày mà, phải không?”
“Đúng ngày thì phải ba tuần nữa,” Luke nói. “Thế này hẳn là sinh sớm.”
“Cô không sao chứ, Becky?” Martha nhìn tôi chăm chăm. “Cô có cần thuốc giảm đau không?”
“Tôi sử dụng phương pháp tự nhiên,” tôi thở hổn hển, nắm chặt cái vòng cổ. “Đây là đá sinh nở của người Maori.”
“Wow!” Martha thốt lên, nguệch ngoạc tốc kí. “Cô đánh vần từ Maori được không?”
Bụng tôi lại đau thắt và tôi nắm hòn đá chặt hơn. Ngay cả khi đau thế này tôi vẫn không thể ngăn mình thấy hân hoan. Người ta nói đúng, sinh nở đúng là một trải nghiệm tuyệt vời. Tôi cảm thấy như thể cả cơ thể tôi đang hoạt động hài hòa, như thể đây là điều mà cơ thể tôi được thiết kế để thực hiện từ đầu.
“Túi đồ mang đi sinh của cô đã sắp xếp sẵn sàng chưa?” Martha hỏi, nhìn tôi lo lắng. “Cô phải có một túi đồ, đúng không nhỉ?”
“Tôi có va li,” tôi nói không ra hơi.
“Được rồi,” Luke nói, cất điện thoại lại. “Đi lấy nào. Nhanh lên. Ở đâu? Cả giấy tờ theo dõi những lần khám thai trước nữa.
“Ở...” Tôi ngừng lại giữa câu. Tất cả đều đang ở nhà. Nhà thật của chúng tôi.
“Ừm... trong phòng ngủ. Cạnh bàn phấn.” Tôi nhìn anh, thoáng tuyệt vọng. Mắt Luke ánh lên khi chợt hiểu ra.
“Tất nhiên rồi,” anh nói. “Chậc... Anh chắc là chúng ta có thể dành thời gian tìm nếu cần.”
“Tôi sẽ lên lấy cho cô,” Martha tỏ ý giúp đỡ. “Ở bên nào của bàn phấn?”
“Không! Ý tôi là... ừm… thực ra, nó kia rồi! Tôi chỉ vào cái cặp Mulberry đa năng vừa để ý thấy ở tủ trong sảnh. “Em quên mất, em đã để nó ở đấy cho sẵn sàng.”
“Ừ.” Luke kéo nó ra khỏi tủ, hơi chật vật một chút, và một quả bóng tennis rơi ra.
“Sao cô lại mang theo bóng tennis đến bệnh viện?” Martha hỏi, trông bổi rối.
“Để... er... mát xa. Ôi trời ơi...” Tôi nắm thật chặt hòn đá Maori và thở sâu.
“Em không sao chứ, Becky?” Luke nói, vẻ lo lắng. “Có vẻ tình hình đang xấu đi.” Anh nhìn đồng hồ. “Cái xe cấp cứu chết tiệt ấy đâu rồi không biết?”
“Các cơn đau càng lúc càng dữ dội,” tôi cố gắng gật đầu giữa cơn đau. “Có khi bây giờ em mở sáu, bảy phân rồi cũng nên.”
“Này, xe cấp cứu đến rồi.” Tay nhiếp ảnh thò đầu khỏi cửa trước. “Vừa đỗ lại đây này.”
“Mình nên đi thôi.” Luke chìa tay đỡ tôi. “Em đi được không?”
“Chắc là được. Hơi khó một chút.”
Chúng tôi ra khỏi cửa trước và dừng lại ở bậc thang trên cùng. Chiếc xe cấp cứu làm nghẽn cả một đoạn đường, đèn xanh nhấp nháy quay tròn. Tôi có thể thấy vài người đang đứng xem, phía bên kia đường.
Đến lúc rồi đây. Khi rời bệnh viện về... Tôi sẽ có baby!
“Chúc may mắn!” Martha gọi với theo. “Chúc mẹ tròn con vuông nhé!”
“Becky, anh yêu em.” Luke siết tay tôi thật chặt. “Anh rất tự hào vì em. Em làm tuyệt lắm! Em thật bình tĩnh, thật điềm tĩnh...”
“Em thấy hoàn toàn tự nhiên,” tôi nói, với một nỗi kính sợ khiêm nhường, như Patrick Swayze nói cho Demi Moore biết thiên đường thế nào ở cuối phim Hồn ma. “Đau đớn... nhưng cũng thật đẹp.”
Hai nhân viên cấp cứu đã xuống xe và đang tiến về phía tôi. “Sẵn sàng chưa?” Luke liếc xuống tôi.
“Uh-huh.” Tôi hít vào thật sâu và bất đầu bước xuống bậc thang. “Mình đi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui