Adam dẫn tôi vào thang máy rồi chúng tôi đi lên trong im lặng. Giờ đứng ngay sát cạnh, tôi có thể nhận rõ những dấu hiệu căng thẳng trong anh ta, bên dưới vẻ tự tin, chuyên nghiệp. Có quầng tối dưới mắt anh ta, và anh ta đang nhịp nhịp ngón tay đều đặt liên hồi, như một cơn co giật thần kinh.
“Thế... dạo này tình hình thế nào?” tôi nói. “Các anh hẳn phải bận rộn lắm, với vụ mở rộng công ti và mọi thứ khác.”
“Chính xác.” Anh gật đầu.
“Thế có gì vui không, làm việc với những dự án khác nhau của Arcodas ấy?”
Im lặng. Tôi có thể thấy những ngón tay của Ađam nhịp nhịp nhanh hơn và dữ hơn.
“Tất nhiên rồi,” cuối cùng anh ta nói, lại gật đầu. Cửa thang máy mở, và anh dẫn tôi ra trước khi tôi kịp nói thêm gì nữa.
Có vài nhân viên của Brandon Communications đang đứng đó chờ thang máy, và tôi mỉm cười, nói “Xin chào!” vói những khuôn mặt mình quen - nhưng không ai mỉm cười lại. Ít nhất, không một nụ cười đích thực. Dường như ai cũng kinh ngạc khi thấy tôi, nở vài nụ cười toét miệng giả tạo, vài người nói “Xin chào, Becky,” rồi gượng gạo nhìn xuống. Nhưng không ai đứng lại nói chuyện. Thậm chí hỏi thăm đứa bé cũng không.
Sao ai cũng kì quặc thế này? Ở chỗ máy nước mát đằng kia tôi thậm chí còn trông thấy mấy cô gái đang thì thào to nhỏ và nhìn trộm tôi.
Bụng tôi bắt đầu cồn lên. Ôi trời ơi. Hay mình đã quá ngây thơ? Họ biết những gì? Họ đã thấy những gì? Một hình ảnh bất ngờ đến với tôi, cảnh Luke dẫn Venetia dọc hành lang vào văn phòng của anh, đóng cửa lại và nói, “Đừng làm phiền chúng tôi trong vòng một giờ...”
“Becky!” Giọng trầm vang của Luke khiến tôi giật bắn mình. “Em ổn chứ? Em đang làm gì ở đây vậy?”Anh đang sải bước dọc hành lang về phía tôi, một bên là phó của anh, Gary, bên kia là ai đó mà tôi không biết, theo sau là cả một đám người. Tất cả đều trông cực kì căng thẳng.
“Em khỏe!” tôi nói, cố nghe có vẻ vui tươi. “Em chỉ vừa nghĩ là... chúng ta có thể ăn trưa kiểu dã ngoại trong văn phòng của anh.”
Giờ khi tôi nói ra điều đó trước mặt tất cả các nhân viên của anh, nó nghe thực sự ngu ngốc. Tôi cảm thấy mình như Pollianna(*) khi cầm trên tay cái giỏ mây ngớ ngẩn ấy. Còn có một cái bát nhỏ kẻ sọc hồng buộc vào quai, lẽ ra mình phải giật cái này đi rồi mới phải.
(*) Nhân vật trong truyện thiếu nhi cùng tên, người luôn lạc quan và tràn đầy hi vọng.
“Becky, anh phải họp.” Luke lắc đầu. “Anh xin lỗi.”
“Nhưng Mel nói anh đâu có lịch làm gì trưa nay!” Giọng tôi rít lên hơn dự định. “Cô ấy nói anh rảnh!”
Gary và những người khác nhìn nhau rồi tản đi, để tôi và Luke lại riêng với nhau. Má tôi nóng ran lên vì ngượng. Sao mình lại bị biến thành có vẻ ngu ngốc và làm vướng chân người khác, chỉ vì ghé qua gặp chồng mình thế này cơ chứ?
“Luke, có chuyện gì vậy?” Những lời ấy buột ra trước khi tôi kịp ngăn chúng lại. “Ai cũng nhìn em kì quặc. Anh cử Adam xuống để ‘xử lí’ em. Có gì đó không ổn, em biết thế!”
“Becky, không ai xử lí em,” Luke kiên nhẫn nói. “Không ai nhìn em kì quặc.”
“Có mà! Như trong phim Invastion of the Body Snatchers [Cuộc xâm lăng của những kẻ cướp xác] ấy! Thậm chí còn không ai mỉm cười nữa! Mọi người trông đều căng thẳng, cực kì căng thẳng...”
“Họ đang bận suy nghĩ, tất cả chỉ có thế.” Bất chấp anh có tỏ ra thoải mái, Luke dường như bối rối. “Hiện giờ cả công ti đều đang phải làm việc cực kì vất vả. Kể cả anh. Anh thực sự phải đi.” Anh hôn tôi. “Chúng ta sẽ ăn dã ngoại ở nhà, OK? Adam sẽ gọi xe cho em.”
Và một phút sau anh đã biến mất vào thang máy, bỏ tôi lại đó một mình với những ý nghĩ nhảy múa không yên.
Họp. Họp gì? Sao Mel lại không biết?
Giờ thì tôi hình dung ra cảnh anh vội vã vào một nhà hàng, nơi Venetia đang đợi, đung đưa một li rượu vang trong lúc tất cả đám bồi bàn đứng nhìn đầy ngưỡng mộ. Cô ta đứng dậy, rồi họ hôn nhau, rồi anh nói, “Xin lỗi anh đến muộn, vợ anh tự nhiên xuất hiện...”
Không. Thôi đi. Thôi đi, Becky.
Nhưng tôi không thể. Các ý nghĩ cứ chất chồng trong đầu tôi, dày đặc hơn, nhanh chóng hơn, như một trận bão tuyết. Trưa nào họ cũng gặp nhau từ đó đến giờ. Tất cả nhân viên của Luke đều biết thế. Đấy là lí do tại sao Karen và Dawn trông lại gượng gạo đến thế, đó là lí do tại sao họ cố gạt tôi ra...
Thang máy bên cạnh đã mở sẵn cửa chờ tôi, và một cách bốc đồng tôi bước vào. Tôi xuống tầng trệt, bước ra khỏi tiền sảnh nhanh hết sức có thể, phớt lờ tiếng gọi của Karen và Dawn, vừa kịp thấy chiếc Mercedes của công ti chở Luke đi. Điên cuồng, tôi vẫy một chiếc taxi, chui vào và tống cái giỏ lên ghế.
“Đi đâu đây, tình yêu?” tay lái taxi hỏi.
Tôi sập cửa và nhoài người lên phía trước.
“Anh thấy chiếc Mercedes trước mặt không?” tôi khó nhọc nuốt khan. “Bám theo nó.
Tôi không thể tin mình lại đang làm điều này. Tôi đang bám đuôi Luke qua những con phố của London. Khi chúng tôi chạy dọc phố Fleet, giữ chiếc Mercedes trong tầm mắt, tôi cảm thấy mình như trong một bộ phim. Thậm chí tôi còn thấy mình liếc qua cửa sổ sau để chắc chắn không có rên khốn nào đang bám theo.
“Bạn trai cô hả?” tay tài xế đột ngột nói, đặc sệt giọng Nam London.
“Chồng.”
“Biết ngay mà. Có bồ phỏng?”
Tôi cảm thấy một cơn nhói đau kinh khủng trong lồng ngực. Làm sao anh ta biết được? Trông tôi giống một bà vợ bị phản bội lắm sao?
“Tôi cũng không chắc nữa,” tôi thừa nhận. “Có thể thế. Đó là điều tôi muốn chứng thực.”
Tôi ngồi lại và nhìn một đám khách du lịch đi theo trưởng tour qua đường. Rồi tôi chợt nghĩ có khi tay tài xế taxi này là một chuyên gia đưa người ra đi vạch mặt tội ngoại tình. Có khi anh ta luôn chở họ đi cũng nên! Không suy nghĩ gì, tôi nhoài người về phía trước đẩy kính chắn ngăn giữa người lái và phía sau ra.
“Anh bảo tôi có nên đối mặt với anh ta không? Hầu hết mọi người thường làm gì?”
“Còn tùy.” Chúng tôi đến một đoạn đường đông và tay tài xế quay lại nhìn tôi. Anh ta có một khuôn mặt dài, như của loài chó nghiệp vụ, và đôi mắt sẫm màu, buồn bã. “Tùy xem cô có muốn có một cuộc hôn nhân ‘an toàng và cỡi mỡ và chân thành’ hay không.”
“Có chứ!” tôi kêu lên.
“Cũng phãi thôi. Nhưng nguy cơ là, bằng cát làm cho ra ngô ra khoai, cô sẻ đẫy anh ta vào vòng tay kẽ khác.”
“Ờ,” tôi nghi ngại nói. “Thế... còn cách khác thì sao?”
“Nhắm mắt làm ngơ mà sống giã dối suốt phần đời còn lại.”
Chẳng lựa chọn nào hay lắm.
Giờ chúng tôi đang men theo phố Oxford, nhích chậm chạp qua đám xe buýt và khách bộ hành. Tôi nghển cổ, quét mắt qua đoạn đường trước mặt - thì đột ngột thấy chiếc Mercedes của Luke đang rẽ vào một phố nhỏ.
“Kìa! Tôi thấy anh ấy rồi! Anh ấy đi đằng đó!”
“Tôi củng thấy.”
Chiếc taxi khéo léo chuyển làn đường và một lát sau chúng tôi cũng rẽ vào phố nhỏ ấy. Chiếc Mercedes đang ở cuối đường, quặt vào một ngã rẽ.
Tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Ngay từ đầu khi tôi vẫy taxi, mọi chuyện có vẻ chỉ là một trò chơi. Nhưng giờ thì nghiêm túc đây. Tại một điểm nào đó anh sẽ xuống xe và... sau đó tôi làm gì đây?
Chúng tôi đang lượn quanh những con phố hẹp của khu Soho. Hôm nay là một ngày mùa thu rực sáng, trong xanh, và một vài người can đảm đang ngồi ở các quán cà phê ngoài trời, tay đu đưa những tách cà phê. Tự dưng tài xế taxi xi nhan đột ngột và phanh gấp sau một chiếc xe tải. “Họ chuẩn bị đỗ lại kìa.”
Tôi quan sát, nín thở, khi chiếc Mercedes đỗ hẳn lại ở phía bên kia đường. Tài xế mở cửa sau và Luke ra khỏi xe, thậm chí còn không liếc mắt về phía chúng tôi. Anh xem xét một mảnh giấy - rồi tiến về phía một cánh cửa sơn nâu trông có vẻ không sạch sẽ lắm. Bấm chuông và một lát sau thì được cho vào.
Ánh mắt tôi dõi ngược lên tấm biển hiệu cũ mèm lủng lẳng trên cửa sổ tầng một: CHO THUÊ PHÒNG. PHÒNG? Luke đã thuê phòng?
Tôi cảm thấy như thể có gì đó đang thít chặt ngực mình. Có chuyện đang diễn ra. Venetia đang ở trên đó. Cô ta đang chờ anh tới trong chiếc váy ngủ gợi tình viền lông đen.
Nhưng sao lại là một căn phòng tồi tàn ở khu Soho? Sao không phải là khách sạn Four Seasons, vì Chúa?
Vì như thế anh sẽ bị nhận ra. Anh đến đây vì nơi này khuất nẻo. Mọi chuyện thật hợp lí…
“Tình yêu ôi?” Tôi lờ mờ nhận ra tài xế taxi đang nói chuyện với tôi.
“Gì cơ?” tôi cố đáp.
“Cô muốn ngồi đây đợi sao?”
“Không!” Tôi túm lấy cái giỏ dã ngoại và đẩy cửa mở. “Cảm ơn anh. Tôi sẽ... lo liệu từ đây. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Chờ chút.” Anh ra ngoài chìa tay đề nghị đỡ tôi bước xuống taxi. Tôi quờ quạng trong túi đưa cho anh ra một mớ tiền mặt mà thậm chí còn không buồn đếm lại. Tay tài xế thở dài, rút ra vài tờ rồi trả hết lại.
“Không quen với trò này phỏng, tình yêu?”
“Không quen lắm,” tôi thừa nhận.
“Nếu cô cần giúp đỡ gì thêm...” Anh ta lần trong túi lôi ra một tấm danh thiếp màu xám. “Anh Lou của tôi. Làm rất nhiều việc cho các luật sư chuyên giải quyết thủ tục li hôn. Có lẽ cô sẽ muốn thuê một trong số họ. Hãy đảm bảo là cô và đứa nhỏ được lo cho tử tế.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Tôi cho tấm danh thiếp vào túi, hầu như không ý thức mình đang làm gì.
“Chúc may mắn, tình yêu.” Tay tài xế trở lại taxi, vẫn lắc lắc đầu, rồi lái xe phóng đi.
Tôi đứng đó bên ngoài tòa nhà treo biển “CHO THUÊ PHÒNG”. Mình có thể bấm chuông và xem có chuyện gì.
Không. Lỡ cô ta trả lời thì sao?
Chân tôi chợt run lẩy bẩy. Tôi cần một chỗ ngồi. Tầng trệt của tòa nhà là một cửa hàng in và tôi thấy mình đang đi vào trong ngồi thụp xuống một chiếc ghế. Mình đang làm gì thế này? Làm gì?
“Xin chào!” Một giọng nói khiến tôi giật nảy mình, tôi quay lại thấy một người đàn ông mặt hớn hở mặc sơ mi cộc tay kẻ sọc. “Cô có muốn in gì không? Chúng tôi đang có khuyến mại đặc biệt cho khách in danh thiếp các loại. Giấy da, giấy nhiều lớp dát mỏng, giấy hoa văn chìm...”
“Ừm... cám ơn.” Tôi gật đầu, chỉ để thoát khỏi ông ta.
“Cô xem này!” Ông ta đưa cho tôi một quyển mẫu và tôi bắt đầu đờ đẫn lật xem qua. Có lẽ mình nên đi lên rồi... rồi xông thẳng vào. Nhưng nhỡ mình bắt quả tang họ đang cùng nhau thật thì sao?
Tôi lật các trang nhanh hơn, điên cuồng hơn. Tôi không thể tin chuyện này đang xảy ra. Tôi không thể tin nổi mình lại đang ở đây, giữa khu Soho này, tự hỏi không biết có phải chồng mình đang ở trên gác cùng một phụ nữ khác.
“Đây là mẫu đơn của chúng tôi. Cô chỉ cần điền vào…” Ông ta đã trở lại với clipboard và bút dúi vào tay tôi. Một cách vô thức, tôi nhận lấy và viết chữ “Công ti Bloomwood Inc” lên đầu trang.
“Cô kinh doanh trong lĩnh vực gì?” ông ta thân mật hỏi.
“Ờ.... Cửa sổ cách âm.”
“Cửa sổ cách âm!” Ông ta cau mày trầm ngâm. “Thế thì chúng tôi gợi ý một mẫu card trắng bằng giấy đa lớp dát mỏng, đóng khung. Địa chỉ công ti sẽ ở đây còn khẩu hiệu sẽ ở đây... cô đã có khẩu hiệu chưa?”
“Đáp ứng mọi nhu cầu về cửa sổ cách âm của bạn” tôi nghe thấy mình nói. “London, Paris, Dubai.”
Tôi hoàn toàn không hiểu mình đang nói gì. Những từ đó cứ tự nhiên vuột khỏi miệng tôi.
“Dubai cơ à!” Ông ta trông có vẻ bị ấn tượng. “Tôi cá là ở đó họ cũng dùng một ít cửa sổ!”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu. “Đó là kinh đô cửa sổ của thế giới.”
“Chà, tôi chưa bao giờ biết điều đó!” người đàn ông thích thú nói trong khi tôi dựng tóc gáy.
Tôi vừa nghe thấy tiếng động gì thình thịch như tiếng bước chân. Ai đó đang xuống cầu thang.
Luke. Chắc chắn là thế.
Trừ việc... như thế thì hơi nhanh, phải không nhỉ?
“Er... cảm ơn rất nhiều! Tôi sẽ suy nghĩ...” Tôi dúi cái clipboard lại cho người đàn ông rồi chuồn vội khỏi cửa hàng ra phố. Trước mắt tôi cánh cửa sơn nâu từ từ mở ra, và tôi liền nhanh chóng nép vào một cái cây nhỏ.
Cả người tôi co rúm vì kinh hoàng. Máu chảy rần rật qua tai tôi. Bình tĩnh nào. Dù chuyện gì xảy ra, dù anh có đi với ai…
Cánh cửa bật mở - và Luke bước ra ngoài, theo sau là hai người đàn ông mặc lê.
“Chúng ta vừa ăn trưa vừa thảo luận nhé,” anh nói. “Tôi nghĩ sẽ có một số khách hàng thực sự được hưởng lợi từ cách làm này.”
Anh không đi cùng Venetia. Anh không đi cùng Venetia.
Tôi cảm thấy muốn nhảy nhót một chút trên vỉa hè. Sự nhẹ nhõm tràn ngập trong tôi. Làm sao mà mình lại có thể nghĩ anh đang có chuyện gì mờ ám? Mình thật hoang tưởng. Mình thật ngu ngốc! Minh sẽ về nhà và từ giờ sẽ hoàn toàn tin tưởng anh...
“Cô Bloomwood?”
Ông hàng in lúc nãy đã ra ngoài và đang nhìn tôi soi mói, tay che mắt cho khỏi nắng. Khỉ thật. Có lẽ cái cây này không phải là nơi ẩn mình tuyệt vời. Tôi quên béng là cái bụng bầu sẽ thò ra.
“Becky?” Luke quay ngoắt và kinh ngạc nhìn tôi chòng chọc. “Có phải em không?”
Tôi cảm thấy má mình đang biến thành màu rễ cây củ cải đường khi ba người đàn ông cùng nhìn tôi. “Er... chào!” tôi vui vẻ nói.
“Tôi có bản ma két danh thiếp, cô muốn xem chứ?” Ông hàng in đang tiến lại phía tôi.
“Cám ơn!” tôi giật phắt lấy từ tay ông ta. “Tôi sẽ báo cho ông sau.”
“Becky, em đang làm gì ở đây thế?” Luke đang tiến tới cái cây.
“Chỉ đang... shopping thôi! Trùng hợp thế không biết!”
“Như tôi đã nói, cô Bloomwood, tôi khuyên cô nên dùng loại giấy đa lớp.” Ồng hàng in vẫn cứ lải nhải vớ vẩn. “Nhưng như thế có đắt hơn, nên tôi đã lên một danh sách các chọn lựa cho cô...”
“Cám ơn! Thực ra, chồng tôi đang ở đây, nên tôi sẽ... tôi sẽ quay lại sau.”
“À há!” Ông hàng in cười toe với Luke. “Hân hạnh được gặp anh. Anh cũng kinh doanh cửa sổ cách âm chứ?”
“Không, anh ấy không.” Tôi tuyệt vọng chặn họng ông ta. “Cảm ơn rất nhiều! Tạm biệt!”
Cuối cùng, trước sự nhẹ nhõm của tôi, ông nhà in ấy mới rút về cánh cửa của ông ra và một khoảng dừng hoang mang nho nhỏ xuất hiện.
“Kinh doanh cửa sổ cách âm?” cuối cùng Luke cũng nói.
“Ông ấy... nhầm... với cái gì đấy khác.” Tôi dúi bản danh thiếp ma két vào túi xách. “Mà anh làm gì ở đây thế?”
“Gặp gỡ một số chuyên viên đào tạo truyền thông cho công ti.” Trông Luke vẫn bối rối. “Giới thiệu với em Nigel và Richard. Còn đây là vợ tôi, Becky.”
“Rất vui được gặp cô, Becky,” Nigel nói, bắt tay tôi. “Chúng tôi được biết cô là người đã nhận ra nhu cầu đào tạo về truyền thông. Luke đã kể với tôi cô đã không hề ấn tượng ra sao trước cách khách hàng của anh ấy xuất hiện trên ti vi.”
“À, phải!” Tôi cảm thấy hơi hớn hở. Tôi đã không hình dung nổi rằng Luke sẽ tiếp thu lời khuyên của tôi, chứ đừng nói đến việc kể cho người khác nghe về nó.
“Xin thứ lỗi cho không gian văn phòng không-được-tốt-cho-sức-khỏe lắm của chúng tôi,” Richard chen vào. “Chúng tôi chỉ vừa chuyển đến đây thôi.”
“Tôi thậm chí còn không để ý nữa!” tôi vừa nói vừa cười ré lên. “Thôi, tôi phải đi đây, tôi chỉ đi ngang qua thôi mà…”
“Chúc em một buổi chiều vui vẻ.” Luke hôn tôi.
“Chắc chắn rồi.” Tôi níu tay anh một lúc nữa. “Vậy có khi buổi dã ngoại của chúng ta để sau nhỉ?”
Luke nhăn mặt. “Không, anh xin lỗi. Lẽ ra lúc đấy anh nên nói là anh sẽ về muộn tối nay. Ăn tối với khách hàng mới.”
“Ôi.” Tôi không thể ngăn mình cảm thấy thất vọng. Nhưng thương vụ mới là thương vụ mới. “Thôi không sao. Khách hàng mới nào thế anh?”
“Venetia.”
Nụ cười đóng băng trên mặt tôi. “Venetia?”
“Venetia Carter,” Luke giải thích cho hai người kia. “Các anh biết chứ, bác sĩ phụ sản nổi tiếng ấy? Đại diện PR cũ của cô ấy không chịu giảm giá, chắc thế.”
Venetia đang thuê Brandon Communications ư? Thật không thể tin nổi.
“Có những ai cùng đi ăn tối?”
“Chỉ anh và cô ấy thôi.” Luke nhún vai. “Anh sẽ phụ trách vụ của cô ấy, vì bọn anh là bạn cũ.”
Tôi không thể chịu được. Hàng đống nghi ngờ lại dâng tràn trong tôi, dày đặc và ào ạt như cũ.
“Vậy... anh sẽ liên tục họp hành với cô ấy và mọi thứ sao?” Tôi quệt phần môi trên ướt.
“Ý tưởng chung là thế, Becky.” Luke nhướng mày đùa cợt. “Anh có nên gửi cho cô ấy tình yêu của em không?”
“Có chứ!” Tôi nặn ra một nụ cười. “Là thế đi anh!”
Luke đi cùng hai người đàn ông kia, còn tôi nhìn theo họ không rời mắt, tim đánh thình thịch.
OK, tức là có thể hôm nay tôi hơi nhầm một chút. Nhưng rõ như ban ngày rồi. Cô ta đang đong Luke. Tận sâu thẳm trái tim tôi biết điều đó, như việc tôi biết cái áo da cam mới mua trên eBay là một sai lầm vậy.
Venetia đang sấn sổ sán lại chồng tôi. Và tôi phải ngăn cô ta lại.
Prendergast de Witt Connell
Tư vấn Tài chính
BẢN TÓM TẮT ĐẦU TƯ
KHÁCH HÀNG: “BÉ BRANDON”
ĐẾN NGÀY 24/10/2003
Quỹ A: “Danh mục đầu tư của Luke”
Các khoản tính đến ngày trên:
Quỹ Wetherby’s Gilt 20%
Quỹ tăng trưởng Châu Âu Somerset 20%
Quỹ Start Right Accumulator 3
Phần còn lại vẫn chưa đầu tư
Quỹ B: “Danh mục đầu tư của Becky”
Các khoản tính đến ngày trên:
Vàng (Dây chuyền và nhẫn của Tiffany) 10%
Đồng (Vòng tay) 5%
Cổ phần trong ngân hàng First Mutual, Bangladesh 10%
Cổ phần ở trang web tuisanhdieuonline 10%
Áo khoác vintage hiệu Dior 5%
Một chai champagne 1964 5%
Cổ phần sở hữu con ngựa đua “Baby go for it” 5%
Kính mát “từng được Grace Kelly đeo” 1%
Phần còn lại vẫn chưa đầu tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...