Kinh Trập nói xong mới cảm thấy mình rất đường đột, vì thế cô gãi gãi cằm, lúng túng liếm môi: “À thì, hay là thôi vậy, em cũng không có thời gian chơi với anh, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt……”
Lâm Kiêu có một khoảnh khắc tưởng mình nghe nhầm, anh chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn cô chăm chú, để lại một câu: “Đợi anh.” Sau đó quay người đi đến trước mặt mẹ mình, kiềm chế sự rung động trong lòng, bình tĩnh nói: “Mua giúp con vé máy bay, con về cùng với Kinh Trập.”
Lâm Chính Trạch lập tức chau mày lại: “Con đi theo làm gì?”
Hình Mạn cũng liếc nhìn con trai: “Nghiêu Nghiêu, Muội Muội quay về chăm sóc bà nội, con đi theo cũng không làm được gì, nói không chừng còn phải để con bé phân tâm chăm sóc cho con nữa.”
Kì nghỉ hè lần trước đến đó, những chuyện mà anh làm dì ấy đều biết, đi rồi chỉ e sẽ gây thêm phiền phức.
Biểu cảm của Lâm Kiêu rất lạnh nhạt, cân nhắc giây lát rồi nói: “Mẹ, xin mẹ đấy.”
Lâm Chính Trạch nhớ đến cái lúc đã đánh anh, thật ra chú ấy có chút hối hận, cũng không phải hối hận ngăn cản anh, chỉ là cảm thấy bản thân nên xử sự dịu dàng hơn.
Từ trước đến nay, với tư cách là một người bố, chú ấy thực sự không đáng với chức vụ đó, lúc trước là bởi vì quá bận rộn, sau này là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mỗi lần ở chung với nhau đều gặp phải khó khăn, nên cứ nghĩ để sau này rồi hẵng tính.
Sau đó thấm thoát mà anh đã lớn như vậy rồi, có chút tiếc nuối nhưng không còn cách nào bù đắp được nữa, những thứ làm không kịp cũng trở thành những điều đã bỏ lỡ.
Nhưng chú ấy vẫn hiểu Lâm Kiêu, anh rất ít khi bày tỏ sự yêu thích đối với ai đó, cho dù là người nhà hay là bạn bè, hoặc là bạn khác giới, trừ khi anh thật sự rất để ý và quan tâm đến người đó.
Tình cảm của trẻ con rất đơn thuần, không có nhiều thứ phức tạp trộn lẫn trong đó.
Nghĩ kĩ lại, chú ấy với Hình Mạn không phải là sợ anh vì chuyện tình cảm mà phân tâm, mà là sợ anh trẻ con, không chín chắn, đem lại những tổn thương không thể bù đắp cho Kinh Trập và cho cả bản thân anh, sợ quấy nhiễu tinh thần trong lúc phải chuyên tâm học hành nhất, sợ làm ra chuyện không thích hợp trong lúc không thích hợp, ngay cả chuyện tốt cũng dần dần gây nên hậu quả xấu……
Nhưng sau đó chú ấy đã tìm hiểu qua, Hình Mạn cũng nói với chú ấy, dì ấy đã phát hiện ra từ rất sớm rồi, cũng đã cảnh cáo anh, biết được anh xử lý rất tốt, thậm chí vì tình cảm này mà còn bỏ ra công sức, tích cực nỗ lực học tập.
Chú ấy cảm thấy Lâm Kiêu đã chín chắn hơn rất nhiều, có lẽ chú ấy không nên gây áp lực cho anh nữa.
Nhưng mà chú ấy vẫn không nhịn được nói một câu: “Con không mang gì cả, đợi ngày mai rồi hẵng đi!”
Cũng là để anh bình tĩnh lại, cứ cảm thấy bây giờ anh đang trộn lẫn giữa sự bốc đồng và khẩn thiết không nghĩ đến hậu quả.
Hình Mạn cũng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không thiếu một hai ngày này đâu, con gấp gáp như vậy làm gì, Muội Muội còn có thể chạy đi đầu được chứ?”
Lâm Kiêu quay lại nhìn mẹ, cười khổ nói: “Mẹ, ngay bây giờ có được không? Đây là lần đầu tiên em ấy chủ động hỏi con có muốn đi cùng không.”
Hình Mạn với Lâm Chính Trạch nhìn nhau, trong ánh mắt của nhau đều mang vài phần cảm xúc phức tạp.
Trong mắt của hai người anh vẫn còn là trẻ con đấy! Nhưng trẻ con cũng phải trưởng thành.
Từ trước đến nay họ luôn cảm thấy, cho dù là tình thân, tình bạn hay là tình yêu, cũng cần phải tích cực theo đuổi và bảo vệ.
Đều là người trưởng thành cả rồi, yêu thích, cảm nhận một cách nồng nhiệt thì cũng không có gì là không tốt cả.
Lâm Chính Trạch cuối cùng cũng thả lỏng: “Đi rồi nhớ trông nom bà nội, ở bệnh viện không được gây thêm phiền phức, có thể giúp được gì thì giúp cho Muội Muội.
Con lớn rồi, đừng xem mình vẫn còn là trẻ con, cần người khác chăm sóc cho con nữa.”
Lâm Kiêu gật gật đầu: “Con biết rồi.”
Hình Mạn cũng dặn dò: “Không được ức hiếp Muội Muội.”
Lâm Kiêu cười bất lực: “Có khi nào con ức hiếp em ấy không! Rõ ràng đều là em ấy giày vò con.”
Hình Mạn trừng anh một cái.
Lâm Kiêu cười nói: “Được rồi, con tình nguyện mà, con làm gì nỡ ức hiếp em ấy.”
Lâm Chính Trạch ho khan một tiếng, sau đó móc từ trong ví tiền ra một tấm thẻ đưa cho anh: “Cầm lấy, đi rồi tự lo cho bản thân, không được đi khắp nơi gây phiền phức.
Bố với mẹ con không nói có con đi theo, thế nên bà nội cũng không định gặp con, để xem con có biểu hiện tốt không.”
Lâm Kiêu nhận lấy tấm thẻ, cúi đầu cung kính: “Cảm ơn đồng chí Lâm và bà Hình, con đại diện tổ chức cảm ơn sự bồi dưỡng và đào tạo của hai người, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm ngày đem bản thân đi chào hàng.”
Hình Mạn không kìm được cười, dì ấy đánh anh một cái: “Chú ý chừng mực, nếu không mẹ ngồi máy bay ngay trong đêm đến xử con đấy.”
Lâm Kiêu cũng bất lực rồi: “Con có hư hỏng thế không?”
Có.
–
Vừa lên máy bay, Lâm Kiêu liền nắm lấy tay Muội Muội, dáng vẻ an ủi cô: “Đừng lo lắng, bà nội sẽ không sao đâu.”
Ngón tay Kinh Trập co rút lại, có chút ngây người nhìn tay của anh, lơ đãng gật gật đầu.
Lâm Kiêu rất biết điều, nắm một chút rồi thả ra ngay, giống như sự an ủi nhỏ bé giữa bạn bè với nhau.
Qua một lúc, anh hỏi tiếp viên hàng không lấy cái thảm len, lúc đắp lên người cô thì anh nghiêng người rất sát cô, chóp mũi suýt chút nữa đã cọ vào trán cô.
Anh ghé sát tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn ngủ một lát không?”
Kinh Trập rất mệt mỏi, thi xong lại nghe thấy chuyện của bà nội, thần kinh luôn căng thẳng, lúc này mới tạm thời thả lỏng được chút, cô gật gật đầu mà lòng dạ rối bời, sau đó nhắm mắt lại, vốn dĩ chỉ muốn che đậy sự hoảng hốt, nhưng được một lát thì cô đã ngủ thiếp đi.
Chợp mắt một lúc mà cô cũng nằm mơ, cô mơ thấy phòng bệnh ở lầu một bệnh viện của nhiều năm về trước, chỉ là người nằm trên giường bệnh không phải mẹ, mà là bà nội.
Sau đó cô lại mơ thấy chú Lâm và dì Hình Mạn, mơ thấy rất nhiều người.
Cuối cùng là mơ thấy Lâm Kiêu, họ ngồi trong phòng học lớp 1 năm ớp 12, máy điều hòa chạy vù vù, ngoài trời nắng như đổ lửa, lòng bàn tay cầm bút ướt đẫm mồ hôi, cô vừa quay đầu qua thì nhìn thấy anh đang nằm sấp ngủ, vì thế cô cầm bút gõ gõ vào xương ngón tay mà anh để sau gáy, anh không động đậy gì, cô bèn tiến lại gọi anh: “Anh.”
Anh bỗng chốc quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cô nhất thời thở gấp.
Sau đó cô tỉnh lại, anh ngồi bên cạnh, đang nhìn cô: “Gặp ác mộng rồi sao?”
Kinh Trập lắc đầu: “Không phải ác mộng.”
Cô không nhịn được ngước mắt nhìn anh thêm một cái, xác nhận đây là hiện thực, không phải là mơ, vì thế đột nhiên cô cảm thấy mơ quá rõ ràng, giống như đúng là ngày nào đó từng xảy ra vậy, nhưng lúc học ở lớp 1, họ chưa từng ngồi cùng bàn với nhau.
Thì ra vẫn là mơ.
Máy bay hạ cánh vào rạng sáng, chú Lâm sắp xếp xe đến đón họ, may mà bà nội ở ngay bệnh viện trên tỉnh lỵ.
Tài xế hỏi họ có cần đến khách sạn trước, đợi sáng mai lại đến bệnh viện không, nhưng Kinh Trập lắc đầu: “Cháu muốn đến bệnh viện trước xem thử.”
Cô quay đầu qua nhìn Lâm Kiêu: “Anh, hay là anh về khách sạn trước đi!”
Lâm Kiêu lắc đầu: “Anh đi với em.” Dường như lúc này anh mới hoàn toàn nhận thức được, bản thân đến đây không phải để nói chuyện yêu đương.
Ít nhất thì khi đối mặt với tất cả mọi chuyện, bây giờ tình yêu chỉ có thể xếp sau cùng.
Nhưng cho dù là xếp cuối cùng, anh cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Tòa nhà của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú đã khóa chặt, hai người phải cố gắng lắm chị y tá mới cho họ vào.
Hành lang im ắng, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy có tiếng ho khan.
Họ đi thẳng một đường đến tận phòng bệnh trong cùng.
Kinh Trập nhìn vào phòng bệnh qua tấm kính, bà nội Vạn không có trong đó, chị Ý Hoan đang nằm với bà trên giường.
Bà ngủ thiếp đi rồi, có lẽ là do cảm thấy nóng nên một nửa chăn bông được nhấc ra.
Dáng vẻ vẫn giống như lần trước gặp nhau.
Khi đó bà một mình chạy mấy trăm cây số đến gặp cô, thế nhưng Kinh Trập không ngờ, lần gặp bà tiếp theo lại là ở trong phòng bệnh.
Kinh Trập có chút nghẹn ngào, nuốt ngụm nước bọt, sau đó đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, cuối cùng cô không đẩy cửa vào, chỉ là ngồi trên ghế dài ở bên ngoài.
Lâm Kiêu ngồi cùng với cô ở đó, Kinh Trập dựa vào vai anh, tạm thời nghỉ ngơi một lát.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, chị Ý Hoan ra ngoài đi vệ sinh thì mới nhìn thấy họ, kinh ngạc kêu một tiếng Muội Muội, lúc này Kinh Trập mới có thể vào thăm bà.
Vừa nhìn thấy bà thì nước mắt cô chực trào, bà thì lại cười cô: “Lúc nhỏ còn kiên cường được chút, càng lớn càng mỏng manh rồi.”
Nói rồi bà nhìn sang Lâm Kiêu, khen ngợi: “Đứa trẻ này càng lớn càng đẹp trai.”
Lâm Kiêu ngoan ngoãn khom người, gọi bà.
Kinh Trập mếu máo, muốn trách bà cái gì cũng không chịu nói cho cô biết, cuối cùng cô chỉ có thể đi lại ôm bà, ngồi bên giường với bà một lát, hỏi bà: “Bà có đau không?”
“Hết đau từ lâu rồi, có thể xuất viện được rồi.”
Vạn Ý Hoan cũng nói: “Bà nội hồi phục rất tốt, yên tâm đi Muội Muội.”
Kinh Trập cảm động nhìn chị ấy: “Vất vả cho chị rồi, chị Ý Hoan.”
Vạn Ý Hoan không hài lòng nhìn cô một cái: “Còn khách sáo với chị nữa là chị giận đấy nha!”
Ban đầu nếu không nhờ có cô giáo Thẩm thì có thể chị ấy đã thất học từ lâu.
Lúc đó nhà nghèo, mẹ chị ấy đi theo người khác, bố thì không cho chị ấy đi học.
Sau một tuần chị ấy không đến trường, cô giáo Thẩm đến nhà chị ấy.
Đến bây giờ chị ấy vẫn còn nhớ dáng vẻ cô giáo Thẩm đứng trước cửa cãi nhau với bố chị ấy, giọng cô giáo Thẩm đều đều, châm biếm từng câu, bố chị ấy thì từ kích động nói năng lộn xộn đến tức giận không nói ra được lời nào.
Đó là lần đầu tiên chị ấy biết tầm quan trọng của việc học hành.
Lúc đó bố không quan tâm chị ấy, không có chỗ ở, chị ấy đều ăn nhờ ở đậu trong nhà cô giáo Thẩm, thỉnh thoảng còn nằm dài trên chân cô giáo Thẩm mà ngủ, lúc tỉnh dậy đột nhiên cảm thấy mình như có mẹ vậy.
Tuổi thơ rất khổ sở, nhưng chút kí ức đó cũng đủ an ủi chị ấy, tha thứ cho sự trêu đùa của số mệnh.
Kinh Trập cười cười, cô biết, bà nội với mẹ cô đã làm được rất nhiều việc tốt, cho nên cô mới có thể đến học ở Nam Lâm, cho nên mỗi lần gặp phải khó khăn, luôn có người vươn tay ra cứu giúp cô.
“Anh Kính Nhất của em cũng quay về rồi, có lẽ là trưa sẽ qua đây.”
Kính Nhất là em trai của chị Ý Hoan, lớn hơn Kinh Trập một tuổi, năm ngoái thi đậu đại học và bây giờ đang học ở Học viện Y khoa.”
Mắt Kinh Trập liền sáng lên: “Lâu lắm rồi em chưa gặp anh ấy.”
Vạn Ý Hoan nói: “Cũng lâu rồi nó chưa gặp em, gặp nhau rồi hai đứa thoải mái mà nói chuyện.”
Xác nhận bà đã không sao, dây thần kinh căng thẳng của Kinh Trập cuối cùng mới thả lỏng.
Biết được cô đi ngay trong đêm đến đây, cả buổi tối chưa được nghỉ ngơi, bà xót xa vô cùng, bảo hai người đi ngủ.
Vốn dĩ chị Ý Hoan nói để họ đến chỗ anh Tiểu Mạnh ở.
Kinh Trập nói không cần, chỉ chỉ Lâm Kiêu rồi nói: “Anh ấy đặt phòng khách sạn rồi, ở gần đây luôn ạ.”
Tối qua chú Lâm đã đặt khách sạn, hành lý của Kinh Trập cũng được mang qua đó.
Vốn dĩ nói họ thăm bà nội xong thì tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng Kinh Trập không muốn đi, Lâm Kiêu muốn ở với cô nên cũng không muốn về.
Vạn Ý Hoan khẽ gật đầu, sau đó tiễn họ ra ngoài, dặn dò họ mau chóng tắm rửa, ăn bữa sáng rồi ngủ.
Lâm Kiêu gọi một chiếc xe taxi, trên đường đến khách sạn, người mà từ nãy đến giờ chỉ làm phông nền, cuối cùng mới tìm được chút cảm giác tồn tại, anh nghiêng đầu nhìn Kinh Trập, dường như cô rất mệt mỏi, mí mắt sụp xuống, vẻ mặt phờ phạc.
Vừa mới thi xong, tối hôm qua nhóm chat nào cũng than thở về đề thi đại học bất thường, hoặc là sau khi thi xong lại đi tụ tập, đi hát hò, vui chơi hết mình…
Nhưng cô dường như chưa từng thật sự thả lỏng, trên đầu giống như luôn treo một thanh kiếm.
Còn anh luôn cẩn thận từng li từng tí như vậy, chẳng qua là vì anh quá hiểu cảm giác trách nhiệm mà cô gánh trên người, nếu như bản thân anh thật sự ảnh hưởng đến cô, cô sẽ không hận anh, nhưng cô sẽ hận bản thân mình.
Anh không muốn như vậy.
Lâm Kiêu nhìn cô rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Anh trai em cũng nhiều thật đấy.”
Kinh Trập đúng là rất buồn ngủ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, suy nghĩ giây lát rồi mới hiểu anh đang nói cái gì, có chút dở khóc dở cười: “Anh cũng vậy mà!”
Lâm Kiêu quay đầu qua: “Nhưng anh chỉ có một mình em là em gái, em lại có nhiều anh trai như vậy, không công bằng.”
Kinh Trập chau mày: “Anh có chút…gây sự vô cớ.”
Những người đó đều lớn tuổi hơn cô, không gọi anh trai thì gọi là gì.
Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng: “Rốt cuộc là em có hiểu không vậy Thẩm Kinh Trập?”
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên cô, còn mang theo chút tức giận.
Kinh Trập im lặng một lát, cô biết trên đời này không chuyện gì tốt đẹp một cách vô duyên vô cớ, biết trên đời này không có tình yêu nào không cần hồi đáp, biết duyên phận mỏng manh, vận mệnh thích trêu đùa, càng biết rằng những thứ lúc đầu không nhìn rõ được đều có nguyên do.
Cuộc đời của cô lam lũ rất nhiều chuyện, bà xếp hàng đầu, và mãi mãi cũng sẽ xếp hàng đầu, những thứ khác, nếu như không quan tâm được thì cô sẽ không để tâm đến.
Cô không có ý định yêu sớm, bây giờ kỳ thi đại học đã kết thúc, trưởng thành rồi vốn dĩ cũng không có ý định yêu đương, cô chỉ muốn dành ra thật nhiều thời gian để ở bên cạnh bà.
Nhưng đời người luôn bị từng bất ngờ này đến bất ngờ khác va chạm.
Vì thế, Kinh Trập ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Em không hiểu, nhưng mà em đang thử tìm hiểu, anh có thể đừng không vui như vậy được không Lâm Kiêu?”
Đây cũng là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên của anh, mang theo vài phần nghiêm túc, vài phần đáng yêu vì giận dỗi anh đã gọi đầy đủ tên họ của cô.
Thế là anh lại dễ dàng tha thứ cho sự không nhạy bén của cô: “Ồ, thế thì anh đợi thôi!”
–
Em là mùa xuân, còn anh là tín đồ của em.
— Nhật kí của Kinh Trập, người giấu tên thêm bút.
Kinh Trập chỉ ở trong khách sạn một ngày, sau đó thì ở lại trong bệnh viện trông nom bà.
Cô đã bảo chị Ý Hoan về nghỉ ngơi, để cô ở lại bệnh viện chăm bà.
Mỗi ngày phòng bệnh đều có người đến thăm, lẵng hoa lúc nào cũng đầy ắp, bác sĩ điều trị chính cũng là học sinh năm đó của bà.
Ngày nào Lâm Kiêu cũng ở bệnh viện, hoặc là nói chuyện với bà nội, hoặc là thay Kinh Trập trông nom bà một lát để cô nghỉ ngơi một chút.
Kinh Trập thường xuyên cảm thấy áy náy, giống như là bản thân cô chủ động gọi anh đến, nhưng toàn đem lại phiền phức cho anh.
Sau đó anh trai Kính Nhất đến, anh trai Tiểu Mạnh cũng đến.
Họ đều lớn tuổi hơn Kinh Trập, Vạn Kính Nhất năm nay là sinh viên năm nhất, lông mày sâu róm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ngoại hình trông rất có tính công kích, nhưng tính cách lại khá tốt, lúc nói chuyện với Kinh Trập thậm chí còn có một cảm giác đi nhẹ nói khẽ, giống như sợ làm cô giật mình vậy.
Tên đầy đủ của anh Tiểu Mạnh là Mạnh Hàng, bố anh ấy khởi nghiệp mở quán ăn từ hai bàn tay trắng, kiếm được chút tiền, bây giờ đã mở nhà hàng dây chuyền trong tỉnh thành.
Bây giờ anh ấy làm ông chủ của một nhà hàng chi nhánh, mua nhà ở Tứ Hoàn, khoảng thời gian trước luôn đi xem mắt.
Bố Mạnh Hàng với Mạnh Hàng đến cùng nhau, ông ấy cười đùa với bà, nếu như đính ước từ bé mà còn tính thì không giục anh ấy xem mắt nữa, để Tiểu Mạnh đợi cô vài năm.
Kinh Trập thẹn thùng đến mức sắp lấy tay che mặt lại rồi, Mạnh Hàng khẽ cười trách móc bố anh ấy: “Bố, bố nói bậy gì thế chứ! Muội Muội còn nhỏ mà.”
Bố Mạnh nói: “Không nhỏ nữa, mười tám tuổi rồi đấy! Có thể yêu đương được rồi.”
Bà đột nhiên gọi một tiếng: “Nghiêu Nghiêu, cháu dẫn Muội Muội đi ăn cơm trước đi! Buổi trưa con bé chưa ăn gì cả.”
Kinh Trập chau mày: “Bà nội, cháu không đói.”
Bà nội quở trách cô: “Không đói cũng phải ăn cơm cho đàng hoàng.”
Lâm Kiêu từ sớm đã thấy không ưa Mạnh Hàng rồi, anh âm thầm vui mừng nắm lấy cánh tay của Kinh Trập: “Đi thôi, nghe lời bà nào.”
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, lúc này bố Mạnh mới hỏi: “Đây là?”
Bà nội cười cười, nói: “Con trai của chú Lâm con bé.”
Chuyện Kinh Trập đến Nam Lâm học cũng có không ít người biết, lúc đầu có người còn khuyên nhủ bà phải cẩn thận, không nên quá tin tưởng vào người ta, nhưng điều họ có thể nghĩ đến thì đương nhiên bà cũng có thể nghĩ đến, nếu như không phải suy đi nghĩ lại thì bà cũng sẽ không yên tâm để Kinh Trập đi.
Lâm Chính Trạch là một người tốt thật sự theo đúng nghĩa đen, rất trọng tình nghĩa, cũng rất quan tâm đến tâm trạng của người già như bà.
Lâm Chính Trạch đích thân đi đón Kinh Trập, chạy tới chạy lui xử lý thủ tục nhập học cho Kinh Trập, thường xuyên báo cáo tình hình của Kinh Trập cho bà, mặc dù Kinh Trập cũng sẽ nói cho bà.
Bố Mạnh cười cười, nói: “Là một đứa trẻ tốt, khá chịu khó đấy.”
Bà lắc đầu khẽ cười: “Còn nhỏ mà! Đang cái tuổi ham ăn ham chơi, bình thường cũng rất hoang dã, nhưng lúc quan trọng thì cũng có thể nhờ cậy được.”
Kỳ nghỉ hè năm lớp 11 anh ở nhà bà nội một tháng, bà quá hiểu đứa trẻ này rồi.
Bây giờ kiên nhẫn ở đây với bà già như bà, bà cũng không phải là không nhận ra.
Vài ngày trước, Lâm Chính Trạch sợ bà hiểu lầm, còn đặc biệt nhắc đến chuyện này trong điện thoại, trong ngữ khí toàn là sự áy náy, tựa như mục đích dẫn Muội Muội đến nhà chốc lát trở nên không đơn thuần nữa.
Bà chỉ nói một câu: “Con cái lớn rồi, để chúng nó tự giải quyết đi!”
Bà lại nói tiếp: “Theo cách nói của con, có phải dì còn phải lo lắng Muội Muội trèo cao nữa đúng không?”
Lâm Chính Trạch vội vàng nói không phải, trẻ con thích hay không thích cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, chú ấy có chút tự trách vì đã xem xét chuyện này từ góc độ của người trưởng thành, vì thế cũng nói: “Để chúng nó tự giải quyết đi ạ!”
Bố Mạnh nghe thấy bà nói như thế, dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hai đứa này không phải là…”
Mạnh Hàng cũng nhếch mày, một hồi lâu mới nói đùa một câu: “Ôi chao, thế không phải con hết cơ hội rồi sao?”
Bà với Bố Mạnh bật cười ha ha.
“Chuyện của lớp trẻ bà chẳng muốn quản làm gì! Bà già rồi, không thể khiến người khác ghét bỏ được.” Bà nói.
Bố Mạnh cười nói: “Dì đây là hợp ý trong lòng rồi đúng không! Nếu như đổi lại một người không đáng tin, sợ là dì đã đuổi người ta đi từ sớm rồi.”
Tất nhiên, Kinh Trập cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sẽ không làm chuyện không có chừng mực.
Ông ấy cũng vô cùng thích điểm này của cô.
Ông ấy thở dài: “Tiểu Thất rất thích trêu đùa mọi người, nhưng cháu thấy chắc là thật rồi.
Mạnh Hàng nhà cháu có chỗ nào không tốt?”
Mạnh Hàng dở khóc dở cười: “Bố!”
Bà cười hì hì: “Chỗ nào cũng tốt, nhưng bà không thể làm chủ thay Muội Muội được.”
Bố Mạnh vỗ con trai một cái: “Nghe thấy chưa, tự cố gắng đi.”
Mạnh Hàng cười híp mắt, nói: “Vâng, con sẽ cố gắng đuổi cậu nhóc đó về Nam Lâm.”
–
Lâm Kiêu với Kinh Trập đi ra khỏi tòa nhà của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, bên ngoài trời nắng như đổ lửa, Ly Thành còn nóng hơn ở Nam Lâm, vừa ra khỏi cửa thì hơi nóng ập đến, xe mà Lâm Kiêu gọi đã ở ngay cửa, anh kéo cô chạy qua đó, mở cửa ra bảo cô vào trước, rồi anh ngồi vào bên cạnh Kinh Trập, xong mới nói với tài xế: “Đến trung tâm thương mại gần đây.”
Anh không quen thuộc với Ly Thành, dứt khoát đến thẳng trung tâm thương mại kiếm nhà hàng dây chuyền ăn cơm, Kinh Trập nhỏ tiếng nói: “Chúng ta ăn đại gì đó không được sao?”
Lâm Kiêu nghiêng đầu khẽ đáp lại: “Được, nhưng anh không muốn tùy tiện, em cứ xem như làm việc thiện, ăn với anh một chút được không?”
Về ăn uống thì anh là vua kén chọn, có lẽ vốn dĩ điều kiện trong nhà đã tốt sẵn, từ nhỏ đã được cưng chiều nên anh có chút khắt khe với vật chất.
Kinh Trập gật gật đầu, nhưng vẫn không kìm được thở dài: “Anh khó nuôi thật đấy.”
Hôm đó cô nói sẽ thử hiểu, Kinh Trập thật sự có suy nghĩ nghiêm túc qua rồi.
Cho dù hôm đó cô buồn ngủ cực kì, nhưng vẫn chưa có ngủ say, nửa mơ nửa tỉnh đều là anh ở bên cạnh, từ lần gặp đầu tiên đến bây giờ, cô đã cẩn thận đếm kỹ từng chi tiết.
Cô không phân biệt rõ giữa yêu với không yêu, trước kia là không rảnh để suy nghĩ kỹ, cũng không có thời gian để quan tâm đến, bây giờ thì hoang mang không biết nên giải quyết như thế nào.
Chỉ là đối với cô mà nói, Lâm Kiêu đúng thật là người đặc biệt, thậm chí là độc nhất vô nhị đối với cô.
Sẽ khó chịu vì anh không vui, sẽ vui mừng vì sự tiến bộ từng chút của anh, sẽ vô tình mà quan sát mọi hành động của anh, đôi tai sẽ phản ứng nhanh nhạy với anh bất cứ lúc nào, bắt gặp tên anh trong đám đông đều sẽ chú ý hơn, nhìn thấy anh vui, tâm trạng cô cũng trở nên tốt theo.
Tin nhắn trong cuộc trò chuyện nhóm ngày hôm đó lướt qua rất nhanh, những khi cô nghĩ không thông được, cô sẽ đi xem bọn họ trò chuyện.
Có rất nhiều người đang chia sẻ các dự án thú vị của mình, cũng có nhiều người đang tám chuyện vu vơ.
Tốt nghiệp rồi, những tâm tư cất giấu trong lòng cũng dần dần hiện ra, đôi tình nhân trốn tránh cuối cùng cũng thẳng thắn công khai, người yêu thầm cuối cùng cũng tỏ tình hoặc là từ bỏ, những người thích nhau thì lại bị ràng buộc bởi hiện thực, mỗi người đi theo con đường riêng của mình rồi.
Vui buồn lẫn lộn, thật là sống động.
Lúc Kinh Trập vào vòng bạn bè, nhìn thấy chị Mộc Thanh đăng hình chụp chung với anh Tần Thâm, nhìn bức ảnh có thể dễ nhận thấy là chị Mộc Thanh cưỡng ép chồng chị chụp chung, đối phương đang làm việc, vịn mắt kính, vẻ mặt đầy bất lực.
Trần Tiểu Cẩu bình luận bên dưới: Anh rể, anh bị bắt cóc thì chớp chớp mắt cho em biết nha.
Đến bây giờ em vẫn cảm thấy có phải chị em đã nắm được điểm yếu gì đó của anh rồi không, cho nên anh mới phải ngậm ngùi cưới chị ấy?
Trần Tiểu Hồng trả lời lại bằng khuôn mặt cười chết chóc: Cần em quản chắc, nói nhiều như vậy sẽ không kiếm được bạn gái đâu.
Kinh Trập do dự một hồi, bấm vào hình đại diện của chị Mộc Thanh, mở khung trò chuyện.
Kinh Trập: Chị, chị với anh Tần Thâm đến với nhau như thế nào vậy ạ?
Qua một lúc Trần Mộc Thanh mới nhìn thấy tin nhắn: Thật ra không giấu gì em, là anh ấy theo đuổi chị trước.
Em đừng thấy anh ấy lạnh nhạt hờ hững, mất chị anh ấy sẽ khóc đấy.
Nói xong hình như tự mình cảm thấy buồn cười, cô ấy lại gửi thêm một cái mặt cười ha ha, sau đó nói: Mặc dù rất buồn cười, nhưng là sự thật đấy.
Kinh Trập cũng không kìm được cười: Vậy anh ấy theo đuổi chị, chị đồng ý liền sao?
Trần Mộc Thanh: Ừm đấy, chị mềm lòng mà, chị sợ anh ấy khóc! Nhưng sau đó chị nghi ngờ anh ấy dùng khổ nhục kế.
Mềm lòng……
Mềm lòng là thích sao? Hay là bởi vì thích nên mới mềm lòng?
Bước xuống xe, đột nhiên Lâm Kiêu kéo cô đến tầng trệt, hai người gọi một phần mì với giá mười mấy tệ ở một cửa hàng nhỏ.
Đối với Lâm Kiêu mà nói thì ăn cái này đã rất đơn giản rồi.
Anh mở vỏ bọc của đôi đũa dùng một lần ra, buồn bực lẩm bẩm: “Rõ ràng anh rất dễ nuôi mà.”
Rõ ràng biết là cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng anh muốn chứng minh là họ hợp nhau về mọi mặt.
Kinh Trập cảm thấy có chút buồn cười, cô cúi đầu ăn mì, trong nhất thời không nghĩ ra được tại sao Lâm Kiêu lại thích cô.
Cuộc trò chuyện giữa anh và Giang Dương ngày hôm đó thường xuyên lẩn quẩn trong đầu cô, cô cứ nghi ngờ mình hiểu sai ý, nhưng cho dù nghĩ từ góc độ nào thì cũng đều là cái ý mà cô nghĩ.
Kinh Trập ăn được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Kiêu một cái, sau đó nói: “Hôm đó em gửi chuyển phát nhanh là gửi cho bà nội.”
Chỉ là vừa hay nhận được chuyển phát nhanh của Châu Bất Ngôn, lúc cô gửi chuyển phát nhanh cho bà nội giống như là đáp lại Châu Bất Ngôn vậy.
Câu nói này không đầu không đuôi gì cả, nhưng Lâm Kiêu vẫn hiểu được ngay, bởi vì anh ghi nhớ rất sâu.
Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng không kìm được mà cười nhạo bản thân, rốt cuộc đã âm thầm ghen không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ là hình như ngữ điệu này của cô là đang giải thích, Lâm Kiêu ngây người một lát rồi đột nhiên thốt ra một câu hoang đường: “Hôm đó em ở đó nghe lén đúng không!”
Kinh Trập khẽ lắc đầu: “Không có, em nghe một cách quang minh chính đại, giọng nói của anh to như thế.”
Lâm Kiêu: “……”
Hai người im lặng ăn mì, lúc ăn sắp xong rồi, Lâm Kiêu mới chợt bừng tỉnh: “Sợ anh hiểu lầm?”
Kinh Trập lắc lắc đầu: “Sợ anh nghĩ nhiều quá ngủ không được, tâm sự của anh…cũng khá nhiều.”
Lâm Kiêu “ồ” một tiếng, bị nghẹn một hồi lâu không nói ra được gì.
Ra khỏi cửa hàng, anh mới buồn bực nói một câu: “Thẩm Kinh Trập, anh sợ em không nghe rõ, anh nói lại một lần nữa, anh thích em, thích đến chết đi được ấy!”
Thẩm Kinh Trập trầm mặc giây lát: “Lâm Kiêu, em nghe rõ rồi.”
Khóe môi Lâm Kiêu khẽ giật giật: “Đây chính là câu trả lời của em?”
Trong lòng chua xót, chua đến phát đắng.
Kinh Trập nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên thở dài: “Anh, lát nữa anh quay về khách sạn đi! Không cần ở bệnh viện với em mãi đâu, đợi bà nội xuất viện, em sẽ đi chơi với anh.”
Vẻ mặt Lâm Kiêu lạnh nhạt, không nói ra được là cảm giác gì, chỉ lạnh giọng đáp: “Anh đến cũng không phải vì để chơi.”
Kinh Trập trầm mặc, rất lâu sau mới nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Lâm Kiêu bực bội nói: “Không muốn nghe cái này.”
Kinh Trập tiếp tục than thở: “Em phải chăm sóc bà nội, thi đậu đại học rồi cũng sẽ ở cùng với bà nội, lúc bà nội có chuyện em sẽ đến ngay với bà nội, những việc khác đều gác sang một bên.”
Lâm Kiêu liếc nhìn cô một cái: “Anh biết.”
Kinh Trập nói tiếp: “Em với bà nội không có tích góp gì cả, có tích góp rồi cũng không thích tiêu tiền phung phí, khác biệt giữa hai người chúng ta vẫn rất lớn.”
Lâm Kiêu đã mơ hồ có linh cảm không tốt rồi, vẻ mặt anh càng lạnh lùng hơn.
Kinh Trập nghĩ một hồi, nhất thời cũng không nghĩ ra được nhiều hơn nữa, nhưng trong lòng cô biết, khoảng cách giữa hai người không chỉ có chút ít này.
Lâm Kiêu cẩn thận phân biệt ý muốn của cô, nhưng dù nghĩ như thế nào thì đều cho là cô đang từ chối khéo, vì thế ánh mắt anh nhìn cô mang theo sự bi thương: “Em có thể đừng nói những điều anh không thích nghe được không, đừng nói nữa.”
Anh quay đầu qua chỗ khác.
Kinh Trập nhìn thấy được sự bi thương trong ánh mắt anh, trong đầu cô không kìm được mà nhớ đến lời của chị Mộc Thanh: Ừm đấy, chị mềm lòng mà! Chị sợ anh ấy khóc!
Bỗng nhiên Kinh Trập kéo áo anh, mím môi lại, có chút căng thẳng nhìn anh, nói: “Tình hình của em chỉ có những điều này, nếu như anh vẫn không để ý đến thì chúng ta có thể thử.”
Lâm Kiêu nhìn cô, rất lâu sau cũng chưa phản ứng lại, mỗi một từ cô nói anh đều nghe hiểu cả, nhưng ghép lại thì nghi ngờ mình nghe nhầm, vì thế cố nén ra một chữ từ cổ họng: “Hửm?”
Kinh Trập tưởng anh chê cô nói mơ hồ, vì thế lại nói thêm một câu: “Em cũng thích anh, muốn thử quen anh, nếu như anh có thể chấp nhận tình hình hiện tại của em.”
Khi Lâm Kiêu nghe thấy từ thích thì khóe môi không kìm được mà cong lên, sau đó anh ôm chặt lấy cô, nói: “Anh nghe thấy rồi, nhớ kĩ rồi, người nào nói một đàng làm một nẻo thì người đấy là chó con.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...