Tín Đồ Ngày Xuân FULL


Bởi vì xảy ra chuyện hiểu nhầm xấu hổ như vậy cho nên Kinh Trập cũng ngượng ngùng không dám ra cửa, sợ gặp phải bạn học lớp 4.
Nhưng mà lớp 1 và lớp 4 ở chung một tầng lầu, mỗi lần đi vệ sinh thì Kinh Trập đều phải đi ngang qua lớp 4, có đôi khi anh ở trong phòng học, có đôi khi anh không ở.
Lúc anh ở thì nhất định sẽ có người cao giọng kêu một câu: “Lớp trưởng!”
Một tiếng lớp trưởng đó không nghĩa gì, nhưng thật ra là đang nhắc nhở anh: “Nhìn đi, em gái của cậu kìa.”
Như thể em gái anh đi ngang qua đây là chuyện gì hiếm lạ lắm.
Kinh Trập cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ biết mỗi lần có người kêu thì sẽ có người ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô cũng không phải là kiểu người da mặt mỏng, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Có đôi khi Lâm Kiêu sẽ ngẩng đầu nhìn cô một cái, có đôi khi sẽ dứt khoát ra nói chuyện với cô vài câu.
Thỉnh thoảng đang vội thì anh sẽ mắng một câu: “Có thôi đi không hả?”
Kinh Trập chỉ muốn đi WC, cũng không muốn bị người ta chú ý nên mỗi lần đều vội vàng đi qua, hận không thể bay qua lớp của bọn họ.
Cũng may sau khi qua Quốc Khánh, rất nhanh sẽ đến kỳ kiểm tra định kỳ, mọi người cũng không rảnh mà ồn ào nữa.
Quốc Khánh năm nay Kinh Trập cũng không có gì để làm, thật sự chỉ ở nhà chú tâm học tập.

Vào học kỳ mới, tiến độ học tập của cô giống như bị mắc kẹt trong cổ chai, mỗi ngày cô đều nỗ lực đọc sách làm bài tập, nhưng luôn cảm thấy mình không nắm được trọng điểm, cứ linh tính sắp có việc gì đó không ổn.
Quả nhiên đúng là vậy, cô đã rớt mấy chục thứ hạng trong kỳ kiểm tra định kỳ, gần như ra khỏi top 100 của khối.
Lúc cô nhìn thấy thứ tự của mình thì cảm thấy ngực có chút nghẹn đến mức không thở nổi.
Châu Tầm Nguyệt ở sau lưng vỗ vỗ bả vai của cô: “Không sao đâu, thành tích lên xuống thất thường là chuyện rất bình thường, lần sau nhất định có thể thi lại được mà.

Môn Tiếng Anh của cậu có hơi yếu, anh tớ học Tiếng Anh khá tốt, đợi hôm nào tớ mượn vở ghi của anh tớ cho cậu xem thử.”
Kinh Trập khẽ gật đầu.
Mỗi lần thi xong đều là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Nhưng mà lần này Lâm Kiêu lại thi không tệ, vốn dĩ thành tích của anh ở trong khoảng hai trăm đến ba trăm, sau khi chia lớp thì đại khái ở trong khoảng một trăm đến hai trăm.

Kiểm tra định kỳ lần trước còn trượt xuống vài bậc, đứng thứ 201, lần này trực tiếp đứng thứ 107, thiếu chút nữa đã vào được top 100 của trường.
Mỗi lần thi cử luôn có người may người không may, Lâm Kiêu cảm thấy lần này mình đã chạm được vận đỏ, khoanh mò cũng đúng hết, câu cuối cùng của Toán học anh khoanh mò cũng trúng, quá trình làm lung tung rối loạn nhưng kết quả cuối cùng lại là đúng, thậm chí khi nhận lại bài thi anh cũng không biết vì sao mà mình lại làm được bài này.
Lần này lớp bọn họ cũng thi được không tệ, thậm chí thành tích trung bình đã vượt qua lớp 3, sắp ngang hàng với lớp 2.
Khiến cho lớp 3 luôn quy quy củ củ cũng bị chủ nhiệm lớp bọn họ mắng cho nguyên một tiết, cảnh cáo bọn họ đừng tưởng rằng lên lớp Mười Một là có thể lơi lỏng.
Lâm Kiêu đang rất vui mừng, cảm thấy với đà tiến bộ này của mình học kỳ sau nhất định có thể chen chân vào lớp 1.
Nhưng bởi vì Kinh Trập thi không tốt nên anh cũng không có tâm trạng gì mà ăn mừng.
Lúc tan học, anh đi đến lớp bọn cô tìm cô.

Anh đứng ở ngoài cửa lớp 1, còn chưa mở miệng đã có người gọi vào phía trong: “Kinh Trập, Lâm Kiêu đến tìm cậu kìa.”
Hai người dựa vào trên lan can ngoài hành lang, Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Em khóc hả?”
Đôi mắt cô hồng hồng.
Kinh Trập lắc đầu, không khóc nhưng mà khó chịu.
Lâm Kiêu giơ tay vỗ vỗ đầu cô, sau đó phát hiện mình thật sự không biết cách an ủi người khác như thế nào.
Chủ yếu là những người như anh thi điểm kém là chuyện bình thường, thi được điểm cao thì toàn nhờ vào vận may, cảm thấy trong top 100 của khối đã là kinh khủng lắm rồi, nên thật sự không biết phải an ủi thế nào.
Im lặng một lát, Kinh Trập đột nhiên rớt nước mắt, không biết là khổ sở hay là chua xót.

Thật ra cô vẫn luôn là người rất kiên cường, từ nhỏ đến giờ rất ít khóc, thi điểm kém một hai lần cũng hoàn toàn không gục ngã được cô, chỉ là có lẽ dạo gần dây trạng thái học tập không ổn định mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho cô buồn bã.

Cô rất bình tĩnh, cũng rất tỉnh táo, sau khi dùng lý trí phân tích những cái được và mất trong trong khoảng thời gian này, lại bởi vì Lâm Kiêu cố ý lại đây an ủi cô, nên cô mới cảm thấy chút tủi thân muộn màng này.
Lâm Kiêu mò mẫm trong túi rất lâu cũng không tìm được cái khăn giấy nào, cuối cùng đành giơ tay lau nước mắt cho cô.
Lòng bàn tay anh mang theo chút độ ấm, biểu cảm khi anh nhìn cô cũng rất phức tạp.
Kinh Trập đột nhiên cảm thấy kì kì, cô chần chờ lui về phía sau nửa bước nhỏ, tự mình nâng mu bàn tay lên lau nước mắt, sau đó đẩy anh ra một chút: “Em không sao đâu, anh nhanh về lớp anh đi!”
Lâm Kiêu không tìm được khăn giấy mà tìm thấy một cây kẹo que, lúc này anh nhét nó vào tay cô: “Không được khóc nữa!”
Kinh Trập gật đầu: “Ừm.”
Cô bước vào phòng học, mấy nữ sinh đang cười tủm tỉm nhìn cô, Châu Tầm Nguyệt cười nói: “Không ngờ Lâm Kiêu cũng chu đáo phết nhỉ.

Tớ cứ cho rằng cậu ta là kiểu học sinh hư hỏng cơ đấy.”
Từ nhỏ thành tích học tập của Châu Tầm Nguyệt đã rất tốt, luôn luôn là kiểu người nổi bật trong trường học, rất ít khi giao tiếp với những người như Lâm Kiêu, ngoại trừ thỉnh thoảng tán gẫu vài câu ra thì cũng hiếm khi nói chuyện nghiêm túc với nhau, như kiểu thuộc về hai thái cực, vẫn biết nhau đó, nhưng sẽ không quá thân thiết.
Trong ấn tượng của cô ấy thì đại khái thị phi quấn quanh người Lâm Kiêu rất nhiều, bởi vì “sắc đẹp” của anh đã khiến không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh nổ ra, thành ra trong ấn tượng của cô ấy, Lâm Kiêu vẫn luôn là loại học sinh hư hỏng không nên dây vào, nhưng gần đây lại cảm thấy không phải.
Kinh Trập miễn cưỡng cười cười: “Con người anh ấy rất tốt.”

Vào thu, thời tiết dần lạnh xuống, một tháng tiếp theo Kinh Trập đều vùi đầu vào việc học, không có tâm trạng để chơi đùa.
Thi định kỳ lần thứ ba thành tích của cô có tăng một chút, đứng thứ 87, nhưng vẫn không thể trở lại trong top 50 như cũ được.

Có một khoảnh khắc cô cảm thấy rất thất bại, cảm thấy có lẽ bản thân quá ngu ngốc, không có thiên phú gì, cho nên rất cố gắng cũng không thể được như mong muốn.
Thời gian mỗi ngày cô đều dành cho việc đọc sách, không hề dám lười biếng, tuần tự tiến hành từng bước, nhưng đột nhiên trượt xuống khiến cô có chút mê mang.
Tối đến, thỉnh thoảng cô sẽ mở ngăn kéo lấy ảnh chụp của mẹ và bà ra ngắm.
Cô có một cuốn album ảnh, mang từ nhà đến.

Sinh thời mẹ cô không thích chụp ảnh, những bức ảnh lưu lại đây phần lớn là sau khi mẹ sinh bệnh mới ra tiệm chụp ảnh để chụp lại.


Một nhà ba người, bà, mẹ, và Kinh Trập.

Mẹ và bà cùng ngồi, Kinh Trập đứng ở đằng sau.

Cô lớn đến ngần này rồi nhưng chưa từng chụp ảnh lần nào, nên có vẻ rất ngượng ngùng.
Ngày đó sau khi chụp ảnh xong thì mẹ có chụp riêng một tấm, sau đó tìm trong túi ra một tấm ảnh, hỏi người chụp ảnh có thể ghép hai tấm ảnh này vào chung với nhau không.
Là ảnh chụp của bố cô, bố cô cũng không thích chụp ảnh, bức ảnh kia là lúc ông ấy tham gia quân ngũ, chiến hữu của ông ấy chụp cho.

Ông ấy đứng trên nền tuyết, lúc chụp là lúc chạng vạng nên ánh sáng không tốt lắm, hình ảnh có vẻ hơi xám xịt.
Người chụp ảnh nói rằng không dễ ghép.
Mẹ cô là người rất coi trọng duyên số, lần đấy lại gần như khẩn cầu mà nói: “Xin anh, nghĩ cách làm giúp tôi đi.”
Cuối cùng người chụp ảnh vẫn ghép ảnh giúp mẹ, là bức ảnh đen trắng, hai bức ảnh ghép vào nhau có vẻ rất cứng đờ kỳ cục, nhưng mẹ cô lại chăm chú nhìn thật lâu, rồi nói: “Cũng chưa bao giờ nghĩ tới là sẽ đứng chung một khung hình.”
Khi còn trẻ cứ cho rằng tương lai còn rất dài, mọi chuyện để sau làm vẫn kịp.
Sau khi mất đi mới phát hiện, những thứ lưu lại vô cùng ít ỏi, chỉ còn lại tiếc nuối là nhiều nhất.
Bà cô lúc đó cũng không còn trẻ nữa, nhưng nhìn ảnh lại phát hiện so với bây giờ bà vẫn trẻ hơn.
Cuộc sống tàn nhẫn, thời gian cũng vô tình.
Trên thế giới này chuyện không như mong muốn sao lại nhiều đến như vậy.
Trước khi mẹ cô qua đời từng nằm trong phòng bệnh của Viện Vệ Sinh Dịch Tễ, có một lần Kinh Trập nằm ngủ trên giường nhỏ bên cạnh, bà đi từ ngoài vào đắp chăn cho cô, cô tỉnh lại nhưng không mở mắt.
Bà ngồi xuống chỗ kia gọt táo cho mẹ cô.
Mẹ cô nói: “Con có chút hối hận, lúc trước không cố gắng kiếm nhiều tiền hơn.”
Lúc mẹ từ thành phố trở về, trong tay có không ít tiền tiết kiệm, nên hơi có chút cậy mình có tài mà khinh người.

Thẩm Trạc đã chết, dường như trái tim bà ấy cũng chết theo, thầy hướng dẫn có mời bà ấy vài lần nhưng bà ấy đều từ chối, luôn muốn chờ mấy năm sau, chờ khi Kinh Trập lại lớn hơn một chút, chờ đến khi bà ấy bình phục lại tâm tình.
Chờ mãi, lại chờ đến lúc nhận được tin dữ mình bị ung thư, bà ấy rất bình tĩnh mà tiếp nhận hiện thực này, bình tĩnh mà ra quyết định trị liệu bảo thủ.
Nhưng mỗi lần nằm ở đó nhìn thấy mẹ và con gái, bà ấy cứ bần thần cho rằng mình không đau ốm gì, sau đó là nỗi ân hận dày đặc trỗi dậy, nỗi ân hận như kim đâm trong lòng.
Mặc dù là trị liệu bảo thủ nhưng tiền vẫn ra như nước chảy, bà ấy không biết sau khi mình đi rồi thì mẹ và con gái phải sống ra sao.

Thứ mà bà ấy mang lại cho hai người lại chẳng có gì cả.
Có lẽ do tính cách nên bà ấy chưa bao giờ mở miệng nói ra, bà ấy không hy vọng những ngày còn lại ít ỏi của mình sẽ để lại sự đau khổ và yếu ớt cho hai người.
Lúc đó bà ấy rất hay cười, thần sắc như thường mà nói với mẹ là hôm nay muốn ăn cái gì, cũng trêu đùa Kinh Trập giống như trước đây.
Giống như tất cả mọi chuyện vẫn như trước đây.
Chỉ là thỉnh thoảng qua vài câu nói cũng có thể dò xét được một chút nội tâm, bà ấy nói với mẹ mình: “Con có chút hối hận, vì trước kia không tranh thủ đưa mẹ đến đại học Lâm xem thử.”
Kinh Trập biết bà ấy chỉ là tiếc nuối rất nhiều chuyện, nhưng mà tất cả đã không còn kịp rồi.
Kinh Trập khép lại ảnh chụp, nằm trên bàn phát ngốc một lát, lúc mở mắt ra thì thở ra một hơi thật dài.
Cô không có thời gian để khổ sở, cô chỉ hy vọng lúc thi vào đại học mình sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, có thể thuận lợi vào đại học Lâm, sau đó đón bà qua đây như mong ước.

Kỳ thi định kỳ lần thứ ba Lâm Kiêu cũng thi được rất tốt, thậm chí có thể nói là tiến bộ vượt bậc, đứng thứ 59 trong trường, nỗ lực thêm một chút là có thể chen chân vào ngạch cửa của lớp số 1.
Trần Mộc Dương còn trêu chọc anh: “Đừng để đến lúc cậu vào được lớp 1 mà Kinh Trập lại rớt ra ngoài đấy nhé, là xu cà na luôn.”
Anh không có tâm tình mà vui đùa, trong đầu đều là dáng vẻ lúc Kinh Trập đọc sách, cắn môi nói: “Em ấy sẽ không bị rớt ra ngoài.”
Lúc chào đón trận tuyết thứ hai của mùa đông năm nay cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ gõ cửa, hai người chung một trường thi, thậm chí vị trí của Lâm Kiêu còn ở phía trước Kinh Trập.
Trước khi bước vào phòng thi, Lâm Kiêu kéo ghế ngồi ở bên cạnh cô, hai người chen chúc ở trên chiếc bàn đơn một người, Lâm Kiêu tùy tiện giở vở ghi của cô ra xem.

Cách thời gian vào thi còn một lúc, người đi tới đi lui, những người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn một cái, sau đó cười cười mờ ám với hai người.
Kinh Trập cảm thấy không được tự nhiên lắm, khẽ đẩy anh: “Anh về đi mà.”
Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, cuối cùng vẫn “ừm” một tiếng: “Thi cho tốt nhé, chờ anh đến lớp tìm em.”
Thi xong chính là kỳ nghỉ, Lâm Kiêu cảm thấy đề thi rất đơn giản, anh rất có tin tưởng vào lần chia lớp ở kỳ sau.
Kỳ nghỉ đông lần này có mười hai ngày, bà gọi điện thoại dặn dò cô không cần trở về, Kinh Trập không muốn nhưng bà lại nghiêm khắc nói: “Cố mà học tập cho tốt, bà không cần con về thăm.”
Chú Lâm và dì Hình Mạn sẽ đúng hạn báo thành tích của Kinh Trập với bà, nghe giọng của bà thì chỉ sợ bà đã biết gần đây trạng thái học tập của cô không tốt lắm.
Kinh Trập đột nhiên cảm thấy rất buồn bã, không phải bởi vì lời nói của bà mà là bởi vì cô vẫn biết bà là người luôn xem trọng tình thân hơn bất cứ chuyện gì bên ngoài.
Nhưng bà lại rất nghiêm khắc yêu cầu cô không được trở về, muốn cô ở lại học tập.
Bà vẫn luôn sợ rằng tương lai bà đi quá sớm, lúc đó Kinh Trập vẫn chưa đủ năng lực để tự chăm sóc mình.
Kinh Trập gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Ngày có kết quả, Kinh Trập có chút khẩn trương, cô không lo lắng sẽ rớt khỏi lớp 1 mà chỉ là không cam lòng.
Lúc cô mở file chứa thành tích ra, trong nháy mắt tim đập tới tận cổ họng, cô lướt từ người đứng thứ nhất xuống, càng xuống thì trái tim càng nghẹt thở, cuối cùng nhìn thấy tên mình đứng thứ 19 trong trường mới thở ra một hơi thật dài.
Cô thi xong cũng không tin tưởng vào mình lắm, nhưng không nghĩ sẽ cao đến như vậy.
Đây là thành tích cao nhất mà cô thi được từ trước đến nay.
Cô dường như dỡ xuống được gánh nặng, gần như lập tức muốn gọi cho bà, thông báo cho bà tin tức tốt lành này.
Nhưng cô kiềm chế nỗi xúc động, tiếp tục tra xuống, bỗng nhiên lại có chút khẩn trương.
Lâm Kiêu muốn thi vào lớp 1, không biết có thể vào được hay không.
Có lẽ là có thể, anh thi xong nói đề thi rất đơn giản.
Cũng có lẽ là không thể, thật ra nền tảng của anh còn rất yếu, có rất nhiều đề thi Kinh Trập rõ ràng nhận ra được là anh giải bằng trực giác, có thành phần vận may rất lớn.
Nhưng mà có thể vào lớp 2 đã là không tệ rồi, lớp 2 ở sát vách lớp bọn cô, hai lớp thường xuyên có thể học cùng nhau, trò chuyện cũng dễ dàng hơn một chút.
Cô tra xuống dưới, đếm tới số 50, cuối cùng cũng xác nhận là anh không ở trong lớp 1.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Tra tiếp xuống dưới…
Xuống tiếp…
Lúc đếm tới lớp 3 vẫn chưa thấy tên anh, lòng bàn tay Kinh Trập có hơi đổ mồ hôi, cô không tiếp tục đếm nữa mà gần như không thể tin được, quay lại từ đầu đếm lại một lần nữa, vẫn không có tên anh.
Anh vẫn ở lớp 4, đứng thứ 163 trong trường, thứ tự còn thấp hơn một chút so với lúc anh mới vào lớp 4.
Ngày đó Kinh Trập mãi vẫn không nhìn thấy Lâm Kiêu, dì Tôn nói anh đi ra ngoài tối mới về.
Hình Mạn ngồi đối diện với con trai, hai người đang ăn lẩu, Lâm Kiêu bỏ từng đĩa từng đĩa thịt bò vào nồi lẩu.
Sau đó lại ăn hết mâm này đến mâm khác.
Hình Mạn ngồi bên kia bàn lẩu nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Con suy sụp tinh thần cho ai xem đấy.”
Lâm Kiêu chấm thịt lung tung vào bát nước chấm, sau đó nhét vào miệng, mặt mày ủ dột buồn chán, còn lộ ra vài phần lạnh lùng.
Anh hừ cười một tiếng: “Đây mà là suy sụp tinh thần sao? Chỉ là con bực mình vì cảm thấy thất bại thôi.

Con phát hiện thực ra con đúng là một đứa ăn hại.”
Rõ ràng đã rất nỗ lực, nhưng kết quả lại không tiến mà còn lùi.
Có lẽ là còn chưa đủ nỗ lực, nhưng cuối cùng thì phải nỗ lực đến trình độ nào mới đủ?
Hình Mạn ghét bỏ liếc anh một cái: “Muốn vào lớp 1 tới vậy sao?”
Lâm Kiêu tạm dừng một chút, sau đó im lặng gật đầu: “Vâng.”
Từ nhỏ đến lớn Lâm Kiêu luôn luôn được nuông chiều, không biết chịu khổ là gì, cũng không có chí hướng gì cao xa, luôn quan niệm là làm đến đâu tính đến đó, là kiểu người té một cái thì nằm xuống ngủ luôn chứ ai rảnh đâu mà cố gắng đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên anh có mong muốn mãnh liệt đạt được một thứ gì đó mà lại không với được.
Nhưng dựa theo sự hiểu biết của Hình Mạn đối với Lâm Kiêu, anh đã nỗ lực đến trình độ như vậy rồi mà vẫn không khởi sắc thì chắc chắn đã tính đến chuyện từ bỏ.
Vì thế Hình Mạn nói: “Con trai ngoan, đừng tưởng mẹ không biết trong đầu con đang suy nghĩ cái gì.

Con không vào được lớp 1 thì càng tốt, thu vén tâm tư của con lại đi.

Mẹ thì không nói gì, cũng biết gần đây con đã cố gắng học tập, nhưng mẹ cảnh cáo con trước, tuy rằng từ nhỏ tới giờ bố con chưa đánh con lần nào, nhưng mẹ dám cam đoan là nếu con dám xuống tay thì lần này con sẽ chết rất thảm.”
Động tác ăn thịt của Lâm Kiêu tạm dừng vài giây, sau đó mới thong thả nhai nhai vài cái, rũ mắt nhìn mẹ mình.
Hình Mạn giơ tay chỉ chỉ anh: “Thu móng vuốt lại, tới lúc đó bị bắt được thì đừng trách.”
Lâm Kiêu bỗng nhiên cong khóe môi, bắt đầu ngứa đòn: “Mẹ yên tâm đi, con không chỉ muốn thi vào lớp 1 mà còn muốn thi vào cùng trường đại học với em ấy nữa.

Con sẽ cùng em ấy gắn bó như hình với bóng, cho bố con tức chết chơi.”
Hình Mạn vỗ tay: “Rất có chí khí.”
Dì ấy lấy di động ra: “Nào, nói lại mấy câu đó trước mặt bố con đi.”
Lâm Kiêu: “Con không nói, con đâu có ngu.”

Khi Kinh Trập nhìn thấy Lâm Kiêu thì đã tối muộn, anh từ bên ngoài trở về, mang theo vài món tráng miệng, cô đang ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại, nhân tiện đợi anh.
Cô cho rằng anh sẽ buồn, định an ủi anh vài câu, vì khi cô buồn anh cũng đến an ủi cô.
Trong điện thoại di động đủ loại tin nhắn bay đến tới tấp, sau khi có kết quả bao giờ cũng ầm ĩ một thời gian, kiểu bàn tán gì cũng có.
Truyền thống của trường trung học phụ thuộc từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, việc phân chia các lớp quá thường xuyên làm cho sự biến động của điểm số đặc biệt đáng lo ngại.
Biến động điểm số của kỳ thi cuối kỳ lần này quả thực rất lớn.
Lớp 1 luôn là lớp có điểm tương đối ổn định, nhưng lần này lại loại ra ngoài hơn mười bạn học sinh và bị thay thế bởi các lớp khác.
Thậm chí, có người cả năm vẫn ổn định trong top 30, vậy mà lần này lại rơi xuống lớp 3, có người thì thành tích không mấy ổn định, ngay lập tức rơi xuống lớp 6.
Nhắc đến đây, tự nhiên có một loại tiếc nuối không thể nói thành lời, không thể không phàn nàn rằng quy định chia lớp này quá tàn khốc và vô lý.
Trong lúc Lâm Kiêu đang thay giày ở hành lang, chủ nhiệm lớp Hàn Lượng nhắn vào nhóm chat của lớp: Bây giờ các em vẫn còn cơ hội để phàn nàn, nếu là kỳ thi tuyển sinh đại học thì các em đã cuốn gói đi học lại từ lâu rồi.
Trong lớp thoáng cái trở nên trầm lặng, bỗng có tiếng ai đó than thở: Khó quá đi!
Kinh Trập cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Kiêu nâng túi giấy trong tay lên: “Mang về cho em này.”
Anh vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô đi vào bàn ăn.

Khi cô ngồi xuống, Lâm Kiêu xé túi giấy ra, thuận tay cầm một chiếc đĩa rồi cho đồ ăn ra đó.

Cái dĩa và thìa cũng nằm trong hộp giấy nhỏ, anh từ từ bóc nó ra rồi đặt lên mép đĩa.
Kinh Trập lúc này mới tìm thấy giọng nói của mình: “Cảm ơn anh.”
Lâm Kiêu bật cười: “Đừng khách sáo với anh, phiền lắm.”
Kinh Trập cũng cười hỏi anh: “Cùng ăn nhé?”
Cô giữ lại dĩa, đưa thìa cho anh.
Lâm Kiêu cầm lấy ngồi đối diện với cô, hai người cùng ăn một miếng bánh ngọt.

Hình Mạn vẫn chưa về nhà, dì ấy qua bên cạnh tìm Tưởng Khiết trước.
Dì Tôn đi ra, thấy vậy liền rót cho mỗi người một cốc nước ấm.
Ngôi nhà rất yên tĩnh, có lẽ do mỗi người đều có tâm sự nên bầu không khí có vẻ kỳ lạ.
Khi cô gần ăn xong, Lâm Kiêu nói: “Anh xin lỗi, anh không thể đi tìm em nữa.”

Kinh Trập không biết tại sao anh lại muốn xin lỗi cô, nhưng cô có thể cảm nhận được sự mất mát của anh, vì vậy cô kìm lòng mình an ủi anh: “Để ổn định thành tích là chuyện rất khó, anh làm được như vậy đã là rất tốt rồi.”
Kinh Trập vẫn còn nhớ trước khi mình đến đây, chú Lâm từng nói với bà nội rằng rất lo lắng tình hình học tập của Nghiêu Nghiêu.

Lúc đó Kinh Trập còn tưởng tượng trong đầu, anh là một thanh niên hư hỏng, vô tổ chức, vô kỷ luật.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng cảm thấy anh cực kỳ xấu xa.

Kinh Trập của lúc đó không khỏi ngạc nhiên về cách ăn mặc của người thành phố, cô luôn cảm thấy anh ăn mặc rất kỳ quái, tính tình không tốt lắm, nhưng hơi bất ngờ là anh lại chủ động giúp cô xách hành lý.
Khi đó, việc thúc giục anh học hành là do tinh thần trách nhiệm.
Mãi sau này, cô mới thực sự hy vọng sẽ giúp được anh.
Như thể chỉ mới là chuyện ngày hôm qua, hơn mấy trăm ngày đêm ở bên nhau, anh từ một người chuyên chép bài người khác đến bây giờ có thể đứng trong top 200 của khối, tất cả những nỗ lực anh đã đánh đổi, cô đều nhìn thấy hết.
Lâm Kiêu đột nhiên nở nụ cười: “Học kỳ sau …” Nhất định là.
Nhưng lời nói đến môi thì anh không tự tin nữa, cũng không có gì là chắc chắn.

Khi thi được hạng 59, anh còn cảm thấy tự phụ đến mức có thể lọt vào top 10 của lớp, cảm thấy học hành cũng không đến mức quá khó, giống như những ngôi sao trên bầu trời ở rất gần vậy, anh chỉ cần giơ tay lên là có thể dễ dàng chạm tới nó.
Và cô cũng đang ở rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Tưởng chừng đã có một giấc mơ đẹp, vậy mà hiện tại lại kéo anh về với hiện thực, những thứ trong tầm tay lại thực sự nằm ngoài tầm với.
Các vì sao trên bầu trời cũng vậy, và cô cũng vậy.
“Học kỳ sau sẽ cố gắng hết sức.” Anh nói.
Kinh Trập gật đầu cười với anh: “Anh có thể làm được mà.”

Kỳ nghỉ đông rất ngắn, nói là để bọn họ thích nghi trước với năm thứ ba trung học.

Ngày sinh nhật của Kinh Trập là vào ngày đầu tiên của năm mới.

Năm ngoái, tâm trạng Kinh Trập không tốt lắm vì cô không thể quay về núi Lạc Âm, thế nên cũng không có tâm tình để ý đến sinh nhật mình.
Năm nay dì Hình Mạn nói muốn sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, cười nói rằng: “Tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đi! Mời các bạn cùng lớp đến tham dự, nhân tiện cho các con thư giãn, năm sau tiếp tục cố gắng.”
Lâm Kiêu uể oải nói: “Đầu năm đầu tháng ai mà đến chứ?”
Hình Mạn cũng là người thích bay nhảy, nhưng Tết năm nay mọi thứ đều được đơn giản hóa, sợ ảnh hưởng đến tình hình học tập của bọn họ, nên luôn tạo không khí học tập đầy đủ cho bọn họ.
Cuối cùng, bữa tiệc sinh nhật vẫn không tổ chức, cả gia đình tìm một nhà hàng ăn cơm, chỉ mời thêm nhà dì Tưởng ở bên cạnh.
Bởi vì kết quả thi cuối kỳ của Trần Tiểu Cẩu khá tốt nên cậu ta vô cùng đắc ý, chỉ hận không thể sai khiến Trần Tiểu Hồng bưng trà rót nước cho cậu ta, cuối cùng bị chị gái tát một cái trở lại thực tại: “Đừng có tưởng bở.”
Trần Tiểu Cẩu chán nản đi qua ngồi bên cạnh Lâm Kiêu, tay khoác lên vai anh: “Thiếu gia, cậu đừng nhục chí, cũng đừng nản lòng, năm nay cậu chính là con ngựa đen mạnh nhất.

Sang năm cậu chắc chắn sẽ là nhất kỵ tuyệt trần*.”
(Nhất kị tuyệt trần: Nguyên văn 一骑绝尘, nằm trong câu “一骑红尘妃子笑.

无人知是荔枝来: Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu.

Vô nhân tri thị lệ chi lai”.

Câu thơ này lấy từ tích Dương Quý Phi thích ăn vải thiều, vì để chiều lòng mỹ nhân, Hoàng đế hạ lệnh cấp tốc chuyển vải đến kinh thành mong đổi lấy nụ cười của ái phi.

Nhất kị tuyệt trần hay nhất kị hồng trần ý nói ngựa phi với tốc độ như bay, chỉ có thể thấy bụi đỏ mịt mù chứ chẳng thấy bóng dáng của con ngựa đâu.

)
Lâm Kiêu cười mắng: “Câm miệng đi!”
Sau đó Trần Mộc Dương lại nhìn về phía Kinh Trập : “Tiểu Thọ Tinh, đoán xem tớ mang quà gì cho cậu này? Cậu nhất định sẽ không đoán ra được đâu.”
Kinh Trập nghiêng đầu suy nghĩ: “Búp bê, là loại cỡ lớn.”
Trần Mộc Dương có chút sửng sốt, sau đó vỗ một cái lên người thiếu gia: “Mẹ kiếp, sao cậu biết hay vậy?”
Kinh Trập không đành lòng nhắc nhở cậu ta: “Cậu đã đăng lên vòng bạn bè từ tuần trước rồi.”
Đăng ảnh rồi còn nói: “Quá sức dễ thương, tôi đây thật biết chọn quà.”
Trần Mộc Dương: “…”
Trần Mộc Tinh ngồi đối diện khịt mũi cười: “Trần Tiểu Cẩu, em bị chậm phát triển đúng không? Chẳng trách sau khi thi được 400 điểm liền vểnh cái đuôi lên tận trời.”
Trần Mộc Dương vò đầu bứt tóc, chán nản nói: “400 điểm thì đã làm sao? Đó là 400 điểm mồ hôi nước mắt của em, phải tóc treo xà dùi đâm chân* mới đánh đổi được đấy.”
(*Trong “Tam tự kinh” có câu: “Tóc treo xà, dùi đâm chân”.

“Tóc treo nhà” là nói về Tôn Kính thời nhà Tấn, mỗi ngày đọc sách đọc đến đêm khuya, vì sợ ngủ thiếp đi, bèn lấy tóc buộc lại, rồi treo sợi dây buộc tóc lên xà nhà.

Còn “dùi đâm chân” là chỉ Tô Tần thời Chiến Quốc, ông vì gắng sức đọc sách, lúc đêm thâu sợ ngủ gật quên việc đọc sách, bèn dùng dùi đâm vào bắp đùi.

Tất cả bọn họ đều không cần đến người khác phải nhắc nhở thúc giục mà tự giác siêng năng đọc sách.)
Nói xong còn không nhịn được ôm lấy Lâm Kiêu: “Huhu, học hành sao mà khó quá đi.

Rốt cuộc cậu làm thế nào mà được như vậy? Quá mức biến thái rồi.”
Làm thế nào mà được như vậy?
Cũng không biết nữa, có lẽ là do may mắn, ngoài ra còn có Kinh Trập tận tình giúp đỡ từng chút một.
Anh nhớ trong kỳ thi thứ ba hàng tháng, anh còn được xếp hạng cao hơn Kinh Trập, có một số người trong lớp còn chọc anh rằng: Giáo hội đồ đệ, ngạ tử sư phụ, hậu sinh khả úy*!
(*Giáo hội đồ đệ, ngạ tử sư phụ: Vì để chỉ dạy hướng dẫn cho người khác mà bản thân bị thụt lùi yếu kém.
Hậu sinh khả úy: khen ngợi lớp trẻ sau này thông minh, tài giỏi hơn thế hệ cha ông của mình.)
Anh mỉm cười, nhưng trong lòng biết rằng khoảng cách giữa anh và Kinh Trập vẫn còn rất lớn.
Sự chênh lệch đó thể hiện ở mọi khía cạnh và kết quả không thể mang lại cho anh bất kỳ cảm giác vượt trội nào.
Lúc đó cảm giác chưa mấy rõ ràng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn sáng tỏ.

Khi bắt đầu khai giảng, anh vẫn học lớp 4 và vẫn giữ chức lớp trưởng như cũ.
Danh sách lớp lần này thay đổi rất lớn, nhưng vẫn có một nửa trong số đó là những khuôn mặt cũ.

Sự thay đổi đầu tiên là Thư Oanh, từ lớp phó học tập của lớp 2 chuyển sang làm lớp phó học tập của lớp 4.
Cô ta đứng trên bục, giới thiệu bản thân với vẻ mặt nghiêm túc.
Ở dưới có người thầm nói: “Cậu ta chính là người trước đây đưa thư tình cho lớp trưởng chúng ta đấy.”
“Người ở lớp 2 không thích cô ta lắm, nói cô ta rất kiêu ngạo.”
“Trên mặt dán đầy chữ ‘dã tâm’ kìa.”
“Nhưng mà nếu tớ đánh bại được bản thân như vậy thì tớ cũng kiêu ngạo.”
Năm ngoái, kết quả thi cả năm của cô ta rất tốt, nhưng lại trượt kỳ thi cuối kỳ.
Nghe vậy, có người không nhịn được thốt lên: “Có khi nào cậu ta cố ý thi tệ để được vào lớp 4 không nhỉ? Vì lớp trưởng?”
Lời bình luận vô lý này thế nhưng lại được lan truyền rộng rãi.
Bởi vì khai giảng là phải đổi chỗ ngồi, cô ta chủ động ngồi trước lớp trưởng.
Ra vẻ như không có chút tình cảm nào với Lâm Kiêu.

“Tớ cứ nghĩ Thư Oanh có thể vào lớp 1, nhưng cuối cùng lại vào lớp 4.” Châu Tầm Nguyệt nói với Kinh Trập.
Năm nay Kinh Trập vẫn ngồi cùng bàn với cô ấy.
Là một trong ban cán sự của lớp, Thư Oanh thường được giáo viên nhắc đến cô ta là một người không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô ta gần như bám lấy giáo viên để hỏi han, còn thường chạy quanh văn phòng hai ba lần một ngày.
Các giáo viên đều nhận ra cô ta, mỗi khi nói về việc khiêm tốn học hỏi và tích cực học tập, họ sẽ lấy cô ta ra làm gương.
Điểm của cô ta lúc nào cũng tốt, các giáo viên nói rằng rất khó để một học sinh như thế này thi trượt.
Nhưng không ngờ bài thi cuối kỳ lại tệ đến vậy.
Kinh Trập nghĩ đến cô ta, không khỏi kinh ngạc.
Mấy cô nữ sinh ở hàng ghế sau nghe họ nhắc đến chuyện này thì nhịn không được tán gẫu vài câu: “Tớ nghe lớp 4 nói, có khả năng cậu ta thi trượt là vì Lâm Kiêu.”
Châu Tầm Nguyệt hoang mang thốt lên: “Hả?”
Rồi tiếp lời: “Làm gì có chuyện đó? Chẳng nhẽ cậu ta biết kiểm soát điểm như thế nào sao? Như vậy thì hơi bị vô lý.

Với lại, cậu ta làm sao có thể biết được kết quả thi cuối kỳ của Lâm Kiêu sẽ được phân vào lớp nào chứ?”
Mấy cô nữ sinh ở hàng ghế sau như bừng tỉnh: “Ừ nhỉ, nhưng mọi người ở lớp 4 đều nói như vậy, bởi vì lần đầu tiên đổi chỗ ngồi cậu ta đã ngồi trước mặt Lâm Kiêu.”
Ngòi bút Kinh Trập đang viết bỗng nhiên khựng lại, tạo ra một vệt dài trên mặt giấy.
Châu Tầm Nguyệt không nhịn được liếc nhìn Kinh Trập, sau đó vỗ vai cô: “Không sao đâu, không phải ngồi chung bàn đâu.”
Kinh Trập cúi đầu viết lại đề mục, như thể chuyện không liên quan gì đến mình.

Nếu Lâm Kiêu thực sự yêu đương với Thư Oanh … thì đó cũng là việc của anh.
Nhưng mà …
Buổi trưa Lâm Kiêu đến nhà ăn, Trần Mộc Dương và Giang Dương đến tìm anh để hỏi về chuyện với Thư Oanh.
Giang Dương với tư cách từng là bạn cùng lớp với Thư Oanh, không thể không nói: “Không được phép để cậu ta được nước lấn tới, bằng không tớ sẽ xử đẹp cậu đấy.”
Trần Mộc Dương phụ họa: “Thiếu gia, nếu cậu dám có lỗi với Kinh Trập, tớ nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu.”
Lâm Kiêu trợn tròn mắt, còn chưa hiểu chuyện gì với chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi từ nhà ăn trở về, anh còn chưa vào lớp đã có người nháy mắt ra hiệu, nở nụ cười gọi anh: “Lớp trưởng!”
Anh nghi ngờ liếc nhìn đối phương một cái, sau đó bước chân vào lớp.
Chưa hết giờ ăn nên trong phòng học vẫn còn thưa thớt người.
Có một người đang ngồi vào chỗ của anh, cúi đầu yên tĩnh giải đề.
Cô hình như đã gầy đi, đường nét khuôn mặt có vẻ càng sắc nét hơn, phần cổ tay để lộ ra ngoài vừa trắng nõn lại mỏng manh.
Anh có chút sững sờ, sau đó nhẹ nhàng bước tới, nghiêng người nhìn tờ giấy của cô, đây là đề thi Vật Lý tự in thống nhất cho cả khối.
Cô nhận ra có người đang đến gần, bèn quay đầu liếc nhìn, thấy là anh thì khe khẽ gọi một câu: “Anh …”
Yết hầu Lâm Kiêu khẽ động đậy, nhẹ giọng ‘ừm’ một tiếng: “Sao em lại qua đây, có chuyện gì sao?”
Bởi vì mọi người ở lớp 4 thích ồn ào nên cô không thích đi qua cửa lớp 4, chứ đừng nói là vào tìm anh.
Anh có chút bất ngờ, còn có chút cảm giác hài lòng không thể nói thành lời.
Anh ngồi xuống bên cạnh, Kinh Trập đóng nắp bút, đưa cho anh một cuốn tập đè dưới tay: “Ghi chú.”
Anh nhìn qua cuốn tập, là Toán học.
Bài kiểm tra cuối kì môn Toán của anh là kém nhất, rõ ràng anh nghĩ là dễ, nhưng khi có kết quả thì chỉ đạt chín mươi điểm.
Sau này xem lại bài kiểm tra mới biết, thì ra anh mất rất nhiều điểm khi chọn điền vào chỗ trống, rõ ràng là biết cách làm, có thể hình dung ra, nhưng vẫn làm sai mất.
Bất cẩn là sự thật, nhưng nhờ vậy đã nhắc nhở anh rằng nền tảng của anh không vững chắc, hệ thống kiến thức trong đầu cũng không hoàn chỉnh.
Kinh Trập muốn giúp anh bổ túc lại nền tảng của Toán học cơ sở.
Sổ ghi chú của anh đã được sắp xếp lại, là đặc biệt làm cho anh.

Bản thân anh rất ít khi trình bày tỉ mỉ như vậy, vì sợ anh nhìn vào không tiêu hóa được.
Nhìn những cuốn vở mới và cũ cùng nội dung phức tạp bên trong, anh gần như có thể kết luận rằng kỳ nghỉ đông đã bắt đầu chuẩn bị.
Anh đặt cuốn sổ vào trong ngăn bàn, nói một câu: “Được.”
Kinh Trập nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói: “Hẹn gặp lại vào học kỳ sau.”
Lâm Kiêu nhìn cô chằm chằm một lúc: “Được, anh sẽ cố gắng hết sức.”
Anh không dám hứa hẹn một điều gì nữa.
Thư Oanh ăn xong trở về, từ cửa sau đi vào thì nhìn thấy Lâm Kiêu và Thẩm Kinh Trập đang ngồi trên ghế, cô ta không khỏi mím môi.
Hồ Hiểu Hiểu từ trên ghế đầu đột nhiên hét lên: “Lớp phó học tập, làm phiền cậu đến đây một chút, bọn tớ có vài chỗ muốn hỏi cậu.”
Thư Oanh bèn đi tới đó.
Người bị kêu đi rồi, Kinh Trập mới thu lại ánh mắt, nhìn anh: “Cậu ấy …”
Lâm Kiêu lập tức xua tay: “Không liên quan gì đến anh cả.

Anh cũng không thể can thiệp vào việc chọn chỗ ngồi của người ta.”
Kinh Trập khẽ gật đầu, đầu ngón tay xoa xoa cổ tay: “Em không có ý gì khác, em chỉ muốn nhắc nhở anh … đừng yêu sớm, rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý.”
Lâm Kiêu buồn cười nhìn cô: “Hiểu thế cơ à? Em từng yêu sớm rồi?”
Kinh Trập đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng, lắc đầu nói: “Không có, nhưng có vài người trong lớp bọn em vốn dĩ đứng hạng thứ tư thứ năm, bởi vì yêu sớm mà tụt xuống hạng thứ mười mấy.”
Lâm Kiêu cũng không có ý định thăm dò việc tụt xuống mười mấy hạng có được coi là yêu sớm không, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Kinh Trập rất buồn cười, nhịn không được trêu chọc cô: “Vậy năm ngoái thành tích của em bị rớt hạng, là bởi vì….!” Anh hả?
Như vậy thì tự luyến quá, anh ngại hỏi ra miệng.
Kinh Trập vội vàng lắc đầu: “Em không yêu sớm, mẹ em nói như vậy sẽ không có kết quả tốt.”
Lâm Kiêu nhếch miệng, cười lạnh một tiếng: “Ồ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui