Ba ngày đại hội thể thao, ngoài cuộc thi của mình ra, Kinh Trập đều ở trong đại bản doanh của lớp, thỉnh thoảng Châu Tầm Nguyệt sẽ gọi cô đến lối ra vào sân vận động để giúp đỡ, Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh sẽ đến ngồi với cô một lúc, nhưng hai người học sinh kém dị ứng với học sinh giỏi, ngồi ở trong địa bàn của lớp 1 mông như bị kim đâm vậy, chưa được hai mươi phút thì chuồn đi.
Những người khác thì không còn chuyện gì nữa.
Những ngày này trời rất nóng, mặt trời cháy rực, hơi nóng mùa hè vẫn chưa tan.
Bởi vì ngày đầu Kinh Trập chạy tám trăm mét, Lâm Kiêu có đến, cho nên ngày thứ hai cô cũng đến đợi anh chạy một nghìn năm trăm mét.
Có qua có lại.
Lúc đi, từ phía xa cô nhìn thấy có rất nhiều học sinh lớp 4 đang đợi ở vạch đích, Hồ Hiểu Hiểu cũng nhìn thấy cô.
Vừa nãy cô ta còn đang cá cược với bạn thân, nói hôm nay Thẩm Kinh Trập của lớp 1 nhất định sẽ đến, bây giờ nhìn thấy cô đến thật liền bật cười.
“Tớ biết ngay mà.”
Cô bạn thân cảm thán: “Tình anh em sâu đậm ha!”
Hồ Hiểu Hiểu nhìn cô ta với ánh mắt có vài phần kỳ lạ: “Anh em cái đầu cậu.”
Cô bạn thân ngớ ngẩn “a” một tiếng, sửa lại: “Đúng, hai người họ không có quan hệ anh em.
Nhưng hơn hẳn cả anh em.”
Hồ Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, vẻ mặt kiểu đối phương hết cách cứu chữa rồi.
Khoảng hơn nửa phút sau, cô bạn thân mới phản ứng lại: “Ôi trời, không phải chứ!”
Là kiểu…….kiểu tình cảm đó hả?
Hồ Hiểu Hiểu nở nụ cười ẩn ý: “Lớp trưởng chuyển từ lớp 26 đến đấy.”
Mỗi một khóa sẽ có những người như vậy, từ lớp đầu rớt xuống các lớp phía sau, còn có học sinh từ lớp cuối cùng trèo lên các lớp đầu.
Trường trung học phụ thuộc xem trọng khoa Tự Nhiên hơn khoa Xã Hội, khối lớp Mười có hai mươi sáu lớp, năm lớp đầu hầu như là Khoa Học Tự Nhiên, không hẳn là chín mươi chín phần trăm, nhưng ít nhất cũng có tám mươi phần trăm.
Thế nên dù sau khi chia khoa, có thể vào ba lớp đầu của Khoa Học Tự Nhiên hay không, đối với học sinh không có cơ sở tốt thì vẫn khó như lên trời.
Người sáng mắt của khóa này không có ai hơn Thẩm Kinh Trập và Thư Oanh, mới vào học kỳ đầu của năm lớp Mười Một, Thẩm Kinh Trập đã vào lớp 1 Khoa Học Tự Nhiên, Thư Oanh thi vào lớp 2 Khoa Học Tự Nhiên.
Trước đây học sinh xuất sắc phải đến khi kết thúc toàn bộ chương trình học kì hai năm lớp Mười Một mới rõ ràng hơn chút.
Tính ra thì thành tích học tập của Thẩm Kinh Trập vốn dĩ đã không tệ, chỉ là bởi vì vượt tỉnh, lại không kịp thi kỳ thi tuyển chọn, cho nên mới rơi xuống lớp 26.
Ngược lại Thư Oanh càng miệt mài hơn, ở kì thi tuyển chọn cô ta phát huy thất thường, nhưng về cơ bản cũng ở trình độ sau năm lớp đầu, một năm từ lớp 25 đến lớp 2 Khoa Học Tự Nhiên, có thể gọi là học sinh xuất sắc trong số học sinh xuất sắc rồi.
Cô ta có cá tính vô cùng mạnh mẽ, cũng vô cùng hiếu thắng, nghe nói lúc nhỏ thành tích học tập không tốt, sau khi lên cấp hai, bởi vì bị bệnh phải nghỉ học mấy tháng, đến khi quay lại trường học thì không theo kịp bạn bè, và cô ta dường như cũng có chút muốn từ bỏ.
Đến năm cấp ba, cô ta vẫn không cam tâm, cho nên học hành rất nỗ lực.
May mà nền móng của cô ta không tệ, sau khi hạ quyết tâm nỗ lực thì tiến bộ cực kì nhanh.
Chỉ là nghe nói vì cá tính quá mạnh nên đã bị cô lập.
Có lẽ là từ sau khi tỏ tình với Lâm Kiêu trước mặt đám đông, cô ta dường như càng tranh hơn thua với Kinh Trập, cái gì cũng muốn đấu với Kinh Trập, nhưng mỗi lần đều thi không lại.
Ngoài hai người này ra, tính kỹ lại mới thấy, bình hoa di động khét tiếng lười học như Lâm Kiêu mỗi ngày đều ăn chơi, gia đình cũng không thiếu tiền, không có chí hướng lớn lao gì cho cuộc đời, từ năm cấp hai giáo viên đã lười quản anh, đến cuộc thi tuyển chọn năm cấp ba cũng là một mớ lộn xộn, đột nhiên tư tưởng thông suốt thì cũng là một chuyện rất thần kì.
Cô bạn thân như đọc được suy nghĩ của đối phương, “ôi” một tiếng: “Không phải là vì em gái cậu ta đấy chứ!”
Hồ Hiểu Hiểu “ừm” một tiếng: “Chắc chắn luôn.
Khi còn ở lớp 26 cậu ta chỉ ngồi cùng với Thẩm Kinh Trập, Thẩm Kinh Trập không cho cậu ta sao chép bài tập, cũng không cho cậu ta lười biếng, mỗi ngày đều làm một lượt cuốn bài tập, sau đó chọn ra câu hỏi thích hợp với lớp trưởng rồi đưa cho cậu ta làm.
Cậu ta tiến bộ nhanh như vậy là có một nửa công lao của Thẩm Kinh Trập.”
Phía sau có người nghe thấy hai người họ đang thì thầm, nghe lén được một lúc thì cũng có chút cảm thán, hát lên một câu: “Nếu như đây cũng không tính là tình yêu~”
Hồ Hiểu Hiểu với cô bạn thân giật mình, lúc quay đầu lại mới nhỏ giọng kéo người này lên phía trước: “Đúng không? Không thích học hành, cho dù bị giày vò cũng muốn ngồi cùng bàn với người ta, đây là cái gì?”
“Đây là yêu đấy!”
Không biết ba người bị chọc đến điểm cười nào mà bật cười khúc khích.
Kinh Trập đến gần, Hồ Hiểu Hiểu chào hỏi với Kinh Trập, bởi vì chuyện hôm qua nên học sinh lớp 4 lúc này cũng tự giác nhường đường ra, để cô đứng ở vị trí đầu tiên của đường đua trong.
Có lẽ lát nữa Lâm Kiêu sẽ vượt đích ở đây.
Con người anh một khi làm việc, hoặc là không làm, hoặc đã làm rồi thì phải làm cho nổi.
Anh chạy một nghìn năm trăm mét, bỏ xa vòng nhỏ thứ hai, lúc vượt đích, đối phương còn cách anh ít nhất năm mét, thậm chí anh còn giảm tốc độ, ở vạch đích là tiếng la hét động trời đang cổ vũ cho anh.
Sau đó còn hi hi ha ha trêu chọc anh: “Hổ muội vô khuyển huynh*! Lớp trưởng quá tuyệt vời!”
(*Ý chỉ cả hai anh em đều giỏi giang thông minh.)
Theo quan tính, anh chạy về phía trước thêm nhiều bước, lúc đi qua Kinh Trập, tay khoác qua cổ cô, dẫn cô chạy theo tới trước bảy tám bước mới dừng lại.
Kinh Trập không đứng vững, chốc lát đụng vào người anh, nhìn từ bên cạnh thì hai người giống như đang ôm nhau.
Anh mệt đến nỗi đứng không vững, Kinh Trập cũng không so đo với anh, chỉ là chau mày, đưa nước cho anh.
Lâm Kiêu nhìn thấy cô thì cười, vừa chạy xong, cổ họng khàn như ngậm cát: “Hôm nay em không có cuộc thi nào đúng không?”
Kinh Trập thi xong môn đẩy tạ rồi, giành được hạng nhì, chạy tiếp sức thì sáng ngày mai mới thi, vì thế cô gật gật đầu.
Lâm Kiêu ghé sát tai cô nói một câu: “Về lớp làm bộ đề với anh.”
Gần đây cảm thấy cô luôn né tránh anh, cho nên hôm nay thấy cô chủ động đến tìm, tâm trạng anh tốt hiếm có.
Muốn ở bên cô thêm một lát, nhưng muốn ở bên cô thì ngoài lúc học hành ra, những lúc khác cơ bản đều không thể.
Kinh Trập do dự nhìn anh, nhỏ tiếng hỏi: “Có chỗ nào anh không biết làm hả?”
Lâm Kiêu cùng cô đi men theo đường nhựa về phía trước, anh thuận miệng “ừm” một tiếng.
Trời nắng như thiêu đốt, sân vận động náo nhiệt hẳn lên, tiếng người tấp nập, nam nữ chạy nhảy, hai người đi bên cạnh nhau cũng không mấy ai để ý đến.
Chỉ có lúc đi qua lớp Trần Mộc Dương với Giang Dương, hai người huýt một tiếng sáo.
Trần Mộc Dương nấp dưới mái hiên, ngồi bắt chéo hai chân, giống như ông già ở lối vào làng, cất giọng hỏi: “Hai người đi đâu mà hân hoan thế?”
Giang Dương vốn dĩ đang tê liệt, nghe cậu ta nói vậy thì liền đứng dậy, đánh cái bốp vào sau gáy cậu ta: “Không biết dùng từ thì đừng có dùng, giáo viên Ngữ Văn nghe thấy cậu nói chắc tức mà chết.”
Một tay Trần Mộc Dương ôm chặt cổ Giang Dương lại, Giang Dương trở ngược lại chế ngự cậu ta, hai người ấu trĩ đấm đá nhau, Lâm Kiêu với Kinh Trập thì đi xa rồi.
Đợi đến lúc hai người phản ứng lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lâm Kiêu với Kinh Trập.
Trong tay Lâm Kiêu đang cầm chai nước, đi theo bước chân của Kinh Trập.
Nhìn từ đằng sau, thậm chí có thể thấy lúc nói chuyện với Kinh Trập anh còn khom lưng thấp xuống, như thể sợ cô nghe không rõ vậy.
Trần Mộc Dương chọt Giang Dương một cái: “Có phải thiếu gia bị điên rồi không?”
Giang Dương chỉnh kính cận nhìn họ một cái, sau đó gật đầu: “Hơn ấy chứ, tẩu hỏa nhập ma luôn rồi.”
Hai người cười hềnh hệch.
Trần Mộc Dương lo lắng: “Thiếu gia sẽ không bị bố cậu ta đánh chết đấy chứ!”
Giang Dương nghĩ một hồi: “Không đâu.”
Trần Mộc Dương vừa định nói thế thì tốt, lại nghe thấy Giang Dương nói tiếp: “Nhiều nhất cũng chỉ đánh mất nửa mạng thôi!”
Sau đó hai người tiếp tục cười hềnh hệch.
Trần Mộc Dương có chút ngưỡng mộ, nhưng cậu ta không có em gái, cũng không có bạn cùng bàn là nữ, cậu ta chỉ có Giang Dương bên cạnh, vì thế cậu ta không kìm được mặc sức tưởng tượng: “Cậu nói xem, tớ với thiếu gia cùng tranh giành Kinh Trập thì sẽ như thế nào?”
Giang Dương lời ít mà ý nhiều: “Sẽ chết.”
Trần Mộc Dương lộ ra một nụ cười của sự chết chóc.
Giang Dương vạch ngón tay ra đếm với cậu ta: “Đầu tiên cậu phải học hành nghiêm túc, thành tích nâng cao vượt bậc, tốt nhất là có thể vào lớp 1.”
Trần Mộc Dương lạnh sống lưng, cậu ta đột nhiên cảm thấy chuyện này còn khủng khiếp hơn cái chết.
Nhưng cậu ta lại nghĩ: “Ôi vãi, vậy mà thiếu gia cũng có thể vào được lớp 4.”
Giang Dương đính chính lại cho cậu ta: “Đứng đầu lớp 4.”
Trần Mộc Dương thở dài một tiếng: “Bình hoa bắt đầu học hành rồi, khá lắm!”
Giang Dương vỗ vỗ vai cậu ta: “Thực ra làm tình địch với thiếu gia không hề khủng khiếp.
Nếu cậu thật sự giành được Kinh Trập, cậu ta sẽ trở thành anh vợ của cậu, cậu sẽ được bao bọc dưới bóng tối của cậu ta trong suốt phần đời còn lại.”
Dựa vào mức độ yêu quý của dì Hình Mạn và chú Lâm, họ gần như đã xem Kinh Trập là con gái của mình, vậy thì Lâm Kiêu không phải là anh vợ rồi sao?
Trần Mộc Dương trầm mặc một hồi, sau đó quay người lại ôm chặt Giang Dương, vô cùng trịnh trọng vỗ vai cậu ta: “Cảm ơn người anh em, bây giờ tớ đối với Kinh Trập chỉ đơn thuần là tình anh em thôi.”
Giang Dương nhịn cười: “Đồng chí, lịch sử sẽ chứng minh lựa chọn của cậu là sáng suốt.”
Trần Mộc Dương: “Bây giờ tớ rất muốn đi tố cáo với chú Lâm.”
Giang Dương: “Hửm?”
Trần Mộc Dương: “Tớ muốn nhìn thấy thiếu gia bị đánh gãy chân.”
Giang Dương: “Tớ cũng muốn.”
Hai người bật cười ha hả.
–
Kinh Trập theo Lâm Kiêu vào phòng học của lớp 4, trong phòng lớp 4 có người đang đánh bài poker, nghe thấy có người đi vào, tưởng là giáo viên, họ nháo nhào loạn xạ trong chốc lát, sau khi nhìn rõ là lớp trưởng thì mới vuốt ngực, nói: “Lớp trưởng, cậu làm bọn tớ giật cả mình.”
Lâm Kiêu khịt mũi cười một tiếng: “Gan nhỏ như vậy mà cũng đánh bài.”
Mấy người kia cười nói: “Giải trí, giải trí.”
Sau đó họ nhìn thấy Kinh Trập ngồi vào vị trí của lớp trưởng, tiện tay mở sách anh họ, bèn hỏi một câu: “Học bá, hai cậu có chuyện gì à?”
Kinh Trập ý thức được là đang gọi mình, bèn ngẩng đầu lên, sau đó lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì cả, tớ làm bài với anh ấy.”
Mấy người kia liền cung kính nể phục, người đứng đầu vẽ một vòng tròn trong không trung phía trên đầu: “Quả nhiên trên đầu học bá có hào quang.”
Nói rồi mấy người nhảy từ trên bàn xuống: “Thế hai cậu làm bài đi, bọn tớ qua phòng bên đánh.”
Kinh Trập vừa định nói không sao thì Lâm Kiêu nghiêng đầu nói một câu: “Đóng cửa lại giúp tớ.”
Mấy người kia đáp lại một tiếng, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại.
Phút chốc phòng học trở nên trống vắng, hai người ngồi ở hàng cuối cùng, sách vở của lớp 4 đều đặt trên bàn, xếp chồng rất cao, cửa vừa đóng lại thì hai người giống như ẩn nấp trong này vậy.
Kinh Trập cũng không kìm được mà nhỏ tiếng hỏi: “Anh, anh có cảm thấy kì kì không?”
Mỗi lần Lâm Kiêu nghe thấy tiếng cô nhỏ lại thì đều bắt chước cô, cũng nhỏ tiếng nói: “Kì kì chỗ nào?”
Kinh Trập có chút khó chịu, tố cáo anh: “Thì em không biết nên mới hỏi anh đấy.”
Lâm Kiêu thấy cô chau mày thì bật cười: “Ồ, thế thì anh cũng không biết.”
Kinh Trập nghĩ trong đầu, thôi vậy, cô tiện tay lật đề mà anh rút ra, anh chỉ làm được ba câu lựa chọn.
Lâm Kiêu vừa định nói gì đó thì Kinh Trập bĩu môi, nói: “Em vừa liếc mắt là đã thấy ba câu này của anh đều làm sai.”
Bởi vì cô đã làm qua.
Lâm Kiêu liền đau lòng, chán nản đặt tay lên đầu, bắt đầu nói nhảm: “Mắt to thì giỏi lắm à?”
Kinh Trập vừa định giải thích cho anh hướng giải bài thì liền bị anh cắt ngang, một hồi sau mới phản ứng lại là suy nghĩ của anh khác người, khóe môi cô khẽ giật, nghiêng người nói nhỏ bên tai anh: “Chả trách phần đọc hiểu môn Ngữ Văn của anh lúc nào cũng không lấy điểm được.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, như thể sợ ai nghe thấy sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh vậy.
Lâm Kiêu quả thực là chịu phải hai lần tổn thương, anh nghiêng đầu, vừa định nói gì đó thì không biết ai đá cánh cửa ra.
Hai nam sinh đánh bóng xong, cả người đầy mồ hôi xông vào lớp: “A a a mệt chết bố rồi……mẹ kiếp.”
Kinh Trập bị dọa cho giật mình, hai người cách nhau quá gần, cô ngẩng lên thì đụng phải cằm của anh, anh ôm cằm quay đầu lại nhìn hai người xông vào với vẻ mặt u ám, cực kì giống như hiện trường làm chuyện xấu bị vạch trần, sau đó là thẹn quá hóa giận.
Hai nam sinh kia phanh gấp lại, sau đó nhanh chóng lùi ra sau đóng cửa lại, động tác gọn gàng, nhanh nhẹn.
“Lớp trưởng, làm phiền rồi.”
–
Người đã đi rồi, phòng học lần nữa trở lại vẻ yên tĩnh, hai người ngồi sát vai nhau, Kinh Trập bỗng nhiên cảm thấy nóng đến mức chịu không nổi, ngồi tại chỗ không ngừng lấy tay quạt gió.
Điều hòa trung ương phun gió lạnh loáng thoáng, Lâm Kiêu đứng dậy đi ra quầy đựng đồ phía sau tìm điều khiển từ xa, chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn mấy độ.
Có lẽ anh bị cô lây nhiễm nên cũng cảm thấy rất nóng, nắm lấy cổ áo phe phẩy mấy cái.
Anh trở lại vị trí của mình ngồi xuống, có chút buồn bực.
Kinh Trập hỏi anh: “Cằm của anh có sao không?”
Cô có chút hoài nghi mà nhìn anh, vừa nãy đụng phải một cái làm cô đau đến mức tưởng mình sắp ngốc luôn rồi…
Lâm Kiêu cười nhạt một tiếng, lắc đầu: “Không chết được.”
Kinh Trập “ừm” một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn bài thi, vừa nãy nói đến chỗ nào rồi nhỉ?
Lâm Kiêu vuốt tóc ngược ra sau, đại khái vẫn cảm thấy khó chịu nên anh lại đẩy ghế ra phía sau, có điều vẫn không dễ chịu hơn là mấy.
Anh bèn nhấc chân đạp lên chiếc bàn phía trên, khủy tay chống trên mặt bàn, giơ tay cầm cây bút, xoay xoay vài vòng, do cầm không chắc nên cây bút rớt xuống trước mặt Kinh Trập.
Kinh Trập bị anh làm phiền khiến cô không thể nào tập trung được, nhìn chằm chằm vào cây bút ba giây đồng hồ rồi khe khẽ thở dài.
Lâm Kiêu nhặt bút lên, định xoay tiếp thì Kinh Trập dứt khoát đoạt bút lại, bất đắc dĩ mà nhìn anh: “Cuối cùng là vì sao anh lại vào được lớp 4 vậy?”
Trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, Lâm Kiêu bĩu môi, chỉ chỉ vào huyệt Thái Dương của mình: “Dựa vào trí thông minh của anh chứ sao.”
Kinh Trập vừa tức giận vừa buồn cười, trả lại cây bút cho anh: “Hình như anh bị chứng tăng động thì phải.”
Cơ thể của Lâm Kiêu hơi cứng lại, sau một lúc lâu mới trả lời: “Hờ.”
Hai người giải đề khoảng một tiếng đồng hồ, không biết từ lúc nào Kinh Trập đã ngủ quên.
Tối hôm qua cô ngủ không được ngon giấc, sau khi chạy 800 mét xong thì muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm, nào ngờ Lâm Kiêu bỗng nhiên gõ cửa phòng cô, hất cằm ý bảo cô đi cùng anh, sau đó A Long lái xe mang hai người đến một cửa tiệm trị liệu vật lý gần nhà.
… Để mát xa.
Lâm Kiêu sợ hôm sau cô ngủ dậy sẽ đau chân.
Người mát xa cho Kinh Trập là một dì mập mạp, Lâm Kiêu ở cách vách, giữa hai người có cách một tấm ngăn, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm vài câu không đau không ngứa với nhau, như kiểu là tuần sau cả nhà anh sẽ đi đến nhà bà ngoại, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
Việc này còn chưa quyết định xong, chú và dì vẫn chưa hỏi cô nên cô lắc đầu nói không muốn đi.
Một chị họ của Lâm Kiêu sắp kết hôn, hôn lễ dự định được tổ chức ở một quốc gia mà Kinh Trập chưa nghe tên bao giờ, hình như là một hòn đảo, đi đi lại lại cũng phải mất khoảng một tuần.
Lâm Kiêu không ra nước ngoài, nhưng trước đó trong nhà có tổ chức một bữa tiệc tối và anh vẫn sẽ tham gia, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người.
Kinh Trập không hề quen biết thân thiết với ai, cô chỉ đến nhà bà ngoại của Lâm Kiêu hai lần với chú và dì, đều là đến ăn cơm, người ở đấy cũng không nhiều lắm, bà ngoại và ông ngoại của Lâm Kiêu đều rất nghiêm túc, cũng không trò chuyện nhiều với nhau.
Lâm Kiêu nói: “Cũng được.”
Mỗi lần gặp phải loại tình huống này, Kinh Trập chưa bao giờ phải khó xử.
Cô rất biết ơn cả nhà chú và dì, cũng rất biết ơn Lâm Kiêu.
Thật ra anh chăm sóc cho cô rất tinh tế.
Kinh Trập nằm ở đó suy nghĩ miên man rồi ngủ luôn, kết thúc khi nào cũng không biết, đến lúc tỉnh lại thì Lâm Kiêu đang ngồi bên cạnh nghịch di động, ngón tay anh lướt nhanh trên màn hình, biểu cảm nhàn nhạt, cả gương mặt bị ánh sáng trắng của di động chiếu nên có chút lạnh lùng.
Kinh Trập giật mình sửng sốt, sau đó lúc cô xoay người muốn bò dậy thì mới phát hiện cánh tay đã tê rần.
Cánh tay cô mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Khóe mắt Lâm Kiêu nhìn thấy cô hơi chao đảo, cho rằng cô sắp ngã nên duỗi tay đỡ theo bản năng, lòng bàn tay để ở trên xương sườn của cô, Kinh Trập ngồi thẳng dậy, lắc đầu nói: “Không sao, cánh tay bị tê thôi.”
Anh rút tay lại, “ừm” một tiếng: “Về nhà nhé?”
Không biết có phải đã ngủ một giấc trong cửa hàng mát xa rồi hay không, mà về đến nhà làm thế nào cô cũng không ngủ được nữa.
Trong đầu toàn là hình ảnh lúc anh duỗi tay qua, cứ cảm thấy có chút quái quái.
Cô cầm lấy di động, lướt lướt một hổi, bởi vì đại hội thể thao cho nên trong các nhóm chat đều rất náo nhiệt, trong nhóm chat của lớp 11/26 cũng có không ít ảnh chụp.
Có rất nhiều người bình thường thành tích trung bình không mấy nổi bật, thì trong đại hội thể thao lại tỏa sáng rực rỡ, có nam sinh vóc dáng nhỏ nhưng lại phá vỡ kỷ lục chạy nước rút, có người đã gửi ảnh, nói là chỉ chụp được một chuỗi bóng dáng mà thôi, còn cảm thán cậu ta là Lưu Tường(*) của trường trung học phụ thuộc.
(*)Lưu Tường: Một vận động viên điền kinh rất nổi tiếng của Trung Quốc.
Còn có một nữ sinh nhảy xa được gần hai mét, có người hỏi: “Xin hỏi là cậu ấy bay qua đấy sao?”
Sau đó còn có Kinh Trập, ảnh chụp lúc cô đang nằm trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Lâm Kiêu ngồi xếp bằng ở bên cạnh, cầm một cái quạt bằng giấy da cứng, đang quạt gió cho cô.
【Kiểu người thập phần toàn năng như học bá có phải quá phi thường rồi không?】
【Người ta gọi đây là sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, vóc dáng và sắc đẹp.】
【Vậy là tôi không phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, vóc dáng và sắc đẹp rồi.】
Bởi vì mấy câu nói đó mà mọi người trong nhóm chat đều gửi nhãn dãn cười ha ha, sau đó có người nhảy ra nói: Xong rồi, ánh mắt của tớ không rời khỏi lớp trưởng được nữa.
Có phải rất dịu dàng không mọi người? Vì sao anh trai tớ chỉ biết ăn vụng bim bim khoai tây của tớ thôi vậy? Còn nhân lúc tớ đi vệ sinh tắt đèn trong WC nữa chứ? Vì sao vì sao vì sao?
【Anh trai tớ chỉ biết lừa tiền tiêu vặt của tớ.】
【Anh trai tớ thì chỉ biết ăn rồi đi ị.】
【Anh trai tớ… Rất xin lỗi tớ không có anh trai.】
【Không sao, không có anh trai thì có thể tìm anh trai mưa.】
【Chỉ có anh trai mưa mới biết quạt gió cho cậu, còn anh trai ruột chỉ biết cười nhạo cậu lè lưỡi giống như con chó chết thôi.】
Lại là một chuỗi nhãn dán cười ngoác mồm dài dằng dặc, không biết là ai nói câu: Đẩy lên đi, mau đẩy lên đi, sao chúng ta không biết gì hết vậy.
Kinh Trập tắt di động, thở ra một hơi thật dài, như thế càng làm cô không ngủ được.
Cô dứt khoát đứng dậy đi làm bài tập, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa thì đã là hai giờ sáng, dì Tôn gọi một cuộc điện thoại nội tuyến hỏi cô chưa ngủ sao? Cô trả lời: “Dạ, buổi chiều cháu ngủ nhiều quá.”
“Có đói bụng không? Dì nấu cho cháu chút đồ ăn nhé.”
“Dì nấu cho cháu chén mì đi ạ.”
“Được, chờ dì một chút.”
Khoảng mười phút trôi qua, cô cảm thấy chắc cũng gần xong rồi nên không chờ dì Tôn đưa lên mà tự đi xuống lầu, Lâm Kiêu đi tiểu đêm nghe được động tĩnh, dựa vào lan can của lầu hai hỏi cô đang đứng dưới lầu: “Làm gì đấy?”
Anh hạ giọng xuống, sợ đánh thức bố mẹ.
Kinh Trập cũng khe khẽ trả lời anh: “Đói bụng, anh có đói bụng không?”
Anh nói: “Không đói.” Nhưng anh vẫn đi xuống lầu, trên người còn mặc áo ngủ, mí mắt sụp xuống ngồi đối diện với cô.
Dì Tôn hỏi anh: “Nghiêu Nghiêu, cháu cũng muốn ăn hả?”
Anh lắc đầu: “Không ăn, cháu nhìn em ấy ăn thôi.”
Dì Tôn cười nói: “Cháu không đi ngủ mà ngồi xem người ta ăn mì làm gì?”
Lâm Kiêu buồn cười nói: “Tại cháu rảnh quá.”
Dì Tôn mặc kệ anh, chỉ dặn dò Kinh Trập: “Dì đi ngủ trước nhé Muội Muội, cháu ăn xong để đó sáng mai dì thu dọn là được.”
Kinh Trập ậm ừ “dạ” một tiếng, chờ dì Tôn đi rồi mới ngẩng đầu liếc anh một cái, giọng nói vẫn khe khẽ như cũ: “Anh không ăn thì lên ngủ đi!”
Lâm Kiêu “ừm” một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích, Kinh Trập ăn vài miếng rồi nhìn anh một cái.
Anh hơi cụp mắt xuống, có chút mệt rã rời mà ngồi ở đó… đến phát ngốc.
Kinh Trập cũng không biết anh muốn làm gì, dứt khoát mặc kệ anh.
Ăn xong rồi thì anh cũng theo cô lên lầu, đến cuối cùng cũng không nói một câu.
Kinh Trập nằm xuống vẫn không ngủ được, tới khoảng 3,4 giờ mới nhắm mắt ngủ được một lát, tới giờ đi học lại tự mình tỉnh lại.
Cho nên lúc này ngủ rất sâu, sâu đến mức nếu lúc này có sét đánh sợ cô cũng không tỉnh lại.
Lâm Kiêu gọi cô vài tiếng cô không có trả lời, anh nhăn mày lại, lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, nói với bạn cùng bàn vừa mới trở lại: “Mượn bàn của cậu dùng một chút nhé, cậu lên bục giảng ngồi đỡ tí được không? Sau này bữa trưa tớ mua giúp cậu.”
Bạn ngồi cùng bàn được vận may mà thấy hoang mang, liên tục xua tay: “Không cần không cần, tớ ngồi chỗ nào cũng ngủ được hết.” Cậu ta thật cẩn thận rút quyển sách ra rồi lên bục giảng ngồi.
Trong lúc diễn ra đại hội thể thao thì giữa trưa có thể về nhà, nhưng nếu ở trong phòng học thì vẫn không thể chạy loạn.
Trường học ở nơi hẻo lánh, ngoại trừ một số ít ở gần trường ra thì phần lớn sẽ không trở về lúc giữa trưa, ăn xong bữa trưa rồi sẽ lục tục trở lại, trong phòng học đầy người, người thì ngồi ăn cơm, người thì ngồi nói chuyện tào lao, chờ lúc có tiếng chuông vang lên thì bò lên trên bàn tranh thủ ngủ trong chốc lát.
Hôm nay trong phòng học rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có người liếc về phía sau.
Ở cuối lớp, bên cạnh lớp trưởng có một nữ sinh đang nằm bò, vùi đầu trong khủy tay, trên người che một lớp đồng phục to rộng, ban đầu không ai nhận ra, đều hỏi: “Ai ấy nhỉ?”
Có người bĩu môi: “Cậu cảm thấy là ai?”
Cũng đúng, người có thể khiến kiểu người mắc bệnh sạch sẽ như lớp trưởng chủ động phủ quần áo cho…
“Em gái của cậu ấy sao?”
Người nọ búng tay một cái: “Trả lời đúng rồi đấy, không có phần thưởng đâu.”
Người ngồi cùng bàn với Lâm Kiêu tên là Lữ Tử Hàng, lúc này cậu ta đang ngồi ở trên bục giảng, bắt chéo chân nói chuyện với cô bạn học bá ngồi ở bàn đầu: “Lớp trưởng trưng dụng cái bàn của tớ rồi, toios qua đại lão của lớp 1 không ngủ ngon, hôm nay kêu mãi không tỉnh.”
Cô bạn học bá cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng bàn tán: “Vừa rồi Đàm Thần và Tiểu Soái đi chơi bóng trở về thấy lớp trưởng và đại lão đang hẹn hò trong phòng học.”
Đầu óc của Lữ Tử Hàng không đủ dùng: “Hả? Hẹn hò gì cơ?”
Cô bạn học bá ghét bỏ trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Đồ đầu gỗ.”
Trong lúc diễn ra đại hội thể thao thì quản lý rất lỏng lẻo, mọi người nghịch di động cũng to gan lớn mật hơn rất nhiều, lúc này trong các nhóm chat nhỏ tin nhắn tinh tinh liên tục, đang tưởng tượng suy diễn có phải lớp trưởng và đại lão lớp 1 hôn nhau trong phòng học hay không.
Có lẽ áp lực học tập của ngày thường quá lớn, nên một khi ngửi được drama thì cả đám đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, cuối cùng đưa ra kết luận: Oa oa oa, lớp trưởng đối xử với bạn gái tốt quá.
Tiếng chuông vang lên vài lần mà Kinh Trập vẫn chưa tỉnh, nhưng lại bị giấc mơ làm giật mình tỉnh giấc.
Cô mơ thấy mình bị lạc đường, lang thang giữa biển người như nước, sau đó cô tìm thấy Lâm Kiêu ở phía xa xa, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại không thấy anh ở đâu nữa, cô cất bước chạy về phía trước nhưng lại bị hụt chân.
Chân của Kinh Trập đạp lên trên thanh ngang dưới bàn, đột nhiên rơi xuống, cô cũng tỉnh lại.
Cô lập tức đứng bật dậy, thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, trong phòng học lộn xộn, mọi người tốp năm tốp ba hẹn nhau ra sân thể dục, có một số người đã đi rồi, nhưng phần lớn vẫn còn rề rà ở trong phòng học.
Kinh Trập ngơ ngác nhìn hư không, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong nháy mắt không biết mình đang ở đâu, lúc thì cảm thấy mình đang ở lớp 26, lúc lại cảm thấy mình đang ở lớp 1.
Thậm chí cô đã quên tại sao mình lại ngủ quên, vì sao mình lại tỉnh.
Qua thật lâu sau cô mới phản ứng lại, là cô đã tới lớp của Lâm Kiêu, vừa nãy cô ngồi giải bài thi với anh, sau đó cô ngủ quên mất.
Nơi này không phải lớp 1, mà là lớp 4.
Những người này cũng không phải là bạn học của cô, mà là học sinh của lớp 4.
Kinh Trập sợ tới mức hơi ngã ra sau một chút, Lâm Kiêu đúng lúc đỡ lấy cô, buồn cười nói: “Em làm gì vậy?”
Kinh Trập cúi người xuống, mặt đầy sầu khổ nói: “Các bạn học của lớp anh đã quay lại rồi mà anh cũng không gọi em dậy.”
Lâm Kiêu hạ người xuống cùng độ cao với cô, dáng vẻ hai người như đang lén lén lút lút, Lâm Kiêu nói: “Anh kêu rồi nhưng em không tỉnh lại.
Hơn nữa bọn họ không chỉ trở lại mà đã qua thời gian nghỉ trưa luôn rồi.”
Kinh Trập im lặng một lát, u oán nhìn anh.
Nụ cười của Lâm Kiêu rất thiếu đòn.
Hồ Hiểu Hiểu xách theo ly nước đi vào từ cửa sau với bạn thân, lúc đi ngang qua bọn họ thì cười cười với Kinh Trập, sau đó nói với Lâm Kiêu: “Aiza, có lớp trưởng hòa thân đúng là tốt thật, còn có thể dụ được học bá tới lớp 4 ngồi nữa chứ.”
Lâm Kiêu cười nói: “Sao? Dụ được tới thì có thể khiến cậu thi được thêm vài điểm à?”
Hồ Hiểu Hiểu buông tay: “Có thể dính chút vía của học bá đấy.”
Toàn bộ quá trình Kinh Trập đều ngốc ngốc ngơ ngơ.
Đợi mọi người đi hết rồi, cô trở về đại bản doanh của mình.
Châu Tầm Nguyệt giơ tay vẫn vẫy tay trước mặt cô: “Này, Kinh Trập, sao mặt cậu lại đỏ như vậy hả? Giữa trưa cậu đến lớp 4 hả?”
Kinh Trập khẽ gật đầu, bị mặt trời chói nên cô híp híp mắt nhìn cô ấy: “Giáo viên đi rồi à?”
Châu Tầm Nguyệt lắc đầu: “Không có, nhưng mà trong nhóm chat đều đang nói.”
Biểu cảm của Kinh Trập dại ra: “Nói… cái gì?”
Châu Tầm Nguyệt cười cười, lại lắc đầu: “Không có gì, nói tình cảm anh em của cậu và lớp trưởng thắm thiết thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...