Tìm Trăng Đáy Nước


Vài ngày nữa là mẹ Lý Minh Trí, bà Lan Anh về nước.

Nhà riêng của ba mẹ đã cho thuê từ lúc họ sang Mỹ.

Lần này về, mẹ sẽ ở nhà anh.

Lý Minh Trí nghĩ đến Ngô Uyển Nhi, sợ cô ấy cuối tuần đến nhà thăm An Nhiên, gặp mặt mẹ anh, sẽ khó xử.

Anh nhờ cô Năm thông báo cho Uyển Nhi.

Cô nghe liền hiểu ra ngay, trả lời cô Năm:“Dạ, mấy tuần tới con cũng đi tỉnh làm bài.

Sẽ không gặp An Nhiên được.”Cô Năm nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm.

Nói chuyện với người thông minh hiểu chuyện, thật nhẹ nhàng.Bà Lan Anh trở về, nhà Lý Minh Trí nhộn nhịp hẳn lên.

Bình thường Lý Minh Trí lạnh lùng ít nói, không gần gũi họ hàng.


Bà con cũng vì vậy mà ít gặp, trừ mấy dịp lễ lạc, giỗ quẩy trong gia tộc.

Bà Lan Anh cư xử khéo léo, được lòng mọi người, bà như chiếc cầu kết nối gia đình.

Bà con xa gần, bạn bè của ba mẹ đều đến thăm, nay gặp người này, mai gặp người khác.

Những cuộc gặp gỡ, ăn uống, đi chơi cứ liên tiếp diễn ra.Hôm nay, bà Lan Anh tiếp đón một vị khách đặc biệt, Phan Văn Chương (1).

Đây là ông chủ của bệnh viện tư, nơi Lý An Nhiên sinh ra; anh đồng thời là đối tác, cũng là đối thủ của tập đoàn Lý Minh.Bà Lan Anh không tiếp Phan Văn Chương trong phòng khách, mà đưa ra ngoài chỗ góc hồ bơi, kín đáo riêng tư, để không ai nghe thấy câu chuyện của họ.“Cô vẫn khoẻ chứ? Lâu quá không gặp cô.

Mấy năm rồi nhỉ?” Phan Văn Chương mở lời.“Bảy năm rồi.” Bà Lan Anh không cần nhẩm tính cũng trả lời ngay được, vì lần cuối gặp Phan Văn Chương, là lúc cậu ấy trao An Nhiên cho bà.“Nhanh thật.

Nghe nói cô chú đã sang Mỹ định cư.

Nay về chơi được lâu không cô?”“Cô chú sang chăm sóc cho bé út.

Đợi nó học xong, ổn định cuộc sống thì cô chú quay về.

Ở đâu cũng không bằng quê hương mình.

Bên đó tuy là điều kiện sống tốt, nhưng ngôn ngữ bất đồng, khác biệt màu da, khác biệt văn hoá, thậm chí muốn ăn món Việt Nam cũng không tìm được hương vị như ở mình.” Bà Lan Anh cảm thán khi nghe ai đó nhắc đến cuộc sống ở đất nước đứng nhất nhì thế giới này.Bà nhìn Phan Văn Chương, mỉm cười lịch lãm, tiếp lời: “Chỉ có người trẻ tuổi như các cháu, ra bên ngoài có đủ điều kiện phát huy năng lực, như hổ mọc thêm cánh mà thôi.”Bà nghe nói tập đoàn của gia đình anh mở rộng chi nhánh sang Úc, mấy năm nay Phan Văn Chương đều ở bên đó tập trung gây dựng cơ nghiệp, nay đã có chút thành tựu.“Cô quá khen rồi.

So với người ta, không nhầm gì.

Bên phía cháu còn phải cố gắng nhiều.” Phan Văn Chương cũng cười, lịch thiệp đáp lời.Hai người im lặng thưởng trà.

Chợt nghe tiếng cười nói của An Nhiên đang chơi đùa, Phan Văn Chương nhìn bà Lan Anh, hỏi: “Bé nay lớn rồi ha cô?”Bà Lan Anh nghe câu hỏi, có chút không tự nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ ung dung điềm tĩnh, đáp lời: “Trộm vía, cháu nó cơ thể khoẻ mạnh, trí óc thông minh lanh lợi, nhanh lớn, sắp vô lớp hai rồi.”Nhắc đến đứa cháu bảo bối, mắt bà ánh lên niềm vui, niềm tự hào.“Cũng phải cảm ơn cậu đã đem nó về cho gia đình.

Nếu không có cậu, không biết hiện nó đang lưu lạc đói khổ phương nào?” Mắt bà Lan Anh nhìn xa xăm, nhớ lại chuyện bảy năm về trước.“Chim về tổ, nước về nguồn.

Là chuyện nên làm mà cô.


Nếu nói cảm ơn thì cháu phải cảm ơn cô mới đúng.

Cũng nhờ lần đó cô chỉ điểm, bên cháu mới thắng được quyền khai thác khu đất vàng, nhờ vậy mà có đà phát triển như ngày nay.”Phan Văn Chương cười đáp lời.

Năm đó đúng như kế hoạch của anh ta, đem cháu nội về cho gia đình Lý Minh, đổi lấy sự phát triển vượt bậc trong sự nghiệp của gia đình.

Đến giờ, Phan Văn Chương vẫn cảm thấy mọi việc quá thuận lợi, cứ như là ông trời tạo cơ hội cho anh ta.Chợt nhớ đến năm ngoái, Lý Minh Trí điện thoại hỏi bà về mẹ ruột của Lý An Nhiên.

Bà nhìn Phan Văn Chương dò hỏi:“Cậu có tin tức gì về mẹ ruột của cháu tôi không?Phan Văn Chương bình thản lắc đầu: “Sau đợt đó cháu có kêu người âm thầm gửi cho cô ấy khoản tiền để cô ấy trang trải cuộc sống.

Lúc ấy thần trí cô ấy mơ hồ, không nhớ ra chuyện gì.

Càng không biết mình có đứa con.

Mấy năm nay cháu bận công việc, lại không ở trong nước, cũng không quan tâm tin tức của cô ta.

Chắc là đã có gia đình mới, yên vui mà sống cuộc đời mới rồi.

Cô không phải bận tâm.”“Có vẻ Lý Minh Trí con trai tôi vẫn còn tìm hiểu.

Cậu phải đảm bảo mọi chuyện được giữ bí mật chặt chẽ.” Bà Lan Anh vẫn lo lắng.“Lý Minh Trí lúc đó tìm cháu điều tra về mẹ của bé gái.


Cháu đã cung cấp cho anh ta bằng chứng, nhân chứng mới đó thôi.

Cháu đảm bảo với cô, Lý Minh Trí hay bất kì ai có điều tra cũng không ra gì đâu.

Toàn bộ những gì liên quan đến cô ấy thời gian đó, sẽ là bí mật chỉ có cô và cháu biết.” Phan Văn Chương nhìn bà Lan Anh, nói một cách chắc chắn.“Cũng mong là vậy.

Chuyện cũ tôi không muốn nhớ nữa.

Mong rằng cậu cũng quên.

Như vậy sẽ tốt cho mọi người.” Bà Lan Anh khéo léo nhắc nhở, mỗi lần nghĩ lại chuyện năm đó, bà vẫn có chút không yên lòng, vì đã che giấu sự thật với con trai mình.“Dạ, cháu hiểu.

Mọi việc diễn ra cho đến thời điểm này, đều rất tốt đẹp.

Mà tương lai sẽ còn tốt hơn nữa, đúng không cô?” Phan Văn Chương nở nụ cười hài lòng, anh thấy mọi việc đến giờ thật mỹ mãn.“Cô không mong cầu gì, chỉ mong gia đình an yên, khoẻ mạnh.”Bà Lan Anh không nhìn Phan Văn Chương, trả lời mà như nói với chính mình.

Tiền bạc, danh vọng theo đuổi cả thời trẻ, nay đã không còn mong ước gì, tài sản quý nhất hiện giờ chính là con cháu, là hạnh phúc của thế hệ sau.Nói chuyện phiếm thêm một lúc, thấy bà Lan Anh có vẻ mệt, Phan Văn Chương đứng dậy cáo từ ra về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui