Tìm Trăng Đáy Nước


Tháng Tư, khi phượng vĩ kiêu sa khoe sắc, thì những cơn mưa đầu mùa cũng chợt đến chợt đi, khiến người đi đường không kịp xoay sở.

Năm nay, đầu mùa mà mưa rất to, báo hiệu một mùa mưa dầm đang đến.Từ đầu tháng, Lý Minh Trí thông qua cô Năm, nói với Uyển Nhi: “Cậu Trí nói từ tháng này cô chỉ dạy vẽ cho An Nhiên ba buổi tối Hai, Tư, Sáu.

Phần dạy đàn tối Ba, Năm và kỹ năng sống sáng thứ Bảy, cậu ấy mời giáo viên khác.”Cô Năm thấy ngại với Uyển Nhi nên nói thêm: “Chắc cậu ấy muốn An Nhiên làm quen với nhiều thầy cô.

Mà cậu ấy ngại nên không trực tiếp mà nhờ cô nói với con.”Uyển Nhi chỉ mỉm cười, với cô Năm: “Dạ, cháu biết rồi.

Trước đây Lý Minh Trí đã nói qua chuyện này với con rồi.

Anh ấy đã nói với An Nhiên chưa?”Cô Năm thở dài nói: “Cậu ấy muốn cô nói với An Nhiên, nếu cậu ấy nói, sợ con bé không chấp nhận.”Cô Năm nhìn Uyển Nhi thương xót.

Trước đây hai người họ rất tốt, cô Năm còn tưởng họ sẽ phát triển tình cảm thêm một bước mới, sao gần đây xa cách quá, Lý Minh Trí còn dặn dò người trong nhà để mắt đến Uyển Nhi, sợ cô làm hại An Nhiên.


Uyển Nhi không còn ăn cơm cùng gia đình, chỉ đúng giờ qua dạy cho An Nhiên mà thôi.

Các buổi ngoại khoá thứ Bảy đều huỷ bỏ, hoặc là Lý Minh Trí tự dẫn An Nhiên đi mà không có Ngô Uyển Nhi đi cùng.

Những lúc An Nhiên nhớ Uyển Nhi, sẽ sang phòng cô chơi, nếu bé ngủ cô Năm bế về.

Uyển Nhi ngoài giờ dạy thì không đặt chân sang nhà chính.

Bây giờ, Lý Minh Trí còn cắt phân nửa giờ dạy của cô ấy.

Không biết sắp tới sẽ thế nào.Cô Năm không biết, nhưng Uyển Nhi thì biết rõ.

Lý Minh Trí đang tìm người thay thế cô.

Bây giờ tháng Tư cô còn dạy An Nhiên phân nửa thời gian, đến hết tháng Năm, khi năm học kết thúc, sẽ là lúc cô rời khỏi nơi này.

Nghĩ đến việc rời xa An Nhiên, trái tim Uyển Nhi se lại, đau đớn, nước mắt chực rơi xuống.Cô nuốt nước mắt ngược vào, cố gắng tươi cười với cô Năm: “Dạ, vậy hôm nay con sẽ nói với An Nhiên.

Chắc bé sẽ chấp nhận thôi.”Cuối buổi học hôm đó, Uyển Nhi giữ cho mình vẻ mặt tươi tắn nhất, nói với An Nhiên:“An Nhiên, cô chuẩn bị tốt nghiệp, rất nhiều vấn đề cần chuẩn bị, sẽ không có nhiều thời gian, nên sắp tới, cô chỉ dạy con ba ngày môn vẽ thôi.

Sẽ có người chuyên nghiệp hơn đến hướng dẫn cho đàn, học bài, và các ngày ngoại khoá nhé.”An Nhiên vừa nghe nói như vậy thì giãy nãy: “Con muốn cô Uyển Nhi thôi, con không muốn người khác.”Uyển Nhi ôm bé, dịu dàng dỗ dành: “Cô mà tiếp tục dạy như thế này, cô sẽ không tốt nghiệp được, rồi bạn bè sẽ chê cười cô.

Cô sẽ buồn lắm.

An Nhiên không muốn cô Uyển Nhi buồn phải không?”An Nhiên ngước đôi mắt long lanh nhìn Uyển Nhi, gật đầu.“Vậy An Nhiên ngoan, học với thêm một người khác nữa nha.

Càng đông càng vui mà.


Người mới sẽ có nhiều trò hay bày cho An Nhiên.”Dỗ dành mãi, cuối cùng An Nhiên mới đồng ý.

Uyển Nhi nói với cô Năm: “Cô báo cho anh ấy biết để nói chuyện thêm với An Nhiên về giáo viên mới nhé.”Cô bước ra ngoài, đi mà như chạy, như muốn trốn tránh.Mấy ngày sau, Uyển Nhi nghe An Nhiên kể với cô rằng, cô giáo mới của bé là Nguyễn Nguyễn Tú Văn, người mà cô đã gặp lần trước.

Uyển Nhi mỉm cười chua xót nghĩ: “Làm cô giáo rồi làm người yêu, kế đến làm mẹ, vừa đẹp.” Mặc dù vậy, nghe nói Tú Văn dạy An Nhiên, Uyển Nhi cũng an tâm, cô gái này, trông có vẻ được giáo dục tốt, lại tài năng, chắc chắn sẽ tốt cho An Nhiên.

Còn khoảng làm mẹ, chỉ hy vọng rằng lần này Lý Minh Trí chọn đúng người.Hôm gặp Nguyễn Văn Nguyễn ở trường, anh ấy kéo tay Uyển Nhi đến căn tin, chưa kịp ngồi xuống đã lo lắng hỏi Uyển Nhi:“Anh nghe Tú Văn nói là đang làm gia sư cho Lý An Nhiên, con gái của Lý Minh Trí.

Chẳng phải trước giờ em vẫn dạy đứa bé này sao? Có chuyện gì xảy ra vậy.

Có cần anh nói một tiếng với Tú Văn, kêu nó không làm việc này nữa.

Anh biết nó chỉ làm chơi cho vui hoặc để gặp Lý Minh Trí nhiều hơn, chứ đây đâu phải là công việc của nó.”“À, mình bận quá, hết năm học là mình thôi không dạy bé nữa.

Giờ có Tú Văn dạy thay mình cũng yên tâm.

Cho An Nhiên làm quen dần, đến lúc mình đi bé không hụt hẫng.” Uyển Nhi làm ra vẻ bình thản trả lời Văn Nguyễn.“Em vẫn ở nhà Lý Minh Trí à, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Văn Nguyễn nhìn sâu vào mắt Uyển Nhi, cố tìm ra điều gì đó.“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mình ở nhà khách, thời gian bận rộn đi từ sáng đến khuya, rất ít gặp Lý Minh Trí.


Vả lại, thân phận của mình là gia sư, anh ấy là ông chủ cao cao tại thượng, sẽ không quan tâm đến mình đâu.” Uyển Nhi mô tả về khoảng thời gian xa cách hiện tại của hai người, mắt cô nhìn xa xăm, nụ cười thoáng chút u buồn khi nhắc đến Lý Minh Trí.“Uyển Nhi, cần anh giúp gì thì nói nhé.” Văn Nguyễn chỉ biết dặn dò Uyển Nhi.“Nguyễn vẫn đang giúp mình rất nhiều trong việc tài trợ hoạ cụ đó sao.

Không có Nguyễn mình đâu đủ làm nên mấy bức tranh hoành tráng chuẩn bị cho tốt nghiệp như thế.” Uyển Nhi nhìn Văn Nguyễn, đầy vẻ biết ơn.“Thôi, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh sợ.

Em là bạn của anh, hoạ cụ đó anh dùng không hết, em đừng bận tâm.” Văn Nguyễn lấy lại vẻ bông đùa quen thuộc, nói với Uyển Nhi.Uyển Nhi nghe vậy chỉ im lặng gật đầu.

Người bạn này, luôn âm thầm giúp đỡ cô, thật là tốt.Những ngày không dạy An Nhiên, Uyển Nhi thường ở lại trường đến tối rồi đi đàn luôn.

Về đến nhà gần mười một giờ đêm, khi đèn đóm đã tắt hết, tránh gặp mọi người.

Cô cũng không biết mình bám víu cái gì mà vẫn ở lại nơi đây.

Có lẽ vì An Nhiên, hay vì một thứ tình cảm cố chấp nào đó vẫn còn quanh quẩn trong tim..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui